Tiên Giả

Chương 101: Trợ chiến

Trong lúc đang đi loanh quanh, Viên Minh vòng qua một chỗ núi đá rồi dừng bước.

Trước mắt có một cây cổ khô héo mọc trên vách núi, vỏ cây đã tróc hết để lộ ra thân cây khô quắt, nhiều chỗ đã mục nát thành những cái lỗ lớn, xem ra đã chết không biết bao nhiêu năm.

Viên Minh không để ý đến những chỗ khác trên cây khô, ánh mắt nhìn về phía gốc cây. Trên phần thân cây dán sát mặt đất, có một gốc linh chi màu đen lớn bằng bàn tay, chỗ rìa mọc ra một vòng đường vân màu bạc, nhìn qua liền biết không phải là phàm vật.

“Quả nhiên là Âm Nguyên chi!” Hắn ngồi xổm xuống cẩn thận quan sát, vui vẻ thì thào nói.

Theo ghi chép trong ‘Bách Thảo Tập’, đây là một loại linh tài thuộc tính Âm hiếm thấy, dù không thể trực tiếp phục dụng như Nhục linh chi hay Hồng Tâm linh đào, nhưng lại có thể dùng để luyện chế đan dược thuộc tính Âm.

Viên Minh từng thấy trong Hành Chấp đường có người treo thưởng năm điểm cống hiến cho việc tìm kiềm Âm Nguyên chi này, không biết nhiệm vụ đó có ai hoàn thành chưa.

Hắn cẩn thận hái vật này xuống, bỏ vào trong một hộp ngọc rồi cất đi.

Âm Nguyên chi này xem như là linh tài đáng tiền nhất cho tới nay, nếu có thể tìm thêm mấy gốc nữa, dù không tìm được Hồng Tâm linh đào thì chuyến đi này cũng không tệ.

Viên Minh đừng dậy tiếp tục tiến lên, nhưng chưa đi được bao xa, tầm mắt bỗng ngưng tụ, nhìn về vách núi phía trước.

Trong bóng râm của vách núi mọc ra một gốc linh thảo màu đen cao chỉ hai thước, lá hình bầu dục, tỏa ra linh quang màu đen mờ mờ.

Viên Minh nhìn về phía viên linh quả màu đen nằm trên phần ngọn linh thảo.

Quả này chỉ lớn bằng trứng chim bồ câu, vỏ ẩn hiện những hoa văn tinh mịn xếp sát nhau, thoạt nhìn giống như vô số cái vảy, tỏa ra mùi thơm thoang thoảng trong không khí.

“Ồ, đây không phải Hắc Lân quả mà mèo bạc bảo ta tìm sao?” Viên Minh thầm mừng vui.

Thứ trước mắt có vẻ ngoài giống y như hình vẽ miêu tả Hắc Lân quả trong sổ tay hái thuốc của Nhị động chủ, số tuổi cũng đủ, vận khí của hắn quả thực không tệ.

Hắn bước nhanh tới, định ngắt ngay quả này.

“Ộp ộp!” Cóc đen bên cạnh chợt kêu lên một hồi gấp gáp.

Viên Minh lập tức dừng bước, mặt hơi biến sắc, thi triển Vô Ảnh bộ lướt gấp về sau.

Một bóng đen từ trên trời giáng xuống, hung hăng đánh tới chỗ Viên Minh vừa đứng, nện cho mặt đất lõm xuống thành một cái hố to kéo theo một mảng lớn đá vụn bắn tứ tung.

Viên Minh tiếp tục lướt nhanh về phía sau, tránh thoát khỏi đám đá vụn bắn tới, lúc này mới nhìn rõ bóng đen kia.

Đó là một con hung thú đầu trông như sư tử, trên cổ mọc đầy lông dài màu xám trắng, phần lưng và bụng dưới mọc ra vảy giáp nặng nề. Nó đứng trước Hắc Lân quả, đưa mặt về phía Viên Minh gầm gừ không thôi, thoạt nhìn như đang bảo hộ Hắc Lân quả này.

“Con này giống như Sư Lân thú trong Thập Vạn Đại Sơn, có điều Sư Lân thú thì lông và vảy giáp đều màu đỏ tía, con này lại là màu xám trắng…” Viên Minh thầm nghĩ trong lòng, đồng thời lấy tấm da vượn ra, thi triển Phi Mao thuật hóa thành hình thái vượn trắng.

Thấy Viên Minh không có ý định rút lui, trái lại còn biến thành vượn trắng tỏ thái độ khiêu khích rất rõ ràng, Sư Lân thú liền nổi giận gầm lên một tiếng rồi đánh tới.

Viên Minh không nghênh chiến mà thi triển Vô Ảnh bộ nhảy sang bên cạnh tránh né, kế đó bấm niệm pháp quyết điểm tới.

Mặt đất trước người Sư Lân thú vỡ tung, đồng thời năm cây gai gỗ thô to trồi lên, đâm về phía cổ nó.

Sư Lân thú thoáng ngừng bước, đưa một chân trước quét ngang, dễ dàng đánh gãy năm cây gai gỗ như bẻ cành khô.

Viên Minh cũng không cảm thấy bất ngờ về việc này. Sư Lân thú là hung thú cấp một bậc cao trong Thập Vạn Đại Sơn, con trước mắt này dù màu khác, nhưng bất luận khí tức, thân hình, độ lớn đều không kém chút nào, tám phần mười cũng là hung thú bậc cao, dĩ nhiên không phải loại hung thú mà chỉ đơn giản bằng vào Mộc Thứ thuật có thể làm nó bị thương.

Hắn lật tay lấy ra Thanh Ngư kiếm, ngay tiếp đó cánh tay phải đột nhiên trở nên thô to gấp bội, phía trên nổi gân xanh, chính là thần thông Súc Nguyên Tí.

“Đi!” Viên Minh quát khẽ một tiếng, đồng thời vung tay ra sức ném tới. Thanh Ngư kiếm lập tức hóa thành một cái bóng màu xanh lao thẳng về phía ngực Sư Lân thú.

Sư Lân thú vừa há miệng phun ra một quả cầu lửa màu xám có tốc độ không hề thua kém Thanh Ngư kiếm.

Song phương trực tiếp va chạm vào nhau, kéo theo một tiếng nổ lớn. Quả cầu lửa màu xám vỡ tung, tạo ra một đợt sóng khí mà mắt thường cũng có thể thấy được, trực tiếp chấn văng Thanh Ngư kiếm ra ngoài.

Viên Minh đã sớm có tính toán, đưa một tay chỉ tới, tức thì Thanh Ngư kiếm đang bay ngược ra ngoài liền dừng lại, đảo một vòng rồi tiếp tục chém về phía Sư Lân thú.

Bốn vó Sư Lân thú tỏa hào quang xám trắng, tốc độ của nó liền tăng mạnh, dễ dàng tránh khỏi Thanh Ngư kiếm công kích, đoạn tiếp tục đánh về phía Viên Minh.

Đúng lúc này, mặt đất dưới thân nó lại một lần nữa nứt ra, theo đó một nhánh dây leo màu tím đen trồi lên rồi vươn nhanh ra, quấn lấy hai chân trước và ngực Sư Lân thú. Dây leo này chính là Tử Hắc yêu đằng.

Đằng sau một tảng đá lớn cách chỗ đó hơn một trước, cóc đen lẳng lặng nằm sấp trong bóng tối, mà Tử Hắc yêu đằng từ sau lưng nó bắn ra, chui xuống đất rồi biến mất không thấy gì nữa.

Sư Lân thú kinh hãi, lập tức dậm mạnh tứ chi tráng kiện xuống đất, nhảy sang phía bên cạnh hòng dựa vào man lực kéo đứt yêu đằng. Chỉ có điều, yêu đằng lại dài vượt qua dự liệu của nó, cũng nhanh chóng trồi lên khỏi mặt đất.

Sư Lân thú nhảy ra xa bảy, tám trượng nhưng tử hắc yêu đằng vẫn chưa bị kéo căng.

Yêu đằng từ dưới đất bò ra càng lúc càng dài, đồng thời không ngừng vặn vẹo quấn luôn cả hai chi sau của Sư Lân thú.

Xèo xèo…

Dịch độc màu đen từ trên thân yêu đằng toát ra, xâm nhiễm thân thể Sư Lân thú. Da thịt Sư Lân thú lập tức tan chảy, rất nhiều chỗ thậm chí còn lộ ra xương cốt trắng hếu, máu tươi chảy ra hiện màu đỏ thẫm, vảy giáp cũng bị ăn mòn lỗ chỗ.

Sư Lân thú vừa giận vừa sợ, há mồm phun ra một quả cầu lửa màu xám, không màng đến việc sẽ tự làm mình bị thương, đánh lên đám yêu đằng đang quấn trên thân.

Một tiếng nổ lớn vang lên. Một mảng lớn yêu đằng bị thổi bay, theo đó Sư Lân thú thoát được hơn nửa người, sắp sửa hoàn toàn thoát ra.

Yêu đằng quanh Sư Lân thú lập tức dâng lên một tầng ánh sáng màu lục, ngay tiếp đó vô số nhánh cây tả xung hữu đột, trong nháy mắt đã tạo ra một lồng giam bằng dây leo màu tím, vây chặt Sư Lân Thú khiến nó không thể nhúc nhích.

Đây chính là Mộc Lao thuật.

Viên Minh thi thuật xong liền tung người bay tới, lòng bàn tay tỏa ánh sáng đỏ, trong tay liền có thêm một cây búa lớn màu đỏ sậm, chính là cây búa lấy được trên hòn đảo này.

Hắn vận khởi pháp lực rót vào trong đó, cây búa bừng lên ánh sáng đỏ chói mắt, giống như một ngọn lửa đỏ rực.

Sư Lân thú cảm nhận được khí tức kinh người phát ra từ cây búa, kinh hãi há cái miệng như chậu máu ra.

Một quả cầu lửa màu xám to như cái thớt bay ra, đánh lên lồng giam xung quanh người.

Một tiếng “ầm” lớn truyền ra, cùng với đó là một đám mây xám trắng hình nấm bốc lên.

Lồng giam chấn động kịch liệt, mấy nhánh yêu đằng bị thổi bay nhưng toàn bộ lồng giam hầu như không hư hại. Sư Lân thú vẫn bị giam cầm như cũ.

Uy lực của Mộc Lao thuật lớn hay nhỏ phụ thuộc rất nhiều vào việc lồng giam được tạo ra bởi loại cây nào. Tử Hắc yêu đằng vốn kiên cố, dùng nó tạo ra lồng giam có uy lực cực lớn, hung thú Luyện Khí kỳ rất khó thoát được.

Một bóng búa màu đỏ gào rít hạ xuống, đánh lên đầu Sư Lân thú.

Đầu Sư Lân thú theo tiếng nổ tung, kéo theo đủ thứ trắng đỏ lẫn lộn bắn tung tóe. Nó không kịp kêu thảm đã chết ngay tại chỗ.

Tử hắc yêu đằng vọt tới, đâm vào miệng vết thương trên người Sư Lân thú, nhanh chóng thu nạp huyết dịch trong đó.

Viên Minh không để ý tới động tác của yêu đằng, đưa mắt nhìn thi thể không còn khí tức của Sư Lân thú, nhất thời có chút suy nghĩ xuất thần.

Trải qua cuộc chiến vừa rồi, hắn cảm nhận sâu sắc được sự đáng sợ của con Sư Lân thú này, chắc chắn không kém kim viên bốn mắt hay cự nha màu đen từng gặp lúc trước.

Lúc trước hắn phải chật vật trốn chạy dưới tay kim viên, cự nha, bây giờ lại có thể nhẹ nhàng đánh giết hung thú đồng cấp khác, không thể không nói, cóc đen và yêu đằng có công rất lớn.

Không nghĩ tới, một con linh thú đắc lực lại có thể trợ giúp được nhiều như vậy.

Viên Minh bước lên mấy bước, nhặt một đoạn dây leo bị nổ đứt từ dưới đất lên, mày cau lại.

Yêu đằng này dù bền chắc nhưng chung quy vẫn là vật thuộc tính Mộc, gặp phải công kích thuộc tính Hỏa vẫn bị khắc chế rất lợi hại.

Cũng may tử hắc yêu đằng có năng lực tự hồi phục rất mạnh, hiện tại lại hợp thành một thể với cóc đen, chỉ cần có đủ khí huyết thì với mức độ tổn thương thế này, nó vãn có thể khôi phục lại rất nhanh.

Viên Minh ném đoạn dây leo trong tay đi, không để ý tới thi thể Sư Lân thú, xoay người đi tới chỗ Hắc Lân quả, cẩn thận ngắt lấy quả này rồi cất đi.

Tử hắc yêu đằng lúc này cũng đã hút sạch huyết dịch của Sư Lân thú. Nó lần này không rút vào trong thân thể cóc đen, mà bắt đầu chữa trị thương tổn của bản thân, đoạn dây leo bị nổ đứt nhanh chóng mọc dài ra, chỉ qua mấy nhịp thở đã khôi phục hơn nửa.

Viên Minh tiếp tục tiến về phía trước, không lâu sau liền nghe có tiếng nước chảy ào ào từ đằng trước truyền lại.

Viên Minh vượt qua một ngọn núi thấp, thấy ngay một dòng suối màu xám trắng vắt ngang trước mắt, bên trong suối nước là âm khí dày đặc, từ rất xa đã có thể cảm nhận một cách rõ ràng.

Viên Minh khẽ giật mình, mắt lập tức lộ vẻ vui mừng.

Đây chính là dòng suối mà hắn vô cùng ấn tượng trong lần đầu tiên lên đảo.

Tìm được tới đây rồi liền dễ làm, hắn dựa theo hình ảnh trong trí nhớ, ngược dòng bước về phía thượng du. Một tòa núi nhỏ đã xuất hiện phía trước, chính là ngọn núi có tòa động phủ bí mật của Hắc Mộc đại sư.

Cửa chính động phủ vẫn rộng mở như cũ, mặt đất trước cổng lờ mờ thấy dấu chân khi trước, hết thảy vẫn như cũ.

Viên Minh tiến vào động quật, để cóc đen theo sát bên người đề phòng địa hành yêu lần trước từng đụng độ.

Trong động quật cũng duy trì nguyên trạng, hắn lại lần nữa tìm kiếm các nơi trong động phủ một phen, thậm chí còn phóng thần hồn ra kiểm tra vách tường xung quanh xem có mật thất hay tường kép không, đáng tiếc nơi này xác thực không còn bí mật gì nữa.

Viên Minh có chút thất vọng, đi tới trước lò rèn kia.

Thứ có giá trị duy nhất ở đây cũng chỉ còn mỗi tòa lò rèn này, lần trước vì đụng phải địa hành yêu, phải vội vàng rời đi nên chưa kịp lấy, lần này hắn sẽ không bỏ lỡ cơ hội.

Hắn thôi động túi trữ vật màu đen, toan thu lấy cái lò này.

Nhưng sau một hồi thi pháp mà lò rèn vẫn ở nguyên tại chỗ không nhúc nhích.

Viên Minh lộ vẻ kinh ngạc bởi không gian bên trong túi trữ vật là đủ để chứa cái lò rèn này.

Hắn mang theo một tia hoang mang, bắt đầu kiểm tra lò rèn, rất nhanh đã phát hiện nguyên nhân.

Trên mặt đất xung quanh lò rèn có khắc họa một vòng phù văn dày đặc màu đỏ, thoạt nhìn khá phức tạp, dường như có liên hệ đặc biệt với thứ gì đó dưới lòng đất, trừ khi phá hỏng những phù văn này, nếu không thì không cách nào dọn lò rèn đi được.

Viên Minh suy nghĩ một chút rồi lấy Thanh Ngư kiếm ra, bổ về phía những phù văn trên mặt đất.

Thân kiếm chưa kịp đánh lên trên phù văn, một tầng ánh sáng màu đỏ thắm chợt bừng lên, hất Thanh Ngư kiếm văng ra ngoài.

“Chẳng lẽ là pháp trận?” Viên Minh lộ vẻ kinh ngạc, trầm ngâm một lát rồi quyết định từ bỏ việc thu lò.

Hắn từng nghe Phương Cách sư huynh nói qua, lò rèn mà một số luyện khí sư cao minh sử dụng cũng là một loại pháp khí, bên trong ẩn chứa phù văn đặc thù, tạo ra lợi ích đặc biệt khi luyện khí.

Luyện khí sư cao minh hơn còn có thể nâng cao hơn nữa năng lực mọi mặt của lò rèn bằng cách khắc họa trận pháp, điều này sẽ giúp ích nhiều hơn cho việc luyện khí.

Hắc Mộc đại sự đã để lại một tòa pháp trận và lò rèn như vậy ở đây, tất phải có dụng ý, nếu tùy tiện cưỡng ép hủy đi pháp trận, chẳng khác nào hủy đi một nửa lò rèn này, tốt nhất là đợi sau này, khi tu vi của hắn đẩy đủ rồi tính tiếp.
Bạn cần đăng nhập để bình luận