Tiên Giả

Chương 297: Thu hoạch

Một lát sau, Viên Minh mở hai mắt ra, phóng thần thức đảo qua người mình, khẽ gật đầu.

Qua một đoạn thời gian dùng pháp lực ôn dưỡng, phù văn trên nội giáp màu vàng này đã mơ hồ vững chắc hơn trước một chút. Như vậy hắn cũng tạm thời yên tâm, chờ ngày sau trở về chỗ ở sẽ cố gắng bỏ thêm thời gian chậm rãi ôn dưỡng là được.

Sau đó hắn lại lấy nhẫn trữ vật của Sa Hạo ra, bấm niệm pháp quyết giơ lên.

Một luồng sáng trắng đổ nào ra đất, một đống đồ vật hiện ra, hơn phân nửa đều là linh thạch chồng chất lên nhau thành một đống cao chừng một trượng.

Ngoại trừ linh thạch còn có vài món pháp khí, ba hộp ngọc, một hồ lô lớn vỏ ngoài màu vàng cao cỡ đầu người, hai bình ngọc, hai miếng ngọc giản một trắng một xám.

Viên Minh đếm qua lượng linh thạch, vậy mà gần mười vạn khối, trong lòng không khỏi vui vẻ.

Trong khoảng thời gian ở thành Tiểu Hồ, tuy rằng hắn có cửa tiệm linh hương mỗi tháng thu về mấy ngàn linh thạch nhưng chủ yếu tiêu phí liên tục không ngừng vào mặt tài nguyên tu luyện, đan dược, huyền hương mới đạt tới tu vi hiện tại. Thế nhưng hắn vẫn như cũ không thể nào có thể đột phá đến trung kỳ.

Trong đó ngoài chuyện về tư chất, cũng có nguyên nhân vì không đủ tài lực mua đan dược tốt hơn. Nếu thật sự có thể thoải mái tu luyện, hắn tin rằng tiến độ sẽ nhanh hơn nhưng tiêu phí linh thạch cũng phải gấp bội.

Cũng như ở Thiên Hương đấu giá hội lần trước, hắn từng gặp được một bị pháp trận tụ linh có thể tăng hiệu quả tu luyện lên, nhưng chỉ giá khởi điểm đã một vạn linh thạch, cuối cùng chốt giá lên tới một vạn bảy ngàn linh thạch. Vả lại nghe nói mỗi lần thúc giục trận pháp sẽ phải tốn mấy khối linh thạch trung phẩm, xa xỉ cực kỳ, nên lúc đó hắn mới chùn bước.

Ngoài ra dù hắn dành phần lớn tinh lực vùi đầu vào tu luyện nhưng vẫn phải rút thời gian chế tạo linh hương đổi lấy linh thạch, không cách nào được toàn tâm toàn ý bế quan cả.

Lần này để đối phó với Sa Hạo, hắn hầu như vét sạch sẽ toàn bộ linh thạch ra, chỉ sợ đoạn thời gian tới hắn còn không thể có được điều kiện tu luyện như lúc trước nữa. Hôm nay có một lượng linh thạch nhiều như vậy, hắn đã có thể chân chính bế quan một lần.

Viên Minh vui vẻ thu linh thạch về, lại hướng ánh mắt nhìn về phía những pháp khí kia.

Pháp khí có tổng cộng chín kiện, trong đó có năm lá cờ lệnh ứng với một bộ pháp trận dùng cờ bày trận.

Năm lá cờ lệnh này chia thành năm màu riêng biệt là màu đỏ, vàng, lam, lục, vàng kim với hình thù giống hệt nhau. Cờ lệnh màu vàng dùng để mở cửa động phủ cũng là một trong số năm lá cờ đó.

Hắn cũng đã thấy được năm lá cờ lệnh này trong trí nhớ của Sa Hạo, là năm mặt trận kỳ khống chế pháp trận xung quanh động phủ.

Pháp trận này có tên là Ngũ Hành Huyễn Diệt trận, rất tinh diệu, vượt xa Thiên Cơ Thủy Thằng trận hoặc Thanh Đồng Lôi Văn trận.

Nghe nói Ngũ Hành Huyễn Diệt trận này không chỉ là một loại pháp trận huyễn thuật mà còn ẩn chứa Ngũ Hành diễn hóa chi đạo khá phức tạp. Bởi vì thiết kế tinh diệu nên tu sĩ bình thường cũng có thể thúc giục cấm chế huyễn thuật, có thể vây lấy kẻ tùy tiện xông vào ở bên trong, tu vi Trúc Cơ bình thường muốn thoát thân đã khó lại càng thêm khó. Cho nên trận này còn được xưng là tiểu Khốn Tiên trận.

Nếu nắm giữ được thuật pháp Ngũ Hành ở mức độ nhất định còn có thể dễ dàng khống chế trận này diễn ra chút ít biến hóa theo thuộc tính tương ứng, khiến huyễn thuật và ngũ hành hỗ trợ nhau, hư thật chuyển hóa, uy năng đề thăng lên một tầng.

Viên Minh nghĩ tới đây, bèn tế khởi trận kỳ, thử thúc giục pháp trận.

Không bao lâu, xung quanh động phủ lập tức nổi lên ánh sáng ngũ sắc của màu đỏ, vàng, lam, lục, vàng kim. Sau đó chúng lập tức hóa thành hư ảnh với đủ các hình thái lửa cháy, nước chảy, cự mộc, núi đá, kim đao, lưu chuyển sáng tối bất định, khi hư khi thực, lại nhìn có vẻ hỗn loạn không được trật tự.

Hắn chỉ mới đọc lướt qua về trận pháp, cho nên vừa học vừa luyện, thủ pháp xa lạ, qua nhiều lần luyện tập mới có thể nắm giữa được sơ sơ.

Mà vì hắn tu luyện Cửu Nguyên quyết là công pháp nổi bật thuộc tính Mộc, nên hắn lại lần nữa thử nghiệm mấy loại biến hóa thuộc tính Mộc trong ngũ hành.

Nhưng dù có chân chính nắm giữ biến hóa của thuộc tính Mộc hay vận dụng vào trong chiến đấu, hoặc có thể tiếp tục tìm hiểu biến hóa của các thuộc tính khác đều cần có thời gian thử nghiệm và luyện tập.

Tuy rằng Ngũ Hành Huyễn Diệt Trận này có uy năng không tầm thường nhưng tiêu hao cũng rất lớn, mỗi lần bố trí là một lần dùng tới một ngàn linh thạch, không phải tu sĩ bình thường nào cũng gánh nổi.

Viên Minh cất năm lá cờ lệnh đi, tiếp tục xem xét bốn kiện pháp khí còn lại, là một thanh đoản kiếm đen, một chiếc phi chu màu xanh, một viên châu màu trắng và một chiếc kính tròn màu lam.

Đoản kiếm màu đen và phi chu màu xanh thì hắn đã gặp qua, cái trước là một kiện pháp khí thượng phẩm với lực công kích không tầm thường, cái sau là một kiện pháp khí phi hành bình thường.

Còn viên châu màu trắng có tên là Tỏa Hồn châu, là một kiện pháp khí thượng phẩm hồn tu, có thể tỏa định khí tức thần hồn của người khác, truy tung cự ly xa.

Chỉ cần khoảng cách không quá trăm dặm, Tỏa Hồn châu đều có thể cảm ứng được chính xác được vị trí của đối phương. Lần trước hắn giao thủ với Sa Hạo, Sa Hạo dùng kiện pháp khí này mà một mực khóa chặt vị trí của hắn, hầu như dồn ép hắn đến tuyệt cảnh.

Tỏa Hồn Châu chẳng những có thể tập trung địch nhân ở khoảng cách xa, hơn nữa cực kỳ bí mật, cho dù là tu sĩ Kết Đan Kỳ cũng chưa chắc phát hiện ra.

Khuyết điểm duy nhất của hạt châu này là có thời gian hạn chế, mỗi lần chỉ khóa chặt được mục tiêu trong ba ngày. Sau ba ngày, khí tức thần hồn bên trong hạt châu sẽ tiêu tán, còn phải tiến hành khóa chặt lại lần nữa.

Còn về phần mặt kính có tên là Quan Thủy kính là một kiện pháp khí trung phẩm có thuộc tính Thủy, có tác dụng thăm dò nhất định, có thể thăm dò trong phạm vi mấy trăm trượng trong môi trường có hơi nước dồi dào.

Nhưng một khi xung quanh không có nước thì hiệu quả Quan Thủy kính sẽ giảm đi rất nhiều, thậm chí còn không bằng pháp khí bình thường.

Sa Hạo lại có cách khác, đó là kết hợp Quan Thủy kính với Ngũ Hành Huyễn Diệt trận với nhau, xung quanh pháp trận ba trăm trượng đều có thể dùng kính này thăm dò được.

Hai kiện pháp khí này là thứ tốt, dùng tốt có thể phát huy kỳ hiệu.

Viên Minh thu đám pháp khí lại, mở ba hộp ngọc ra, bên trong có chứa một thanh sắt đen nhánh lại sáng bóng, một khối tinh thạch xanh biếc và một viên châu màu vàng đất.

Hắn nhận ra ba thứ này, đó là Ô Huyền thiết, Lục Thủy hổ phách và Sơn Phách châu, đều là tài liệu trân quý dùng để luyện chế pháp khí cực phẩm, có điều tạm thời hắn còn chưa dùng tới.

Viên Minh lại kiểm tra hồ lô vỏ ngoài màu vàng kia, phát hiện bên trong chứa đầy đan dược trắng như ngọc, ước chừng một ngàn viên.

Hắn lấy một viên ra, lòng bàn tay nắm đan dược cảm giác lạnh buốt, dược khí tản ra nồng đậm, vừa nhìn là biết Linh đan dùng để bồi nguyên củng cố trụ cột, cấp độ cao hơn hẳn loại hắn đang phục dụng.

"Đây không phải là Tuyết Tinh đan hay sao?"

Tuyết Tinh đan được coi là một trong những loại đan dược củng cố trụ cột tốt nhất trong Trúc Cơ kỳ, đáng tiếc là giá cả lại khá cao, với gia tài của Viên Minh hiện tại cũng không cách nào phục dụng trong thời gian dài được. Không nghĩ tới Sa Hạo lại có nhiều đến như vậy.

Viên Minh mừng rỡ, đã có nhiều Tuyết Tinh đan như vậy, lại tăng thêm lượng lớn linh thạch vừa rồi, hẳn là một đoạn thời gian tới hắn cũng không cần phải sầu muộn vì đan dược. Lượng dược tài này đủ để hắn chèo chống tới Trúc Cơ hậu kỳ.

Về phần hai bình ngọc khác, một bình là đan dược giải độc, một bình khác là đan dược chữa thương, đều là thượng phẩm.

Viên Minh cầm hai miếng ngọc giản cuối cùng lên kiểm tra, ngọc giản màu xám có ghi lại công pháp tên là Huyền Ngọc công và một môn thuật pháp hồn tu có tên là Hoán Tâm quyết.

Trước mắt hắn có rất nhiều công pháp nên không để ý đến Huyền Ngọc công, chỉ chú ý đến Hoán Tâm quyết.

Đây là lần đầu tiên hắn tiếp xúc đến công pháp hồn tu khác ngoài Minh Nguyệt quyết nên có chút hiếu kỳ, bèn tỉ mỉ tìm hiểu. Hắn nhanh chóng xem hết bản thuật pháp.

Hoán Tâm quyết là một môn công pháp hồn tu tinh diệu nhưng vẫn còn chênh lệch xa so với Minh Nguyệt quyết, chẳng quan Hoán Tâm quyết này điểm độc đáo trong việc tẩy luyện tâm thân, bài trừ cảm xúc tạp niệm.

Căn cứ theo ngọc giản ghi lại, tu luyện môn công pháp này tới cảnh giới cao thâm có thể chém giết hết thảy thất tình lục dục, thậm chí đạt tới cảnh giới "Tứ Vô": Vô Tâm, Vô Tri, Vô Thức, Vô Thống.

"Thật đúng là công pháp tà môn." Viên Minh không khỏi cảm thán.

Nếu thật sự tu luyện đến tình trạng đó, quả thật tâm tình được coi là bất động như núi, thế nhưng chỉ e là con người cũng biến thành tồn tại không có tư tưởng, đây hẳn cũng là tác dụng phụ của Hoán Tâm quyết.

Cũng may Minh Nguyệt quyết của hắn không có tác dụng phụ tương đương như vậy.

Viên Minh cầm lấy ngọc giản màu trắng, chui thần thức vào bên trong.

Trên mặt hắn xuất hiện vẻ kinh nghi. Ngọc giản màu trắng vậy mà cắn nuốt thần thức lực của hắn thế nhưng nó lại nhanh chóng phóng thích ra ngoài lại.

"Có chuyện gì vậy?" Viên Minh kinh ngạc không thôi, phóng ra thần thức dò xét ngọc giản màu trắng lần thứ hai.

Lần này ngược lại không có bất kỳ điều gì ngoài ý, thần thức thuận lợi tiến vào bên trong ngọc giản.

Hắn im lặng một chút, tạm thời không để ý đến khác thường vừa rồi, mà tập trung nhìn vào nội dung trong ngọc giản. Ngọc giản màu trắng ghi lại tâm đắc tu luyện trong hồn tu của Đại trưởng lão, dù đa số đều có liên quan tới Hoán Tâm quyết nhưng cũng rất có giá trị tham khảo.

Phần cuối cùng của ngọc giản còn ghi một số bí thuật của hồn tu làm hai mắt hắn tỏa sáng.

Trong đó khiến Viên Minh để ý nhất là một bộ Phân Hồn thuật, một bộ Hám Hồn bí thuật và một bộ Mộng Điệp huyễn thuật.

Phân Hồn thuật có thể phân liệt ra thần hồn hóa hình ra. Sau khi phân liệt vẫn giữ được năng lực thần hồn hóa hình, chẳng qua sẽ yếu ớt đi nhiều.

Vào lúc Bích La động diệt môn, Đại trưởng lão đã thi triển thuật này, phân liệt huyết bức ra thành mấy trăm con, thiếu chút nữa đã lật ngược được toàn bộ trận chiến.

Chẳng qua là thi triển thuật này tiêu hao hồn lực rất nhiều, chỉ hơi sơ ý là đã có thể khiến thần hồn khô kiệt vô cùng nguy hiểm.

Mà Hám Hồn bí thuật, tác dụng như tên, là một bộ pháp thuật có thể lay động thần hồn, khiến người trong ảo cảnh tự cứu mình ra. Viên Minh khẽ giật mình, khó trách trong trận chiến ở dãy Vân Lạc ấy, Sa Hạo có thể đơn giản thoát khỏi huyễn thuật của mình.

Sau khi nắm vững cà vận dụng thuần thục bí thuật này, sau này lâm vào ảo cảnh hắn sẽ không cần phải thi triển Chàng hồn nữa.

Về phần Mộng Điệp huyễn thuật thì là một môn ảo thuật lợi hại có thể khiến người ta bất tri bất giác rơi vào ảo cảnh, không cách nào tự kiềm chế được, còn dùng ảo cảnh tiêu hao thần hồn lực của địch nhân, đả thương người trong vô hình.

Thuật này không cùng một cấp bậc với huyễn thuật mà Viên Minh sử dụng trước kia, mà là loại huyễn thuật mà Sa Hạo đã thi triển lên người hắn.

Mộng Điệp huyễn thuật tinh thâm huyền ảo chia làm bốn cảnh giới là Kính Hoa, Thận Lâu, Huyễn Mộng, Không Tịch, tu luyện vô cùng khó khăn.

Sa Hạo chỉ tu luyện tới cấp đầu tiên là cảnh giới Kính Hoa, xem như mới đặt chân lên đường tu luyện. Chẳng qua thần hồn của y hóa thành huyết bức có thể phun ra Huyết Sắc Hồn Ba có lực xuyên thấu mạnh mẽ nên đại chiến lúc trước mới không bị sương trắng của Vụ hương ảnh hưởng, cũng có thể đơn giản thẩm thấu đi vào trong chỗ sâu trong thần hồn, thi triển huyễn thuật có thể nói làm chơi ăn thật.

Sa Hạo kết hợp được Mộng Điệp huyễn thuật cùng sóng âm của huyết bức khiến uy lực cường đại cường đại dị thường, toàn bộ tu sĩ cấp thấp từ Nam Cương đến Trung Nguyên đều không thể nào thoát ra khỏi huyễn thuật của y được. Nếu Viên Minh không nhanh nhạy dùng Chàng Hồn va đập vào thần hồn, tự cứu mình thì không khéo lúc này chỉ có một đường bại vong.
Bạn cần đăng nhập để bình luận