Tiên Giả

Chương 821: Giao phong

Ngay lúc Diệp Vô Nhai chạy đi không bao xa, hư không phía trước ba động cùng một chỗ, bốn, năm rễ cây màu đen trống rỗng toát ra, bỗng nhiên đâm tới.
Diệp Vô Nhai không nhận ra rễ cây này là vật gì, bỗng dừng lại, lướt ngang trốn tránh.
Ngay lúc này, Diệt Hồn Kiếm xuất hiện trong hư không phụ cận, tam đại phù văn Diệt Thức, Trớ Chú, Cuồng Huyết phát sáng lên.
Ánh mắt Diệp Vô Nhai tối sầm lại, lục thức diệt hết, hồn lực, khí huyết, pháp lực cũng biến thành hỗn loạn, thân hình lướt ngang dừng lại, bị rễ cây đâm trúng ngực.
Thân thể Diệp Vô Nhai bị xỏ xuyên, lại không có nhiều máu tươi chảy ra, làn da y nổi lên màu cây trúc.
Diệp Vô Nhai có thể tu luyện đến mức này thì không phải là kẻ vớ vẩn, cũng không biết vận dụng thủ đoạn gì, tựa hồ lập tức khôi phục một phần lục thức, lúc này lật tay lấy ra một thanh pháp bảo Hắc kiếm, chém về phía mấy rễ cây Bất Tử Thụ.
Nhưng cánh tay phải của y đột nhiên kịch liệt đau nhức, vỡ tan ra một vết thương khó hiểu, tựa hồ bị lưỡi đao xuyên qua.
Vết thương này phi thường xảo diệu, chẳng những cắt đứt cơ bắp cánh tay phải, càng chặt đứt tiết điểm kinh mạch trọng yếu nhất trên tay.
Pháp lực Diệp Vô Nhai không thể vận chuyển tới cánh tay, Hắc kiếm lập tức rũ xuống.
"Chuyện gì xảy ra?" Diệp Vô Nhai chấn kinh, vô thức nhìn ra phía sau.
Sau một khắc, y ngạc nhiên phát hiện, Viên Minh đang cầm một thanh dao, đâm vào cánh tay phải của mình.
Rễ cây vừa rồi đánh trúng Diệp Vô Nhai, mặc dù không gây tổn thương quá nặng, lại hoàn thành thần thông "Cộng mệnh", sinh cơ cả hai đã tương liên.
Viên Minh lại lật tay lấy ra một thanh dao sáng như tuyết, đâm vào cánh tay trái của mình.
Cánh tay trái Diệp Vô Nhai kịch liệt đau nhức, tiết điểm kinh mạch cũng bị chém đứt, pháp lực không thể vận chuyển tới.
Hai tay bị phế, không thể bấm niệm pháp quyết, hơn phân nửa thần thông của y bị phế.
Viên Minh không dừng tay, lại lần nữa thôi động Bất Tử Thụ, mấy chục rễ cây xuất hiện quanh Diệp Vô Nhai, một mực cuốn lấy thân thể y.
Trong mắt y nổi lên một tia hung mang, làn da biến thành màu huyết hồng, thân thể cực tốc phồng lên.
Thân thể Viên Minh cũng bành trướng theo, trong lòng lập tức giật mình.
Hắn ỷ vào Bất Tử Thụ có được năng lực khôi phục thường nhân không thể nào với tới, lúc này mới vận dụng thần thông Cộng mệnh, lấy thủ đoạn lôi đình trấn trụ đối phương, nhưng không ngờ Diệp Vô Nhai này lại quyết tuyệt như vậy, thân thể nếu tự bạo, căn bản không thể khôi phục.
Tâm niệm hắn thúc giục, vội vàng tán đi thần thông Cộng mệnh.
Ngay lúc này, một đạo ngân sắc lôi điện từ trên trời giáng xuống, bổ lên người Diệp Vô Nhai.
Toàn thân Diệp Vô Nhai lập tức nổi lên từng tia hồ quang điện, thân thể bành trướng cũng trì trệ, ngược lại run rẩy lên, tựa hồ ở trạng thái tê liệt không bị khống chế.
Một con tử sắc cự cầm xuất hiện giữa không trung, chính là Lôi Vũ, bên miệng nó chớp động ngân sắc điện quang, một kích vừa rồi hiển nhiên là nó gây nên.
Thân thể Diệp Vô Nhai run rẩy, sau mấy hơi thở vẫn không thể cử động.
Viên Minh phi thân tới gần, phất tay lấy xuống ngọc bội màu trắng kia.
Kinh mạch ở cánh tay phải của hắn đã khôi phục hơn phân nửa, bấm tay phát ra một đạo phong ấn Huyền Ma, giam cầm pháp lực Diệp Vô Nhai.
"Chủ nhân, cứu được người không?" Lôi Vũ bay xuống hỏi.
"Đã cứu được, sao ngươi cũng tới đây? Hoa Chi đâu?" Viên Minh hỏi.
"Vừa rồi Hoa Chi nhìn thấy đám Diệp Vô Nhai đột nhiên từ bên ngoài đảo trở về, lo lắng chủ nhân ngài không địch lại chúng, nên để ta tới đón, nàng thì dẫn đầu thành viên Thánh Linh Hội công kích Vô Nhai Đảo, hấp dẫn chú ý của tu sĩ khác trên đảo." Lôi Vũ nói.
Viên Minh giật mình, khó trách hắn và đám Diệp Vô Nhai giao thủ một hồi lâu, Khánh Xuân Viên nơi này cũng không có tu sĩ khác tới vây xem.
"Nơi đây không nên ở lâu, đi mau!" Viên Minh không hỏi nhiều, thu đám Diệp Vô Nhai vào Tu La Cung, mang theo Kim Cương thả người nhảy lên lưng Lôi Vũ.
Lôi Vũ vỗ cánh đi, bay ra bên ngoài đảo, sau mấy cái chớp động biến mất trong bóng đêm mịt mù.
Trên biển gần Vô Nhai Đảo, Hoa Chi hóa thành hình thái hoa yêu, dẫn đầu bầy yêu đại chiến với tu sĩ trên đảo.
Vào thời khắc này, nàng tựa hồ cảm ứng được cái gì, nhìn chân trời nơi xa, trên mặt lộ ra nụ cười, lập tức dẫn người trốn vào trong biển, trong chớp mắt chạy sạch sành sanh.
Tu sĩ trên đảo không rõ cho lắm, cũng không đuổi theo, nhìn đường ven biển một mảnh hỗn độn, không khỏi hai mặt nhìn nhau.
Viên Minh và đám Diệp Vô Nhai giao thủ mặc dù ẩn núp, nhưng vẫn bị tu sĩ thuê động phủ gần Khánh Xuân Viên nhìn thấy, lại thêm toàn thể tu sĩ Phản Hư Vô Nhai Đảo mất tích, ở trên đảo phát sinh chuyện rất nhanh lưu truyền ra, nhất là Viên Minh lại hiện thân, dẫn tới sự chú ý của mọi người.
Đông Cực Cung, Hắc Sát Môn, Bích Long Đàm, Lạc Già Sơn lập tức phái người đến Vô Nhai Đảo dò xét, Tố Nữ phái cũng âm thầm sai người tới, đáng tiếc bất luận Viên Minh, hay là Diệp Vô Nhai, cùng đám Tử Mị, đã sớm bóng dáng không còn, nửa điểm manh mối cũng không thấy.
Viên Minh rời Vô Nhai Đảo, thẳng đến biển sâu, sau ba ngày đi vào một tòa hoang đảo không người.
Hắn ở trên đảo tiện tay mở ra một tòa động phủ tạm thời, ở xung quanh bày ra trận pháp cấm chế, tiến vào động phủ, phất tay tế ra Tu La Cung, tay khẽ vỗ.
Chợt có một bóng người từ Tu La Cung bay ra, chính là Vân La tiên tử.
Thời khắc này nàng vẫn nhắm nghiền hai mắt, vẫn đang hôn mê, không có dấu hiệu thức tỉnh.
Viên Minh thấy thế, tay nhẹ nhàng vung lên, một đạo gợn sóng thần hồn màu đen lan tràn, đảo qua thân Vân La tiên tử.
Sau một lát, một tiếng ho nhẹ vang lên, lông mi dài của Vân La tiên tử khẽ run lên, xa xôi tỉnh dậy, nhìn thấy cảnh vật trước mắt biến hóa, nhất là Viên Minh cách đó không xa, mặt lộ vẻ hoảng hốt.
"Viên đạo hữu? Ngươi sao lại ở chỗ này... Ta không phải đang nằm mơ chứ?" Vân La tiên tử ráng chống đỡ ngồi thẳng lên, ngưng mày nhìn về phía Viên Minh.
"Ngươi cảm thấy thế nào?" Viên Minh cũng không quay đầu lại hỏi.
"Không giống, thiếp thân những ngày qua nhiều lần mơ tới Viên đạo hữu, mỗi lần trong mộng, Viên đạo hữu đều quan tâm ôn nhu, cũng không giống mặt lạnh tâm lạnh như hiện tại." Vân La tiên tử cười nói.
"Có thể đùa kiểu này, xem ra Vân La tiên tử đã khôi phục lại." Viên Minh xoay người lại.
"Là Viên đạo hữu cứu ta ra?" Vân La tiên tử quay đầu dò xét Viên Minh.
"Vân La đạo hữu hứa Đan phương Pháp Tướng đan còn chưa đưa ta, Viên mỗ tự nhiên không thể để cho Vân La đạo hữu cứ như vậy bị người Tố Nữ phái mang đi." Viên Minh từ tốn nói.
"Viên đạo hữu đúng là không hiểu lòng nữ nhân, lúc này cũng không bỏ được nói hai câu lừa người cho ta vui vẻ." Vân La tiên tử hờn dỗi khẽ nói.
"Lừa người, Vân La đạo hữu vẫn nên chờ ngày sau có đạo lữ, để hắn nói với ngươi đi. Viên mỗ muốn biết Vân La đạo hữu tại sao lại bị Tố Nữ phái bắt đi, còn nghiêm hình tra tấn như vậy? Ngươi không phải là đệ tử Tố Nữ phái à?" Viên Minh cười ha ha một tiếng, đi thẳng vào vấn đề hỏi.
"Viên đạo hữu, cho dù trong mắt trong lòng không có thiếp thân, lúc này cũng nên có mấy phần đồng tình chứ? Thiếp thân bị thương nặng chưa lành, có thể chờ ta vận công chữa thương trước không, lại trả lời vấn đề của đạo hữu." Vân La tiên tử nói.
Nói xong, nàng nhịn không được ho khan vài tiếng, phun ra một ngụm lớn máu đen.
"Là Viên mỗ sơ sẩy, Vân La đạo hữu mau chóng chữa thương, pháp khí trữ vật của ngươi tựa hồ bị người Tố Nữ phái lục soát lấy đi, chỗ ta có mấy khỏa đan dược chữa thương, hiệu quả coi như không tệ, ngươi nhanh ăn vào đi." Viên Minh lấy ra một bình thuốc, đưa tới.
"Vậy làm phiền Viên đạo hữu." Vân La tiên tử cũng không tiếp nhận bình thuốc, mà há miệng ra.
Viên Minh thấy thế lông mày cau lại, sau đó vẫn lấy ra một viên đan dược màu vàng, cong ngón tay búng ra, rơi vào miệng Vân La tiên tử.
Vân La tiên tử nở nụ cười xinh đẹp, nuốt đan dược vào, vận chuyển công pháp.
Sau một lát, dược lực vận hóa, sắc mặt của nàng mới thoáng dễ nhìn hơn mấy phần.
"Hiện tại có thể nói được chưa?" Viên Minh lại tiếp tục hỏi.
"Nhắc lại việc này, vẫn là do Viên đạo hữu đấy, nếu không phải do ngươi cướp đi nửa bộ Đan Vương Bí Điển kia, ta sao lại bị tông môn trách phạt?" Vân La tiên tử thở dài nói.
"Không thể nói lung tung được, Vân La tiên tử ngươi bị đối đãi như vậy, hiển nhiên có ẩn tình khác, không liên quan đến Viên mỗ cho lắm." Viên Minh nhăn mày nói.
"Đạo hữu nói không có, vậy thì không có đi." Vân La tiên tử cười nói.
"Thôi, những thứ này là việc riêng của Vân La đạo hữu, đạo hữu không muốn nói cũng được, dựa theo ngươi ta ước định lúc trước, giao đan phương Pháp Tướng đan cho ta đi." Viên Minh đưa tay nói.
"Đan phương Pháp Tướng đan trong nửa bản Đan Vương Bí Điển, vật kia đã sớm không còn trong tay ta, bị Tố Nữ phái cướp đi rồi." Hai tay Vân La tiên tử giơ lên, thập phần vô lại nói.
"Vân La đạo hữu cầm tới nửa bản Đan Vương Bí Điển, chẳng lẽ không xem qua một chút nào?" Viên Minh nhíu chặt mày, nói.
"Nào đã xem, thiếp thân ngày đó sau khi rời lăng mộ Viêm Hoàng, liền bị người Tố Nữ phái bắt đi, căn bản chưa kịp xem." Vân La tiên tử lắc đầu nói.
"Vân La đạo hữu cũng biết, Viên mỗ là một Hồn tu, phàm là Hồn tu, đều cực kì nhạy cảm với ba động thần hồn, thậm chí có thể phán đoán đối phương nói thật hay giả, Viên mỗ vừa lúc giỏi về đạo này." Viên Minh im lặng một lát, chậm rãi nói.
Hắn một mực dùng năng lực Động tình, cảm ứng được tâm tình Vân La tiên tử chập chờn, trên mặt nàng này yên lặng, tâm tình lại chập chờn không ngừng, rõ ràng là đang nói hươu nói vượn.
"A, Viên đạo hữu vẫn còn thần thông bực này, ngược lại là vượt quá thiếp thân dự đoán." Vân La tiên tử cười nói.
"Vân La đạo hữu, chúng ta người quang minh chính đại không nói chuyện mờ ám, lần này ta cứu ngươi ra, cũng phí hết một phen tay chân, chỉ là đan phương Pháp Tướng đan, đạo hữu cũng không chịu đưa ra sao?" Viên Minh hơi mất kiên nhẫn, ngữ khí cũng tăng thêm mấy phần.
"Nếu ta không muốn cho, Viên đạo hữu dự định thế nào?" Vân La tiên tử thu hồi nụ cười.
"Vân La đạo hữu nếu không trung thực tuân thủ hứa hẹn, Viên mỗ nhớ tới quen biết một thời gian, có lẽ sẽ không giết ngươi, lại hoàn toàn có thể bán ngươi đi. Còn bán cho người nào, phải xem Tố Nữ phái xuất giá cao, hay là Đông Cực Cung xuất giá cao hơn." Viên Minh nhìn Vân La tiên tử, lạnh giọng nói.
"Viên đạo hữu chịu bỏ giao thiếp thân ra sao? Hẳn là ngươi không muốn dựa dẫm vào ta đạt được nửa bộ Đan Vương Bí Điển kia? Ở trong đó ngoại trừ Pháp Tướng đan, vẫn còn rất nhiều đan phương vô cùng trân quý, ẩn chứa giá trị không thể đo lường." Vân La tiên tử nhìn chằm chằm con mắt Viên Minh, nói.
Viên Minh nghe lời này, ánh mắt hơi lấp lóe.
"Đừng nghĩ đến chuyện sưu hồn ta, trong thần hồn thiếp thân phong ấn một tấm Hoả Hồn phù lục, bị kích thích sẽ bộc phát, thiêu huỷ thần hồn của ta. Như vậy đạo hữu muốn đạt được đan phương, sợ rằng sẽ càng phiền phức hơn." Vân La tiên tử khẽ cười một tiếng, duỗi lưng một cái, nằm xuống.
Bạn cần đăng nhập để bình luận