Tiên Giả

Chương 481: Kẻ đến bất thiện

Lúc ba người Viên Minh lần nữa nhìn thấy hoa cỏ màu tím quen thuộc, lại kinh ngạc phát hiện, hoa cỏ xung quanh không chỉ không tổn thất gì, ngược lại càng thêm tiên diễm, kiều diễm ướt át tựa như vừa mới được nước mưa tưới lên.

Ba người nhìn cảnh tượng trước mắt, đều hiểu ra.

Có lẽ, trận Tinh Vũ đột nhiên xuất hiện kia đối với sinh linh thực vật trong bí cảnh, là trời hạn gặp mưa rào, tẩm bổ vạn vật chúng sinh.

Nhưng đối với ba người Viên Minh lại là một trận thiên tai.

"Ai, bảo vật còn chưa thấy, đã tổn hao một kiện pháp bảo, sớm biết như thế, không bằng dùng phù lục của Phù Tang Đảo cho rồi." Long Trùng thở dài một tiếng, phàn nàn.

"Ngươi bớt phàn nàn đi, trừ phi ngươi không muốn thứ hạng cao, ba tấm phù lục kia chỉ có thể dùng ở thời điểm mấu chốt, sao có thể lãng phí ở loại nơi này?" Khung Vân nhíu mày một cái, xem thường nói.

Long Trùng bất đắc dĩ gật đầu, bất quá tiếp theo gã lại ngẩng đầu nhìn Viên Minh một chút, sau đó truyền âm với Khung Vân.

"Ngươi nói đúng, phù lục không thể lãng phí, nhưng hai chúng ta gia đại nghiệp đại tổn thất hai kiện pháp bảo vẫn không sao. Viên Minh hắn chỉ là một tán tu, không có nhiều pháp bảo để hao tổn. Theo ta thấy, nếu lần sau gặp lại Tinh Vũ, chúng ta tận lực chống đỡ thêm một hồi, cũng tiết kiệm hao tổn cho Viên Minh, gặp phải địch nhân còn có pháp bảo để dùng." Long Trùng nói nhỏ.

Ai ngờ, Khung Vân nghe gã truyền âm xong, lại nhìn gã với ánh mắt nghi hoặc: "Vừa rồi lúc chống cự Tinh Vũ, ta đã làm như vậy, ngươi không để ý à?"

Sắc mặt Long Trùng đỏ lên, ho khan vài tiếng, không nói thêm gì nữa.

Một bên khác, Viên Minh vốn có thần thức cường đại, nghe được hai người Long Trùng truyền âm trao đổi, âm thầm gật đầu.

Hai người này nghĩa khí sâu nặng, ngược lại đáng để kết giao.

Bất quá hắn cũng không nói thêm gì, tiếp tục để Hoa Chi thôn phệ hoa cỏ nơi đây, vẫn chỉ được đánh giá là khó ăn mà thôi.

Hai người Long Trùng trao đổi xong, Khung Vân thôi động la bàn, hư ảnh vòng tròn vẫn như cũ chỉ hướng đông nam.

Ba người lại xuất phát, mà lần này, để tìm ra bảo vật trước khi Tinh Vũ đuổi đến, bọn hắn không hẹn mà cùng tăng nhanh tốc độ, cho dù trên đường gặp phải yêu thú nếu tránh được thì tránh, cũng không chủ động giao thủ.

Ước chừng một nén nhang sau, khối đại lục này vẫn không đến phần cuối, một mảnh đầm lầy phiêu đãng nồng vụ màu tím xuất hiện ở phía trước.

Trong đầm lầy mọc đầy cỏ lau màu tím, liên miên bất tuyệt kéo dài ra hai bên, giống như tường cao lấp kín, ngăn ở phía trước.

Giữa đám cỏ lau gần như không có khe hở kia, bông lau màu tím giống như vô lực rủ xuống, nhưng cẩn thận quan sát sẽ phát hiện chúng có miệng mũi giống như vật sống, nhẹ nhàng hô hấp, sương độc màu tím quanh quẩn trên đó, xâu chuỗi nhau, tạo thành một tấm lưới lớn sương độc, bao phủ trọn vẹn cả đầm lầy.

Trong bụi lau sậy rậm rạp chợt có côn trùng kêu vang dị hưởng, nhưng mỗi khi ba người Viên Minh dụng tâm lắng nghe, thanh âm lại ngừng lại, phảng phất chưa từng xuất hiện.

Mà trên đầm lầy nổi lên mây đen màu tím dày đặc, tầng tầng lớp lớp, tản ra từng cỗ khí tức không rõ, nặng nề ngột ngạt, giữa không trung rơi xuống tinh quang loá mắt cũng bị nó thôn phệ.

"Đám mây độc thật lợi hại, thậm chí ngay cả tinh quang cũng có thể thôn phệ, không nên tùy tiện đụng chạm vào chúng." Long Trùng chậc chậc nói.

Viên Minh và Khung Vân cũng không tùy tiện đi vào, ngừng lại tại biên giới đầm lầy.

La bàn Hắc Mộc lơ lửng trước người Khung Vân, la bàn rung động ầm ầm, chỉ hướng đầm lầy phía trước.

"Sẽ không sai, bảo vật kia ngay trong đầm lầy này, vậy mà khiến la bàn Hắc Mộc phản ứng mãnh liệt như thế, xem ra là kiện đồ vật ghê gớm!" Trên mặt nàng lộ vẻ hưng phấn.

Nghe lời này, trong lòng Viên Minh cũng sinh ra một chút hứng thú, thần thức dò xét phía trước.

Nhưng thần thức của hắn chỉ tiến vào đầm lầy hơn trăm trượng, liền bị một cỗ lực không hiểu ngăn lại.

Long Trùng và Khung Vân cũng phát ra thanh âm kinh ngạc, hiển nhiên hai người cũng phát hiện đầm lầy áp chế thần thức.

"Không hổ là nơi chứa bảo tàng, quả thật có chút môn đạo, xem ra chúng ta không thể không mạo hiểm tiến vào một chuyến, nhị vị tự mình chuẩn bị đồ vật tịch độc nhé." Long Trùng nói.

Trên thân Khung Vân hiện lên thải quang, một túi mây năm màu trống rỗng xuất hiện, hóa thành lồng sáng năm màu bảo hộ nàng ở trong đó.

"Đây là Ngũ Thải Cẩm Vân túi! Pháp bảo bí truyền Ngũ Tiên giáo Nam Cương, sao ngươi lại có nó?" Long Trùng rất là kinh ngạc.

"Ngũ Tiên giáo!" Viên Minh nhíu mày lại.

Hồng Lăng chính là xuất thân Bàn Tơ đảo nam Cương, hắn nghe từ Hồng Lăng không ít tình huống tông môn Nam Cương, trong đó có Ngũ Tiên giáo.

Ngũ Tiên giáo là một tông môn phi thường thần bí ở Nam Cương, am hiểu dùng độc, cũng tinh thông cổ độc thuật. Nam Cương Bắc Vực Bách Độc Quật cũng am hiểu dùng độc, nhưng so với Ngũ Tiên giáo căn bản là tiểu vu gặp đại vu, không cùng cấp bậc.

"Tự nhiên là giành được." Khung Vân từ tốn nói.

"Ngươi giết người Ngũ Tiên giáo? Người có Ngũ Thải Cẩm Vân túi nhất định là đệ tử hạch tâm của Ngũ Tiên giáo. Ngũ Tiên giáo chủ Cổ Tiên bà bà phi thường bao che khuyết điểm, ngươi chớ gây tai hoạ cho mình." Long Trùng lộ vẻ lo lắng.

"Yên tâm đi, người kia là phản đồ Ngũ Tiên giáo. Ngũ Tiên giáo biết rõ việc này, cảm tạ ta còn không kịp." Khung Vân đáp.

Long Trùng nghe vậy, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, tế lên một kiện pháp bảo vỏ sò màu tím, quanh người hình thành một vòng bảo hộ màu tím.

Viên Minh cũng không có vật tịch độc, bất quá sương độc đầm lầy này không làm khó được hắn.

Hoa Chi từ Linh Thú Đại bắn ra, hóa thành một tiểu nhân tím đen lớn hơn một xích, ngồi trên vai Viên Minh. Hắn thi triển Kim Quỳ Ngự Thú Thuật, một cỗ yêu lực tím đen vờn quanh người hắn.

