Tiên Giả

Chương 590: Nội ứng

Kim Sào quyết đoán phun ra một ngụm lửa màu cam bao phủ toàn thân, còn đại hán áo xanh cũng đồng thời ẩn người vào cột vòi rồng màu xanh. Trên Hậu Nghệ Xạ Nhật cung cũng xuất hiện ngọn lửa màu vàng kim hừng hực như hóa thành một vầng sáng bảo vệ bản thể lại.

Những người khác thấy tình hình này cũng vội vàng thi triển thủ đoạn hộ thể. Nhưng còn chưa bắt quyết xong, mọi người đã nghe thấy tiếng hai yêu và một linh bảo đồng loạt kêu lên.

Trong hư không có ba nhánh rễ cây cực kỳ to từ trong khe nứt không gian chui ra, không quan tâm đến thủ đoạn hộ thể mà đâm thẳng vào thân thể bọn họ.

Linh quang màu đen quỷ dị không ngừng bò lên người, cắn nuốt linh quang hộ thể của bọn họ. Sau đó, lại có thêm càng nhiều đoạn rễ từ trong hư không chui ra muốn trói chặt lấy bọn họ lại.

“Ngân Không, giúp ta!” Đại hán áo xanh đột nhiên hét to.

Ngân Không lộ ra vẻ rối rắm, nhưng chỉ chớp mắt sau vẻ mặt hắn đã trở nên dữ tợn.

Hắn nâng hai tay, yêu lực như thủy triều dồn về hai tay, tóc bạc trắng không gió mà bay, cả người bay lên giữa không trung.

Ngay sau đó, phía sau lưng Ngân Không hiện ra một cây liễu màu bạc cao lớn, cành liễu uốn lượn, hư không quanh đó vặn vẹo không ngừng.

Ngân Không đưa tay hai tay hướng về phía đại hán áo xanh, hai tay đột ngột nắm lại.

Hư không giữa Ngân Không và đại hán áo xanh đột nhiên vặn vẹo như bị xoắn lại.

Trong nháy mắt tiếp theo, đại hán áo xanh chợt biến mất, sau đó hiện ra ngay bên cạnh Ngân Không, thoát khỏi rễ cây đâm xuyên qua người.

Hư không phía sau Ngân Không lại vặn vẹo, vô số khe nứt không gian không bị khống chế xuất hiện bốn phía xung quanh hắn, thậm chí có một vài khe nứt trên thân thể hắn chia cắt thân thể hắn thành bảy tám mảnh, nhìn qua cực kỳ kinh dị.

“A, không gian xếp tầng? Tiểu yêu ngươi có vài phần bản lĩnh.” Bất Tử thụ yêu kêu khẽ một tiếng đầy hứng thú nhìn Ngân Không.

Ngăn Không căn bản không còn sức lực để nói chuyện, cây liễu màu bạc cao lớn sau lưng ảm đạm không ít.

Thần thông này hắn còn chưa nắm vững, lúc này cố sức thi triển đã làm tổn thương đến bản nguyên.

Sau khi đón lấy đại hán áo xanh, hắn quyết đoán tản thần thông đi. Cây liễu màu bạc sau lưng tiêu tán, khe nứt không gian bốn phía nháy mắt đã khép lại. Nhưng những bộ phận thân thể hắn bị khe nứt không gian cắn nuốt cũng biến mất theo, tản mát vào trong không gian loạn lưu.

Trong lúc Ngân Không ra tay thì Kim Sào và Hậu Nghệ Xạ Nhật cung cũng đang tự cứu mình.

Sau khi Kim Sào bị đâm trúng bèn vận chuyển thần thông, hai mắt hiện ra ngọn lửa ở thể lỏng như dung nham nóng chảy rơi vào trên rễ cây, nháy mắt sau hóa thành một biển lửa màu vàng óng, là Kim Ô chân hỏa cực kỳ tinh thuần.

Nhiệt độ kinh khủng khiến cả mặt đất dưới chân ông ta đều bốc hơi, hóa thành khói trắng bay lên.

Nhưng mà rễ cây Bất Tử thụ vẫn bình yên vô sự trong biển lửa này, không hề có dấu hiệu bị đốt cháy hay bị thiêu hủy gì cả.

Thấy Kim Sào sắp bị rễ cây bao kín, quả cầu lửa bên cạnh ông ta chợt xuất hiện vết nứt vỡ.

“Vân nhi? Không tốt, chạy mau!” Kim Sào phát hiện điểm này, đầu tiên là vui mừng nhưng sau đó lại biến sắc mặt.

Kim Sào còn chưa dứt lời thì đã thấy có một nhánh rễ cây từ hư không chui ra, vọt về phía bọn họ như muốn đâm xuyên cả Kim Sào cùng với quả cầu lửa bên cạnh ông ta.

Nhưng mà tiếp theo, quả cầu lửa vỡ nát, Kim Vân tiên tử lại thả người bay ra, khí tức trên người đã hoàn toàn khác với lúc trước, đã tới Nguyên Anh kỳ.

Kim Vân tiên tử há mồm phun ra, một ngọn chân hỏa hai màu vàng trắng đan xen chui ra, quấn lấy nhánh rễ cây đâm về phía mình.

Rễ cây màu đen bốc cháy, bị đốt thành tro. Ngọn lửa vàng trắng không ngừng lại mà tiếp tục bay về phía trước, thiêu đốt thêm đoạn rễ đang đâm xuyên qua người Kim Sào.

“Thái Dương chân hỏa! Con luyện thành?” Kim Sào mừng rỡ, cùng Kim Vân tiên tử thoát khỏi nơi đó.

“Chỉ luyện thành một nửa, thành chân hỏa thì phải hoàn toàn lột xác thành màu trắng.” Kim Vân tiên tử khẽ lắc đầu, mắt nhìn về phía Bất Tử thụ yêu mang đầy vẻ ngưng trọng.

So với đại hán áo xanh và Kim Sào thì tình hình của Hậu Nghệ Xạ Nhật cung gay go hơn nhiều. Y đã dùng hết Kim Ô tiễn, lại không có người nào giúp đỡ, chỉ có thể giãy giụa chốc lát rồi bị rễ cây cuốn chặt lấy, hoàn toàn không thể động đậy.

Ba người có thực lực mạnh nhất đều bị trúng công kích của rễ cây, tuy có hai người trốn thoát được nhưng đám còn lại vẫn bị dọa kinh hãi mà liên tục lùi về phía sau.

Nhưng Bất Tử thụ yêu lại không dùng chiêu này đối phó với bọn họ, thậm chí không có lấy một nhánh cây đâm về phía bọn họ. Ngược lại đám con rỗi thụ nhân xung quanh đều bị lão dùng rễ cây kế nối lại, vây lấy bọn họ.

“Ha ha, có qua có lại như thế này mới thú vị. Các ngươi còn thủ đoạn gì nữa đều xuất ra cả đi, chớ khiến ta thất vọng.” Bất Tử thụ hồn thấy Kim Sào được cứu ra cũng nhìn qua Kim Vân tiên tử trong chốc lát, chẳng qua vẫn giữ bộ dạng thản nhiên như cũ.

Đám người Hắc Trúc Tẩu nghe vậy lập tức nảy sinh đầy tuyệt vọng. Vừa rồi tất cả đều đã toàn lực công kích không hề nương tay, thế mà lại không mảy may khiến Bất Tử thụ yêu tổn thương chút nào, chẳng lẽ hôm nay bọn họ thật sự táng thân ở nơi này?

Nhưng vào lúc này, ánh mắt Hắc Trúc Tẩu đột nhiên trở nên mông lung, bị một huyễn thuật cường hoành khống chế thể xác và tinh thần, chỉ toàn tâm toàn ý cầu nguyện Minh Nguyệt thần.

Chớp mắt sau, ánh mắt Hắc Trúc Tẩu đã khôi phục lại vẻ linh động, không có bất kỳ ai phát hiện điều dị thường.

Trong Thâu Thiên đỉnh, Viên Minh thấy Hắc Trúc Tẩu đã bị huyễn thuật của mình khống chế bèn gật gật đầu nhìn về phía Bất Tử thụ yêu.

Lúc phát hiện Bất Tử thụ hồn còn tồn tại, hắn đã lập tức ngừng cắn nuốt con rối thụ nhân để tránh bị Bất Tử thụ yêu phát hiện.

Mặt dù yêu thụ trước mắt nhìn như bình yên vô sự nhưng Viên Minh lại nhạy bén phát hiện đám con rối thụ nhân bao quanh người bọn họ đã ít hơn lúc trước một phần mười.

Một phần mười con rối thụ nhân này bao gồm bị chết hoặc bị đánh ngã nằm hỗn loạn trên mặt đất nhưng do mọi người bị đám con rối thụ nhân đang hoạt động khác cản trở tầm mắt nên không thể nhận ra, chỉ có hắn nhờ dùng thần thức quan sát toàn cục mới nhận thấy được.

Huống chi nếu Bất Tử thụ yêu thật không có chuyện gì sẽ không giấu thần hồn trong lõi cây, để cho bọn họ có thời gian nghỉ ngơi mới lần nữa hiện thân.

Có lẽ vừa rồi Bất Tử thụ yêu quả thật đã lâm vào tình trạng chết giả nên hắn hấp thụ con rối thụ nhân mà không hề có phản ứng gì, phải đến khi Thất Dạ đâm vào thân cây mới không thể không hiện thân đối phó.

Bên này Viên Minh đang cấp tốc suy nghĩ, bên kia Bất Tử thụ hồn đã chuyển ánh mắt nhìn về phía Thất Dạ.

“Hừ, ta phái ra nhiều tay chân vây giết đám người này như vậy, nhưng nhiều lần bị bọn chúng trốn thoát. Hiện nay bọn chúng còn vừa vặn công nhập vào thành Quảng Hàn này, ta còn đang suy nghĩ không biết bọn chúng lấy được tin tức từ đâu, ai đã tiết lộ phong thanh. Hiện tại xem ra nội ứng chính là ngươi.” Ánh mắt Bất Tử thụ hồn âm u, chậm rãi nói.

“Ha ha, bao nhiêu năm nay ta không ngày nào không nghĩ đến việc làm sao giết chết được ngươi, hôm nay thất thủ, ta chỉ hận mình chưa đủ hiểu rõ ngươi, nếu không quyết sẽ không để cho ngươi cơ hội sống lại.” Thất Dạ cười như điên nói.

“Thật kỳ lạ, tu sĩ các ngươi liều mạng tu hành không phải là muốn thọ cùng trời đất hay sao. Dưới trướng của ta, ngươi vĩnh viễn không bị thọ nguyên tiêu hao, huống hồ ngươi là Phản Hư, ta còn cho ngươi khoảng tự do nhất định. Chuyện tốt như vậy sao ngươi còn không cam tâm?” trong mắt Bất Tử thụ hồn lộ ra một tia nghi hoặc.

“Ha ha, buồn cười! Tự do trong miệng ngươi là tùy thời đều có thể bị ngươi khống chế tâm thần, dù không muốn cũng sẽ bị ngươi khống chế làm việc cho ngươi sao? Ta quả thật tu luyện là vì trường sinh, nhưng còn là vì muốn tiêu dao khắp trời đất, tuyệt không phải là vì trường sinh giả tạo bị người khác khống chế. So với việc vĩnh viễn bị ngươi khống chế, ta cam nguyện liều chết đánh cược một lần!” Thất Dạ cười nhạo một tiếng, nói.

“Cứng đầu cứng cổ! Thôi đã như vậy, Thất Dạ, ta cho ngươi một cơ hội nữa. Phàm là bị ta luyện chế thành con rối thì toàn bộ thể xác và tinh thần đều bị ta giám sát, dù là ta đã cho một phần tự chủ nhất định cũng tuyệt không thể nào sinh lòng phản kháng được. Chỉ cần ngươi nói ra cách khiến bản thân thoát khỏi sự khống chế của ta ra, ta có thể tính là ngươi đã lấy công chuộc tội, tha chết cho ngươi. Nếu không đừng trách ta không niệm tình xưa.” Bất Tử thụ hồn lạnh lùng nói.

“Nếu ta sợ chết thì từ đầu đã không phản kháng rồi, về phần làm sao ta làm được, ngươi đoán xem?” Thất Dạ khinh thường cười một tiếng.

“Không thể tha thứ.” Vẻ lạnh lẽo trong mắt Bất Tử thụ hồn lóe lên.

Một đoạn rễ cây màu đen từ bản thể lão vọt ra, đâm vào đan điền của Thất Dạ. Trong nháy mắt đã cắn nuốt sạch sẽ toàn bộ pháp lực và khí huyết của y, ngay cả Nguyên Anh cũng không thoát được, đều bị rễ cây quấn nát rồi hấp thu. Ngay cả một đạo tàn hồn cũng không lưu lại.

Thất Dạ ngã xuống tại chỗ, trường kiếm màu đen rơi lạch cạch xuống mặt đất. Bất Tử thụ hồn lại như không nhìn đến, vung tay trái đi, nhìn qua đám người Kim Sào.

Tất cả mọi người thấy Bất Tử thụ yêu chỉ trong tích tắc đã cắn nuốt xong một gã Phản Hư mà trở nên đầy kinh hãi.

Nhưng vào lúc này, chợt có một luồng sáng đỏ lặng yên không tiếng động từ trên người Hoa Chi bay ra.

“Các ngươi…” Bất Tử thụ hồn vừa mới mở miệng chợt nhìn thấy trên đỉnh đầu mọi người có thêm một tấm bình phong màu đỏ tươi, là Tu La Phệ Huyết đồ.

Trong bình phong hiện ra một bóng người màu đỏ, là khí linh của Tu La Phệ Huyết đồ.

“Linh bảo!” Thấy vậy, Bất Tử thụ hồn lộ ra vẻ mừng rỡ, đang muốn xuất thủ chế phục huyết đồ thì chợt cảm thấy phần ngực nhói đau.

Lão kinh ngạc nhìn xuống, thấy một đoạn mũi kiếm đâm xuyên ngực lão thò ra ngoài.

Là kiếm của Thất Dạ? không phải y đã chết sao, vì sao…

Trong đầu Bất Tử thụ hồn vừa hiện ra ý nghĩ này thì trường kiếm màu đen đâm xuyên ngực lão chợt bộc phát ra một tia sét màu đen nổ lốp bốp, sau đó lan khắp toàn thân lão, hình thành một quả cầu sét màu đen bao phủ cả người lão lại.

Trong chốc lát, tất cả các con rối thụ nhân đều đứng sững tại chỗ như mất đi hết thần trí. Đám người còn lại thấy vậy cũng mang đầy nghi hoặc không biết đã xảy ra biến cố gì.

Bên trong Thâu Thiên đỉnh, Viên Minh càng thêm khiếp sợ. Vừa rồi hắn và Hoa Chi đều không điều khiển Tu La Phệ Huyết đồ, bảo vật này lại tự động bay ra. Nghĩ tới lời dặn dò của Thất Dạ trước khi tiến vào đánh nơi này, trong lòng hắn run lên, có rất nhiều phỏng đoán.

Nhưng hắn cũng biết lúc này không phải là thời điểm do dự. Nháy mắt sau, hắn không chút do dự ra lệnh cho Hoa Chi thu hồi Tu La Phệ Huyết đồ, đồng thời trực tiếp điều khiển Hắc Trúc Tẩu bay thẳng về phía Bất Tử thụ yêu.

Cùng lúc đó, tia sét màu đen đã tản đi, Bất Tử thụ hồn lại xuất hiện.

Chỉ là lúc này cánh tay trái của nó đã bị sét đánh tan, hồn thể còn sót lại không chỉ chồng chất vết thương mà vẫn còn có vô số tia sét nhỏ chớp động, khí tức toàn thân cũng đã không còn lớn mạnh như lúc trước.
Bạn cần đăng nhập để bình luận