Tiên Giả

Chương 509: Lục tượng

Hai người Long Trùng vội vàng né tránh, cho dù phản ứng kịp thời, vẫn bị vài gốc gai đất quét qua, lưu lại vài vết thương.

"Chúng ta phải tăng thêm tốc độ, bọn Long Trùng không cản được lâu." Viên Minh nhìn chiến cuộc, phi tốc nói.

Ô Lỗ gật đầu nhẹ, trong mắt chớp động ánh sáng nhạt, bỗng nhiên há miệng, tựa hồ muốn nói cái gì.

Viên Minh phát giác được ý nghĩ trong lòng y, sớm ngắt lời: "Một hồi ngươi đưa ta đến phía sau Trọng Sơn Tượng, sau đó toàn lực phi độn rời xa, không cần duy trì ẩn thân cho ta."

"Ngươi có nắm chắc tất thắng không?" Ô Lỗ sững sờ, chợt nhíu mày.

"Không dám chắc chắn, bất quá, cho dù dự đoán sai, ta cũng có thể đào tẩu, không cần lo lắng cho ta." Viên Minh lắc đầu, cười nói.

Ô Lỗ yên lặng gật đầu, bất quá trên mặt vẫn có một tia lo lắng.

Hai người tránh chính diện chiến trường đang giao thủ kịch liệt, đi vòng qua tường đất Trọng Sơn Tượng chế tạo ra, rất nhanh tới bên trái phía sau Trọng Sơn Tượng.

Trọng Sơn Tượng là yêu thú cấp bốn, linh trí không thấp, tự nhiên cũng phát hiện, lúc trước bốn người truy sát đã thiếu đi hai người.

Trong lúc giao thủ với hai người Long Trùng, nó từ đầu đến cuối phân ra một phần tâm thần, tìm kiếm hai người Viên Minh.

Nhờ đó Long Trùng và Khung Vân mới có thể dây dưa với nó.

Bất quá, dù Trọng Sơn Tượng từ đầu đến cuối đề phòng, nhưng cuối cùng vẫn không thể phát hiện hai con "côn trùng" mượn ẩn thân lặng lẽ đến gần nó.

Viên Minh ngước đầu nhìn lên thấy thân thể Trọng Sơn Tượng, đột nhiên nhấc tay phải lên, Tử Tinh Cửu Long Thương trong nháy mắt bay ra, ở trên đỉnh đầu hắn.

Cùng lúc đó, tay trái hắn chẳng biết lúc nào thêm ra một bình ngọc màu hồng.

"Hồng huynh, sau ba tiếng, kính xin lập tức phi độn ra xa." Viên Minh nghiêng đầu sang chỗ khác, dặn dò.

Ô Lỗ gật gật đầu, ánh mắt rơi vào bình ngọc nơi tay Viên Minh, mặc dù không biết trong bình giấu vật gì, lại cảm thấy một hồi kinh hãi khó hiểu.

"Một!"

Viên Minh đột nhiên đánh ra một đạo pháp quyết lên trên Tử Tinh Cửu Long Thương. Trên thân thương đại phóng linh quang, mười hai đạo phù văn trong thân thương theo thứ tự sáng lên, khí thế dọa người cuốn tới, hội tụ ở mũi thương, trong nháy mắt đâm tới bụng Trọng Sơn Tượng.

"Hai!"

Viên Minh hô to, đột nhiên dùng pháp lực bao trùm bình ngọc nơi tay trái, ném tới phía trước, thân bình xoay tròn, dưới linh lực tác động, lướt theo Tử Tinh Cửu Long Thương.

"Ba!"

Thanh âm vừa ra miệng, trong một cái chớp mắt, Ô Lỗ lùi nhanh lại, lực lượng vô hình bao phủ trên người Viên Minh trong khoảnh khắc biến mất, làm cho Viên Minh thoát khỏi trạng thái ẩn thân.

Cùng lúc đó, Tử Tinh Cửu Long Thương đâm trúng thân Trọng Sơn Tượng, trong nháy mắt kích thích một đạo linh quang màu vàng đất, đó là Trọng Sơn Tượng từ đầu đến cuối cất cẩn thận, dùng thần thông bao lại thân thể.

