Tiên Giả

Chương 327: Đường tới tự do

Dưới sự dẫn dắt của Thẩm Mang Tinh, đám người Tả Khinh Huy khiêng pháp khí đào quặng hình dạng đinh ba, lưng đeo cái sọt, tiến vào một trong rất nhiều động quáng, đi tới một đường hầm chỉ cho phép một người đi qua.

Đường hầm trong mỏ u ám lạnh lẽo, vách đá ven đường có khảm những viên đá màu lam để mọi người có thể nhìn rõ đường đi phía trước.

Không đi được bao xa, Tả Khinh Huy đã nhìn thấy một tấm màn sáng màu lam nhạt chặn kín con đường của mọi người.

Chỉ thấy Thẩm Mang Tinh lấy một tấm lệnh bài ra khua qua trước màn sáng. Màn sáng dần biến mất, mọi người lại tiếp tục đi về phía trước.

"Nơi đây là phần cuối của trận pháp quặng mỏ, chỉ có người cầm lệnh bài mới mở trận pháp ra trong chốc lát. Sau khi ra khỏi đây, chúng ta sẽ không còn được trận pháp bảo hộ nữa, nếu gặp phải hắc phong đột kích, các ngươi nhớ phải theo sát, chớ để tụt lại phía sau, nếu không thể về kịp cũng sẽ không ai đến cứu các ngươi cả." Chu Bành quay đầu dặn dò ba người Tả Khinh Huy.

Đường hầm trong mỏ phía sau màn sáng lam nhạt đã không có đá chiếu sáng, bắt đầu trở nên sâu thẳm và tối tăm.

Mọi người giơ đuốc đi tiếp, không lâu lắm, xung quanh đột nhiên sáng lên từng đốm từng đốm hào quang đỏ thẫm, nhiệt độ cũng tăng cao lên.

Càng đi tới phía trước, những đốm đỏ thẫm càng dày đặc, nhiệt độ cũng tăng cao đến mức khiến người ta cảm thấy như hít thở không thông.

Một đoàn người đi tiếp chừng một nén nhang, trước mắt cũng trở nên rộng rãi hơn, một quặng mỏ cực lớn thình lình xuất hiện ở trước mặt mọi người. Trong này còn có không ít các đường hầm lớn nhỏ khác nhau.

Trên vách đá của mỏ quặng đều hiện ra những lốm đốm đỏ thẫm bất định, bản thân ở trong đó nhưng thể đưa thân vào trong một lò lửa cực lớn đang cháy hừng hực, sóng nhiệt cuồn cuộn như muốn đốt cháy toàn bộ lông tơ trên thân mình.

Ở đây đều là tu sĩ bị áp chế tu vi, cho nên dù nhiệt độ cực nóng khó mà chịu nổi nhưng cũng không đến mức lo lắng đến tính mạng, chỉ sợ nếu đổi lại là phàm nhân đã chết ngất tại chỗ rồi.

Thẩm Mang Tinh dừng bước nhìn quanh bốn phía, tiếp theo liền ra lệnh một tiếng, phân phó mọi người bắt đầu đào quặng.

Mọi người đã quen việc dễ làm tiến lên đào đục đất đá, còn Tả Khinh Huy lại nhìn quanh khắp nơi, cố ý chọn một đường hầm vắng người, coi như tạm tránh được ánh mắt của Thẩm Mang Tinh.

Không lâu sau, Hứa Triệt cũng bắt chước đi qua theo, hai người cứ như vậy vừa đào quáng vừa thấp giọng trao đổi với nhau.

"Đêm qua chủ thượng đã hạ chỉ cho ta nói rõ tình huống của ngươi, thời gian tiếp cứ nghe theo ta sắp xếp. Đợi đến lúc thời cơ chín muồi, chủ thượng sẽ cứu chúng ta ra ngoài." Tả Khinh Huy vừa vung tay đào pháp khí vừa nhỏ giọng nói.

"Xin hỏi Tả đạo hữu, nếu như Minh Nguyệt thần đã biết được tình huống nơi đây sao không hiện thân cứu chúng ta ra ngoài?" Hứa Triệt đầy nghi ngờ hỏi.

"Bởi vì chủ thượng muốn giải phóng hết thảy quáng nô nơi đây chứ không chỉ cứu hai người ta và ngươi." Tả Khinh Huy cũng không ngẩng đầu lên đáp.

Hứa Triệt bất an hỏi: "Hai chuyện này có gì khác nhau? Hay là nói kỳ thật Minh Nguyệt thần cũng không nắm chắc có thể đối phó với đóng quân đóng quân nơi đây?"

"Lời ấy sai rồi, dùng bản lĩnh của chủ thượng, dù tu sĩ Quy Nguyên tông nơi này có đồng loạt xông lên cũng chỉ mang tới chút ít phiền phức, nhưng cũng không phải không đối phó được." Tả Khinh Huy lắc đầu.

Hứa Triệt nhíu mày: "Vậy vì sao..."

Y còn chưa dứt lời, đã bị Tả Khinh Huy cắt ngang.

"Chủ thượng nói cho ta biết ngươi đọc qua thoại bản trẻ thơ, vậy thỉnh ngươi nói cho ta biết vì sao người hiểu tiếng thú kia lại không mở long sắt thả chim sẻ ra ngoài? Nếu không có chim sẻ lông dài nhuộm máu, biểu hiện quyết tâm cùng ý chí của mình với người hiểu tiếng thú, há có thể giành được tự do?"

Thấy Hứa Triệt ngơ ngác, mặt đầy suy tư, Tả Khinh Huy tiếp tục chậm rãi nói: "Tự do, cho tới bây giờ không phải là cầu mà được, cũng không phải là bố thí mà có, mà phải dựa vào hai tay mình giành lấy."

Trong lòng Hứa Triệt chấn động, vẻ mặt biến đổi, chỉ cảm thấy lời này khảm trong lòng y nhưng lại nhanh chóng ý thức được có mâu thuẫn nào đó.

"Nếu chúng ta tự mình giành lấy tự do, chủ nhân của ngươi có mặt mũi gì tự xưng là thần, để cho chúng ta sùng bái cảm kích?" Hứa Triệt hơi chần chừ một chút, hỏi.

"Cá chậu chim lồng dùng hết tính mạng cũng không cách nào phá vỡ được lồng giam, mà người ngoài lại chỉ cần một cái chìa khóa có thể đơn giản mở ra. Chủ nhân của ta chính là người đưa chiếc chìa khoá thông đến tự do đưa cho chúng ta."

"Ngài tự xưng là thần nhưng không phải là loại thần linh cư cao trên trời quan sát chúng sinh chìm nổi, cũng không phải loại thần linh cắt thịt cho chim ăn, hi sinh bản thân thỏa mãn nguyện vọng của tín đồ, mà là người sẽ dẫn dắt mọi người theo đuổi tự do, khiến mỗi người đều có thể dựa vào ý chí của mình thống trị lấy vận mệnh của mình." Tả Khinh Huy ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào mắt Hứa Triệt mà nói.

Trong mắt Hứa Triệt lóe lên ánh sáng, hiển nhiên đã bị Tả Khinh Huy thuyết phục. Nhưng vào lúc này, bên cạnh bọn họ lại vang lên một tiếng cười khẽ.

"Tả đạo hữu nói thật hay, ngay cả người nghe lén như ta cũng cảm thấy tâm tình dâng trào, không biết các ngươi có thể thêm ta vào kế hoạch của các ngươi hay không?"

Hứa Triệt quay đầu nhìn lại đã thấy Xà Vu cầm pháp khí đào quáng đi về phía mình và Tả Khinh Huy, gương mặt đen đúa mang theo nụ cười mỉm.

Tả Khinh Huy đã sớm phát hiện ra nàng hữu ý vô ý gom góp đến bên cạnh, lúc này nghe nàng nói vậy bèn lạnh lùng nói tiếp: "Bất luận người nào muốn đưa tay giành lấy tự do cho mình đều được chủ thượng chiếu cố. Xà đạo hữu gia nhập hay không hoàn toàn đều là tự nguyện, không có gì là không thể cả."

Nghe vậy, trên mặt Xà Vu tựa hồ có thêm vài phần vui vẻ, lại hỏi: "Hôm nay đạo hữu đã có kế hoạch cụ thể gì chưa? Có cần ta trợ giúp chỗ nào không?"

"Kỳ thật muốn chạy thoát khỏi nơi này không khó. Tính đi tính lại thật ra cũng chỉ đi qua bốn cửa ải, vòng cổ, trận pháp, tu sĩ, Kết Đan."

Xà Vu và Hứa Triệt nghe vậy, trong mắt đều lộ vài phần suy tư, trong mắt vẫn còn một chút hoài nghi.

Hai người liếc nhìn nhau, sau đó đưa mắt nhìn về phía Tả Khinh Huy.

"Vòng cổ không cần phải nói, muốn cởi bỏ thì chỉ cần tu sĩ không bị hạn chế, dùng pháp lực Trúc Cơ kỳ cưỡng ép phá vỡ là được. Điểm này không cần lo lắng, chủ thượng tự có sắp xếp."

"Trận pháp bao phủ nơi đây, dù không biết có tác dụng công phạt hay không nhưng trước hết vẫn cần phải phá bỏ để tránh bị tu sĩ Quy Nguyên tông khống chế. Ta đã biết được mấy chỗ tiết điểm, đến lúc đó chúng ta nghĩ biện pháp đụng chạm một chút là được."

"Nơi đây có rất nhiều đệ tử Quy Nguyên tông bảo vệ, chỉ bằng mấy người chúng ta chắc chắn không thể đối phó được, ít nhất cũng cần phát động nhiều đạo hữu hơn, nói cho bọn họ biết kế hoạch, đồng loạt động thủ chống lại. Trong trường hợp tu vi khôi phục lại thì hẳn không thành vấn đề."

"Mấu chốt nhất chính là tu sĩ Kết Đan Kỳ đóng ở nơi này, chủ thượng sẽ tự xuất thủ phụ trách ứng phó." Tả Khinh Huy giải thích từng điểm một.

Hắn vừa dứt lời, Hứa Triệt bèn chủ động nói: "Ta có chút nghiên cứu về trận pháp, ta có thể tham gia việc bài trừ tiết điểm."

"Ta đây chịu trách nhiệm liên hệ với tu sĩ khác vậy." Xà Vu cười nói.

Nhưng Tả Khinh Huy lại lắc đầu: "Không, chuyện này giao cho ta làm, ngươi phụ trách một chuyện khác. Nơi này còn có không ít quáng nô phàm nhân cũng đang chịu khổ, ngươi tìm cơ hội truyền giáo cho bọn họ, để cho bọn họ đều tín ngưỡng vào Minh Nguyệt thần, cũng chính là chủ thượng."

Xà Vu sửng sốt: "Có cần thiết sao? Phàm nhân thì làm gì được? Căn bản không thể giúp đỡ được chúng ta."

Tả Khinh Huy lắc đầu: "Phàm nhân cũng có tư cách giành lấy tự do, huống hồ bọn họ có đường của bọn họ. Ở đây ngoài những quáng nô phàm nhân khai thác quặng mỏ thì còn có phụ trách quét dọn, nấu nướng ăn uống. Bọn họ không được tu sĩ Quy Nguyên tông coi trọng, có vài đề tài kiêng kị cũng không cố ý tránh tai mắt bọn họ. Nếu nắm được đầu mối này, không khéo chúng ta còn có được niềm vui bất ngờ đấy."

Nghe vậy, Xà Vu và Hứa Triệt đều đăm chiêu gật đầu.

Ngay sau đó, Xà Vu thấy Tả Khinh Huy như đã an bài xong hết, không có phân phó gì khác bèn hỏi.

"Chờ chúng ta thoát khốn rồi, phải báo đáp chủ nhân của ngươi thế nào?"

"Không cần, chủ thượng ra tay cũng không vì muốn thu thù lao. Nếu tính toán ra, có các ngươi cảm kích là được rồi."

Trong mắt Xà Vu chợt lóe sáng, tựa như không thể tin được: "Vào miếu thắp hương còn phải thêm tiền nhang đền, chủ nhân của các ngươi cứu nhiều ngươi vậy mà thật không muốn gì hay sao? Có chuyện tốt như vậy?"

"Chủ nhân đã xưng là thần, làm sao có thể đòi thù lao ở những người cảm kích, thờ phụng người? Mà cái gọi là tiền nhang đèn, có bao nhiêu phần là thật sự thần linh muốn nhận? Cuối cùng chẳng phải đều rơi cả vào túi tăng lữ hay mấy người trong coi miếu hay sao?" Tả Khinh Huy không cho là đúng đáp.

Nghe vậy Xà Vu tựa hồ có chút xúc động, chỉ là nàng nhanh chóng thu liễm cảm xúc, gật gật đầu không hỏi nhiều nữa.

Mà Hứa Triệt cũng không muốn nói gì cả, vì vậy cả ba bắt đầu trầm mặc không nói, chuyên chú đào đá, để tránh không để lỡ chỉ tiêu đào quặng hôm nay.

Trong đấu trường, tiếng hoan hô hòa lẫn tiếng chửi bậy hỗn loạn xua tan đi chênh lệch đẳng cấp giữa người canh gác và quáng nô. Tất cả bọn họ đều cùng chung một cách gọi: dân cờ bạc.

Mỗi buổi tối, đấu trường đều tổ chức nhiều trận tỷ đấu. Trước khi bắt đầu, ngoài sân sẽ sớm bày ra bàn cược để các con bạc đặt cược.

Dù người tới là ai, dùng linh thạch hay điểm cống hiến, nhà cái đều không cự tuyệt.

Trong đấu trường là quáng nô tu sĩ đọ sức tanh máu với yêu thú, bên ngoài đấu trường thì là dục vọng cùng tham lam va chạm nhau.

Chính vì vậy, có đôi khi chính kẻ canh gác lại là người trong mong quáng nô chiến thắng, mà cầu nguyện tuyển thủ táng thân trong bụng thú lại là những người đồng bạn quáng nô sớm chiều ở chung.

Tuyển thủ trong đấu trường không bị ép buộc đi vào, bởi mỗi trận thắng bọn họ có thể thu được điểm cống hiến cao ngất. Ở mỏ quặng này, ngoại trừ tôn nghiêm, quáng nô thậm chí có thể tiêu phí điểm cống hiến của mình để đổi lấy số định mức đào quáng mỗi ngày cho mình, có khi còn đổi được tổng ngạch đào quáng cho cả tháng.

Chỉ có điều chuyện này tiêu tốn quá nhiều, dù là quáng nô tu sĩ lão làng cũng ngẫu nhiên đổi điểm để có được một hai ngày nghỉ ngơi hoặc mua một bàn đầy đủ món ngon mà thôi.

Toàn bộ mỏ quặng này, cũng chỉ có một người duy nhất thật sự dựa vào điểm cống hiến đổi lấy nhiệm vụ đào quặng.

Tí Trư thú mang theo đôi mắt đỏ thẫm phun ra từng tràng thở phì phò đầy bất an, gai xương sắc bén chui ra khỏi thân thể của nó, hai cái răng nanh bẩn vàng cực lớn dính máu đen đỏ thẫm, không biết đã đâm thủng chết bao nhiêu người rồi.

Nhưng mà trên mặt tu sĩ đứng trước mặt Tí Trư thú lại không hề có vẻ sợ hãi nào.

Gã có chiều cao chín thước, vẻ ngoài to con gấp đôi hình thể người thường, tóc dài xõa tung nhìn tựa như bờm sư tử, gương mặt dãi đầy sương gió như thể bề mặt của một bức tượng đất, kèm theo đó là những đường nét góc cạnh rõ nét như thể được dao khắc gọt thành. Nửa người trên trần trụi lộ ra cơ bắp màu đồng mạnh mẽ và đầy lực lượng, chẳng qua bề ngoài lại dọc ngang đầy vết sẹo khiến người ta nhìn mà kinh sợ.

Gã nhìn Tí Trư thú đầy bất an, ánh mắt không gợn lên chút hưng phấn gì, căn bản như không để nó vào trong mắt.

Bên ngoài đấu trường, Ô Lỗ nhìn nam tử bên trong đó, quay đầu nói với Tả Khinh Huy:

"Như thế nào, Tả đạo hữu? Gã chính là Phùng Lăng tiếng tăm lừng lẫy khắp mỏ quặng này, từng đấu tổng cộng hai trăm bảy mươi mốt trận đấu với yêu thú trong đấu trường, chưa từng thua trận nào, thắng được vô số điểm cống hiến, mấy năm nay chưa từng bước chân xuống mỏ quặng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận