Tiên Giả

Chương 675: Trộm hồn

Vào lúc này, phía chân trời ngay trước mặt đại quân Vu Nguyệt giáo đột ngột hiện lên từng điểm đen, không ngừng biến nhiều và biến lớn lên, hiện rõ ra từng đạo độn quang đang nhắm thẳng hướng bọn họ mà bay đến.

Độn quang kinh người kia chớp mắt đã rậm rạp chằng chịt che kín chân trời, nhìn qua có tới hai ba vạn người.

Trong lúc nhất thời, cả một phiến chân trời đều bị che kín!

"Có chuyện gì vậy? Tình báo sai lầm?" Tất cả Vu Nguyệt giáo đều kinh hãi.

Đại quân liên minh trong tin tình báo chia ra ba đường, lúc này đã hợp binh lại với nhau, trùng trùng điệp điệp liều chết vọt tới đây.

"Tất cả mọi người nghe lệnh, bảo trì trận hình, giữ ổn định lùi về phía sau." Tịch Chính cao giọng quát, mang theo tu sĩ Tịch gia lui về phía sau.

Tình huống quân địch đã hoàn toàn khác với tin tức thu thập được, nếu Tịch gia còn chính diện ngạnh kháng với địch nhân đông đúc như vậy, e là phải nhận thương vong quá lớn.

Nghê Mục cùng Tà Nhãn tôn giả thấy tình huống không đúng bèn vội vàng mang theo binh sĩ dưới trướng bay về phía chính diện đại quân Vu Nguyệt giáo, trợ giúp Tịch Chính.

Tốc độ độn quang của liên minh Vân Hoang cực nhanh, Nghê Mục cùng Tà Nhãn tôn giả vừa mơi chạy tới, chưa ổn vững cước bộ thì đã có vô số độn quang bay vụt tới.

Vô số hào quang pháp thuật pháp bảo ào ào phóng tới, đổ ập xuống ba lộ tu sĩ Vu Nguyệt giáo.

Tịch Chính thầm mắng chửi đám thám tử dò đường vô năng, đồng thời vội vàng tế một đại kỳ màu vàng lên, mặt trên còn thêu đồ án vân mây màu vàng.

Từng đám mây màu vàng chợt xuất hiện, bao trùm toàn bộ phạm vi mấy trăm trượng quanh đây.

Mấy tu sĩ Nguyên Anh kỳ như Tịch Đông Lưu, Tịch Lâm cũng bay vọt tới phía trước nhất, tự mình triển khai phòng ngự bảo vệ đám tiểu bối đằng sau.

Gần trăm đạo bảo quang đánh vào đám mây vàng, Tịch Chính căng sức chuẩn bị hứng chịu lần trùng kích này.

Nhưng mà đám mây vàng chỉ chấn động khẽ, không mãnh liệt như trong tưởng tượng.

Những người trong Tịch gia cũng lộ ra vẻ kinh ngạc. Tình huống bên phía bọn họ cũng tương tự, hầu hết công kích đụng một cái phòng ngự của bọn hắn như thể bọt biển vỡ vụn biến mất.

"Nhưng tu sĩ liên minh Vân Hoang này, đa phần là ảo ảnh!" Hai con ngươi Tịch Chính hiện lên một tầng sáng huỳnh quanh, quát vội.

Một đám tu sĩ Nguyên Anh Tịch gia nghe vậy mới chợt hiểu ra.

Khó trách đột nhiên vô thanh vô tức xuất hiện nhiều tu sĩ như vậy, hóa ra chỉ là giả.

Chẳng qua những ảnh ảo này quá giống thật, còn giấu giếm được thần trí của bọn họ?

Vào thời khắc này, hư không hai bên trái phải lại mảng lớn một mảng hào quang trắng sáng, vô số độn quang từ trong đó vọt ra, số lượng nhiều không kém gì số độn quang lao đến chính diện đại quân.

Ba dòng độn quang như nước lũ trực tiếp xông vào đại quân do Tịch Chính, Nghê Mục, Tà Nhãn tôn giả dẫn đầu!

Ba lộ tam lộ đại quân Vu Nguyệt giáo này vốn đã bị thế trận lúc nãy chấn nhiếp, đã hơi bàng hoàng. Tuy rằng Tịch Chính khám phá ra được trò lừa của liên minh Vân Hoang nhưng đáng tiếc sĩ khí quân doanh cũng bị ảnh hưởng không ít.

Ba lộ đại quân bị đánh tới trở nên loạn cả lên, đã có dấu hiệu tan vỡ.

Ở trên đại điện màu đen sâu trong Vu Nguyệt giáo có một bóng người lóe lên, rồi Cửu Âm tôn giả chợt hiện ra, không nói lời nào trực tiếp bấm tay niệm pháp quyết điểm ra.

Mặt ngoài đại điện màu đen lập tức hiện ra phù văn màu tím chằng chịt, lập lòe sáng tối vô cùng thần bí.

Theo hai tay Cửu Âm tôn giả hạ xuống là mấy đạo đạo pháp quyết lóe lên rồi biến mất, chui vào khắp các nơi trong đại điện.

Đại điện màu đen run lên, nổi lên từng tràng âm thanh vù vù liên hồi, vô số phù văn cực lớn thừ từ các nơi tuôn ra, nhao nhao nổ bung lên, hóa thành từng cột khói đen cuồn cuộn tạo thành một vùng sương mù đen bao phủ cả người Cửu Âm tôn giả lại.

Pháp quyết trong tay Cửu Âm tôn giả lại biến đổi. Hắn há miệng phun ra một ngụm máu, ngưng tụ trước người thành một cục máu xoay tròn to bằng quả trứng gà. Rồi cục máu đó vô thanh vô tức vỡ vụn hóa thành một vùng sương mù đỏ dung nhập vào trong đám khói đen xung quanh.

Đám khói đen vốn đen sì như mực nay sáng ngời một màu đỏ tươi, không ngừng cuồn cuộn rồi co rút lại về cả chỗ Cửu Âm tôn giả, trở nên càng lúc càng nồng đậm, rồi ngưng tụ thành một quả cầu chừng một trượng.

Quả cầu màu đen này mới hình thành đã bắn về phía chiến trường trước mặt, nhanh chóng xuất hiện phía trên không trung đại quân hai bên.

"Không tốt!" Thiên Âm Tử ở bên phía đại quân liên minh Vân Hoang thầm kêu một tiếng.

Nhưng mà ông ta còn chưa kịp phản ứng thì đã có một tiếng Bành vang lên, quả cầu đen phát ra một tiếng nổ mạnh đinh tai nhức óc, khói đen cuồn cuộn trong chớp mắt che khuất bầu trời, như thể từng đám từng đám mây đen bao phủ toàn bộ ba lộ quân Vu Nguyệt giáo và ba lộ quân liên minh Vân Hoang vào cả bên trong.

Tất cả mọi người hầu như chưa có ai kịp phản ứng đã thấy trước mắt tối sầm, cả người rơi vào trong sương mù đen không kịt không nhìn rõ cả người bên cạnh mình, cũng đã không phân rõ được phương hướng Đông Tây Nam Bắc nữa.

"Huyễn thuật..." Thiên Âm Tử thấy vậy bèn lật tay lấy ra một kiện pháp bảo chuông vàng khổng lồ, vận pháp lực và thần thức rót vào bên trong.

Keng...

Sóng âm cực lớn truyền đi, không chỉ ẩn chứa pháp lực hồn hậu vô cùng mà còn có chứa thần hồn lực cường đại nữa. Những nơi sóng âm những nơi đi qua, mây đen nhanh chóng trở nên mỏng manh.

Cùng lúc đó các tu sĩ Nguyên Anh kỳ khác cũng thi triển thần thông riêng của mình nhằm phá giải mây đen huyễn thuật này.

Đặc điểm của mây đen huyễn thuật này là phạm vi công kích cực lớn, nhưng uy lực không lớn nên nhanh chóng bị xua tán đi. Chỉ là khi tất cả hồi phục lại, đã thấy tu sĩ hai bên đan vào nhau, nhiều người cách nhau không quá ba thước.

Không cần người ra lệnh, tiếng hét hò động trời đột nhiên đột nhiên, tu sĩ song phương chém giết nhau, vô số máu tươi xen lẫn với tứ chi đứt gãy rơi rụng.

Dù là liên minh Vân Hoang hay đám người Vu Nguyệt giáo đều không chấp nhận hỗn chiến không hề có chiến thuật thế này, cho nên đều thét bảo tu sĩ phe mình kết thúc nghênh chiến, ổn định tuyến đầu.

Nhưng mà đội ngũ song phương đã hoàn toàn lâm vào tràng cảnh chém giết nhau, cục diện hoàn toàn hỗn loạn, làm sao có thể dễ dàng tách nhau ra được. Tiếng kêu thảm không ngưng vang lên, tu sĩ song phương đều không ngừng chết đi.

Cửu Âm tôn giả nơi xa không những không trợ giúp gì mà còn mỉm cười nhìn tràng cảnh trước mắt.

Lúc này tòa đại điện màu đen bên dưới Cửu Âm tôn giả đang rơi xuống mặt đất, trong vách tường màu đen bắn ra từng luồng khí đen tràn xuống mặt đất, kéo dài tới dưới chiến trường phía trước.

Thần hồn tu sĩ vẫn lạc vốn phiêu linh tứ tán lúc này đã bắt đầu nhao nhao bay về phía dưới mặt đất, dung nhập vào dòng khí đen, hội tụ cả về cung điện màu đen.

Chỉ là lúc này, trong lòng đất cũng đột ngột xuất hiện một gợn sóng màu đen mà mắt thường khó mà nhìn thấy được, cũng từ xa lan tràn tới.

Trong lòng đất nơi xa chiến trường, Ngân Không cùng phân thân Tịch Ảnh hóa thành Bạch Cốt tôn giả đang trốn ở chỗ này.

Phân thân Tịch Ảnh tế ra một cái hồ lô màu đen, là Trấn Hồn hồ, tản ra ánh sáng đen kịt bao phủ cả không gian trong lòng đất xung quanh nàng.

Trấn Hồn châu xoay tròn, quấy toàn bộ ánh sáng đen trong lòng đất thành một vòng xoáy khổng lồ. Vòng xoáy bắn từng đợt gợn sóng màu đen ra bên ngoài, phát ra một lực hút lớn.

Trấn Hồn hồ này không có thần thông gì khác ngoài luyện hóa hồn phách, tụ âm thu hồn, có thể thu thập thần hồn tán loạn ngoài phạm vi lớn.

Gợn sóng màu đen kia có hiệu quả thu hồn mạnh mẽ hơn cả cung điện màu đen kia, hơn phân nửa thần hồn đã bị hút đi, nhao nhao chui cả vào trong Trấn Hồn hồ. Trấn Hồn hồ trống rỗng nhanh chóng tràn đầy.

"Thu được lượng thần hồn đã đủ dùng rồi." Phân thân Tịch Ảnh thì thầm.

"Ha ha, chúc mừng chủ nhân, lần này coi như ngư ông đắc lợi rồi." Ngân Không thụ yêu cười nói.

"Nửa vui nửa buồn, Trấn Hồn hồ đã bị ta kích phát, tiếp theo giao cho ngươi thúc giục. Nếu có nguy hiểm lập tức mang theo vật ấy đào tẩu, không cần phải do dự." Phân thân Tịch Ảnh tản pháp quyết trong tay ra, phân phó Ngân Không thụ yêu.

Không có pháp quyết thúc giục, ánh sáng đen bên ngoài Trấn Hồn hồ ảm đạm lại, tốc độ xoay tròn của vòng xoáy màu đen cũng bắt đầu chậm lại.

"Chủ nhân, sao vậy?" Ngân Không thụ yêu vội vàng nhận lấy, tình huống Trấn Hồn hồ mới ổn định lại.

"Phòng ngừa vạn nhất." Phân thân Tịch Ảnh không chút biểu cảm nói.

Phân thân Tịch Ảnh vừa mới cảm ứng được một cỗ lực lượng thu thần hồn khác từ sâu bên trong đại quân Vu Nguyệt giáo. Nếu nàng không đoán sai thì lần này hẳn là do Vu Nguyệt thần gây nên.

Phân thân Tịch Ảnh niệm khẩu quyết, cả người nhanh chóng biến mất, là dùng Hóa Hư thuật.

Nàng bay lên, nhanh chóng đi lên mặt đất, nhìn về phía chiến trường.

Tu sĩ Vu Nguyệt giáo cùng Vân Hoang liên minh vẫn còn hỗn chiến, cả hai bên đều tổn thất nặng.

Vị trí Tịch gia ở hạch tâm chiến trường nên số người vẫn lạc nhiều hơn bên phía hai lộ quân Nghê Mục, Tà Nhãn tôn giả nhiều.

Phân thân Tịch Ảnh nhếch môi, mặt lộ ra vẻ phức tạp.

Cha nàng tính tình cố chấp, không để ông cảm nhận được đau đớn khắc xương căn bản sẽ không chịu đổi ý, chịu rời khỏi đầm rồng hang hổ Vu Nguyệt giáo kia.

Thần hồn rải rác khắp chiến trường bị thu đi hơn một nữa nên Vu Nguyệt thần nhanh chóng phát hiện ra dị thường.

Chẳng qua lúc này hắn đang thi triển bí thuật chữa thương, thần hồn không cách nào rời đại điện màu đen quá xa được.

"Có người đang lén đoạt hồn phách, đại khái ở vị trí này, khí tức khá quen thuộc... ngươi lấy pháp bảo thu thập thần hồn đó về đây!" Giọng nói của Vu Nguyệt thần vang lên trong thức hải Cửu Âm tôn giả.

Cửu Âm tôn giả nghe vậy mà giật mình nhìn về phía Vu Nguyệt thần chỉ, cả người nhoáng một cái rồi biến mất.

Phân thân Tịch Ảnh nhìn chằm chằm vào chiến trường, đồng thời cảm ứng thần hồn bên trong Trấn Hồn hồ đã nhanh chóng lên đến mấy trăm.

Những thần hồn này dù chỉ là của tu sĩ Luyện Khí kỳ, Trúc Cơ Kỳ nhỏ yếu, chưa có tu sĩ Kết Đan Kỳ nào nhưng góp gió thành bão, luyện hóa xong vẫn thu được không ít hồn lực.

"Thu thập thần hồn bằng đó coi như đã đủ rồi." Phân thân Tịch Ảnh thầm nghĩ.

Vào lúc này, đột nhiên trong lòng nàng dâng lên một luồng hàn ý lạnh thấu xương như bị một con cự thú thượng cổ nhìn chằm chằm vào, tóc gáy toàn thân dựng đứng, bèn lách người bay vút qua bên cạnh.

Có mấy luồng sáng đen từ phía sau lưng của nàng bay sượt qua, đâm rách vài vết trên quần áo.

Cửu Âm tôn giả đã xuất hiện ở phía sau từ lúc nào, mắt lộ vẻ kinh ngạc.

"Bạch cốt? Không đúng, ngươi không phải là bạch cốt. Chỉ là chiếm dụng pháp lực thần hồn của nàng ta. Thủ đoạn kỳ diệu thật, rốt cục ngươi là ai?" Cửu Âm tôn giả cao thấp phân thân Tịch Ảnh hỏi.

Phân thân Tịch Ảnh không chút chần chừ mà trốn vào lòng đất, bay ngược lại với hướng không gian dưới lòng đất của Ngân Không.

"Thông minh đấy, chẳng qua ngươi cho rằng trốn dưới đất là thoát được sao?" Cửu Âm tôn giả lạnh lùng cười cười, cả người mờ ảo rồi biến mất.

Phân thân Tịch Ảnh nhanh chóng len sâu vào trong lòng đất, kêu lên rồi phun ra một ngụm máu tươi.

Mặc dù vừa rồi nàng không bị mấy đạo ánh sáng đen kia đánh trúng nhưng tia sáng đó ẩn chứa kình lực quỷ dị thẩm thấu vào trong thân thể nàng, mà Huyết Dũng giáp trụ cũng không cách nào ngăn cản được khiến nội phủ bị trọng thương, thần hồn cũng bị thương tổn.

May mắn Bạch Cốt tôn giả do Huyết Dũng giáp trụ hiển hóa ra, không phải là thân thể huyết nhục hàng thật giá thật, nếu không nàng đã ngã xuống không dậy nổi rồi.

Phân thân Tịch Ảnh thúc giục Huyết Dũng giáp trụ, chữa trị thân thể bị thương, đồng thời lất tay lấy ra một tấm Thanh Linh Truyện Tấn phù, nói vài câu rồi không chút do dự bóp nát.
Bạn cần đăng nhập để bình luận