Nhưng cũng không kéo dài, Tử Tinh Cửu Long Thương thu nạp tinh thần lực đã sớm thoát thai hoán cốt, linh quang màu vàng đất sáng lên một cái chớp mắt, tựa như pha lê vỡ vụn, trường thương tiến vào thân Trọng Sơn Tượng, xoay tròn xé mở một lỗ thủng.

Chỉ một thoáng, máu đỏ tươi phun lên trời cao, Trọng Sơn Tượng đau nhức rống lên vang vọng đất trời, tường đất ngưng tụ trước người nó cũng đồng thời băng tán.

Nhưng còn chưa xong, ngay lúc Tử Tinh Cửu Long Thương xé mở vết thương kia, trong một cái chớp mắt, Viên Minh nắm không trung một cái, bình ngọc được linh lực bao quanh thoáng vỡ vụn, chất lỏng không màu bên trong nổ tung theo, cũng rơi vào vết thương Trọng Sơn Tượng.

Chỉ nghe một hồi tiếng vang tư lạp làm người run sợ, miệng vết thương bay ra từng sợi khói trắng, vết thương vốn máu thịt be bét, bỗng phi tốc biến thành màu đen thối rữa, mùi hôi thối lan ra bốn phía, thậm chí chui vào lỗ mũi đám Long Trùng.

Trọng Sơn Tượng gào lên đau đớn một tiếng, khí thế toàn thân trong nháy mắt uể oải.

Độc tính Nhất Nhật Hồng mặc dù mãnh liệt, Viên Minh không quá yên tâm, lại lấy thêm kịch độc từ thể nội Tử Cực Thái Tuế ra, trộn lẫn vào.

Cử động lần này mặc dù khiến Nhất Nhật Hồng không còn ẩn kín, nhưng đã tăng cường rất nhiều độc tính.

Thấy Trọng Sơn Tượng đao thương bất nhập bị Viên Minh phá vỡ phòng ngự, tất cả mọi người mừng rỡ.

Nhưng mà ngoài tất cả mọi người dự liệu chính là, đang lúc độc ban màu đen sắp theo vết thương khuếch tán ra toàn thân thể nó, trên thân Trọng Sơn Tượng, linh quang màu vàng đất lóe lên một cái rồi biến mất, lại cứng rắn đột nhiên cưỡng ép ngừng xu thế khuếch tán độc ban.

Ngay sau đó, Trọng Sơn Tượng tức giận nhìn thoáng qua bên cạnh, vòi dài hất lên đánh tới Viên Minh.

Nó không hổ là yêu thú cấp bốn, liên tiếp bị thương nặng, vẫn có thể phát động thế công mãnh liệt.

Nhưng Viên Minh thực sự không trông cậy chỉ dựa vào Nhất Nhật Hồng Xà Nhân tộc là có thể chém giết cự thú này.

Hắn thả người né tránh vòi Trọng Sơn Tượng, trong nháy mắt gọi ra Bách Quỷ Dạ Hành Đồ, mảng lớn hắc khí bao phủ thân thể Trọng Sơn Tượng.

Một đoàn bạch quang từ trong Bách Quỷ Dạ Hành Đồ bắn ra, chính là phù văn Chúng Sinh Mộng ẩn tàng bên trong đồ, lóe lên một cái rồi biến mất chui vào thân Trọng Sơn Tượng.

Vòi Trọng Sơn Tượng cứng lại giữa không trung, hai mắt tràn đầy phẫn nộ, cũng cấp tốc bị mê mang chiếm cứ.

Thấy vậy, Viên Minh xoay tay phải, lấy ra Ngân sắc lệnh bài thi pháp thôi động, ngưng tụ thành một kết giới lớn, bao bọc hắn và Trọng Sơn Tượng vào trong.

Mở ra ngân sắc kết giới, Viên Minh lúc này mới an tâm, lấy xuống Linh Thú Đại chứa Tam nhãn ô cưu ném xuống đất, lật tay lấy ra Thâu Thiên Đỉnh tiến vào bên trong.

Hắn ngồi trên Bạch Ngọc Liên, lật tay tế lên Diệt Hồn Kiếm, vận khởi toàn bộ pháp lực và hồn lực, lăng không chém ra.

Một đạo Kiếm quang màu đen to lớn từ trên trời giáng xuống, lóe lên một cái rồi biến mất chui vào đầu Trọng Sơn Tượng.

Nơi xa, đám Long Trùng thấy Viên Minh gây trọng thương Trọng Sơn Tượng, phấn chấn không thôi, đang muốn kêu gọi Viên Minh thừa cơ đào tẩu, đã thấy Viên Minh hành động như vậy, không khỏi có chút ngây người.

Nhưng vòng bảo hộ màu bạc ngăn cách thần thức dò xét, bọn họ cũng không biết Viên Minh làm gì bên trong.

Bọn họ đang do dự là có nên tiến lên hỗ trợ, hay là tạm thời quan sát, vòng bảo hộ màu bạc bỗng phi tốc tiêu tán, một lần nữa biến trở về lệnh bài, rơi xuống trên tay Viên Minh.

Viên Minh thu hồi lệnh bài, lại triệu hồi Tử Tinh Cửu Long Thương, cũng không nhìn Trọng Sơn Tượng, mà bay tới đám người Long Trùng.

Trọng Sơn Tượng lúc này nằm trên mặt đất, thoạt nhìn không tăng thêm vết thương mới, nhưng không còn khí tức.

"Viên huynh, ngươi..." Long Trùng nhìn Viên Minh đến gần, lại nhìn Trọng Sơn Tượng đã vẫn lạc, trong lúc nhất thời không biết nói gì.

"Chỉ là may mắn thôi, nếu không phải trước đó ta đạt được một bình độc cực phẩm, làm suy yếu thực lực Trọng Sơn Tượng, lại mượn thạch phù Hồng huynh tiếp cận Trọng Sơn Tượng, chỉ sợ cũng khó mà chém giết được nó." Viên Minh khiêm tốn nói.

Tuy nói thế, nhưng có thể lấy tu vi Kết Đan trung kỳ vượt cấp chém giết yêu thú cấp bốn, thủ đoạn, thực lực như vậy, đám Long Trùng trầm mặc một lát, cuối cùng vẫn lắc đầu một cái.

Bọn họ làm không được.

"Mấy vị, vừa rồi chúng ta giao thủ động tĩnh không nhỏ, bây giờ Trọng Sơn Tượng đã chết, vẫn nên mau chóng dời thi thể nó đi, tránh lại trêu chọc phải yêu thú cấp bốn khác." Viên Minh chủ động chuyển hướng chủ đề, không để bọn Long Trùng tiếp tục xoắn xuýt thực lực của mình.

Nghe vậy, Long Trùng lại chăm chú nói: "Viên huynh nói đúng lắm, chỉ là chém giết Trọng Sơn Tượng này, ta và Khung Vân cũng không xuất lực, thi thể nó ngươi và Hồng huynh phân chia đi."

"Ai, nếu không phải Long huynh và Khung cô nương hấp dẫn Trọng Sơn Tượng chú ý, chúng ta cũng không dễ đắc thủ như vậy, mà các ngươi đã thi triển át chủ bài, cũng không có khả năng hoàn toàn không hao tổn, không cầm chút gì thực sự không thể được." Viên Minh lại nói.

Long Trùng kiên trì nói: "Dù vậy, ngươi và Hồng huynh vẫn nên chọn trước."

Viên Minh thấy gã nói thành khẩn, gật đầu đáp ứng, không chối từ nữa.

Cuối cùng, Viên Minh chủ động lựa chọn nhục thân Trọng Sơn Tượng làm chiến lợi phẩm, mà Ô Lỗ được chia yêu đan, Long Trùng và Khung Vân mỗi người được một cây ngà voi.

Bọn Long Trùng còn có chút tiếc nuối, huyết nhục Trọng Sơn Tượng không phải là phàm vật, nhưng cuối cùng vẫn kém ngà voi, yêu đan, Long Trùng và Khung Vân kiên trì cho rằng Viên Minh đã ăn lỗ vốn, lại bổ sung thêm linh thạch, mới chịu bỏ qua.

Nhưng Viên Minh không phải cố ý, bây giờ hắn có pháp bảo rất nhiều, cho dù cầm ngà voi, nhất thời cũng không có khả năng luyện chế ra một kiện pháp bảo tốt hơn.

Hắn càng coi trọng huyết nhục Trọng Sơn Tượng này, hình thể nó khổng lồ, huyết khí dồi dào, hơn xa Hỏa Ngạc Vương trước đó, mặc dù lây dính kịch độc Nhất Nhật Hồng và Tử Cực Thái Tuế, luyện hóa một chút là có thể khu trừ, cũng sẽ không ảnh hưởng giá trị nhục thân cự tượng.

Ma Tượng Trấn Ngục Công là công pháp tham khảo lực lượng cự tượng sáng tạo ra, khí huyết yêu thú cự tượng trợ giúp rất lớn với môn công pháp này, tuyệt đối có thể trợ hắn tu Ma Tượng Trấn Ngục Công tiến thêm một bước.

Mấy người chia cắt chiến lợi phẩm xong, Ô Lỗ đề nghị mau rời khỏi.

"Chờ một lát, ta có một việc muốn xác nhận một chút." Viên Minh quay người tiến vào Vân Đỉnh Điện.

Những người khác thấy vậy, mặc dù nghi hoặc nhưng cũng đi theo.

Lần này bọn hắn không độn địa đi, mà dọc theo thông đạo trong điện một đường tiến về phía trước.

Cung điện nơi đây đã lâu không tu sửa, thông đạo cũng có nhiều chỗ tổn hại, rất nhiều nơi còn sụp đổ, bất quá tự nhiên không làm khó được đám Viên Minh, rất nhanh tới cuối thông đạo.

Một gian thạch thất to lớn xuất hiện ở phía trước, trong phòng tọa lạc một tòa ngân sắc pháp trận, xung quanh đứng vững bốn cột đá màu trắng bạc, chôn sâu trong lòng đất, hợp thành một thể với pháp trận.

Nơi đây giống như đúc truyền tống trận ở Chân Không Điện, Chân Hải Điện, chỉ là nhỏ hơn rất nhiều, thoạt nhìn là một tòa truyền tống trận cỡ nhỏ.

"Truyền tống trận! Chẳng biết nó nối liền nơi nào?" Ba người Long Trùng vừa mừng vừa sợ.

Khắp khối đại lục này là bảo vật, truyền tống trận này hẳn là nối liền bảo tàng nào đó?

"Đáng tiếc trận này đã tổn hại." Viên Minh tiếc nuối lắc đầu, trận văn ngân sắc pháp trận đã tổn hại nghiêm trọng, trong bốn cột đá cũng không tồn trữ không gian lực, không thể dùng được.

"Về trận văn ta có thể thử chữa trị, bất quá nếu như tiếp dẫn không gian lực, ta cũng không có đầu mối." Thanh âm Tịch Ảnh vang lên.

"Không quan trọng, có thể được thi thể Trọng Sơn Tượng này, đã là đại thu hoạch rồi." Viên Minh lắc đầu trả lời.

Bốn người lại tìm tòi di tích một lát, phát hiện nơi đây cũng không có bất kỳ bảo vật gì, nên phi tốc rời đi.

Kết quả mấy người vừa mới rời đi, chợt có một vệt kim quang từ đằng xa phóng tới, rơi xuống trước Vân Đỉnh Điện, chính là Kim Vân tiên tử.

Ánh mắt của nàng đảo qua một mảnh hỗn độn trên mặt đất, thần sắc ngưng lại.

"Không ngờ Viên Minh có thực lực như thế, đơn thương độc mã lại đánh chết Trọng Sơn Tượng, may mắn chúng ta vừa rồi không xuất thủ, nếu không chưa hẳn có thể bắt được người này." Nàng thấp giọng lẩm bẩm.

"Ngân sắc kết giới mà hắn mở ra có chút bất phàm, ngăn cách Kim Ô Hỏa đồng của ta, không thể nhìn thấy quá trình hắn đánh giết Trọng Sơn Tượng. Bất quá Viên Minh lúc trước để Trọng Sơn Tượng rơi vào ảo cảnh, ta xem rất rõ ràng, trên người người này có một kiện bảo vật gây ảo ảnh phi thường đáng sợ, vậy mà cách không phát huy tác dụng, suýt nữa kéo cả ta vào huyễn cảnh." Thanh âm uy nghiêm từ trên thân Kim Vân tiên tử truyền ra.
Bạn cần đăng nhập để bình luận