Tiên Giả

Chương 330: Báo thù

"Chậc chậc, chưa tới sáu mươi hơi thở đã giải quyết xong hai con lân báo, còn chưa xem đã mắt." Trên đài cao bên ngoài đấu trường, Trần Thượng một tay vân vê râu cá trê nói.

Có hai người ngồi bên cạnh Trần Thượng, là Chu Tư và Liêu Trung vừa mới tới gia nhập.

Đêm nay ba người này chịu trách nhiệm trông coi khu vực phòng nghỉ nhưng bọn họ nào có kiên nhẫn như vậy, chỉ đuổi mấy tên đệ tử Luyện Khí kỳ ở ngoài canh cửa còn mình vào trong đấu trường này giết thời gian.

"Thực lực Phùng Lăng quả thật không tệ, có thể trường thịnh không suy ở đấu trường này tất nhiên phải có bản lĩnh, đáng tiếc!" Liêu Trung nói.

"Ha ha! Không dám giấu giếm, ta cũng rất coi trọng người này, khỏi cần phải nói, Yêu thú cấp hai trở xuống căn bản không phải đối thủ của gã." Trần Thượng hặc hặc cười nói.

"Nếu Trần sư huynh có lòng tin như vậy, không biết có dám đánh cược cùng tiểu muội?" Chu Tư đột nhiên hỏi.

"A, cược thế nào?" Đuôi mày Trần Thượng nhướng lên, tựa hồ có phần thích thú.

"Gần nhất không phải nơi này mới có thêm một con Bạch Nham ly hay sao, chúng ta đánh cuộc một trận, xem Phùng Lăng có thể đối phó được nó hay không?" Chu Tư vừa cười vừa nói.

"Bạch Nham ly..." Sắc mặt Trần Thượng đầy ngưng trọng.

Bạch Nham ly là yêu thú cấp một thượng giai, lực mạnh thân nhanh, toàn thân bao phủ vảy giáp dày dạn, pháp thuật cấp thấp bình thường căn bản không thể nào công phá được lớp phòng vệ của nó. Thậm chí nó còn thi triển được thân thông Hám Địa thuật nên dù là tu sĩ Luyện Khí tầng tám, tầng chín gặp nó còn cảm thấy đau đầu huống chi là Phùng Lăng bị áp chế tu vi đến Luyện Khí tầng ba.

"Như thế nào? Không phải vừa rồi Trần sư huynh còn khoa trương nói Phùng Lăng này có thực lực lắm sao? Nghe thấy tên Bạch Nham ly đã rút lui?" Khóe mắt Chu Tư hiện lên một tia khinh thường.

"Hừ, chỉ là Bạch Nham ly mà thôi, Chu sư muội đã muốn đánh cược, Trần mỗ tự nhiên phụng bồi. Chẳng qua cược quá ít bản nhân không thấy hứng thú, muốn cược thì cược một khoản lớn luôn đi." Trần Thượng vỗ bàn quát.

"Trần sư huynh muốn đánh cược cái gì?" Chu Tư lại không chút lùi bước nói.

"Ta vừa có được thanh Kim Linh đao này, tuy rằng phẩm chất chỉ thuộc trung phẩm nhưng uy năng lại hơn xa một số loại thượng phẩm khác." Trần Thượng lấy thanh đại đao to bản tản ánh sáng vàng kim đặt lên bàn, phát ra một tiếng "bang" thật lớn.

"Trần sư huynh rất có khí phách! Đáng tiếc sư muội một thân một mình, không quyền không thế trong tông môn, xấu hổ trong túi rỗng tuếch không thể xuất ra được bảo bối đồng giá trị." Chu Tư liếc qua đại đao màu vàng cười nói.

"Chu sư muội hà tất phải than nghèo, ta nghe nói mấy ngày trước ngươi có một lọ Cố Mạch đan, không biết có dám lấy ra đánh cược không?" Trần Thượng cười lạnh nói.

"Không ngờ Trần sư huynh lại rành tin tức như vậy, thôi được." Chu Tư nói xong bè lấy một cái bình ngọc màu trắng ra, cũng đặt ở trên bàn, chưa kịp mở nắp bình đã có một mùi hương thơm mê người thoang thoảng.

"Sảng khoái! Vậy thì chúng ta mời Liêu đạo hữu làm chứng vậy." Ánh mắt Trần Thượng nhìn lướt qua bình ngọc màu trắng, cười gượng mấy tiếng.

