Tiên Giả

Chương 713: Lão giả thần bí

"Chớ trách ta nhiều lời, lão nhân gia nói xem, lão bày quầy bán hàng ở đây đã khai trương chưa?" Ô Lỗ cười cười, cũng không thèm để ý, nói.

"Cái này... . ." Lão giả mù vừa mới mở miệng, trong bụng bỗng không đúng lúc kêu "Cục cục" một tiếng.

Rất hiển nhiên, lão không chỉ không bán được, ngay cả bụng cũng chưa được lấp đầy.

Ô Lỗ thấy thế, nhịn không được cười to, muốn lấy tiền bạc cho lão, nhưng trên thân chỉ có linh thạch, muốn cho chút lương khô, trên thân lại chỉ có đan dược.

"Lão nhân gia, chỗ ta không có tiền bạc, chỉ có một bầu rượu, không ngại, mời lão uống một chén." Ô Lỗ suy nghĩ một chút, nói.

Rượu của gã tự nhiên là tiên nhưỡng dư thừa linh lực, chỉ cần uống một chén là có thể giúp lão giả kéo dài tuổi thọ, dùng cho no bụng tự nhiên không vấn đề, đương nhiên cũng không thể uống nhiều, nếu không nhục thể phàm thai sẽ không chịu nổi.

"Có rượu? Nếu có thêm thịt thì tốt." Lão mù nghe vậy, lập tức vui mừng, chợt lại có chút thất vọng nói.

"Vậy lão chờ chốc lát." Ô Lỗ nói.

Dứt lời, gã quay người rời quầy hàng, sau một lát trở về, trong tay đã nhiều ra một bao giấy dầu, bên trong bọc một khối thịt lớn, là gã mới trở về lấy.

"Lão nhân gia, thịt này huyết khí rất vượng, rượu này độ đậm đặc cao, không được ăn uống nhiều, tạm giữ lại từ từ ăn nhé." Ô Lỗ đưa rượu và thịt tới trước người lão mù, dặn dò.

Dứt lời, gã quay người muốn rời đi.

"Ai, khoan đi, lão hán ta từ trước đến nay thủ tín trọng nghĩa, chưa từng ăn không. Bất quá, ta cũng không có tiền trả ngươi, nên sẽ bói miễn phí cho ngươi một quẻ, thế nào?" Lão mù nghe được động tĩnh, vội vàng nói.

"Chỉ là một chút rượu thịt, lão không cần để ý." Ô Lỗ khoát tay, cười nói.

"Ha ha, tiểu tử ngươi chớ phá hư quy củ của ta. Hôm nay ngươi cho rượu thịt này, ta phải bốc cho ngươi một quẻ, không bốc cũng phải bốc." Lão mù đột nhiên hô lớn.

Ô Lỗ nghe vậy, thầm nghĩ đây là người có tính tình quái dị, cũng không định để ý tới, quay người muốn đi gấp.

"Ngươi là một người như thú bị nhốt, đi được hôm nay, còn có thể đi được ngày mai sao?" Lúc này, lão giả mang theo thanh âm mỉa mai, bỗng từ phía sau ung dung truyền đến.

Thân thể Ô Lỗ đột nhiên cứng đờ, không cất bước nổi.

Sau một lát, gã quay lại ngồi xuống trước mặt lão giả, ánh mắt nhìn chằm chằm khuôn mặt khô quắt đen nhánh kia, tràn đầy hoang mang.

Lão giả không để ý đến, nhấc lên bầu rượu uống một ngụm, lập tức thể cốt khô quắt thoải mái mà run rẩy.

Sau đó, lão đưa tay ra, cũng không biết từ nơi nào lấy ra một cái chén bể, bất thiên bất ỷ rơi vào chính giữa miếng vải đen vẽ tinh đồ kia.

Làm cho Ô Lỗ ngạc nhiên chính là, trong chén tràn đầy nước, lại không tràn ra nửa điểm.

Ô Lỗ nhìn chén nước này, lại nhìn lão giả, có chút không rõ cho lắm.

"Nhúng ngón trỏ vào trong chén, tay trái." Lão giả tựa hồ phát hiện Ô Lỗ chần chừ, nói.

Ô Lỗ biết người trước mắt chỉ sợ không phải người thường, vô thức làm theo lời lão, đặt ngón trỏ trái vào trong chén bể, để đầu ngón tay xuyên vào trong nước.

Lão giả đưa tay vạch một cái ở rìa chén bể, lúc này phát ra một tiếng "Ông" chiến minh.

Ngay sau đó, nước trong chén bể bắt đầu rung động theo tiết tấu, khuấy động lên từng gợn sóng bọt nước, tấm vải đen tinh đồ kia vốn thường thường không có gì lạ, bỗng có từng chấm nhỏ sáng lên.

Ô Lỗ thấy một mặt kinh ngạc, bên tai lại truyền đến thanh âm lão giả thấp giọng lầm bầm:

"Tinh phân dực chẩn đấu ngưu trùng, tráng chí hùng tâm tự bất đồng.

Giáng cung tiên phủ diêu đắc kiến, khả liên phân phồn nan thoát thân.

Thiên cao tung hữu đăng vân thê, thâm hãm nê náo bất đắc hành.

Nhược tưởng thoát thân đắc tự tại, tiên ma vô tính bản môn trung."

Đợi thanh âm lão dừng lại, Ô Lỗ giật mình hồi thần, bất giác đã mồ hôi đầm đìa.

"Tiền bối." Gã thì thào một tiếng, cảnh vật trước mắt trong nháy mắt biến hóa.

Người đi đường xung quanh nhao nhao nhốn nháo và quầy hàng đều biến mất không thấy gì nữa, ban ngày trong nháy mắt chuyển thành đêm tối, đỉnh đầu có một vòng cô nguyệt treo cao, gã thì xuất hiện ở một đỉnh núi mây mù mờ mịt.

Trên đỉnh núi, trước người gã vẫn là bức tinh đồ kia, mà ngồi đối diện vẫn là lão mù đen nhánh khô quắt đó.

"Chẳng biết tiền bối là cao nhân phương nào, hôm nay sao lại đến đây điểm hóa vãn bối?" Ô Lỗ đứng dậy ôm quyền, lại phát hiện bản thân chẳng biết lúc nào đã khôi phục diện mạo như trước.

"Người không ra người, tiên không tiên, ma không ra ma, tình huống ngươi rất tồi tệ." Lão mù không có bộ dạng tiên phong đạo cốt, một tay nắm lấy thịt gặm ăn, một tay rót rượu.

Về câu hỏi của Ô Lỗ, lão như không nghe thấy.

"Đúng như tiền bối nói, thân bất do kỷ." Ô Lỗ cười khổ một tiếng, nói.

"Bất quá, vẫn còn cứu được." Lão giả quơ quơ bầu rượu, tùy ý nói.

Thấy rượu tựa hồ đã uống cạn, lão nhếch miệng, tiện tay ném bỏ.

"Kính xin tiền bối chỉ giáo." Ô Lỗ nghe vậy, mặt lộ vẻ kinh hỉ nói.

Trong lúc nói, gã nhanh nhẹn lấy ra thêm một bình tiên nhưỡng, đưa tới.

"Không sai, xem ở phần rượu này, ta truyền cho ngươi một môn Hư Niệm công." Lão giả cầm bầu rượu lên, mở ra nắp bình hít hà, hài lòng gật gật đầu, nói.

"Đa tạ tiền bối, chẳng biết Hư Niệm công này là công pháp gì?" Ô Lỗ nói lời cảm tạ, chợt hỏi.

"Hỏi nhiều như vậy làm gì? Ngươi thử một chút chẳng phải sẽ biết sao." Lão mù làm biếng giải thích, nói.

Ô Lỗ nghe vậy, không hỏi nữa, yên lặng chờ lão giả chỉ dạy.

Đợi lão uống thêm mấy ngụm rượu, mới bắt đầu truyền thụ pháp môn công pháp Hư Niệm công, thanh âm như mang theo hồi âm, ong ong bên tai Ô Lỗ.

Thoạt đầu, Ô Lỗ còn có thể nghe rõ lão đang nói gì, thế nhưng sau một lát, thanh âm kia trở nên càng ngày càng mơ hồ, càng ngày càng mờ mịt, không cách nào nghe rõ.

Nhưng chẳng biết tại sao, Ô Lỗ lại cảm giác dưới thanh âm này dẫn đạo, pháp lực trong cơ thể gã bắt đầu vận hành dọc theo con đường đặc thù nào đó.

Cái này hoàn toàn khác các loại công pháp gã tu trong quá khứ, tựa như tất cả pháp lực đều tránh đi kinh lạc chủ yếu như mười hai chính kinh cùng kỳ kinh bát mạch, kiếm tẩu thiên phong, lại đi theo mạch lạc rất nhỏ.

Ngay sau đó, ma khí trong cơ thể gã cũng bắt đầu chuyển động theo, pháp lực tu sĩ Nguyên anh vốn không thuộc về gã cũng bắt đầu chuyển động theo, sau đó viên huyết sắc tinh thạch nơi mi tâm cũng phát sáng lên.

Ô Lỗ cảm thấy lực lượng hỗn tạp đồng thời vận chuyển, thân thể tựa như muốn no bạo.

Sự thật đúng là như thế, nhục thể của gã hiện ra từng vết nứt nham tương huyết hồng, hoàn toàn chính xác ở bờ biên giới chuẩn bị sụp đổ.

Nhưng theo gã chịu đựng đau đớn lớn lao, loại lực lượng như muốn bạo tạc kia rốt cuộc dần dần thu lại, các loại lực lượng không ngừng quy về bình tĩnh, lại còn có dấu hiệu biển chứa trăm sông quy về một chỗ.

Lúc này lão giả đã hoàn thành truyền đạo, lão tựa hồ có thể cảm ứng được Ô Lỗ biến hóa, không khỏi tán thán nói: "Tâm tính bền bỉ như vậy, thích hợp làm truyền nhân y bát của ta, chỉ tiếc ... . Ai... . ."

Nói đến phân nửa, biến thành âm thanh thở dài nặng nề.

"Bất quá truyền cho ngươi môn Hư Niệm công này, cũng coi là nửa ân sư thụ nghiệp của ngươi. Có phương pháp này gia thân, ngày sau sở học ngươi đoạt được càng hỗn tạp, càng có lợi cho tu hành, chỉ mong ngươi không thay đổi sơ tâm!" Lão mù thở dài một tiếng, nói.

Lão nói xong, Ô Lỗ đã nhanh chóng nhập môn phương pháp này.

Theo một cỗ khí thanh lương lưu chuyển khắp kinh mạch, thần tình trên mặt gã từ lúc mới bắt đầu thống khổ, dần dần chuyển thành yên lặng, vết nứt đáng sợ trên thân cũng dần dần khôi phục, chỉ để lại từng vết hằn nhàn nhạt.

Mà trong cơ thể gã, nhiều loại lực lượng, cũng bắt đầu dần bình tĩnh, nhanh chóng thu nạp, dần dần hợp quy một chỗ, nhưng không có ý tương hỗ.

Hai mắt lão giả trống rỗng nhìn Ô Lỗ đang từ từ trở nên bình tĩnh, thu hồi bầu rượu, hài lòng gật gật đầu, quay người bước một bước ra xa, thân hình dung nhập hư không, thoáng qua biến mất không thấy gì nữa.

Ô Lỗ đang ở trong một mảnh sơn cốc thanh u, vẫn như cũ đắm chìm trong tu luyện, không biết gì cả.

...

Bên ngoài chính điện Trường Xuân Quan, các đệ tử Vu Nguyệt Giáo nâng mâm thức ăn, phía trên đặt gà quay, đùi dê, cá nướng, các loại mỹ thực, liên tiếp không ngừng đưa vào trong điện.

Trong chính điện đặt một bàn tròn to lớn, bên cạnh bàn ngồi một đại hán huyết phát mặc da thú, đưa một bàn mỹ thực vào trong miệng, ăn như gió cuốn.

Người này có làn da ngăm đen bóng, phảng phất thép tinh đúc thành, cái đầu mặc dù không lớn, lại cho người ta một loại cảm giác hung thú hồng hoang.

"Huyết Lệ đại nhân, ngài cảm thấy thế nào?" Huyết Ma lão tổ đứng ở bên cạnh, một mặt kính cẩn hỏi.

Vu Nguyệt Thần cũng ở trong điện, chỉ bất quá ngồi ở chỗ xa hơn, thần sắc thản nhiên, trong ánh mắt lại mang theo vẻ không kiên nhẫn.

"Hương vị quá thanh đạm, bất quá cũng có một phong vị khác." Huyết Lệ ném một đùi gà quay vào miệng, mơ hồ không rõ nói.

Huyết Ma lão tổ thấy Huyết Lệ coi như hài lòng, nhẹ nhàng thở ra.

"Tình hình Phá Giới Chuyển Không đại trận thế nào rồi?" Huyết Lệ bỗng nhiên dừng ăn, hỏi.

"Khởi bẩm Huyết Lệ đại nhân, khai trận cần tinh thần lực đã tích súc hơn phân nửa, chỉ vì tiếp dẫn ngài đến, tiêu hao không ít, còn cần mười mấy ngày nữa mới có thể chứa đầy." Huyết Ma lão tổ nói.

"Rất tốt, mười mấy ngày tới cần phải trận địa sẵn sàng đón quân địch, hai người các ngươi tự mình canh giữ ở gần đại trận, chớ để xảy ra biến cố mới!" Huyết Lệ nói.

"Vâng." Huyết Ma lão tổ trầm giọng đáp.

Trong mắt Vu Nguyệt Thần lóe lên một tia không vui, nhưng rất nhanh biến mất, không nói gì.

Trong mắt y, Huyết Lệ này cũng chỉ là Phản Hư trung kỳ mà thôi, vậy mà dám vênh mặt hất hàm sai khiến mình, hồn lực y đã đạt tới Ngôn Vu trung kỳ, ẩn ẩn tới gần Ngôn Vu hậu kỳ, cũng không cần e ngại đối phương.

"Thế nào? Vu Nguyệt Thần ngươi có ý kiến gì à?" Huyết Lệ hình như nhận ra, quay đầu nhìn về phía Vu Nguyệt Thần.

"Bản tôn nghe theo lệnh Ma Quân đại nhân, các hạ muốn chỉ huy bản tôn làm việc, cần phải lấy được lệnh Ma Quân đại nhân rồi nói sau đi." Vu Nguyệt Thần cười lạnh một tiếng, phất tay áo đứng dậy, bước ra phía ngoài.

Huyết Lệ nhìn bóng lưng Vu Nguyệt Thần, khóe miệng lộ ra một nụ cười tàn nhẫn, thân hình khẽ động, mơ hồ một cái biến mất ngay tại chỗ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận