Tiên Giả

Chương 154: Nhiếp Hồn Linh

“Đa tạ.” Viên Minh nói một câu khách sáo rồi đi về phía thông đạo.

“Vị đạo hữu này hẳn là lần đầu tới Quỷ thị ha? Ngươi định cứ vậy đi vào sao?” Bóng đen đột nhiên mở miệng nói.

“Các hạ nói vậy là có ý gì?” Viên Minh cảm thấy hơi lạ với việc người này đột nhiên lên tiếng, nhưng cũng không nói dối mà hỏi lại.

“Đạo hữu dù mang mũ rộng vành, nhưng ngụy trang cỡ này chỉ cần dùng thần thức quét qua là có thể nhìn thấu. Đạo hữu chắc còn chưa biết, ở trong Quỷ thị bị người khác lén nhìn ra dung mạo thật là chuyện vô cùng nguy hiểm?” Bóng đen nói.

Viên Minh khẽ giật mình, lúc trước Cổ Nguyệt cũng không nói chuyện này với hắn.

Lời này của bóng đen có lý riêng của nó, có điều giờ còn chưa luyện chế được mặt nạ Thiên Cơ, hắn có muốn che giấu dung mạo cũng không được.

“Đạo hữu không cần lo lắng, chỗ ta có một bộ áo choàng ẩn nấp, có thể che giấu khí tức, ngăn cách thần thức, chỉ cần mặc nó vào thì đảm bảo sẽ không bị bất cứ kẻ nào nhận ra. Chúng ta hôm nay gặp nhau cũng coi như có duyên, bán cho các hạ năm mươi linh thạch, hoặc là bỏ năm linh thạch thuê một lần, thấy sao?” Bóng đen lấy ra một cái áo choàng màu đen có mũ trùm, sốt sắng nói.

Viên Minh nghe gã nói liền hiểu ra ngay, nhất thời không biết nên khóc hay nên cười.

Bóng đen này chặn hắn lại, hóa ra là muốn bàn chuyện mua bán.

Hắn vận khởi thần thức đụng vào áo choàng xám đen kia, kết quả thần thức bị một lực lượng vô hình đánh bật không chút khách khí.

Viên Minh sáng mắt lên, thầm nghĩ áo choáng này đúng thật là có thể ngăn cách thần thức, đúng là một món đồ tốt.

Chỉ có điều mặt nạ Thiên Cơ của hắn sắp được luyện thành, vậy nên không cần bỏ nhiều tiền ra mua vật này.

“Một linh thạch, thuê một lần.” Viên Minh lấy một viên linh thạch ra, đưa tới.

“Hắc hắc.” Bóng đen cười gian manh, phất tay áo thu viên linh thạch lại rồi ném áo choàng qua.

Viên Minh mặc áo choàng lên, pháp lực khí tức liền biến mất hoàn toàn, ngay cả mùi cơ thể cũng không còn nữa.

Hắn sờ sờ vật này, phát hiện áo choàng này không phải dệt tử vài mà dùng một loại cỏ mềm màu đen bóng bện thành, cảm giác như trước đây đã từng thấy ở đâu đó.

Viên Minh cẩn thận nhớ lại, trong thức hải bỗng hiện lên thân ảnh Lão Yên Đại.

Hắn đã khôi phục được hơn nửa trí nhớ, từ đó có thể lờ mờ nhớ được một chút về chuyện bị Lão Yên Đại nhặt được.

Ngày đó khi nhặt hắn từ bờ sông, Lão Yên Đại đã từng dùng một tấm chiếu cỏ phủ lên trên hắn và những thi thể khác, che đi mùi xác thối. Cái chiếu cỏ kia hình như cũng dùng loại cỏ này bên thành, xem ra loại cỏ này là đặc sản của Nam Cương.

“Đạo hữu, mời vào. Nhớ kỹ không được rời đi cùng người bán.” Bóng người màu đen nhắc một câu rồi lần nữa biến mất trong bóng tối.

Viên Minh bước vào lối đi giữa vách tường, qua chốc lát đã đi tới điểm cuối, ánh sáng trước mắt trở lại bình thường, đập vào mắt hắn là một quảng trường mờ tối.

Phóng mắt nhìn tới thấy khắp nơi đều là quầy hàng nhỏ, chủ quầy nào cũng che mắt, nhìn tổng thể khá đơn sơ, quy mô và khí thế thua xa phường thị Hắc Nham thành.

Trong quảng trường có lác đác vài người khác, ai cũng che giấu dung mạo, trong đó có hơn nửa mang áo choàng mũ trùm đen giống Viên Minh, hiển nhiên đều mua hoặc thuê từ bóng đen ở cửa vào, trông như những bóng mờ.

Sau một hồi quan sát, Viên Minh liền tiện đường đi tới một quầy nhỏ gần mình nhất.

Trong quầy này không có thứ gì khác, chỉ có thi thể nằm cạnh nhau. Hai thi thể này thân phủ đầy vảy xanh, trên bề mặt thi thể lờ mờ hiện ra một tầng sương mù màu lục.

“Luyện thi.”

Dựa thêm vào những thông tin đọc được ở Bích La Động trước đây, Viên Minh nhận ra hai bộ luyện thi này đã đạt tới cấp bậc “Thanh Cương Thi”, là một trong những loại luyện thi khá cao ở Hắc Hỏa môn, bình thường sẽ không dễ để lọt ra ngoài tông môn, không ngờ trong Quỷ thị lại có, hơn nữa còn có tận hai bộ.

Nhìn hai bộ Thanh Cương thi này, Viên Minh cũng có chút động tâm.

Thanh Cương thi có thân thể cứng hơn sắt thép, chiến lực có thể so với Luyện Khí kỳ đỉnh phong, thậm chí có thể đón đỡ công kích của tu sĩ Trúc Cơ kỳ, hơn xa loại nhân tiêu mà Hô Hỏa luyện chế, nếu có được một bộ thì trong khi chiến đấu có thể phát huy tác dụng rất lớn.

“Hai bộ luyện thi giá cả thế nào?” Đúng lúc này, một người cũng mặc đấu bồng đi tới, mở miệng hỏi giá.

- Giải thích, Đấu bồng là áo choàng có mũ trùm. Hết giải thích.

“Một bộ tám trăm linh thạch, chắc giá.” Chủ quán che mặt mặc áo bào xám, đầu cũng không ngẩng lên, nói.

“Năm trăm bán không?” Người kia hỏi.

“Ta nói chắc giá! Rời khỏi chỗ này, ngươi dù có bỏ ra một ngàn linh thạch cũng không mua được.” Chủ quán lạnh lùng đáp.

Viên Minh thấy thế liền lắc đầu, quay người rời đi.

Giá cả quá cao, đi xem thứ gì khác thì tốt hơn.

Hắn tiếp đó lại đi xem thêm mấy quầy hàng nữa, phát hiện những mặt hàng ở đây không thiếu tinh phẩm, thậm chí còn có thứ phù hợp với tu sĩ Trúc Cơ kỳ.

Không lâu sau đó, Viên Minh dừng chân trước một quầy hàng nhỏ.

Ngồi phía sau quầy là một người vận áo bào xanh, đeo mặt nạ bằng đồng thau, nhìn thân hình chắc hẳn là nữ giới.

Viên Minh đưa mắt đảo qua quầy hàng một lượt, cuối cùng dừng ở trên một món pháp khí hình chuông màu trắng bạc.

Thứ này quen thuộc với hắn tới mức không thể quen hơn được, bởi nó chính là thứ mà đám Hồ Trát dùng để thu hồn phách dã nhân.

“Thứ này có tác dụng gì, giá bao nhiêu?” Viên Minh chỉ về phía chuông nhỏ, làm bộ không biết hỏi.

“Cái chuông này có tên là Nhiếp Hồn linh, tuy là pháp khí hạ phẩm nhưng có hiệu quả tấn công và thu hồn. Nếu công kích phàm nhân, nhẹ thì mất trí nhớ, nặng thì mất hồn phách, còn dùng công kích tu sĩ có thể khiến đối phương choáng váng, mất trí nhớ trong giây lát, dù là pháp khí hạ phẩm nhưng lại là hàng độc hữu của Bích La Động, rất nhiều tu sĩ cầu còn không được. Giá sáu mươi linh thạch.” Nữ tử mặc áo bào xanh nhỏ giọng giới thiệu.

“Có thể khiến phàm nhân mất trí nhớ.” Viên Minh khẽ giật mình.

Đoạn ký ức bị mất trước khi hắn bước vào Bích La Động tới giờ mới nhớ lại được hơn nữa, trong khi cái Nhiếp Hồn linh ngoài việc thu hồn còn có tác dụng như vậy, thực sự khiến hắn hoài nghi bản thân từng bị chuông này tấn công.

Lần này cuối cũng đã tìm được nguyên nhân mất trí nhớ, Viên Minh không khỏi cảm thấy căm hận!

Nhất định phải thu lấy cái chuông này!

“Hiệu quả của Nhiếp Hồn linh này đúng là có chút thần diệu, có điều chuông này ẩn chứa linh lực yếu ớt, lại còn là pháp khí hạ phẩm, e là chỉ có thể đối phó với tu sĩ Luyện Khí tầng thấp, còn về chuyện đối phó phàm nhân, thực chẳng khác gì đem dao mổ trâu giết gà. Sáu mươi linh thạch quá đắt, ta trả tối đa hai mươi.” Viên Minh bắt đầu mặc cả.

“Hai mươi? Ngươi đừng xem thường chuông này chứ, nếu như người cùng nữ tử phàm nhân trong lòng vui một đêm xuân, pháp khí này là thích hợp nhất, năm mươi lăm!” Nữ tử áo bào xanh nhỏ giọng nói thêm: “Nếu không phải thiếu chủ Bạch Long đạo chết rồi, làm sao có thể để rẻ cho ngươi?”

“Ta sao có thể là người như vậy? Hai mươi lăm, giá này quá hợp lý!”

“Năm mươi!”

Cò kẻ mặc cả một hồi, cuối cùng chủ quầy đành nhượng bộ bán ra với giá ba mươi hai linh thạch.

Sau khi Viên Minh rời đi, nữ tử cũng vội vàng rời khỏi đó.

Viên Minh lại tới trước một gian hàng bày bán một quyển sách cũ, trên sách có ghi bốn chữ nhỏ ‘Trận Đạo Tạp Luận’.

Mấy ngày nay tại phường thị, Viên Minh đã nhiều lần tiếp xúc với những vật liên quan đến trận pháp, trong lòng cũng này sinh chút hứng thú với pháp trận, tuy không định phân tâm học thêm môn này, nhưng hiểu thêm một chút vẫn luôn cần thiết, thế là lại bỏ ra ba linh thạch mua sách.

Sau khi đi dạo chợ thêm nửa canh giờ nữa, hắn lại bỏ ra ba mươi linh thạch để mua một ba trái cây khô héo màu đen từ một sạp hàng nhỏ.

Theo lời chủ sạp giới thiệu, thứ này chính là một loại quả lạ trên một gốc kỳ thụ của một gia tộc nào đó thuộc Nam Vực, Nam Cương, phải mất mấy trăm năm mới kết trái. Hung thú sau khi ăn quả này vào thì tỉ lệ sinh dục cấp tốc nâng cao, vậy nên nếu để quả này giữa rừng, cho nó tỏa ra chút ít mùi thôi cũng sẽ thu hút hung thú ở mấy trăm trượng quanh đó điên cuồng tới tranh ăn.

Viên Minh giờ phút này đã xem hết hơn nửa quầy hàng ở Quỷ thị, ngoài ba trái cây khô màu đen này ra, hắn còn mua mấy món nữa, bao gồm bốn tờ phù lục, ba viên đan dược màu vàng, và ba mươi mấy loại linh thảo, linh mộc.

Bốn lá phù gọi là Tứ Phương Phong Linh phù, khi dùng thì phải dùng cùng lúc cả bốn, có thể tạo ra một kết giới ẩn nấp, che giấu toàn bộ khí tức bên trong, đồng thời ẩn tàng hình tích, rất thích hợp để dùng lúc ở nơi dã ngoại.

Khác với những phù lục bình thường, phù này là loại kích phát uy năng chậm chạp, có thể sử dụng nhiều lần.

Ba viên đan dược cũng không phải đan dược bình thường, mà là một thủ đoạn công kích mà người Bách Độc Quật hay dùng, khi đánh trúng kẻ địch sẽ nổ tung thành một đám phấn độc, cùng loại với đạn khói mà khi trước hay thường dùng.

Về phần linh mộc và linh thảo đều là do tâm săn đồ của hắn nổi lên, muốn mua về thử làm hương. Trải quả lần thám thính Bạch Dạ tán minh, Viên Minh ý thức sâu sắc được sự thần kỳ của lư hương, nhưng thời gian phụ thể của hương đen mới quá ngắn, không cách nào phát huy hết khả năng của lư hương, nhất định phải nghĩ cách kéo dài thời gian phụ thể.

Hắn còn chưa hiểu đủ về tài liệu chế làm, chỉ có thể bất đắc dĩ dùng cách ngu ngốc nhất là mua các loại linh tài rồi từ từ thử nghiệm.

Những thứ này tuy giá thấp hơn khá nhiều so với giá thị trường, nhưng nhiều như thế cộng lại cũng tiêu mất một khoản không nhỏ, tổng cộng hắn đã bỏ ra trên dưới hai trăm linh thạch, tính thêm khoản tiêu trước nữa thì trong linh thạch trong nhẫn trữ vật của hắn chỉ còn hơn bốn trăm.

Chuyến đi Quỷ thị lần này cũng coi như thu hoạch tương đối khá.

Đúng lúc này, hắn bất ngờ thấy Âm Quỷ kỳ đang được rao bán ở một chỗ hẻo lánh trong Quỷ thị.

Dù không biết dung mạo người bán thế nào, nhưng Viên Minh chắc chắn đó là đồng bọn của Ô Lỗ. Đang khi hắn muốn bước lên nói đôi câu khách sáo, một tu sĩ nào đó đã nhanh chân bước lên trước một bước rồi bỏ một cái giá không rõ là bao nhiêu mua đi mất.

Người bán ngay sau đấy liền vội vàng rời đi, Viên Minh cũng không dám bám theo.

Viên Minh tiếp tục bước về phía trước, bên rìa quảng trường trước mắt xuất hiện một cây cột đá màu đen, trên cột có khảm nạm mấy viên huỳnh quang thạch, chiếu sáng một vùng rộng lớn xung quanh.

Loại cột đá này trong phường thị có tổng cộng bốn cái, phân bổ ở bốn góc khác nhau, tỏa ánh sáng soi rõ cả quảng trường. Nhờ ánh sáng từ cột đá, Viên Minh nhìn xung quanh, phát hiện số quầy hàng đã giảm đi một nửa so với khi hắn vừa bước vào.

Dưới cột đá có một sạp hàng, chủ sạp là một lão giả cụt tay, đeo mặt nạ hồ ly, đang ngồi nhắm mắt dưỡng thân trên một cái ghế trúc cũ nát.

Trên sạp hàng bày mấy món đồ, phần lớn trong đó là linh tài, về phần pháp khí chỉ có một kiện là một tiểu thuẫn màu đỏ sẫm.

Viên Minh hai mắt sáng lên, ngồi xổm xuống trước sạp hàng, hỏi: “Có thể cho ta xem món pháp khí này không?”

“Mời.” Lão giả nói mà không mở mắt.

Viên Minh cầm tấm thuẫn lên, vận chuyển pháp lực rót vào trong nó. Tấm thuẫn lập tức lơ lửng bay lên, tỏa ra một vầng sáng màu đủ, giữa vầng sáng còn lờ mờ thấy một phù văn màu đỏ lóe hiện lên.

“Pháp khí hạ phẩm, đáng tiếc.” Viên Minh thầm nghĩ trong lòng.

Vừa nghĩ, Viên Minh vừa đặt tấm thuẫn xuống, toan đứng dậy rời đi.

Lão giả cụt tay bỗng mở mắt, gọi Viên Minh lại: “Xin đạo hữu dừng bước.”

“Có việc gì sao?” Viên Minh ngừng chân hỏi.

“Đạo hữu muốn mua pháp khí phòng ngự phải không? Kiện Hỏa Nham thuẫn này cũng không tệ lắm, nếu đạo hữu vừa mắt, ta có thể bán rẻ một chút.” Lão giả cụt tay cười nói.

“Ta không có hứng thú.” Viên Minh đáp.

“Xin thứ cho tại hạ mạo muội, trên người đạo hữu có phải có trứng thú hoặc dị thú chăng?” Lão giả cụt tay hỏi.

Viên Minh nghe vậy ánh mắt chợt lóe lên. Hắn không chỉ có cóc đen mà còn quả trứng màu lam.
Bạn cần đăng nhập để bình luận