Tiên Giả

Chương 910: Tốc chiến tốc thắng

Ầm một tiếng vang!
Thân thể phân thân Viên Minh đại chấn, bị đánh lui ra xa mười mấy trượng, bất quá cự quyền màu vàng Hà Tu Văn đã bị đón đỡ.
"Phân thân cũng có thể thi triển pháp tướng!"
Lần này không chỉ Trịnh Hành, Hà Tu Văn cũng khiếp sợ.
Bất quá hai người rất nhanh phát hiện, phân thân Viên Minh thi triển pháp tướng khí tức lại suy nhược, vẻn vẹn chỉ khoảng ba phần mười so với pháp tướng bình thường.
Một pháp tướng khác của Viên Minh cũng được triệu hồi ra, tay cầm Diệt Hồn Kiếm nhào về phía Trịnh Hành.
Sắc mặt hai người Hà Tu Văn ngưng trọng, mặc dù phân thân thi triển pháp tướng chỉ có ba thành uy năng, nhưng pháp tướng chính là pháp tướng, không được khinh thường, cần trịnh trọng ứng đối.
Hà Tu Văn đưa tay ra trước, gọi ra một bộ khôi lỗi do dây thừng bện thành, đánh lên trên mấy đạo pháp quyết.
Cánh tay khôi lỗi lắc một cái, từ đó bắn ra mấy chục cây rơm rạ, đổ ập xuống một bộ phân thân "Viên Minh".
"Viên Minh" kia lập tức điều khiển pháp tướng nắm Diệt Hồn Kiếm chém về phía những rơm rạ đó.
Nhưng rơm rạ khô héo đột nhiên tăng tốc mấy lần, nhanh hơn Diệt Hồn Kiếm đánh vào trên thân pháp tướng.
Những rơm rạ khô héo này nhìn như yếu ớt, kì thực vô cùng sắc bén, đơn giản xuyên thủng thân thể pháp tướng, kéo theo phân thân Viên Minh phía sau cũng bị đâm xuyên.
Ầm!
Phân thân Viên Minh nổ bể ra hóa thành một viên linh đậu vỡ vụn.
Một bên khác, Trịnh Hành gọi ra một mặt thuỷ kính màu trắng, song chưởng vỗ.
Thủy Kính đại thịnh hàn ý, một đạo hàn quang màu trắng lớn bằng cánh tay từ đó bắn ra, đi giữa đường phân thành hai mảnh bạch quang mảnh khảnh, chuẩn xác đánh vào một Viên Minh khác cùng pháp tướng của hắn.
Ầm một tiếng, phân thân Viên Minh và pháp tướng trong nháy mắt phủ thêm một tầng băng giáp trắng óng ánh, hóa thành hai toà băng điêu một lớn một nhỏ.
Hai người Hà Tu Văn nhẹ nhàng thở ra, đang muốn công kích bản thể Viên Minh, hư không phía trước đột nhiên ba động, lại toát ra bốn cỗ phân thân Viên Minh.
Sắc mặt Hà Tu Văn và Trịnh Hành hơi trầm xuống, cũng chỉ có thể tiếp tục xuất thủ, chém giết bốn cỗ phân thân này.
Chỉ là lần này, bốn tên phân thân phối hợp với nhau, ngược lại triền đấu với hai người một lát, tốn không ít khí lực.
Nhưng chẳng kịp chờ hai người Hà Tu Văn thở một hơi, lại có tám đạo phân thân xuất hiện, từng kẻ triệu hồi ra pháp tướng, cầm Diệt Hồn Kiếm đánh tới.
Lần này, sắc mặt Hà Tu Văn và Trịnh Hành triệt để ngưng trọng, không còn lưu thủ, lúc này bấm pháp quyết, gọi ra pháp tướng của mình.
Pháp tướng Hà Tu Văn có bộ dáng như một lão nông, đầu đội mũ rộng vành rơm rạ cực kì rộng lớn, cả khuôn mặt giấu dưới mũ rộng vành, trên người khoác một kiện áo tơi do rơm rạ dệt thành, từ đầu đến chân là một mảnh hoàng mang.
Mà trong chớp mắt pháp tướng hiện thân, cỗ khôi lỗi kia tan rã, hóa thành vô số cây rơm rạ bay tới cạnh pháp tướng, ngưng tụ thành một thanh liêm đao rơm rạ cong mảnh, được pháp tướng nắm trong tay.
Mạch Nông pháp tướng vung cánh tay lên, liêm đao đón gió dài ra, bổ vào trên một bộ phân thân.
Liêm đao vẫn sắc bén như rơm rạ trước đó, đơn giản chém phân thân và pháp tướng thành hai đoạn.
Ba phân thân từ các phương hướng khác bay nhào tới, bất quá liêm đao rơm rạ như là roi da rẽ ngoặt, bổ về phía ba bộ phân thân.
Rẹt rẹt rẹt!
Ba bộ phân thân rất nhanh bị giải quyết.
Cùng lúc đó, pháp tướng Trịnh Hành cũng hiện thân.
Toàn thân nó tựa như băng điêu sáng long lanh, từ cổ trở xuống càng bao phủ hàn khí kinh khủng như thác nước, tựa như một kiện áo choàng bao lại toàn thân, che cả tay chân lại.
Đối mặt bốn cỗ phân thân Viên Minh vây công, Hàn Băng pháp tướng bỗng nhiên mở mắt, hàn khí chỗ cổ trong nháy mắt cuốn ngược ra, giống như nước thủy triều dâng tới bốn cỗ phân thân Viên Minh.
Nhiệt độ xung quanh trong nháy mắt giảm xuống, dưới chân là nước hồ nham tương vốn nóng hổi đã ngưng kết thành băng.
Phân thân Viên Minh công tới cũng bị hàn khí bao phủ, lập tức hóa thành bốn cỗ băng điêu.
"Thi triển ra pháp tướng, phân thân đối phó quả nhiên khó khăn hơn nhiều, cũng may ta chuẩn bị sung túc." Xa xa Viên Minh tự nói một tiếng, lật tay lấy ra tám khỏa linh đậu, sau đó ném ra ngoài.
Tám cỗ phân thân hiển hiện, ngăn trước Hà Tu Văn và Trịnh Hành.
Từ khi tu luyện Vãi Đậu Thành Binh tới cảnh giới đại viên mãn, Viên Minh lúc rảnh rỗi lại chế tác linh đậu phân thân, ngày nay trong tay hắn phân thân đã nhiều hơn trăm, hôm nay vừa vặn thử xem hiệu quả.
Liêm đao rơm rạ bay lượn tới, hàn khí mãnh liệt, tám cỗ phân thân lại bị diệt.
Viên Minh không thèm để ý chút nào, lại vứt ra tám khỏa linh đậu.
"Đã diệt nhiều như vậy, khốn kiếp, Vạn Thiên Nhân này sao còn có thể thi triển phân thân liên tục, pháp lực của hắn dùng không hết sao?" Hà Tu Văn và Trịnh Hành truyền âm.
"Phân thân chia làm hai loại, một loại là phân thân phổ thông tức ngưng tức dùng, còn có một loại chứa đựng thức phân thân, những phân thân kia là dùng linh đậu biến thành, xem ra thuộc về loại sau." Trịnh Hành trả lời.
"Vậy làm sao bây giờ? Vạn nhất người này chuẩn bị quá nhiều linh đậu, chúng ta chỉ sợ sẽ bị mệt chết." Hà Tu Văn hỏi.
"Lát ta giúp ngươi ngăn lại những phân thân kia, ngươi đi thu thập Vạn Thiên Nhân đi." Trịnh Hành nói nhỏ.
Hà Tu Văn gật đầu.
Viên Minh lại ném ra tám khỏa linh đậu huyễn hóa thành phần thân, bay xẹt tới.
Trịnh Hành thả người tiến lên, Hàn Băng pháp tướng phun ra mảng lớn hàn khí, chụp vào tám cỗ phân thân.
Viên Minh đã thăm dò ra hình thức công kích Hàn Băng pháp tướng của Trịnh Hành, mấy cỗ phân thân lập tức trốn tránh, nhưng phạm vi công kích của hàn khí Hàn Băng pháp tướng quá lớn, vẫn có hai cỗ phân thân bị hàn khí bao phủ, hóa thành băng điêu.
Trịnh Hành điều khiển pháp tướng ngăn lại các phân thân, bay vút qua trên không một bộ phân thân bị đông cứng.
Nhưng vào thời khắc này, Diệt Hồn Kiếm trong tay cỗ phân thân bị đông cứng này đột nhiên sáng lên mấy điểm phù văn.
"Hỏng bét, kiếm này không phải pháp lực huyễn hóa, mà là bản thể Linh bảo!" Khoé mắt Trịnh Hành liếc qua nhìn thấy cảnh này, thần sắc đột nhiên biến đổi.
Nhưng chẳng kịp chờ Trịnh Hành kịp ứng đối, cặp mắt của gã bỗng nhiên tối đen, đã mất đi cảm giác với ngoại giới.
Cùng lúc đó, một cỗ Trớ Chú lực thật lớn từ trên trời giáng xuống, làm cho Trịnh Hành cảm thấy Nguyên anh đau xót, khí huyết thể nội và hồn lực đột nhiên bị quấy thành một đoàn.
Hàn Băng pháp tướng phía sau gã quơ quơ tay, rõ ràng khuôn mặt trở nên mơ hồ không ít, tản ra hàn khí cũng trong nháy mắt mỏng manh gần nửa.
Vào thời khắc này, tiểu cầm Long Ngâm Mộc trên người gã lại lần nữa phát ra tiếng đàn tranh tranh.
Tầm mắt của gã lập tức khôi phục, Trớ Chú lực cũng bị bức ra ngoài cơ thể.
"Phù văn Diệt Thức và Trớ Chú cũng có thể khắc chế, hẳn là tiểu cầm Long Ngâm Mộc có thể che đậy hết thảy thần hồn công kích?" Xa xa Viên Minh nhìn thấy cảnh này, lông mày nhíu lên, bấm niệm pháp quyết điểm tới.
Tầm mắt Trịnh Hành khôi phục, vui mừng quá đỗi, thả người bay vút tới.
Nhưng phía sau lưng gã bỗng nhiên mát lạnh, một đạo kiếm ảnh màu đen từ phía sau đâm xuyên thân thể gã, chính là Diệt Hồn Kiếm.
Thần hồn Trịnh Hành kịch liệt đau nhức, Hàn Băng pháp tướng sau lưng cũng có dấu hiệu sụp đổ.
Ngay lúc này, phía trước gã có bóng người hoa lên, lại là bản thể Viên Minh trống rỗng xuất hiện, hai tay bấm niệm pháp quyết.
Mảng lớn thiên địa linh khí tụ đến, một tôn pháp tướng xám trắng to lớn trong nháy mắt xuất hiện, tản mát ra ba động pháp lực bành trướng, còn trên cả Hàn Băng pháp tướng.
Cánh tay pháp tướng xám trăng nâng lên, một quyền đấm tới.
Cự quyền xám trắng áp đến, một cỗ cự lực đè sập thiên địa trước một bước rơi xuống, cả người Trịnh Hành như gặp phải cự phong áp đỉnh, lưng cong xuống.
Trịnh Hành quá sợ hãi, hoàn toàn không để ý thương thế, hai tay Hàn Băng pháp tướng ôm một cái, một linh bảo Thủy Kính trống rỗng xuất hiện, hóa thành một mặt cự kính màu trắng ngăn trước người.
Một cột sáng to lớn từ trong gương bắn ra, vọt tới pháp tướng Viên Minh.
Pháp tướng Viên Minh lại không tránh không né, vẫn như cũ đấm về phía trước một quyền kia.
Nắm đấm và cột sáng đụng thẳng vào nhau, va chạm tạo ra quang mang che đậy cả mặt trời, phát ra một tiếng nổ kinh thiên động địa.
"Trịnh đạo hữu!" Hà Tu Văn bên kia nhìn thấy tình huống không đúng, lập tức bay qua viện thủ.
Nhưng phía trước y bóng người hoa lên một cái, sáu cỗ phân thân ngăn phía trước.
"Cút ngay!" Hà Tu Văn điều khiển liêm đao rơm rạ, quét về phía sáu cỗ phân thân.
Sáu cỗ phân thân thi triển thần thông pháp tướng gắt gao ngăn lại Hà Tu Văn.
...
Quang mang kịch liệt tiêu tán, hiển lộ ra tình huống bên trong.
Cự kính màu trắng của Trịnh Hành thình lình bị đánh nát, hóa thành vô số mảnh vỡ, Hàn Băng pháp tướng cũng bị pháp tướng Viên Minh đấm xuyên thủng, hóa thành mảng lớn hàn khí phiêu tán.
Pháp tướng Viên Minh cũng bị đông kết một nửa thân thể, bất quá nắm đấm triệt để hóa thành băng tinh vẫn nện một bộ thân thể máu thịt be bét vào trong tầng băng mặt hồ.
Người này chính là Trịnh Hành, nếu không nhờ một kiện Linh Bảo hộ thể, đã bị triệt để diệt sát.
Dù vậy, gã chỉ còn một hơi, tiểu cầm Long Ngâm Mộc trên thân dưới một quyền của pháp tướng Viên Minh đã biến thành mảnh vỡ.
"Ta không phục ..." Trịnh Hành không cam lòng.
Nếu như không phải vừa rồi vì đối phó với phân thân Viên Minh, tiêu hao rất nhiều pháp lực, gã sẽ không thua nhanh như vậy.
Viên Minh không biết suy nghĩ của Trịnh Hành, đưa tay điểm mi tâm, thần thông Ác Mộng tái khởi.
Mà lần này, trên thân Trịnh Hành không còn bạch quang hiển hiện, cũng không có tiếng đàn đánh thức gã từ trong huyễn thuật, chỉ có thể trầm luân trong mộng cảnh.
Trịnh Hành bị đánh bại rất nhanh, lúc này Hà Tu Văn còn chưa giải quyết hết mấy cỗ phân thân, nhìn thấy hết thảy, lập tức trợn mắt há hốc mồm.
Y biết rõ uy lực Hàn Băng pháp tướng của Trịnh Hành, vậy mà sau hai ba chiêu đã bị đánh bại.
Viên Minh quay người nhìn về phía Hà Tu Văn, pháp tướng to lớn cũng chuyển động theo.
Sắc mặt Hà Tu Văn đại biến, lúc này quay người, cũng không quay đầu mà bỏ chạy ra xa.
Vào thời khắc này, trước mắt y đột nhiên tối đen, mất đi cảm giác, càng có một cỗ Trớ Chú lực đến, đảo loạn pháp lực và khí huyết vận hành của y.
Bất quá tiểu cầm Long Ngâm Mộc trên thân y cũng phát ra tiếng đàn, hiệu quả tránh thoát phù văn Diệt Thức.
Nhưng Viên Minh đã khống chế pháp tướng chạy tới, băng tinh bao trùm trên pháp tướng đã bị hóa giải, một quyền đấm tới hậu tâm y.
Hà Tu Văn cắn răng một cái, điều khiển Mạch Nông pháp tướng giơ lên hai tay, chính diện đón nhận một quyền này.
"Ầm" một tiếng, một cỗ cự lực hủy thiên diệt địa truyền đến!
Hai tay Mạch Nông pháp tướng dưới một quyền này, trong nháy mắt phủ kín vết rạn, sau đó chia năm xẻ bảy vỡ ra.
Hà Tu Văn kêu thảm một tiếng, thân hình như bao tải bay ngược ra sau, khí tức uể oải.
Bất quá Hà Tu Văn đã thu lại pháp tướng, mượn thế bay ngược này mà quay người bỏ chạy ra xa.
Viên Minh cũng không đuổi theo, đưa tay vẫy một chiêu, gọi Diệt Hồn Kiếm tới, nhắm ngay bụng mình đâm xuống.
Thần thông Cộng Mệnh!
Đan điền Hà Tu Văn bỗng nhiên đau xót, độn quang tản ra từ giữa không trung, gã ngã xuống.
Viên Minh rút ra Diệt Hồn Kiếm, dựa vào Bất Tử Thụ phản bộ sinh mệnh lực khôi phục thương thế, hành động căn bản không bị ảnh hưởng, thân hình bay như tên bắn tới, đuổi kịp trước khi Hà Tu Văn rơi vào hỏa thồ, bắt y lại.
"Ngươi không thể giết ta... Ta là Đạm Đài chân nhân..." Hà Tu Văn ráng chống đỡ lấy tinh thần, chật vật nói.
Viên Minh không thèm phí lời, đưa tay rút ra tiểu cầm Long Ngâm Mộc trên người y, bóp chặt lấy, sau đó một đạo phù văn Ác Mộng khiến Hà Tu Văn rơi vào huyễn thuật.
Viên Minh thu hồi Hà Tu Văn, nhìn về phía Hắc Ma tóc đỏ và Nam Thượng Phong bên kia.
Hắc Ma tóc đỏ đang chiến với Ô Lỗ thành một đoàn, sau lưng gã nhiều hơn một vết thương khổng lồ nhìn thấy xương, biên giới vết thương tím đen một mảnh, hiển nhiên là bị vũ khí chứa kịch độc gây thương tích.
Không cần cân nhắc, đây nhất định là do Ô Lỗ gây ra, dựa vào Độn Thiên Thạch phù ẩn thân tập kích.
Hắc Ma lúc này chẳng biết thi triển bí pháp gì, cả người biến thành màu xích hồng, thân thể thậm chí có xu thế mơ hồ trong suốt, tựa như lập tức sẽ triệt để hóa thành liệt diễm.
Gã đang dựa vào thân thể hoá liệt diễm để chống đỡ kịch độc nơi miệng vết thương ăn mòn.
Mà chân chính giao thủ với Ô Lỗ, trên thực tế là đám hoả sư bị gã điều khiển.
Nam Thượng Phong cũng đã thu hồi Linh bảo không gian Không Vũ Điện, ở bên cạnh phối hợp tác chiến với Ô Lỗ, cùng nhau đối phó đám hỏa sư kia.
Bạn cần đăng nhập để bình luận