"Kịch độc nơi đây không thể coi thường, vì để phòng vạn nhất, hai viên Ích Độc Đan này các ngươi ăn vào đi, đây là ta chuẩn bị cho Tiên quả hội, có thể chống cự phần lớn khí độc ăn mòn. Còn mấy khỏa Khử Độc đan này, các ngươi cũng cất kỹ, nếu phát giác bản thân trúng độc lập tức ăn vào, để tránh xuất hiện chuyện ngoài ý muốn." Long Trùng nói xong, lấy ra bốn bình sứ, chia ra đưa cho Viên Minh và Khung Vân.

Khung Vân không chối từ, dựa theo gã dặn dò ăn vào Ích Độc Đan.

Viên Minh mỉm cười, biết rõ Long Trùng lấy ra đan dược chủ yếu là lo lắng cho mình.

Hắn cũng không cự tuyệt hảo ý của đối phương, âm thầm dùng thần thức xác định đan dược an toàn, nuốt vào.

Đan dược vào bụng, toàn thân hắn bỗng cảm giác một hồi sảng khoái, không khí bốn phía tựa hồ thông thoáng hơn không ít.

Ba người ăn vào đan dược, cũng không dừng lại lâu, rất nhanh dùng pháp bảo bổ ra cỏ lau, bước vào trong vùng đầm lầy.

Càng đi sâu vào đầm lầy, bốn phía cỏ lau sinh trưởng càng tươi tốt, mà những nơi hẻo lánh âm u kia, có không ít độc vật ẩn núp, lẳng lặng chờ đợi con mồi đi qua.

Muỗi độc mọc ra sáu đôi cánh lớn chừng quả đấm, con cóc sau lưng mọc ra mặt quỷ màu tím, độc xà khô gầy như cỏ lau đứng ở trong vũng bùn.

Ba người tránh được nên tránh, tránh không khỏi thì nhanh chóng giải quyết, không đến thời gian một nén hương đã tiêu diệt toàn bộ bảy tám đầu yêu thú cấp ba, trong đó thậm chí tuôn ra một viên yêu đan, được Long Trùng tạm thời bỏ vào trong túi, cất giữ trước đã.

Sau một lần hiệp lực chém giết thằn lằn kịch độc, Long Trùng lau mồ hôi, đang muốn tiến lên kiểm tra thằn lằn có yêu đan hay không, Viên Minh đứng sau lưng gã chợt thần sắc biến đổi, đưa tay ngăn lại.

"Đợi một chút, hướng tây nam có động tĩnh, số lượng không ít, tựa hồ không phải yêu thú." Viên Minh thấp giọng nhắc nhở.

Thần thức bản thể hắn không thể khuếch tán quá xa, đệ nhất phân hồn của hắn trong Thâu Thiên đỉnh lại có thể nhẹ nhõm rơi xuống hồn lực.

Khung Vân nghe vậy, lập tức thả ra thần thức dò xét, bất quá rất nhanh lộ ra nghi hoặc: "Ta không phát hiện bên kia có động tĩnh gì, có phải là ngươi cảm ứng sai không?"

"Không, ta tin tưởng Viên huynh phán đoán, cùng nhau đi tới, mỗi lần đều là hắn phát hiện yêu thú ẩn núp trước, thần thức của hắn mạnh hơn chúng ta, tuyệt đối sẽ không nói nhảm." Long Trùng than nhẹ một lát, bỗng nhiên lắc đầu.

Viên Minh không trả lời bọn họ, chỉ yên lặng dùng thần thức dò xét hướng tây nam.

Đột nhiên, lông mày hắn nhíu lại, trong mắt lóe lên một tia không hiểu, nhanh chóng nói nhỏ: "Đối phương đã phát hiện chúng ta, đang bay tới bên này, là năm tu sĩ, dùng huyễn thuật ẩn nặc hành tung."

"Huyễn thuật? Đó là Huyễn Linh Tử?" Long Trùng hỏi.

"Chính là người này, xem thần sắc tựa hồ mang theo địch ý." Viên Minh nói.

"Địch ý? Ta đã biết, Huyễn Linh Tử và Nghiệp Hỏa Đảo Thôi Ngọc quan hệ rất không tệ, ngươi thi đấu đánh bại Thôi Ngọc, chỉ sợ là nhắm vào ngươi." Khung Vân nhìn Viên Minh nói.

"Thì ra là thế." Viên Minh gật đầu, khó trách Huyễn Linh Tử lần đầu gặp đã muốn xuống hắc thủ.

Chỉ là trận chiến giữa hắn và Thôi Ngọc quang minh chính đại, cũng không có ám chiêu.

Mà Thôi Ngọc mặc dù bại, thực sự cũng không bị thương quá nặng, Huyễn Linh Tử vì chút chuyện nhỏ này mà đặc biệt tới tìm mình gây phiền toái?

"A, vậy cũng vừa vặn, ta đã sớm thấy khó chịu gia hoả thích đâm sau lưng người khác này, hôm nay vừa vặn mượn cơ hội này giáo huấn hắn thật tốt." Long Trùng xem thường khoát khoát tay, nắm chặt trường thương.

Khung Vân lộ ra lãnh ý, tựa hồ cũng không thích Huyễn Linh Tử.

"Tới rồi, tại phía đông." Viên Minh truyền âm nhắc nhở.

Long Trùng mặc dù thấy bốn phía không có bất kỳ biến hóa nào, lại phi thường tín nhiệm Viên Minh phán đoán, trường thương trong tay liên tục bổ quét, liên tiếp đánh ra bảy tám đạo thủy nhận, nhao nhao trảm về phía Viên Minh nói.

"Ha ha, Long đạo hữu, chớ động thủ, ta không phải là yêu thú."

Nương theo tiếng cười, một đạo linh quang đỏ nhạt bỗng nhiên thoáng hiện, đụng vào trên thủy nhận, đơn giản đánh tan nó.

Cùng lúc đó, ba người thấy bụi cỏ lau phía trước bỗng nhiên vặn vẹo, như có người quấy ao nước, khuynh đảo mực nước trong đó. Bất quá sau một lát bụi cỏ lau vặn vẹo bỗng nhiên khôi phục nguyên dạng, năm bóng người hình dáng khác nhau xuất hiện, rơi vào trước mặt ba người.

Cầm đầu, chính là Huyễn Linh Tử với bộ bạch y, lúc này trên mặt y mang nụ cười thản nhiên, tựa hồ cũng không thèm để ý Long Trùng vừa mới công kích, cũng không giống là tới trả thù.

Mà bốn người phía sau, là các tuyển thủ lọt vào mười sáu hòn đảo mạnh nhất.

Người đầu tiên chính là Kim Liên Đảo Vân Cửu Tiêu, ăn mặc với một thân thư sinh, nho sam, khăn chít trên đầu, bên cạnh phiêu lãng một con bạch tuộc ba mắt cao không đến nửa người, toàn thân chỉ có hai màu đen trắng.

Đứng sóng vai với gã, chính là Hàn Tinh Đảo Băng Tâm tiên tử, tóc trắng mày trắng, trên mặt mang sương, căn bản nhìn không ra biểu tình gì.

Ô Vân Đảo Di La thì giấu sau hai người bọn họ, một thân áo xanh nhạt, khuôn mặt có không ít nếp nhăn, nhìn mặt mũi hiền lành, nhưng trên thực tế gã am hiểu nhất lại là độc công.

Về phần người cuối cùng, chính là Ô Lỗ ngụy trang thành Huyết Yến Đảo Hồng Thường, một đầu tóc bạc khá nổi bật. Lúc y hiện thân, lặng lẽ cho Viên Minh một ánh mắt thâm ý, sau đó không tiếp tục tiếp xúc ánh mắt với Viên Minh nữa.

"Huyễn Linh Tử, ngươi giấu đầu lộ đuôi như vậy làm gì, làm hại ta kém chút tưởng là yêu thú tới cửa." Long Trùng hừ lạnh một tiếng, nói.

"Trong cỏ lau này có nhiều yêu thú như vậy, không phải ta cũng vì để phòng vạn nhất sao. Bất quá, ta ngược lại không ngờ có thể ở chỗ này gặp ngươi và Khung Vân, còn có vị Viên đạo hữu này nữa." Huyễn Linh Tử lơ đễnh nói xong, ánh mắt vô tình hay cố ý lườm Viên Minh một chút.

"Hừ, Huyễn Linh Tử, ngươi có tâm tư gì ta biết rõ, Viên đạo hữu và bằng hữu cũ ta có giao tình, chỉ cần có ta ở đây, ngươi mơ tưởng có ý đồ gì với hắn!" Long Trùng quát.
Bạn cần đăng nhập để bình luận