Tiên Giả

Chương 733: Gặp lại lão giả

“Tóm lại, ân tình của đạo hữu dành cho ta không nhỏ, giờ thân đã đủ khả năng, ta đương nhiên sẽ tương trợ.” Nói đoạn, Viên Minh đột nhiên vung tay lên, ngay tiếp đó, một đạo linh quang đảo qua người Nguy Điệp và đám đệ tử.

Chớp mắt sau đó, trên người các nàng đồng loạt thấy có một con trùng cổ to chừng ngón út bay ra, tụ lại trước bàn tay Viên Minh rồi bị hắn thuận thế bóp nát.

“Vừa rồi hai kẻ truy đuổi đã gieo trùng cổ trên người các ngươi, ta đã giúp mọi người giải trừ, tín vật này các ngươi cất cho kỹ, với thế cục hiện tại chỉ e khó mà ở lại Nam Cương nữa, bằng tín vật này, các ngươi có thể tiến về Đông Hải, gia nhập Minh Nguyệt giáo. Khi đó sẽ có ngươi tiếp ứng các ngươi.” Viên Minh đưa ra một miếng ngọc bội có đánh dấu thần thức, mỉm cười nói.

Nguy Điệp vội vã tiếp nhận ngọc bội rồi đột nhiên ngẩng đầu nhìn qua khuôn mặt Viên Minh.

“Đạo hữu, không, ngài, ngài là…” Giọng nàng hơi run run.

“Đúng vậy, ta chính là Viên Minh, có điều đạo hữu không cần khách khí như vậy, cứ xưng hô bằng hữu như trước là được.” Viên Minh cười đáp.

Nguy Điệp vô thức nắm chặt ngọc bội, nàng ngàn vạn không thể ngờ, thiếu niên mà năm xưa mình tiện tay cứu giúp, hiện tại lại trở thành đại năng vang danh Vân Hoang.

“Ân nhân ca ca, ca lại phải đi sao?” Ở bên cạnh nàng, Đồ Á lại không quan tâm những thứ này, chỉ lưu luyến bám chặt tay Viên Minh.

“Đừng lo, sau này ta cũng sẽ tới Đông Hải một khoảng thời gian, đợi khi mọi người ổn định rồi, ta sẽ tới thăm các ngươi.” Viên Minh đưa tay xoa nhẹ đầu Đồ Á, đồng thời lên tiếng an ủi.

“Được, chúng ta một lời đã định nha.” Đồ Á ra sức gật đầu.

Viên Minh vỗ vỗ đầu nàng, xong đang định rời đi thì lại bị Nguy Điệp gọi lại.

“Viên đạo hữu chậm đã, tấm thẻ ngọc này vẫn xin ngươi hãy nhận lấy.” Nguy Điệp đưa tấm thẻ ngọc ban nãy.

“Di Hoa Tiếp Mộc Đại Pháp chính là gốc rễ của Sâm La phái các ngươi, cứ như vậy cho ta có ổn không vậy?” Viên Minh hỏi.

“Ầy, Sâm La phải giờ chỉ còn lại mấy người bọn ta, cứ khư khư giữ lại bản đại pháp này thì có ích lợi gì chứ? Huống hồ, ta vừa nãy đã hứa rồi, có lý nào giờ lại viện cớ không đưa, có điều chẳng biết nó có tác dụng với đạo hữu không, kính xin đừng chê bai.” Nguy Điệp thở dài.

Viên Minh gật gật đầu, nhận thẻ ngọc, nói lời từ biệt xong liền biến mất tại chỗ.

“Chúng ta cũng đi thôi. Đồ Á, ngươi tới gần đây, kể rõ ràng, chi tiết tình hình năm xưa khi ngươi và mẫu thân được cứu cho ta.” Nguy Điệp trầm mặc đứng yên một hồi lâu xong mới lắc đầu, dẫn theo môn nhân đệ tử còn sót lại lên đường tiến về Đông Hải, đồng thời gọi Đồ Á tới.

Cùng thời điểm đó, ngay khi Viên Minh loại bỏ trùng cổ trên người các nàng, Cam Dã ở nơi xa đột nhiên thay đổi sắc mặt.

“Đáng chết, trùng cổ của ta bị hắn phát hiện.” Cam Dã cả giận nói.

“Vậy giờ phải làm sao, không có trùng cổ, thiên hạ rộng lớn như vậy, chúng ta nên đi đâu mới tìm được bọn họ?” Tu sĩ họ Trọng kinh ngạc hỏi.

“Còn tìm cái gì nữa! Có thể phát giác Vạn Lý Truy Tung cổ độc, thần thức ít nhất cũng mạnh gấp đôi ta, còn tự chuốc nhục nhã nữa, kẻ chết chính là chúng ta!” Cam Dã hằn học nói.

“Phát giác đúng là rất nhanh, tiếc là đã muộn.” Đúng lúc này, tiếng Viên Minh đột nhiên vang lên trên bầu trời.

“Không, chúng ta là người của liên minh Vân Hoang, ngươi không thể…” Cam Dã rùng mình, vội vàng hô lớn.

Nhưng khi còn chưa nói hết câu, một vòng xoáy đen ngòm đã thình lình xuất hiện trên đỉnh đầu y. Vừa hiện, nó lập tức hút Nguyên Anh y vào.

Tu sĩ họ Trọng cùng đệ tử dưới tay gã cũng gặp cảnh tương tự, chỉ sau một nhịp thở, cơ thể bọn họ đã mất hết sinh cơ, khi đang sắp rớt xuống thì lại bị Viên Minh dùng Bất Tử thụ giữ lại, biến hết thảy thành chất dinh dưỡng.

Sau khi tiện tay xử lý chuyện nhỏ này, hắn lại tiếp tục khởi hành, vừa tiến về La Tháp trấn, vừa lật xem Di Hoa Tiếp Mộc bản hoàn chỉnh.

Với tốc độ bay của hắn, chẳng mấy chốc đã tới được La Tháp trấn.

Đây là một trấn nhỏ bình thường ở Nam Cương, nhân khẩu chỉ khoảng ngàn người, tất cả đều là phàm nhân, không có bất kỳ tu tiên giả nào, thoạt nhìn chẳng có gì đặc biệt.

Viên Minh không tìm người hỏi thăm mà vận khởi một cỗ hồn lực, đưa nó chui vào trong người một lão giả bán dầu.

Lấy cảnh giới Hồn tu của hắn hiện giờ, muốn thi triển sưu hồn không cần phiền phức như trước, vừa nghĩ một cái là có thể tiến hành ngày.

Lão giả chỉ là một phàm nhân nên chỉ thoáng chốc Viên Minh đã dò xét xong, kết quả không phát hiện tin tức Tạp Đồ.

Mi tâm hắn bừng lên ánh sáng mờ mờ, tiếp đó mười mấy cỗ hồn lực đồng loạt từ đó bắn ra, cùng lúc tiến hành sưu hồn mười mấy người nhưng vẫn không thu hoạch được gì.

Viên Minh tiếp tục thi pháp, cuối cùng khi dò xét đợt thứ ba mới có chút phát hiện.

Hắn nhanh chóng đi tới một viện tử hoang phế ở phía Đông trấn. Nóc nhà nơi này thủng lỗ chỗ mấy mảng lớn, trong viện mọc đầy cỏ dại, nhìn qua đã rất lâu không có ai đặt chân tới đây.

Viên Minh tìm trong sân một vòng cũng không phát hiện ra vật gì có giá trị.

“Không lẽ nhầm?” Hắn thầm nghĩ, nhưng khi bước từ trong nội viện ra, thần sắc lại đột nhiên sững sờ.

Trên một khoảng sân nhỏ cách đó không xa, một lão giả mắt mù đang cầm chổi quét dọn lá rụng trên đất.

Người này không phải ai khác mà chính là lão giả gõ mõ cầm canh mà hắn từng gặp ở hoàng cung Đại Tấn khi trước.

“Lão là người Đại Tấn, cớ gì lại xuất hiện ở đất Nam Cương?” Viên Minh thầm kinh ngạc, quan sát tỉ mỉ lão giả mấy lần, rất nhanh đã xác nhận chắc chắn rằng lão chính là người gõ mõ cầm canh kia.

Từ lần vào hoàng cung kia tới giờ cũng đã được một khoảng thời gian, đủ để một phàm nhân chạy từ Đại Tấn tới Nam Cương, việc này hẳn chỉ là trùng hợp?

Viên Minh đang cân nhắc, đồng thời vận khởi thần thức toan cảm ứng lão giả mù mắt, nhưng vừa làm trên mặt hắn liền lộ vẻ kinh nghi.

Thần thức của hắn vừa chạm tới đối phương liền biến mất vô tung vô ảnh, quanh thân lão giả dường như có một khoảng không gian hư vô có thể thôn phệ thần thức của hắn.

Cùng lúc đó, lão giả cũng dừng quét rác, “nhìn” sang bên này..

Dưới cái “nhìn” này, tóc gáy Viên Minh dựng ngược, cảm giác giống như bị một thứ đáng sợ tiếp cận, Diệt Hồn Kiếm không ngừng rung lên cảnh báo.

Không chỉ vậy, Thâu Thiên Đỉnh trong tay hắn cũng liên tục rung động, có xu hướng như sắp vọt ra lao về phía lão giả.

Viên Minh chấn kinh cực độ, vội vàng vận khởi thần thần bao trùm Thâu Thiên Đỉnh, đè ép nhịp run rẩy của nó.

Cùng may Thâu Thiên Đỉnh chỉ lộ vẻ bất thường trong khoảng mấy nhịp thở rồi nhanh chóng bình ổn trở lại.

Viên Minh thở phào nhẹ nhõm, nhưng ánh mắt hắn lại trở nên sắc bén dị thường.

Từ sau khi có được Thâu Thiên Đỉnh, đỉnh này đó giờ chỉ nhận một mình hắn làm chủ, vậy mà lão giả mù kia lại có thể khiến Thâu Thiên Đỉnh xuất hiện dị động như vậy!

“Tiểu trấn là cố hương của Tạp Đồ, thi hài Tạp Đồ lại xuất hiện cạnh nơi chôn Thâu Thiên Đỉnh, mà Thâu Thiên Đỉnh giờ lại xuất hiện dị động, tất cả những chuyện này…” Chỉ chớp mắt, vô số suy nghĩ hiện lên trong đầu Viên Minh khiến hắn vô thức bước tới trước.

Lão giả mù ném cây chổi đi, vẫy vẫy tay về phía Viên Minh, tựa như ra hiệu cho hắn đi theo, tiếp đó run rẩy đi vào viện tử.

Viên Minh mắt sáng lên, tức tốc vận chuyển hồn lực.

Mười mấy con hồn nha từ lòng bàn chân hắn tỏa ra, con chui xuống đất, con bay đi dò xét tình hình mọi nơi trong ngoài tiểu trấn.

Làm xong những việc này, Viên Minh mới tiếp tục bước tới, đi vào trong viện tử.

Lão giả mù ngồi nghỉ chân trên băng ghế đá trong sân, trông bộ dáng tựa như không có gì bất ngờ với việc Viên Minh đến đây.

“Vị lão trượng này, ngày đó từ biệt ở hoàng thành Đại Tấn, thật không ngờ lại có thể gặp ở nơi này.” Viên Minh chủ động lên tiếng trước.

Lão giả mù đưa đôi mắt trắng dã quan sát trên dưới Viên Minh hai lượt, xong nhếch miệng để lộ hàm răng khấp khểnh: “Viên tiểu hữu đã đạt tới cảnh giới Ngôn Vu rồi sao? Xem ra chủ nhân đời này của Thâu Thiên Đỉnh thực sự không tệ.”

Viên Minh híp mắt lại, trầm giọng hỏi: “Không biết cao danh quý tính của đạo hữu là gì? Có quan hệ thế nào với Thâu Thiên Đỉnh?”

“Tiểu hữu không cần đề phòng vậy. Lão phu Hạ Hiệt, tới từ Hải Ngoại thế giới, về phần thân phận, cúng giống như ngươi, là người từng sở hữu Thâu Thiên đỉnh một khoảng thời gian.” Hạ Hiệt cười đáp.

Nghe được những lời này, Viên Minh cũng không cách nào có thể giữ được vẻ bình tĩnh trên mặt được nữa.

Không chỉ bởi thân phận Hạ Hiệt mà còn bởi lai lịch của người này, Hạ Hiệt này vậy mà lại tới từ Hải Ngoại thế giới, nếu nói như vậy thì Thâu Thiên Đỉnh thực sự là vật của Hải Ngoại thế giới sao?

Người này có vẻ hiểu rất rõ về mình, khi trước lúc hai người chạm mặt ở hoàng cung Đại Tấn rất có thể là do người này cố tình tiếp cận mình.

Nhưng chuỗi hành động của người này rốt cuộc là có ý gì? Quan sát thực lực của mình rồi bất thình lình cướp lại Thâu Thiên Đỉnh?

“Hóa ra Hạ Hiệt đạo hữu là tu sĩ từ Hải Ngoại thế giới, bảo sao thần thông cao minh như vậy, Viên mỗ bội phục.” Vừa nghĩ, Viên Minh vừa cố gắng ép bản thân tỉnh táo lại, chắp tay nói.

“Viên tiểu hữu quá khen rồi, lão phu bây giờ thân thể tàn phế, còn nói gì tới thần thông.” Hạ Hiệt lắc đầu, cười khổ đáp.

Viên Minh âm thầm hừ lạnh, người này có thể dễ dàng thôn phệ thần thức của hắn nhưng hắn lại chẳng thể nhìn ra đối phương đã thi triển thần thông gì.

Thủ đoạn kiểu này dù có là Hồn tu cảnh giới Ngôn Vu trung kỳ, thậm chí Ngôn Vu hậu kỳ cũng chưa chắc làm được.

Có điều giờ hắn cũng đã đột phá Ngôn Vu, thể tu cũng đã đạt tới cảnh giới Vạn Tượng Chi Thể, không cần phải sợ.

“Tiểu hữu không cần đề phòng, lão phu cũng không phải kẻ địch của ngươi, ta và ngươi đều là người sở hữu Thâu Thiên Đỉnh, sau này nói không chừng còn phải trợ giúp lẫn nhau.” Hạ Hiệt khoát khoát tay với Viên Minh rồi nói.

“Hạ Hiệt đạo hữu nói phải lắm, Viên mỗ nhận người bằng hữu này.” Viên Minh mắt sáng lên, cười ha ha đáp, đồng thời cho hồn nha ngừng dò xét nhưng thực sự không thu chúng lại.

“Viên tiểu hữu không hổ là Minh Nguyệt thần, ánh mắt hay kiến thức đều là nhân vật hạng nhất của Vân Hoang đại lục, Vu Nguyệt thần còn lâu mới so nổi.” Hạ Hiệt cười nói.

Nụ cười này của hai người làm cho không khí căng thẳng dịu xuống.

“Hạ Hiệt đạo hữu biết Vu Nguyệt Thần?” Viên Minh hỏi.

“Gặp mặt đôi lần, vốn lão phu muốn hợp tác cùng hắn một chút, chẳng ngờ kẻ này lại phát rồ phát dại, vậy mà lại quên nguồn quên gốc, cả gan cấu kết cùng Ma Giới, lão phu biết xong đã lập tức cắt đứt liên hệ với hắn.” Hạ Hiệt lắc đầu nói.

Tiếp đó, Hạ Hiệt lập tức tự mình xuất thủ, sửa soạn một bàn rượu thịt, những đồ mà lão dùng đều rất lạ kỳ, đặc biệt nhất trong đó là một con cá màu xanh, phần bụng nó có bốn điểm nhô lên, trên trán mọc một cái sừng dài, trông như sắp hóa rồng.

“Chỗ rượu và đồ nhắm này nhìn qua có vẻ đều không phải là đồ của Vân Hoang đại lục.” Viên Minh nói.

“Viên tiểu hữu tinh mắt lắm, những thứ này đều là do ta mang từ Hải Ngoại thế giới tới, con cá này gọi là Tiểu Thanh Long, ở Hải Ngoại thế giới cũng là đồ ngon hiếm thấy, tu sĩ Nguyên Anh kỳ ăn vào cũng có rất nhiều ích lợi, chỉ có điều là rất khó nuôi, ta suy tính mấy trăm năm mà hiệu quả vẫn không khả quan, thực sự rất khó để nuôi ra được Tiểu Thanh Long thuần chính.” Hạ Hiệt nói.

“Thì ra là thế, vậy hôm nay Viên mỗ có lộc ăn rồi.” Viên Minh cười nói, đồng thời âm thầm điều khiển Tử Cực Thái Tuế cảm ứng rượu thịt, sau khi xác nhân trong đó không có độc mới bắt đầu thưởng thức.

Hai người vừa ăn vừa nói chuyện, Hạ Hiệt hiểu biết rộng rãi, lời nói chân thành, có vẻ đúng là không có ác ý. Điều này khiến Viên Minh quả thực được mở rộng tầm mắt một phen.
Bạn cần đăng nhập để bình luận