"Từ chối thì bất kính." Liêu Trung đáp lời.

Thấy hai vị tu sĩ Trúc Cơ kỳ đã định ra ván cược, bên cạnh tự nhiên có đệ tử thủ vệ Luyện Khí kỳ đi xuống sắp xếp.

Trận đấu tiếp theo nhanh chóng được bắt đầu. Yêu thú bạch ly cao bằng nửa thân người, toàn thân phủ đầy vảy giáp xuất hiện trong đấu trường đã nhanh chóng mang đến không ít tiếng kinh hô trên khán đài.

Thoạt nhìn hình thể con thú này không lớn nhưng ánh mắt xanh lét nhìn về phía Phùng Lăng đầy vẻ tàn bạo, toàn thân ngập tràn khí tức giết chóc khát máu.

"Làm sao lại là yêu thú cấp một thượng giai, chúng ta làm sao đối phó được?" Quáng nô mập mạp vừa sợ vừa giận, đã có vẻ lùi bước lại.

Sắc mặt Phùng Lăng cũng trầm xuống, thấy Bạch Nham ly mang theo một trận ác phong như hóa thành thực chất nhào tới cũng đành phải nghênh đón.

Vừa giao thủ, hai người Phùng Lăng đã lâm vào khổ chiến.

Bạch Nham ly không những có khí lực kinh người mà còn có tầng vảy giáp kiên cố, tốc độ cũng cực nhanh, mấy lần Phùng Lăng định lẻn đến phía sau khóa cổ nó đều bị con thú này nhạy bén tránh thoát.

"Chu Tráng!" Phùng Lăng kinh qua biết bao nhiêu trận đấu thú, kinh nghiệm phong phú, mắt thấy đối thủ khó chơi lập tức đổi chiến thuật, đưa mắt liếc ra hiệu với gã quáng nô mập mạp.

Chu Tráng hiểu ý bèn đánh vào mạn trái của Bạch Nham ly, Phùng Lăng tức thì đánh bên mạn phải, ý đồ giáp công hai mặt trái phải.

Nhưng mà con Bạch Nham ly này có linh trí khá cao, lập tức gầm nhẹ một tiếng, cái chân trước nổi lên ánh sáng vàng chói mắt. Nó dùng sức đạp mạnh xuống đất.

Ánh sáng vàng kia như gợn sóng nước tản ra ngoài, đấu trường lắc lư không thôi, thân hình Phùng Lăng và gã mập mạp kia đều không ổn định được. Tất cả phối hợp đều bị quấy rầy.

Bạch Nham ly thừa cơ phản kích, đánh về phía Phùng Lăng.

Hai chân sau của nó cũng nổi lên ánh sáng màu vàng, bắn ra hai tia sáng vàng như thể hai mũi trường mâu, lướt sát mặt đất mà đi, nhanh chóng đâm về phía hai chân Chu Tráng.

Chu Tráng vội vàng tránh né nhưng vẫn bị tia sáng vàng kia xẹt qua bắp chân, máu tươi phun ra.

Nhìn thấy máu tươi, đám người vây xem bộc phát ra một tràng tiếng hò hét hưng phấn.

Trong mắt Trần Thượng xẹt qua tia phấn khởi, bưng chén rượu trên bàn uống một hơi cạn sạch. Chu Tư thì lại cười cười không nói.

Thời gian trôi qua từng chút một, trên người Phùng Lăng và Chu Tráng đã bắt đầu xuất hiện vài vết thương.

Chỉ là hai người Phùng Chu công phòng hỗ trợ, phối hợp có chút ăn ý, cũng khiến Bạch Nham ly bắt đầu bị thương. Nhất là trên đầu nó, bị Phùng Lăng trảo thành năm vệt máu, một con mắt gần như bị móc ra.

Nhưng mà nhìn toàn cục thì Bạch Nham ly vẫn là chiếm cứ thượng phong.

Trần Thượng nhăn mày lại, bắt đầu lộ vẻ không kiên nhẫn, đang muốn truyền âm thúc giục Phùng Lăng.

Y biết rõ Phùng Lăng có một môn bí pháp thiêu đốt tinh huyết có thể trong thời gian ngắn gia tăng chiến lực lên gấp mấy lần, đủ để chiến thắng được Bạch Nham ly. Nếu không y cũng sẽ không đánh cuộc với Chu Tư rồi.

Chỉ là vào lúc này, trên vách đá của phòng nghỉ chợt lóe lên ánh sáng màu xanh lam lóng lánh, toàn bộ khu nhà đều như rung lắc khẽ.

"Sao cấm chế phòng hộ mỏ quặng lại bị kích động rồi? Có chuyện gì xảy ra?" Ba người Trần Thượng đều giật mình đứng dậy.

Thấy cảnh này, sắc mặt Phùng Lăng trở nên mừng rỡ, thả người nhảy khỏi đấu trường.

Lúc này Chu Tráng bên cạnh đã sớm nỏ mạnh hết đà, thấy vậy vội vàng trở mình nhảy ra ngoài theo.

Bạch Nham ly bị bí pháp giam cầm trong đấu trường, không thể đuổi theo được chỉ có thể gầm rú vài tiếng.

Phùng Lăng rơi xuống mặt đất, dưới chân đột nhiên trượt qua, té bịch lăn trên đất.

Mặt đất dưới chân gã đột nhiên vỡ ra, một sợi dây leo màu tím sẫm chui ra khỏi mặt đất cuốn lấy vòng cổ của gã.

Ba người Trần Thượng bất chấp tình huống trên đấu trường, thương lượng một chút, để Trần Thượng ở lại, còn Liêu Trung và Chu Tư lập tức chạy vội qua hang ngầm dưới lòng đất.

Các đệ tử thủ vệ vây quanh xem đấu trường gần đó cũng vội vàng đi theo.

"Tất cả mọi người lập tức trở về chỗ ở của mình, tối nay không có thông báo không được phép ra ngoài!" Trần Thượng quát.

Đám quáng nô vây xem nghe nói vậy nhanh chóng rời đi. Đấu trường đầy náo nhiệt đã chớp mắt trở nên trống rỗng, chỉ có con Bạch Nham ly vẫn còn đứng trên đấu trường.

Trần Thượng lo lắng không yên, không tiếp tục ở trên đài cao mà thả người xuống mặt đất, đi vào trong lối vào.

Nơi đó gần hang ngầm dưới lòng đất, có chuyện phát sinh cũng có thể sớm biết được.

Nhưng vào lúc này, có một bóng người xuất hiện phía trước, là Phùng Lăng.

"Ta vừa mới nói ngươi không nghe thấy sao? Chạy trở về trong phòng mình. Hôm nay ngươi xuất chiến bất lợi, lát nữa sẽ tính sổ sau." Trần Thượng khẽ giật mình, lập tức quát lạnh một tiếng, không đứng lại mà tiếp tục lao về phía trước.

Phùng Lăng đột nhiên đưa tay điểm ra, một cỗ chấn động pháp lực cường đại từ trên người gã bộc phát, vậy mà đã đạt tới Trúc Cơ trung kỳ.

Ánh sáng vàng tràn khắp mặt đất, bảy tám gai đá to và sắc bén ấm ầm chui lên khỏi mặt đất, đâm ngược về phía hai chân Trần Thượng, tốc độ vừa nhanh vừa gấp.

Trần Thượng đầy kinh hãi, nhưng thân là đệ tử nội môn Quy Nguyên tông, tu vi và phản ứng cũng không tầm thường. Hai chân y nổi lên luồng sáng xanh, tung người nhảy qua một bên, miễn cưỡng thoát khỏi mấy gai đá tập kích bất ngờ kia.

"Ngươi đã khôi phục pháp lực? Làm sao có thể! Ai mở vòng cổ ra cho ngươi?" Sau khi hạ xuống, Trần Thượng lập tức nhìn về phía Phùng Lăn. Nhìn thấy cái cổ gã trống rỗng, sắc mặt y dị thường khó coi.

Phùng Lăng không có ý định giải thích với Trần Thượng, lại lần nữa bấm niệm pháp quyết điểm ra, một gai đá nhọn lại từ mặt đất gần đó đâm ngược lên Trần Thượng.

Đồng thời cả người y cũng bổ nhào qua, đầu ngón tay tản ra ánh sáng màu xanh lam. Một thanh pháp khí trường đao màu lam chợt xuất hiện chém thẳng vào đầu Trần Thượng.

Thấy Phùng Lăng liều mạng như vậy, Trần Thượng rùng mình, tay vội vỗ vào trên túi trữ vật bên hông.

Một cái chuông tản ra ánh sáng màu bạc xuất hiện ngay trên đầu y. Từng chùm tia sáng bạc rủ xuống hình thành nên một hình ảnh cái chuông ánh sáng mờ mờ bao trùm cả người y vào bên trong..

Nham Thứ thuật cùng pháp khí trường đao màu lam đánh lên vòng bảo hộ của chuông bạc chỉ phát ra hai tiếng vang "keng" "keng" rồi bị đánh bay ngược đi, mà chuông bảo hộ vẫn bình yên vô sự.

Thấy vậy, Trần Thượng mới thở phào nhẹ nhõm.

"Phùng Lăng, ngươi dám cấu kết với ngoại nhân phá hư đại trận phòng hộ, mưu đồ đào tẩu, là chấp nhận bị Quy Nguyên tông ta truy nã sao!" y quát lớn với Phùng Lăng, rồi quay người lao ra ngoài khu vực phòng nghỉ.

Tuy rằng Trần Thượng không biết Phùng Lăng làm sao khôi phục được pháp lực, còn đột ngột dốc sức liều mạng mới mình. Nhưng với y, an toàn của mình mới là trọng yếu nhất, còn an nguy của quặng mỏ lại không cần y phải quan tâm.

"Hôm nay ngươi đừng hòng đi!" Phùng Lăng hét lớn một tiếng, lập tức đuổi theo sau. Trường đao màu lam điên cuồng chặt chém xuống tầng sáng bạc bảo hộ của y.

Trên mặt Trần Thượng xẹt qua một tia trào phúng, tiếp tục bay vút đi.

Vào thời khắc này, mặt đất dưới chân y đột nhiên vỡ ra, mấy ngọn dây leo màu tím phóng từ bên trong ra cực kỳ nhanh gọn quấn lây hai chân Trần Thượng.

Trần Thượng dùng một loại pháp thuật tên là Phong Tiệp thuật gia trì, cho nên hai chân bị cuốn lấy lập tức té lăn ra đất.

Y cả kinh, đưa tay nắm lấy túi trữ vật.

Chỉ là nhánh dây leo quấn trên đùi y lại như biến thành một mũi tên bắn ra, chỉ nghe "phốc" một tiếng đã đâm thẳng hai tay của y, găm chặt trên mặt đất.

"A..."

Trần Thượng xuất thân bất phàm, lại nhát gan cẩn thận, số lần đầu pháp với người khác chắc chỉ đếm trên đầu ngón tay, lại chưa từng bị thương tổn như vậy nên đã đau đến mức rơi nước mắt.

Một cơn ớn lạnh xâm nhập thân thể y, lập tức khiến nửa cánh tay y không thể động đậy được, pháp lực vận chuyển cũng đã trở nên hỗn loạn.

Vòng bảo hộ màu bạc run rẩy không ngừng, nhanh chóng bị bào mỏng đi phân nửa.

Trần Thượng biết trước mắt là lúc sống chết, đã chẳng còn quan tâm lòng bàn tay đau đớn mà vươn tay trái đến túi trữ vật.

Một mùi hương thơm xộc đến, chẳng biết từ lúc nào mà dây leo cuốn lấy chân y đã nở rộ ra từng đóa linh hoa màu tím, tản ra từng đợt hương hoa.

Trần Thượng vội vàng nín hơi, nhưng cả người y đã trở nên mềm nhũn, tay trái cũng rủ xuống đất.

Pháp lực của y đã hoàn toàn bị nhiễu loạn, vòng bảo hộ của chuông bạc quanh người y nhanh chóng trở nên mỏng manh rồi sau mấy hơi thở, đã hoàn toàn tán loạn mất.

Một vệt màu lam lóe lên, thanh trường đao màu lam bay vụt tới.

"Phốc!" một tiếng xỏ xuyên qua đan điền của Trần Thượng.

Pháp lực Trần Thượng tản đi, miệng y phun ra một ngụm máu tươi.

Y chết trân nhìn Phùng Lăng chậm rãi đi tới, ánh mắt đầy vẻ tuyệt vọng, không cam lòng cùng hoang mang.

"Muốn biết vì sao ta giết ngươi sao? Còn nhớ chuyện tám năm trước, ngươi từng giết chết một thiếu nữ áo trắng ở thành Vô Cấu chứ?" Phùng Lăng bước từng bước đi về phía Trần Thượng, chậm rãi mở miệng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận