Tiên Giả

Chương 350: Càn khôn trong đỉnh

Viên Minh cũng không kinh ngạc, muốn khu trừ lạc ấn thần hồn của pháp bảo phi thường gian nan, có một số bản mệnh pháp bảo bị người dùng bí pháp đặc biệt tế luyện, lạc ấn thần hồn sẽ cường đại dị thường, dù bị giết người đoạt bảo, người khác cũng chỉ có thể phát huy một phần uy lực pháp bảo.

"Thần hồn lạc ấn chính là hồn lực tạo thành, có lẽ thử đi đường tắt." Viên Minh suy nghĩ, một con hồn nha từ mi tâm bắn ra, chui vào trong Kim Dương thước.

Hồn nha hóa thành một cỗ hồn lực, chật vật đột phá phù trận trong Kim Dương thước ngăn cản, đi vào cạnh thần hồn lạc ấn, há miệng phát ra một cỗ lực hút, chính là năng lực Tự Hồn.

Năng lực Tự Hồn của hồn nha tăng cường lên rất nhiều, có lẽ hút được lạc ấn.

Thần hồn lạc ấn bắt đầu rung động, từng tia từng sợi hồn lực tràn ra, chui vào miệng hồn nha, lạc ấn chậm rãi trở nên mỏng manh.

"Quả nhiên có thể!" Viên Minh mừng thầm, tiếp tục thi triển Tự Hồn.

Một khắc đồng hồ sau, thần hồn lạc ấn đã trở nên mỏng manh, như có như không.

Hồn nha phát ra một tiếng kêu bén nhọn, Tự Hồn hút đột ngột tăng, toàn bộ thần hồn lạc ấn triệt để sụp đổ, chui vào trong miệng hồn nha.

Kim quang trên Kim Dương thước ảm đạm, sau đó sáng lên gấp mười, lơ lửng bay lên phát ra trận trận chiến minh vui sướng.

Viên Minh triệu hồi hồn nha, bấm niệm pháp quyết thôi động Kim Dương thước, hóa thành một đạo kim ảnh bắn ra, trên đường đột nhiên huyễn hóa, hóa thành mấy chục đạo kim sắc thước ảnh, hung hăng đánh vào trên vách tường mật thất.

Ngũ Hành Huyễn Diệt Trận trên vách tường mật thất tự động vận chuyển, hiện ra một tầng lục quang thật dày, trong đó hiện ra đồ án vòng tuổi thân cây, thoạt nhìn kiên cố dị thường.

Viên Minh những năm qua sau khi tu luyện, cũng không buông lỏng nghiên cứu Ngũ Hành Huyễn Diệt Trận, cho nên ngày nay uy lực bộ Ngũ Hành Huyễn Diệt Trận này đã sớm xưa đâu bằng nay.

Nhưng mà nương theo liên tiếp tiếng vang keng keng, lục quang cấp tốc trở nên mỏng manh, nhưng cuối cùng vẫn miễn cưỡng đỡ được kim sắc thước ảnh oanh kích.

Viên Minh bấm niệm pháp quyết điểm tới, Kim Dương thước bay vụt về.

Hắn âm thầm gật đầu, phù văn trong Kim Dương thước xác thực như hắn đoán trước, có thể huyễn hóa ra thước ảnh như thực chất, giống thần thông hóa ảnh phân quang.

Chuôi pháp bảo Kim Dương thước này uy lực không tệ, đáng tiếc là, hắn tu luyện không phải công pháp Kim thuộc tính, không thể hoàn toàn phát huy uy lực bảo vật này.

Viên Minh thu hồi vật này, lấy ra cốt đao màu trắng của Hải trưởng lão, dùng biện pháp cũ bắt đầu tế luyện, rất mau khu trừ thần hồn lạc ấn trong phù trận.

Phù trận trong cốt đao đều là phù văn âm thuộc tính, trong đó một phù văn âm hoả khá thần kỳ, phối hợp linh lực bản nguyên cốt đao, có thể kích phát ra bạch cốt lãnh diễm quỷ dị, tổn thương huyết nhục cực kì kinh người.

Năm đó đại chiến quặng mỏ, may mắn đối đầu Hải trưởng lão chính là Kim Cương, nhục thân của nó cường hoành, sắp dưỡng thành nội tức thể tu, nên mới có thể kháng trụ bạch cốt lãnh diễm ăn mòn.

Nếu bản thân Viên Minh bị bạch cốt lãnh diễm đụng phải, mấy hơi thở sau thân thể đã hóa thành tro bụi.

Viên Minh lấy ra đỉnh nhỏ đồng thau của Quách lão Ngũ Lôi Tông, bấm niệm pháp quyết tế luyện.

"Ồ!" Trên mặt hắn lộ ra kinh ngạc, phù trận trong đỉnh nhỏ đồng thau lại có sáu phù văn.

"Hẳn là phù trận cũng không phải đều là năm phù văn?" Viên Minh híp mắt lại, vận khởi thần thức cảm ứng phù trận của đỉnh nhỏ đồng thau, khí tức rõ ràng cường đại hơn phù trận trong Kim Dương thước và cốt đao.

Hắn suy nghĩ, tế luyện xong đỉnh nhỏ, bắt đầu thu thập.

Đối với tu sĩ Kết Đan, số lượng pháp bảo tự nhiên càng nhiều càng tốt, nhưng chân chính lúc chiến đấu, lại thường thường không thể phân tâm điều khiển quá nhiều pháp bảo.

Bất quá Viên Minh ngược lại không lo chuyện này, lấy cường độ thần hồn của hắn, hoàn toàn có thể đồng thời điều khiển nhiều pháp bảo đối địch,

Dùng chúng cũng sẽ không bị cản tay, luyện hóa pháp bảo tự nhiên càng nhiều càng tốt.

Thực lực bay vọt tăng lên khiến Viên Minh mừng thầm, nhưng làm xong hết thảy, hắn cũng không vội vã xuất quan, lật tay lấy ra thần vật Thâu Thiên Đỉnh đã làm bạn từ lâu.

Từ khi đạt được vật này, Viên Minh vẫn muốn luyện hóa, nhưng khổ vì cấm chế phù văn màu vàng trên đó, cho dù hắn tu luyện Minh Nguyệt Quyết đến tầng thứ năm, cũng không cách nào đột phá để triệt để biết rõ tình huống bên trong đỉnh này.

Hiện nay hắn đã bước vào Kết Đan kỳ, có thể luyện hóa pháp bảo, nói không chừng cũng có thể luyện hóa Thâu Thiên Đỉnh.

Viên Minh há miệng phun ra một cỗ pháp lực, bao trùm Thâu Thiên Đỉnh, thử luyện hóa.

Kim sắc đường vân trong Thâu Thiên đỉnh lại lần nữa hiện lên, ngăn trở hắn luyện hóa, nhưng mà Viên Minh đã đạt tới Kết Đan kỳ, pháp lực phát sinh chất biến, chậm rãi thẩm thấu vào.

Từng đạo đường vân thần dị nhạt đi theo hắn không ngừng tế luyện.

Viên Minh phát hiện điểm này, lập tức mừng rỡ, tiếp theo tĩnh tâm ngưng thần, chú tâm đầu nhập vào trong tế luyện.

Sau ba ngày.

Viên Minh khoanh chân ngồi ngay ngắn trong phòng, trước người hắn, Thâu Thiên Đỉnh bị pháp lực bao khỏa, ở giữa không trung xoay chầm chậm, cấm chế do kim sắc đường vân tạo thành cũng chỉ còn lại một đạo hư ảnh mỏng manh sau cùng.

Trong mắt của hắn mừng thầm, há miệng phun ra một cỗ pháp lực, tăng tốc tế luyện.

Theo thời gian trôi qua, hư ảnh càng trở nên nhạt, sau gần nửa canh giờ thì triệt để tiêu tán.

Ngay trong chớp mắt này, trong đầu hắn bỗng nhiên truyền đến một hồi âm thanh vù vù, Thâu Thiên Đỉnh trước mặt hắn đột nhiên lay động, một đạo thanh sắc linh quang từ trong đỉnh bay ra, chui thẳng vào mi tâm Viên Minh, xông vào thức hải của hắn, cuối cùng chui vào trong thần hồn của hắn.

Thần hồn xếp bằng ở phía trên đại dương, sau người có vòng sáng như minh nguyệt, thanh sắc linh quang bỗng nhiên hiển hiện, phi tốc ngưng tụ ra hư ảnh Thâu Thiên Đỉnh.

Trăng chứa trong đỉnh, trong đỉnh có người ngồi, cả ba trùng điệp, giống như một thể.

Viên Minh cảm giác được, Thâu Thiên Đỉnh đã chân chính hòa làm một thể với bản thân, chỉ cần tâm niệm vừa động là có thể tùy ý thúc đẩy.

Hắn thử điều động nguyên lực cất giấu trong đỉnh, tiếp theo lập tức phát hiện, một dòng nước ấm vô hình từ nơi thần bí nào đó trong đỉnh phi tốc tuôn ra, như suối nước chảy vào thức hải.

Trong đỉnh cất giấu cỗ nguyện lực này thập phần tinh thuần, thậm chí không bao gồm bất kỳ tâm tình tạp niệm gì, so với đệ nhất phân hồn tinh luyện còn thuần túy hơn.

Viên Minh tham lam hấp thu cỗ nhiệt lưu này, liên tục tế luyện ba kiện pháp bảo vốn tiêu hao hồn lực cấp tốc được khôi phục.

Mà thần hồn của hắn vừa khôi phục, nhiệt lưu lập tức gián đoạn.

Viên Minh nhíu mày, hắn đã luyện hóa cấm chế bên ngoài Thâu Thiên Đỉnh, nhưng vẫn giống như trước đây, chỉ có thể dùng nhiệt lưu trong Thâu Thiên Đỉnh khôi phục thần hồn, không thể tăng lên hồn lực.

Hắn vận khởi thần thức, thẩm thấu vào trong Thâu Thiên Đỉnh, dò xét căn nguyên nhiệt lưu.

Một tiếng kêu như có như không từ trong Thâu Thiên Đỉnh truyền đến, tiếng kêu hư vô mờ mịt, không dụng tâm nghe căn bản không phát hiện được, chớ nói chi là nghe rõ ràng nội dung kêu gọi. Mà những tiếng kêu này phân loạn phong phú, âm điệu âm sắc cũng không giống nhau, tựa hồ không phải bắt nguồn từ cùng một người.

Viên Minh đang muốn lắng nghe kỹ những âm thanh này, bên tai đột nhiên "Ông" một tiếng như tiếng vang sấm sét, tiếp theo đầu trở nên nặng nề, cảnh sắc trước mắt biến đổi, cả người đột nhiên xuất hiện trong một mảnh không gian sương mù xa lạ.

"Đây là đâu?" Viên Minh âm thầm giật mình, cấp tốc nhìn quanh.

Chỉ thấy quanh người hắn là hơi nước trắng mịt mờ sương mù, không gian có thể nhìn thấy chỉ to khoảng hai ba mười trượng, chỗ xa hơn bị nồng đậm sương trắng bao phủ, bất luận ánh mắt, hay là thần thức đều không thể xuyên thấu.

Bầu trời cũng chỉ cao mười mấy trượng, trên đó cũng bị sương trắng bao phủ.

Trong không gian hai ba mươi trượng này cũng không phải là không có vật gì, mặt đất là gạch đá noãn ngọc, nhìn óng ánh trong suốt.

Càng quan trọng hơn là, một tòa bạch ngọc tế đàn hình trụ tọa lạc cách đó không xa, lớn khoảng vài chục trượng, cao bốn, năm trượng, chóp đỉnh đặt một toà Bạch Ngọc Liên đài, vô số kim quang lấp loé trùng điệp lượn lờ xung quanh, phảng phất bầu trời đêm đầy sao, khiến đài sen lộ ra thánh khiết thần bí.

Viên Minh kiểm tra thân thể, pháp khí trữ vật, Kim Dương thước, cốt đao màu trắng, các loại pháp bảo vẫn còn, lúc này mới thoáng nhẹ nhàng thở ra.

Mặc dù không biết đây là nơi nào, nhưng mấy món pháp bảo nơi tay, dù gặp phải nguy hiểm cũng có sức tự vệ nhất định.

Viên Minh phất tay tế lên đỉnh nhỏ đồng thau, một cỗ quang mang kim hoàng như thực chất từ đó bắn ra, bao phủ thân thể hắn.

Kim Dương thước cùng cốt đao cũng xuất hiện bay quanh người hắn.

Làm xong những thứ này, Viên Minh chậm rãi đi tới gần bạch ngọc tế đàn, xem xét.

Tế đàn có hình trụ tròn, tường ngoài khắc rất nhiều đường vân kim sắc cổ xưa, thoạt nhìn tựa hồ là một tòa trận pháp màu vàng.

Viên Minh nhìn kỹ kim sắc trận văn, càng xem càng kinh ngạc.

Những trận văn này tương tự lúc hắn vừa mới tế luyện Thâu Thiên Đỉnh, thân đỉnh xuất hiện kim sắc đường vân, chỉ là nơi này, rõ ràng phức tạp hơn.

"Chẳng lẽ nơi này là trong Thâu Thiên Đỉnh?" Viên Minh bỗng nổi lên một ý nghĩ hão huyền.

Nhưng nhớ lại vừa mới phát sinh hết thảy, càng nghĩ càng thấy không sai.

Hắn đưa tay đặt trên tường ngoài tế đàn, vận khởi pháp lực rót vào trong đó, muốn thôi động trận pháp màu vàng.

Nhưng trong tế đàn thâm bất khả trắc, pháp lực hùng hậu rót vào trong đó lại phảng phất trâu đất xuống biển, chỉ làm cho trận văn gần bàn tay hơi nổi lên kim quang, nơi khác không hề có động tĩnh gì.

Viên Minh vừa vận khởi thần thức, ý đồ dò xét trong tế đàn, lại bị một cỗ lực lượng mềm dẻo không chút khách khí ngăn cách bên ngoài.

Hắn im lặng, sau đó nhìn Bạch Ngọc Liên đài trên đỉnh tế đàn, thả người bay lên.

Trèo lên trên đỉnh chóp tế đàn, lúc trước nghe được vô số tiếng kêu lại lần nữa xuất hiện, ngọn nguồn chính là từ Bạch Ngọc Liên đài này, mà theo Viên Minh tiếp cận, tiếng kêu càng phát ra rõ ràng hơn, những lời nói kia nhìn như hỗn loạn vô tự rơi vào tai Viên Minh, lại biến thành những cách xưng hô với hắn.

"Viên Minh đại nhân..."

"Minh Nguyệt thần đại nhân..."

"Chủ thượng..."

Nương theo vô số tiếng hô hoán, một cỗ nguyện lực từ bốn phương tám hướng tụ đến, rót vào trong đài sen màu trắng.

Cảm ứng được cảnh này, Viên Minh hoàn toàn xác định, nơi này chính là trong Thâu Thiên Đỉnh.

Trên đài sen chớp động lên hơn vạn điểm kim quang, hoặc sáng hoặc tối, hoặc gần hoặc xa, mỗi một điểm kim quang đều hiện ra một cỗ nguyện lực ẩn chứa cảm xúc phức tạp, liên tục không ngừng truyền tới.

Đài sen màu trắng tản mát ra bạch quang nhu hoà, trên những nguyện lực kia quanh quẩn cảm xúc phức tạp, đụng bạch quang một cái lập tức như băng tuyết gặp lửa, tiêu tán vô tung vô ảnh, hóa thành một cỗ nguyện lực tinh thuần, dung nhập vào trong đài sen.

Viên Minh chậm rãi gật đầu, nguyện lực trong Thâu Thiên Đỉnh là dùng đài sen này luyện hóa cảm xúc ra, Bạch Ngọc Liên đài này chẳng biết là bảo vật gì?

Vào thời khắc này, trên đài sen đột nhiên toả ra bạch quang sáng tỏ, phát ra một cỗ hấp lực khổng lồ, bao phủ trên người Viên Minh.

Viên Minh kinh hãi, vội vàng vận khởi pháp lực chống đỡ, lại như châu chấu đá xe, cả người không có lực phản kháng chút nào bị hút tới, bịch một cái ngồi trên đài sen.

Một cỗ nguyện lực hội tụ tới, Viên Minh giật nảy cả mình, vội vàng tính thôi động đệ nhất phân hồn để luyện hóa nguyện lực, để phòng cảm xúc mãnh liệt chứa trong nguyện lực nuốt hết.
Bạn cần đăng nhập để bình luận