Tiên Giả

Chương 267: Nhờ cậy

Thời gian trôi qua, chớp mắt đã được hai năm.

Ngoài chuyện cửa tiệm Huyền Hóa Linh Hương làm ăn phát đạt ra thì những chuyện khác vẫn yên ổn như cũ. Những chuyện làm Viên Minh lo lắng cũng không phát sinh, người của Trân Linh tông người cũng không tìm tới nơi này.

Trong mật thất số 86, Viên Minh ngồi khoanh chân, toàn thân tỏa ra ánh sáng xanh mờ ảo.

Cửa tiệm linh hương có thu nhập tương đương với việc hắn có một nguồn đan dược cuồn cuộn không dứt để tu luyện. Mới đầu hắn chỉ phục dụng Tứ Linh đan, sau đó lại quyết định dùng Hợp Dịch đan có hiệu dụng tốt hơn nhưng giá cũng tới gần bốn trăm linh thạch một bình. Nghe nói đây là đan dược thích hợp cho Trúc Cơ sơ kỳ phục dụng tu luyện tốt nhất, đã tương đương với đãi ngộ dành cho đệ tử thân truyền của tông môn như Trường Xuân quan rồi. Đồng thời còn có thêm Tử Huyền linh hương phụ trợ, tu vi của hắn tinh tiến khá nhanh, đến hôm nay đã đến Trúc Cơ sơ kỳ đỉnh phong.

Viên Minh mở hai mắt, trong mắt mơ hồ, miệng thở từ từ ra một ngụm khí dài.

Hắn định thần lại, lật tay lấy ra một hạt đan dược màu trắng nuốt vào. Ánh sáng xanh trên người lại thêm sáng ngời.

Đan dược này có tên là Ngưng Hoa đan, có công hiệu phụ trợ đột phá bình cảnh tu vi Trúc Cơ kỳ.

Viên Minh lại nhắm hai mắt lần nữa, vận chuyển Cửu Nguyên quyết luyện hóa Ngưng Hoa đan nhằm trùng kích bình cảnh Trúc Cơ sơ kỳ.

Không lâu sau, trong cơ thể hắn lại phát ra từng đợt chấn động pháp lực cường đại, như từng đợt thủy triều không ngừng khuếch tán ra bên ngoài.

Toàn bộ mật thất này đã bị lệnh bài màu bạc hình thành nên một màn sáng bao phủ nên tất cả chấn động pháp lực đều bị ngăn lại bên trong. Tình hình như vậy giằng co chừng một khắc, ánh sáng trên người Viên Minh lại đột ngột ảm đạm xuống, pháp lực chấn động cũng trở nên bình ổn lại.

"Quả nhiên tu luyện Trúc Cơ kỳ gian nan hơn hẳn Luyện Khí Kỳ a." Hắn bất đắc dĩ mở hai mắt ra, lẩm bẩm nói.

Đây đã là lần thứ ba trong tháng này hắn thử đột phá bình cảnh rồi.

Viên Minh không tiếp tục bế quan nữa mà ước chừng thời gian, đứng dậy rời khỏi cửa tiệm linh hương, điều khiển pháp khí ra khỏi thành, rồi trở vào trong thành Lôi Châu.

Hắn tìm một tiệm trà ngồi xuống, còn âm thầm thả một con hồn nha đứng ven đường giám thị bốn phía.

Rất nhanh, có một người thấp bé mặc áo bào xám đi vào trong tiệm trà, mắt tùy tiện đảo qua các vị khách trong tiệm một vòng, sau đó ngồi xuống một chỗ gần cửa sổ rồi gọi một ấm trà đến.

Thông qua hồn nha, hắn cũng không phát hiện có ai đi theo đuôi người mặc áo bào xám này, bèn đến bên cạnh người này, thăm dò hỏi: "Bà ngoại, đã lâu không gặp, nhìn bà vẫn giống hệt như lúc con gặp khi còn nhỏ."

Người áo báo xám ngẩng đầu nhìn lên, thấy là Viên Minh, thoáng vui mừng xen lẫn với vài phần yêu thương: "Đứa nhỏ này đã lớn vậy rồi sao? Giống hệt mẹ con."

Bà gỡ mũ ra, để lộ dung mạo của một nữ trung niên chừng bốn mươi tuổi, giữa hàng mày có vài nếp nhăn nhỏ, mái tóc xoăn đen pha vài sợi bạc trắng. Có điều ánh mắt bà nhìn qua vẫn sáng ngời và có thần.

Bà nhìn kỹ Viên Minh một lượt, rồi nhanh chóng lộ ra vẻ tức giận: "Đã đến Lôi Châu sao không đến tìm ta, làm ta lo lắng biết bao lâu."

"Không phải con lo cho bà ngoại, sợ gây phiền toái cho người hay sao?" Viên Minh đáp.

"Bà ngoại còn sợ gì, đã một đống tuổi thế này rồi. Nghe nói con đến Lôi Châu, ta lập tức xuất quan, đợi tới đợi lui vẫn không thấy con tới làm ta lo muốn chết. Lại nói, Trường Xuân quan bọn họ không biết xấu hổ hay sao lại đi trả thù con." Bà ngoại nói.

"Con vẫn thấy nên cẩn thận vẫn hơn, ám tiễn khó phòng mà." Viên Minh nói.

Mấy năm này hắn ở trong thành Tiểu Hồ cũng coi như an ổn, lại thêm hắn thỉnh thoảng phái hồn nha đi tuần trong thành không phát hiện chuyện khác thường bèn thường gửi thư báo bình an về cho cha mẹ, chỉ là vẫn không để lộ ra địa điểm cụ thể của mình.

Trước đó không lâu hắn mới liên lạc với bà ngoại nên mới có chuyện bà ngoại hẹn gặp mặt hắn, nói có chuyện cần nhờ cậy tại quán trà trong thành Lôi Châu hôm nay.

"Ài, Minh nhi con hệt như ông cụ non ấy. Biểu huynh con mà được một nửa tâm tính con thì ta có chết cũng an tâm rồi. Đáng lẽ ta không định làm phiền con, chẳng qua mấy ngày tới biểu huynh Hứa Thiên chuẩn bị ra ngoài rèn luyện. Kết quả dạo này quanh Lôi Châu lại xuất hiện một hung đồ chuyên săn giết tu sĩ Luyện Khí, có không ít người bị hại. Ta thật không yên tâm. Nhưng chưởng môn lại vừa mới an bài ta rời tông có việc, không cách nào từ chối được. Ta nghĩ mãi, cũng chỉ có thể nhờ cậy đến con." Bà ngoại thở dài, vẻ mặt đầy áy náy.

Viên Minh còn chưa mở miệng, bà ngoại lại nói tiếp: "Bà ngoại cũng biết con khó xử. Nếu con không ra tay thì giới thiệu cho bà một người đáng tin cậy được không? Bà ngoại tin vào ánh mắt của con."

"Bà ngoại suy nghĩ nhiều rồi, khoảng thời gian này con cũng vừa lúc rảnh rỗi. Chỉ là con không cách nào đến gần mà chỉ âm thầm hộ tống thôi." Viên Minh suy nghĩ một lát rồi đồng ý.

"Chuyện này con không cần lo lắng. Mỗi năm tông môn có nhiệm vụ rèn luyện sẽ đều tuyên bố nhiệm vụ ở hội Tán Tu. Tán tu phù hợp với điều kiện đều có thể tham dự. Đến lúc đó Minh nhi dùng tên giả tham gia là được." Bà ngoại mừng rỡ, vội nói.

Sau đó Viên Minh bắt đầu hỏi thăm bà ngoại về chi tiết nhiệm vụ, khéo léo từ chối không lấy linh thạch đan dược bà ngoại đưa cho mình, chỉ lấy một tấm ngoại bào mà thôi. Trái lại, hắn còn hiếu kính bà ngoại thêm không ít linh hương và đan dược tu luyện. Dù sao thì lúc chưa đặt chân lên tiên đồ, bà ngoại rất yêu thương mẫu thân hắn, cũng rất quan tâm chiếu cố cả nhà hắn. Thậm chí trước đó hắn đắc tội với Trường Xuân quan mà chạy nạn đến đây, bà còn tình nguyện thu nhận hắn. Chỉ là hắn không tìm đến nương nhờ mà thôi.

Bà ngoại rất vui vẻ, đồng thời cũng dặn dò Viên Minh nhất định phải luôn cẩn thận.

Viên Minh mới chia tay bà, trở về thành Tiểu Hồ.

Mấy ngày sau, tại hội Tán Tu.

Đại sảnh nhiệm vụ của hội Tán Tu đặc biệt náo nhiệt. Các tu sĩ với đủ loại trang sức trang phục đang tụ tập tốp năm tốp ba với nhau, nói chuyện vui vẻ ầm ĩ. Phía sau bàn ghi danh, bọn bọn tiểu nhị đã bận rộn luôn tay luôn chân, nhân số cũng nhiều hơn ngày thường không ít.

Thấy bọn tiểu nhị bận rộn như vậy, Viên Minh chỉ hỏi bọn họ lấy một miếng ngọc giản có ghi danh sách nhiệm vụ, tự mình nhìn kỹ một lượt.

Trong danh sách có chừng hơn một trăm nhiệm vụ với đủ loại nhiệm vụ khác nhau, điều kiện và thù lao nhận được cũng khác nhau một trời một vực.

Ví dụ những nhiệm vụ đơn giản như hộ tống tu sĩ, hàng hóa này kia có thù lao không cao nhưng tốt ở chuyện ít nguy hiểm, lại không tốn nhiều thời gian., chẳng qua lại yêu cầu người nhận phải có uy tín và tu vi nhất định.

Trái lại loại nhiệm vụ thám hiểm thì gần như không cần có ngưỡng yêu cầu gì cả, thù lao cũng tương đối đáng kể.

Chỉ có điều bên dưới những nhiệm vụ này đều có ghi chú hai đoạn. Một đoạn nói rõ khả năng xuất hiện nguy hiểm để người nhận suy nghĩ lại trước khi quyết định tiếp nhận. Mà đoạn sau thì ghi rõ những nhiệm vụ đã được tiếp nhận nhưng tu sĩ tiếp nhận lại không trở về theo đúng thời gian quy định.

Ví dụ như một nhiệm vụ thăm dò bí cảnh nào đó trong lãnh thổ Triệu Quốc, thù lao chừng một ngàn linh thạch, chỉ là có thể gặp nguy hiểm không lường trước được, đã có tới hơn mười ba tu sĩ nhận nhiệm vụ không báo hoàn thành nhiệm vụ.

Cũng bởi vì loại nhiệm vụ thám hiểm có độ khó cao, tỉ lệ hoàn thành thấp nên loại nhiệm vụ này có rất nhiều trong danh sách nhiệm vụ. Còn nhiệm vụ đơn giản như hộ tống hầu như vừa mới xuất hiện đã có người tiếp nhận, rất ít khi ở lại lâu trong danh sách.

Có điều hôm nay Viên Minh phát hiện trong danh sách nhiệm vụ lại nhiều nhiệm vụ hộ tống đến bất thường, đa phần đều là hộ tống tu sĩ Luyện Khí kỳ.

Hắn nhớ bà ngoại có đề cập đến hung đồ săn giết tu sĩ Luyện Khí bèn gọi một tiểu nhị tới hỏi bóng hỏi gió vài câu.

"Gần đây quả thật có phong ba nhưng với tiền bối thì hẳn không tính là đại sự gì, chẳng qua là nội địa Lôi Châu mới xuất hiện một tu sĩ vô danh thích giết chóc, chuyên xuống tay với những tu sĩ Luyện Khí đơn độc. Đến bây giờ đã có hơn mười tu sĩ bị hại." Tiểu nhị đáp lời.

Viên Minh làm bộ kinh ngạc: "Còn có chuyện này? Đã biết rõ lai lịch gã chưa?"

"Kẻ này có thủ đoạn ẩn nấp cao siêu, thành Tiểu Hồ nhiều lần tổ chức nhân thủ điều tra nhưng đều không công mà về. Hiện giờ có tông môn xuất đầu treo thưởng tin tức kẻ này, nếu tiền bối có hứng thú có thể tham dự điều tra. Còn có thể tiến xa hơn, bắt được kẻ này thì bản hội còn có phần thưởng thêm." Tiểu nhị cung kính nói.

Viên Minh không bày tỏ ý kiến gì, chỉ gật đầu.

Tiểu nhị thấy hắn không có nhiều hứng thú cũng biết điều cáo lui, để lại một mình hắn tiếp tục xem danh sách nhiệm vụ.

Nhưng sau khi tiểu nhị kia rời đi không bao lâu, chợt có hai tu sĩ đi tới phía Viên Minh, chắp tay chào hắn.

"Mạo muội quấy rầy, mong đạo hữu thứ lỗi."

Người nói là một tráng hán thân cáo tám thước, mặt có râu quai nón rậm rạp, nói chuyện lại đặc biệt khách khí. Tu sĩ còn lại thì mặc trường bào vải bố xanh, tay cầm phất trần, mắt híp lại thành một khe hẹp, khóe miệng nhếch lên lộ ý cười nhạt, bộ dáng hiền lành.

"Hai vị tìm ta có chuyện gì chỉ giáo?" Viên Minh nhìn đối phương hỏi.

Vừa nãy nói chuyện với tiểu nhị thì hắn đã phát hiện có người đang âm thầm quan sát mình. Thấy bọn họ lại đây, hắn không chút khách khí mà hỏi. Từ khí tức trên người từ đối phương mà xem thì hiển nhiên, bọn họ cũng có tu vi Trúc Cơ kỳ tương tự như hắn.

"Ha ha, không tính là chỉ giáo. Chỉ là ta hai chúng ta thấy đạo hữu có khí độ bất phàm, nghĩ nhất định phải có một thân thần thông. Vừa lúc chúng ta nhận một nhiệm vụ lại đang không đủ người, không biết đạo hữu có hứng thú?" Người có râu quai nón vội tâng bốc một phen.

"Thật có lỗi, ta đã quen độc lai độc vãng, tạm không muốn có người đồng hành." Viên Minh không chút do dự từ chối, liền xoay người định rời đi.

"Ai, đạo hữu đừng vội, trước hết cứ nghe ta nói hết rồi hãy quyết định vẫn không muộn." người có Râu quai nón cười nói.

Viên Minh dừng bước, quay đầu nhìn lại, mặt đầy vẻ xa cách.

Nhưng mà người có râu quai nón lại không thèm để ý mà nói tiếp: "Vừa rồi có lẽ đạo hữu cũng nghe người của hội Tán Tu nói rồi, chỉ cần bắt được hung đồ tập kích tu sĩ Luyện Khí thì trong hội sẽ có trọng thưởng thêm. Thật không dám giấu giếm, vị Liêu đạo hữu bên cạnh ta có một bộ pháp quyết độc môn có thể xác định vị trí của hung đồ kia. Vốn hai người chúng ta cũng đã đủ người, chỉ là hung đồ giảo hoạt, đề phòng gã chạy thoát nên mới mời đạo hữu cùng đi. Bắt được tên kia xong, đương nhiên thù lao nhận được cũng sẽ phân chia cho đạo hữu. Không biết ý đạo hữu thế nào?"

Viên Minh nhíu mày cảm thấy không đáng tin: "Hung đồ kia chỉ chuyên ra tay với những tu sĩ Luyện Khí đơn độc, nói rõ thực lực của gã có hạn. Hai người các ngươi đều là Trúc Cơ còn sợ gã chạy thoát được hay sao?"

"Lời ấy sai rồi, không nói đến chuyện lần trước trong đội ngũ hội Tán Tu tổ chức bắt tên này cũng có Trúc Cơ kỳ tham dự, lại không thể tìm được tung tích gã, chỉ nói đến chuyện đạo hữu nhận định thực lực gã có hạn..." Người có râu quai nón nhìn trái nhìn phải, sau đó hạ thấp giọng thần bí nói.

"Vào hai năm trước có một trưởng lão Trân Linh tông bị sát hại ở vùng hoang dã gần thành Tiểu Hồ, Trân Linh tông rất tức giận đã bỏ ra nhiều công sức tìm kiếm hung thủ. Sau đó còn treo nhiệm vụ với phần thưởng rất cao nhưng mãi đến hôm nay nhiệm vụ kia vẫn còn treo trên bảng, vẫn không có chút tin tức hung thủ a." người có râu quai nón nói.

Viên Minh thầm kinh hãi nhưng vẻ mặt hắn vẫn không đổi, còn gật gật đầu hỏi: "A, việc này ta cũng có nghe qua, nhưng chuyện này có liên quan gì tới hung đồ chặn giết tu sĩ Luyện Khí?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận