Tiên Giả

Chương 104: Thần hồn luyện hình

Ba ngày sau, Viên Minh đúng hẹn tới gian nhà đá đầu tiên trong Cáp Mô cốc, tìm Triệu Đồng đang nằm đọc sách say sưa ngon lành.

“Sao rồi Triệu sư huynh, có kiếm được Âm Tủy dịch không?” Vừa thấy mặt, Viên Minh hỏi ngay.

Triệu Đồng liếc mắt nhìn Viên Minh, xong có chút lưu luyến khép cuốn sách trong tay lại, duỗi lưng một cái xong mới chậm rãi lấy từ trong ngực áo ra một bình pha lê nhỏ. Gã lắc lắc nó, chất lỏng sền sệt màu đen trên thành bình bắt đầu trượt xuống.

“Ta làm việc thì ngươi cứ yên tâm. Ừm, đồ ta đã mang đến, có điều phải tốn hai trăm điểm cống hiến, tiền hàng hai bên đã thỏa thuận xong, già trẻ không gạt!” Triệu Đồng gật gù đắc ý nói.

“Gian thương!”

Viên Minh nghe thế nhíu mày, âm thầm mắng một câu xong bèn thử thăm dò: “Ta nói giá này cũng cao quá rồi, hay là ngươi cho ta mượn trước hai trăm, đợi ta có sẽ trả lại ngươi?”

Quả nhiên, thứ hắn nhận lại là một cái liếc mắt từ Triệu Đồng.

“Mượn hai trăm? Cái này mà người cũng mở miệng ra nói được? Sao không nói thẳng là ăn cướp trắng trợn đi! Tiệm ta rất nhỏ, không có bán chịu! Ngươi suy nghĩ kỹ lại xem mình có đồ vật gì đáng tiền không, lấy ra thế chấp cũng được.” Triệu Đồng tức giận nói.

Viên Minh nhíu mày ngẫm nghĩ, thứ đáng giá trên người mình, ngoại trừ lư hương không tính, đúng là còn có những linh thảo mới lấy được gần đây trên đảo sương mù, có điều có dùng những thứ này đổi lấy điểm cống hiến thì vẫn còn thiếu rất nhiều mới đủ hai trăm điểm.

Ngoài cái đó ra, thứ đáng giá còn lại chính là một ít bảo bối mà Hắc Mộc đại sư lưu lại.

“Ta xem túi trữ vật của ngươi cũng không tệ, chi bằng trước cứ thế chấp nó, chờ có điểm cống hiến rồi chuộc lại, thấy thế nào?” Triệu Đồng nhíu nhíu mày, đề nghị.

“Có thể lấy được Âm Tủy dịch từ chỗ Ô Mông trưởng lão, ngươi chắc chắn đã thanh toán rồi. Chắc không phải người đã sớm nhòm ngó túi trữ vật của ta đó chứ?” Viên Minh trừng mắt đáp.

“Trên người ngươi nếu có món đồ đáng tiếc khác thì đem ra đổi là được, nói nhiều như vậy làm gì?” Triệu Đồng hoàn toàn thất vọng.

“Túi trữ vật là do Tam động chủ cho ta mượn, không thể dùng để thế chấp.” Viên Minh lắc đầu.

Túi trữ vật của Hắc Mộc đại sư thì tất nhiên hắn phải giấu đi, không để cho người khác biết.

“Thế còn nói làm gì. Coi như ta xui xẻo, đợi đến lúc ngươi tích lũy đủ, món đồ chơi này rất có thể đã hỏng trong tay ta rồi.” Triệu Đồng dang tay ra, bất đắc dĩ nói.

“Ngươi xem thứ này chút xem thế nào.” Viên Minh nói xong liền đưa tay quơ nhẹ qua túi trữ vật bên hông, tức thì trong tay liền có thêm một khối Hỏa Ngọc tủy.

“Ấy cha, Hỏa Ngọc tủy! Cái này là đồ tốt nha, người lấy được từ chỗ nào thế?” Triệu Đồng sáng mắt lên, lập tức nói.

“May mắn thôi. Lúc ra ngoài làm nhiệm vụ vô tình nhặt được.” Viên Minh từ tốn đáp.

“Nhặt? Cái loại vận khí cứt chó gì mà có thể nhặt được đại bảo bối này, ngươi nhặt lại một cái cho ta coi?” Triệu Đồng kêu lớn.

“Ngươi cứ nói có đổi hay không?” Nhìn thấy vẻ tham lam trong mắt Triệu Đồng, Viên Minh cũng đủ tự tin.

“Đổi, làm sao không đổi?” Triệu Đồng lập tức cười rạng rỡ nói.

“Cái bộ mặt sặc mùi gian thương này của ngươi là sao?” Viên Minh giả bộ cau mày hỏi.

Triệu Đồng nén cười, trịnh trọng đặt Âm Tủy dịch vào trong tay Viên Minh rồi nói: “Viên đại gia ngài chẳng phải muốn chế dịch luyện thể sao, nếu làm lãng phí thời gian quý báu của ngài, ta đây thực sự gánh vác không nổi nha!”

“Đưa cả Quỷ Kiểm thảo và Tử Tâm hoa phấn cho ta.” Viên Minh nói.

“Đã chuẩn bị xong từ sớm.” Triệu Đồng lập tức khom người, cầm từ bên chân lên một cái túi rồi đưa nó cho Viên Minh.

Viên Minh sau khi nhận lấy liền cầm Hỏa Ngọc tủy đưa cho gã, xong xoay người rời đi.

“Này, ngươi quên rồi phải không, còn hai điểm cống hiến chưa đưa cho ta?” Triệu Đồng vội vàng lên tiếng nhắc.

“Ngươi nói cái gì? Gió lớn quá nghe không rõ…” Viên Minh lúc này đã nhanh chân chạy ra phía cửa cốc, nói vọng lại.

Buổi đêm.

Viên Minh nhìn Quỷ Kiểm thảo, Tử Tâm hoa phấn, Hắc Lân quả, Âm Tủy dịch trên bàn, hỏi: “Bây giờ có thể nói ta biết, cần những thứ này để làm gì?”

Trên mặt bàn trước người hắn, một con mèo bạc ngồi xổm một cách ưu nhã, cụp mắt xuống.

“Thần hồn xuất khiếu, cảm giác thế nào?” Thanh âm kỳ ảo của mèo bạc vang lên trong đầu Viên Minh, có điều nó không trả lời mà lại hỏi.

“Lần trước ta mới thử qua một lần, cảm giác cũng không tệ lắm, có ảo giác bồng bềnh như tiên, chỉ có điều không thể ly thể quá xa, cảm thấy không có tác dụng lắm.” Viên Minh thành thật đáp.

“Ly thể quá xa, ngươi sớm đã hồn phi phách tán.” Mèo bạc tuy truyền âm nhưng giọng điệu lại tràn đầy châm chọc.

“Lần trước ta đã muốn hỏi vì sao lại như vậy?” Viên Minh hỏi.

“Thần hồn Luyện Khí kỳ vô hình vô chất, yếu ớt dị thường, không chống nổi cương phong bên ngoài, đặc biệt là mùa thu.” Mèo bạc giảng giải.

“Sao lại thế?” Viên Minh không hiểu.

Trong những tư liệu về Hồn tu mà hắn đọc lúc trước, không có cái nào đề cập tới những nội dung này.

“Mùa thu ngũ hành thuộc Kim, còn lại tự mình suy nghĩ đi.” Mèo bạc đáp với giọng điệu hơi mất kiên nhẫn.

“À, ta hiểu rồi. Phong thuộc Thủy, Kim sinh Thủy. Bảo sao các quốc gia ở Trung Nguyên hay có vụ đợi mùa thu mới xử trảm, có lẽ là cương phong mùa thu mạnh nhất, có thể khiến vong hồn người chết mau chóng tiêu tán, không để tàn hồn ở lại nhân gian làm hại người sống. Vậy thì tại sao…” Viên Minh như có điều suy nghĩ nói.

“Ngậm miệng, ta đến không phải để giải thích cho ngươi mấy thứ này.” Viên Minh còn chưa kịp hỏi ra miệng đã bị mèo bạc không kiên nhân cắt ngang.

“Chẳng phải ngươi nhắc tới thần hồn xuất khiếu trước sao, thần hồn ly thể hơi xa một cái sẽ lập tức cảm giác liên hệ với bản thể yếu đi, hơn nữa còn bị cương phong hạn chế, thế thì còn xuất khiếu để làm gì?” Viên Minh nói.

“Muốn thần du bên ngoài cơ thể, cần có chỗ ký thác, dùng bí thuật hỗ trợ thần hồn luyện hình. Bảo ngươi tìm mấy loại linh tài kia chính là để luyện chế dược dịch luyện hình cơ bản nhất.” Mèo bạc giải thích.

“Hiện tại đồ đều ở đây rồi. Nói đi, tiếp đây phải làm thế nào?” Viên Minh nghe đến thuật ngữ thần hồn luyện hình kia, âm thầm giật mình hỏi.

Mèo bạc không nói gì, nâng một chân trước lên, dùng móng vuốt vạch nhẹ một đường lên trên bàn, tức thì một đường sáng bạc hiện lên, trên bàn thình lình có thêm một bình sứ trắng hình giọt nước.

“Đây là?” Viên Minh nhíu mày hỏi.

“Máu Bạch Vũ Độ nha.” Mèo bạc đáp.

Viên Minh nghe thế, trong lòng nảy sinh nghi hoặc.

Hắn biết loại Bạch Vũ Độ nha này, dù trong tên có một chữ Bạch nhưng không phải màu trắng, trái lại quanh thân toàn lông vũ màu đen, chỉ có một nhúm lông vũ trắng ở chỗ mi tâm. Đây chính là một trong những loại phi cầm thường thấy nhất trong Thập Vạn Đại Sơn, chuyên ăn đồ thiu thối, gần như không có sức tấn công, chỉ là số lượng rất lớn.

“Thần hồn của ta luyện hình có liên quan với vật này? Chắc hẳn vật luyện hình là loại chim này? Cái này bình thường quá!” Trong lòng Viên Minh mơ hồ có một dự đoán không tốt.

Mèo bạc không nói gì, chỉ đưa cặp mặt khác màu nhìn chằm chằm Viên Minh.

“Nhất định phải là thứ này?” Viên Minh không cam lòng, truy vấn.

“Dùng tinh huyết của bất kỳ hung thú nào cũng được cả, nó sẽ quyết định hình thái xuất hiện ra bên ngoài của thần hồn, ngày sau dù có tăng cường thì cũng không cách nào thay đổi hình thái cơ sở.” Mèo bạc giải thích.

“Ý của ngươi nói là, thần hồn của ta sẽ phát sinh biến hóa vĩnh cửu? Hay là chỉ khi thần hồn hiện ra ở bên ngoài mới biến thành vật luyện hình, sau khi trở về thân thể, hẳn còn có thể biến về hình người?” Viên Minh sinh lòng cảnh giác.

“Vế sau.” Mèo bạc đáp gọn.

Thấy mèo bạc lộ vẻ mất kiên nhẫn, Viên Minh vội vàng hỏi thêm.

“Câu hỏi cuối cùng, Thập Vạn Đại Sơn không thiếu hung thú, vì sao không cọn tinh huyết hung thú cường đại hơn, lại đi chọn loại Bạch Vũ Độ nha bình thường đến cực điểm này?”

“Cường đại? Hung thú được cho là cường đại thực sự trong Thập Vạn Đại Sơn, nói cách khác chính là yêu thú, đó căn bản không thứ ngươi có thể săn bắt được. Về phần hung thú mà ngươi có thể săn bắt, trong mắt ta chúng chẳng khác gì Bạch Vũ Độ nha, thậm chí còn thua nó.” Mèo bạc dùng ngữ điệu mỉa mai không hề che giấu, nói một tràng dài hiếm thấy.

“Thực xin lỗi, cái này liên quan tới chuyện tu hành sau này của ta, vẫn phải mời ngươi giải thích rõ cho ta hiểu, tại sao phải chọn Bạch Vũ Độ nha, nếu không thì ta không thể nào chấp nhận an bài như vậy.” Viên Minh suy nghĩ một lát rồi nói với giọng kiên quyết.

Mèo bạc nhìn chằm chăm Viên Minh một lúc lâu, thấy Viên Minh không hề bị lay chuyển, lúc ấy mới nén tính bọ chó, lần nữa truyền âm vào thức hải Viên Minh.

“Thần hồn của ngươi tuy mạnh hơn cùng cấp, nhưng tư chất tu hành quá kém, ở một khoảng thời gian tương đối dài trong tương lai, trước hết phải cân nhắc tự bảo vệ mình, năng lực trinh sát cường đại mới là lựa chọn hàng đầu.” Mèo bạc không hề che giấu mục đích của việc mình bồi dưỡng Viên Minh.

“Vậy nên nói, phi cầm hình thể nhỏ bé càng thích hợp với việc điều tra, có ưu thế hơn so với những loại hung thú như hổ báo sài lang, ta nghĩ nguyên do không chỉ có vậy đâu nhỉ?” Viên Minh nghe thế liền suy nghĩ một chút, xong gật gật đầu rồi hỏi tiếp.

“Bạch vũ độ nha tuy nhỏ yếu nhưng lại đủ nhạy cảm, không giống như những loài chim khác, nó có trực giác bẩm sinh với tử vong. Về phần sau khi dung hợp luyện hình có thể sinh ra loại biến hóa nào, thu được loại năng lực nào, phải xem vận khí của ngươi ra sao.” Mèo bạc nói thêm.

“Ý của người là, sau khi thần hồn luyện hình còn có rất nhiều nhân tố không thể khống chế sao?” Viên Minh âm thầm giật mình, hỏi.

“Kết qua sẽ căn cứ theo đặc điểm thần hồn của người và đặc điểm bản thể của vật luyện hình, hai thứ này dung hợp mà quyết định, đại thể là tăng cường cảm giác, cảnh báo nguy cơ. Còn chuyện kết quả cuối cùng thế nào, đợi hoàn thành xong sẽ biết ngay. Ta nói đến thế thôi, lựa chọn thế nào, tự ngươi quyết định đi.” Mèo bạc hôm nay lần đầu tiên nói nhiều như vậy, chút kiên nhẫn cuối cùng rõ ràng đã cạn sạch.

Sau khi do dự hồi lâu, Viên Minh khẽ gật đầu nói: “Đã như vậy, chúng ta bắt đầu đi!”

“Cầm lấy đồ đạc đi theo ta.” Tiếng mèo bạc vang lên.

Dứt lời, nó liền quay người nhảy ra ngoài cửa sổ, nhằm phía bên ngoài tường viện mà đi.

Viên Minh vội vang thu dọn đồ đạc đi theo.

Trên đường đi, mèo bạc di chuyển qua những cây rừng, thường ẩn mình trong kẽ lá.

Ban đầu Viên Minh còn không thấy có gì bất thường, nhưng sau khi đi theo một hồi, hắn liền phát hiện có điều quỷ dị.

Trước khi rời khỏi Hỏa Luyện đường, Viên Minh trên núi đã gặp rất nhiều đồng môn và nô bộc, những người này hầu hết đều chú ý tới hắn và có chào hỏi, nhưng dường như không ai chú ý đến sự tồn tại của mèo bạc.

Dù mèo bạc ở trên trạc cây cách đỉnh đầu hắn chỉ có mấy thước, bọn họ cũng hoàn toàn không phát hiện ra.

Nếu không phải Viên Minh đi theo mèo bạc ngay từ đầu, biết rõ sự tồn tại của nó, e rằng cả hắn cũng không phát hiện ra dấu vết của nó.
Bạn cần đăng nhập để bình luận