Tiên Giả

Chương 782: Đoạt bổng

Viên Minh dựa theo theo biện pháp học được từ Tô Dĩnh Tuyết, rất nhanh giải khai cấm chế, khôi phục pháp lực.

Hắn không đứng dậy, mà vận chuyển toàn bộ pháp lực, cho đến khi khí huyết vận hành tới các tiết điểm.

Rất nhanh một tiếng phá không nhẹ vang lên, một cây ngân châm từ chỗ ngực Viên Minh bay ra, chính là Thái Âm ngân châm phong ấn thể tu hắn.

Lúc trước pháp lực của hắn bị phong ấn, không làm gì được những ngân châm này, ngày nay pháp lực khôi phục, phá giải vật này đơn giản hơn nhiều.

Liên tiếp tiếng xé gió vang lên, không bao lâu, ba mươi hai cây Thái Âm ngân châm bị ép ra.

Hắn cất kỹ ba mươi hai cây ngân châm này, lại gọi chủ hồn từ trong Thâu Thiên Đỉnh ra, đến lúc này tất cả thần thông đã khôi phục, cảm giác trong lòng mới thoáng ổn định lại.

Làm xong hết thảy, Viên Minh buông ra thần thức, dò xét bốn phía.

Chỉ chốc lát sau, trong mắt hắn hiện lên một vệt dị sắc, trong biển dung nham nhìn như tuyệt địa này, lại có rất nhiều ba động linh lực mãnh liệt.

Viên Minh đứng lên, ngửa đầu nhìn thiên khung, không tùy tiện phi hành, mà pháp lực hơi cổ động, chân đạp khối nham thạch dưới thân, như là trượt tuyết, nhanh chóng trượt đi trong hồ nham tương.

"Ầm ầm" tiếng va chạm liên tiếp vang lên.

Nham thạch dưới chân Viên Minh như một chiếc độ thuyền màu đen, không ngừng phá tan vật cản đường, mau chóng vút tới trước.

Bất quá sau một chén trà công phu, Viên Minh đến trước một khối nham đảo diện tích lớn hơn rất nhiều, có thể xưng là hòn đảo trong biển.

Đảo này cao không quá trăm thước, diện tích lại lớn trăm dặm, phía trên cháy đen một mảnh, đất trụi lủi không có bất kỳ thực vật gì.

Viên Minh nhảy lên nham đảo màu đen, nham thạch dưới chân trải rộng lít nha lít nhít lỗ thoát khí lớn nhỏ không đều, khắp nơi mấp mô, nơi đặt chân không có một chỗ bằng phẳng.

Hắn đi về phía trước hai bước, một cước đạp xuống, dưới chân bỗng nhiên truyền ra một tiếng vang giòn, chợt có một cỗ nóng rực từ lòng bàn chân thẩm thấu lên.

Viên Minh vội vàng dời chân, chỉ thấy dưới chân là một khối "nham thạch" màu đen vỡ tan, bên trong lộ ra một con côn trùng cổ quái có tám chân, trong thân thể vỡ vụn của nó chảy ra rõ ràng là nham tương màu đỏ.

Còn không đợi hắn nhìn kỹ, liền kinh ngạc phát hiện, từng khối "nham thạch" màu đen lớn chừng quả đấm vậy mà bắt đầu chuyển động, dưới thân nhao nhao duỗi ra từng đôi chân ngắn, đồng loạt chạy ra xa.

Viên Minh nhìn những vật nhỏ giống ốc mượn hồn không có tính công kích này, không để ý đến, nhanh chân đi sâu vào nham đảo màu đen.

Lúc trước, thần thức của hắn đã đến chỗ này, phát hiện có một loại ba động linh lực mãnh liệt nào đó.

Đi về phía trước mấy trăm bước, Viên Minh vòng qua một khối nham thạch nhô cao.

Chợt hắn thấy cách phía trước không xa, có một đám đại điểu cổ quái toàn thân hỏa hồng, tương tự bạch hạc, đang mổ ăn những vật nhỏ di chuyển trên đất kia.

Ánh mắt Viên Minh đảo qua những đại điểu cổ quái đó, còn chưa kịp bắt lại một con quan sát kỹ, những đại điểu kia tựa như bị kinh sợ, từng con vỗ cánh bay lên không trung, biến mất trong khói đen.

Lúc này, từng tiếng thú rống cuồng bạo truyền đến, bảy tám đầu dị thú hoả diễm hình thể to lớn như mãnh hổ, thân thể lại do nham tương và nham thạch tạo thành, đang từ nơi xa băng băng chạy tới bên này.

Những hỏa điểu kia chính là bị những con thú hoả diễm này quấy nhiễu, mới nhao nhao rời đi.

Ánh mắt Viên Minh quét qua những Hỏa diễm thú kia, phát hiện chúng chính là thứ có ba động linh lực mãnh liệt mà thần hồn mình dò xét được lúc trước, lúc này đang phóng tới hắn.

Hỏa diễm thú dẫn đầu có hình thể lớn nhất, tốc độ cũng nhanh nhất, dẫn đầu nhào tới trước Viên Minh.

Viên Minh không né tránh, một quyền đập tới, trúng ngay giữa trán Hỏa diễm thú.

"Ầm" một tiếng bạo hưởng.

Thân thể nham thạch Hỏa diễm thú ầm vang nổ tung, nham tương vẩy ra, nham thạch băng tán, thân thể trong nháy mắt tan rã.

Trong thân thể vỡ vụn của nó, một khối tinh hạch màu xích hồng rơi ra ngoài, hấp dẫn Viên Minh chú ý.

Chỉ là hắn còn không kịp lục tìm, Hỏa diễm thú còn lại đã nhào tới, hắn đành phải tiến hành xử lý trước bọn gia hỏa này.

Không lâu sau, sáu bảy đầu Hỏa diễm thú còn lại đã bị Viên Minh đánh nổ, chỉ để lại một chỗ đá vụn cùng bảy tám khối tinh hạch xích hồng lớn nhỏ không đều.

Viên Minh tiến lên nhặt khối tinh hạch lớn nhất, trong lòng bàn tay truyền đến một cảm giác nóng rực, bên trong tựa hồ ẩn chứa một cỗ linh lực thuộc tính "Hỏa" nồng đậm.

Cổ tay hắn chuyển một cái, thu vào trong nhẫn trữ vật.

Sau đó, Viên Minh đưa tay ra một chiêu, còn lại mấy khối tinh hạch cũng nhao nhao từ dưới đất bay vút lên, bay tới trên tay của hắn.

Ngay lúc Viên Minh đưa tay đón, hắn đột nhiên lắc một cái, trong mắt lóe lên một vệt kinh ngạc.

Chợt, hắn hút tinh hạch còn lại giữa không trung, nhẫn trữ vật trên tay loé lên quang mang, một cây đoản côn màu đen dài như cánh tay nổi lên, là cây Viêm Hoàng Như Ý Bổng hình thiêu hoả côn kia.

Lúc này, chóp đỉnh đoản bổng vốn đen như mực đang quanh quẩn một đoàn hào quang màu đỏ, lấp lóe mấy lần đã bị đoản bổng hấp thu hầu như không còn, biến mất không thấy.

Đoàn hồng quang kia không phải vật gì, chính là viên tinh hạch xích hồng mà Viên Minh mới vừa rồi bỏ vào túi trữ vật.

Viên Minh cầm Viêm Hoàng Như Ý Bổng, đưa tay hút một khối tinh hạch xích hồng tới.

Cả hai vừa mới tới gần, tinh hạch màu đỏ tựa như một khối nam châm, bỗng chốc bám vào trên đoản bổng, chợt hóa thành một đoàn hồng quang, dần dần bị nó hấp thu.

Trong quá trình này, trên Viêm Hoàng Như Ý Bổng sáng lên từng tia từng tia hồng quang, lấp lóe mấy lần mới biến mất không thấy gì nữa.

Viên Minh nắm Viêm Hoàng Như Ý Bổng, tra xét kỹ một lát, cũng không phát hiện nó biến hóa gì rõ ràng, lúc này lại hút mấy khối tinh hạch xích hồng tới.

Chỉ chốc lát sau, Viêm Hoàng Như Ý Bổng hấp thu hết tinh hạch hầu như không còn, thân gậy rốt cuộc sinh ra một chút biến hóa, sờ thấy nhiệt độ tăng cao hơn một chút.

"Xem ra chỉ cần hấp thu đủ nhiều tinh hạch, Viêm Hoàng Như Ý Bổng này có thể hiển lộ diện mục thật sự." Viên Minh suy nghĩ một chút, lúc này quyết định chém giết càng nhiều Hỏa diễm thú, thu lấy tinh hạch.

Mang theo Viêm Hoàng Như Ý Bổng, tiếp tục đi vào chỗ sâu nham đảo màu đen, ven đường gặp Hỏa diễm thú, đều bị hắn chém giết hết.

Ngay lúc hắn thu lấy tinh hạch, nơi xa bỗng nhiên có một vòng xoáy thanh quang cuốn tới, rơi về phía bên này.

Giữa vòng xoáy thanh quang cuốn lên một đạo gió lốc cuồng bạo, từ đó hiện ra một nam tử cao gầy mang vũ y màu xanh, xương gò má nhô cao, gương mặt hơi hõm xuống, trên môi mọc hai túm râu dài màu đen, đôi mắt dài nhỏ, thần sắc kiêu căng.

Người kia tới, ánh mắt lạnh lùng quét qua Viên Minh, tiếng nói lanh lảnh quát hỏi: "Ngươi là người Hắc Sát Môn, hay là Đông Cực Cung?"

Viên Minh đánh giá đối phương một chút, phát giác quanh thân gã có một tầng thanh quang mơ hồ quấn quanh, toàn thân tản ra khí tức lăng lệ, rõ ràng là một đầu yêu vật Phản Hư kỳ.

"Các hạ là tu sĩ Bích Long Đàm?" Viên Minh không trả lời mà hỏi lại.

"Có chút nhãn lực... Đồ trên tay ngươi, lấy cho ta xem một chút." Lúc này, ánh mắt vũ y nam tử bỗng nhiên rơi vào Viêm Hoàng Như Ý Bổng trên tay Viên Minh, ánh mắt co rụt lại.

"Ngươi muốn nhìn cái này? Một cây thiêu hỏa côn thôi, có gì đáng xem?" Viên Minh nhấc nhấc Viêm Hoàng Như Ý Bổng trên tay, ra vẻ khó hiểu hỏi.

"Ngươi biết cái ... Đạo hữu, bất quá là cây thiêu hỏa côn, cho ta nhìn một chút cũng không sao, đúng không?" Vũ y nam tử đến gần Viên Minh mấy bước, lộ ra ý cười hiền lành, nói.

"Cũng không phải không được." Viên Minh nhíu mày suy tư nói.

"Ha ha, tốt." Vũ y nam tử vừa cười, vừa duỗi tay ra phía trước đón.

"Được, cho ngươi xem một chút." Viên Minh đưa tay ném tới trước, Viêm Hoàng Như Ý Bổng xẹt qua một đường vòng cung, bay qua bên kia.

Vũ y nam tử nhíu mày lại, trong mắt loé lên vui mừng, cất bước đi tới trước bắt lấy.

Bỗng nhiên chỗ đuôi Viêm Hoàng Như Ý Bổng còn cột một sợi cây mây mỏng manh, chợt kéo ra sau một cái, lôi nó trở về.

Vũ y nam tử thấy bị đùa nghịch, lập tức giận tím mặt.

Chỉ là còn không đợi gã phát tác, trước mắt bỗng nhiên bắn ra một đạo Kiếm quang, thẳng đến cổ họng gã.

Con ngươi vũ y nam tử lập tức co rụt lại, hai tay khẽ múa tới trước, trước người lập tức tăng vọt một đạo gió lốc màu xanh, cản hướng đạo Kiếm quang kia, đồng thời thân thể gã bay ra sau.

Kiếm quang chém vỡ gió lốc, cấp tốc truy hướng vũ y nam tử.

Ngay lúc sắp chém trúng thân thể gã, quanh thân vũ y nam tử lồng lên thanh quang, thân hình trong nháy mắt biến mất tại chỗ, khiến đạo Kiếm quang lăng lệ kia chém hụt.

Viên Minh cầm Tru Tiên Kiếm, ngửa đầu nhìn lên không trung.

Nơi đó trống rỗng xuất hiện một bóng người, chính là vũ y nam tử.

"Ngươi muốn chết." Chỉ thấy gã quát chói tai, hai tay mở ra, từng tầng từng tầng lông vũ màu xanh dày đặc bao trùm hai tay, hiện ra thân thể nửa người nửa yêu.

"Trên thân thể hắn vẫn còn một tia huyết mạch đại bàng, trách không được ngự phong thuật thành thạo như thế." Ánh mắt Viên Minh hơi ngưng tụ, khẽ cười một tiếng.

Hắn vừa nói xong, toàn thân đạo nhân ảnh giữa không trung tăng vọt thanh quang, hai tay đột nhiên vung lên.

Chỉ một thoáng, từng tiếng gió bén nhọn rít gào tới, ngàn vạn đạo phong nhận màu xanh vô cùng sắc bén từ dưới hai cánh gã phóng ra, hóa thành tường gió màu xanh lấp kín thanh quang đè ép tới Viên Minh.

Trong hư không tiếng gió bén nhọn như quỷ khiếu, không gian xung quanh giống như bị phong nhận thanh quang này cắt chém phá thành mảnh nhỏ, trước mắt Viên Minh xuất hiện từng đạo quang ảnh mê huyễn giăng khắp nơi.

Ánh mắt của hắn hơi ngưng tụ, tay nắm chặt trường kiếm nhấc lên, pháp lực rót vào trong đó.

Từng tiếng kiếm rít vang lên, trên Tru Tiên Kiếm bộc phát ra vạn đạo Kiếm quang, đánh tới phong nhận thanh quang.

Hai cỗ lực lượng vừa mới va chạm, thanh sắc phong nhận trong nháy mắt nổ tan, Kiếm quang Tru Tiên kiếm cũng vỡ nát hơn phân nửa, nhưng có một phần Kiếm quang xuyên suốt qua, đâm xuyên qua thân vũ y nam tử.

Toàn thân vũ y nam tử đẫm máu, lúc này mới phát giác được chênh lệch giữa bản thân và Viên Minh, lập tức sinh lòng sợ hãi.

Gã bất chấp thương thế trên người, quanh thân răng vọt thanh quang, hai cánh vũ động, muốn thi triển phong độn thuật rời đi.

Viên Minh cười lạnh một tiếng, tất nhiên sẽ không cho gã cơ hội chạy trốn.

Chỉ thấy lúc vũ y nam tử đang muốn phi độn rời đi, trong hư không sau lưng bỗng nhiên trống rỗng hiện ra một đạo quang mang, từng chiếc rễ cây màu đen đột nhiên nhảy ra, đâm thẳng vào rất nhiều vết thương trên người gã.

Toàn thân vũ y nam tử cứng đờ, cảm thấy có đồ vật gì mọc rễ trong cơ thể gã, ngay sau đó, khí huyết toàn thân nhanh chóng bị rút ra, lập tức trong bụng phát lạnh, hoảng sợ không thôi.

Lúc này, một bóng người đột nhiên lách mình đi tới trước mắt gã, một vệt Kiếm quang quét ngang qua cổ gã.

"Đừng giết ta, ta..."

Gã còn chưa nói hết, yết hầu đã đứt gãy, máu tươi phun ra đầy tràn khoang miệng, rốt cuộc không còn phát ra được nửa điểm thanh âm.

Chỉ thấy một đạo bóng người màu xanh cao gần tấc từ trên đỉnh đầu gã đột nhiên toát ra, muốn bay trốn.

Một đại thủ bao phủ ô quang đã sớm chuẩn bị kỹ càng, từ bên trên bao trùm xuống, dễ như trở bàn tay bắt lấy kia bóng người màu xanh kia, mặc cho nó giãy giụa thế nào, cũng không thể tránh thoát nửa điểm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận