Tiên Giả

Chương 130: Cửu Lý miếu

Ngày hôm sau, khi trời còn chưa sáng, Lão Yên Đại đã không chờ nổi, dậy sớm đi lại lòng vòng trong sân chờ mặt trời lên.

Sau hơn nửa canh giờ chờ đợi, cuối cùng lão cũng thấy ánh ban mai từ phía đông bầu trời chiếu tới.

Lão Yên Đại hôm nay đổi một bộ trang phục sạch sẽ, tẩu thuốc luôn thường trực bên người không thấy đâu, còn con trai đã sớm bị lão cảnh cáo chưa tới buổi trưa thì không được bước chân vào hậu viện.

Ở giữa sân đặt một tảng đá lớn bằng đầu chó săn mà lão kiếm từ nơi khác về.

Ban đầu lão tính lôi về một tảng đá to bằng cối xay, nhưng sau đấy lại nghĩ lần đầu tiên thi pháp không nên quá tham lam, lúc ấy mới không đi làm thật.

Sau khi chỉnh trang quần áo một chút, lão theo lời Viên Minh dặn, trước tiên thắp một nén hương ở phía đông.

Tiếp đó, Lão Yên Đại bắt đầu bắt chước bộ dạng Viên Minh hôm qua, cước đạp cương bộ, miệng lẩm nhẩm tụng niệm, vừa bước đi vòng quanh sân vừa thành tâm lễ bái trời đất bốn phương.

Sau khi đi đi một vòng, lão đi tới cạnh tảng đá kia, đưa hai tay ôm tảng đá, nhắm nghiền hai mắt lại rồi thành tâm cầu khẩn.

Một lát sau, lão thở ra một hơi rồi chậm rãi mở hai mắt, chờ mong thần tích xuất hiện.

Nhưng tảng đá mà lão đang đặt tay lên chẳng hề tỏa ra chút ánh sáng vàng kim nào, vẫn đen thui bẩn thỉu như cũ.

“Thất bại rồi sao?”

Lão Yên Đại chỉ cảm thấy đầu óc choáng váng, trước mắt tối sầm lại, gần như ngất đi.

Lão cố gắng ổn định tâm thần nhưng vẫn không khỏi có chút hoảng hốt.

“Tiên sư sẽ không gạt ta, nhất định là làm sai chỗ nào đó, đúng, nhất định là bước chân của ta chưa được tốt…Làm lại, làm lại lần nữa.” Lão Yên Đại hoảng hốt lẩm bẩm một câu, xong lập tức thi pháp thêm một lần nữa.

Nhưng kết quả của lần thi pháp thứ hai này dĩ nhiên vẫn là thất bại.

Tảng đá vẫn là tảng đá như trước, không thể biến thành vàng.

Lão Yên Đại nhìn quanh một lượt rồi nhìn lên người mình, đột nhiên vỗ trán một cái.

“Tiên sư nói khi ấy hắn thân thể trần truồng, đúng rồi, chắc chắn là do y phục của ta quá lộng lẫy, tính ra chẳng khác gì vàng bạc.” Lão vừa thì thào tự nói, vừa nhanh tay lột sạch quần áo trên người xuống.

“Lần này chắc chắn thành công.” Lão âm thầm động viên bản thân, hoàn toàn quên lời dặn của Viên Minh, cơ hội chỉ có một lần.

Lần đầu tiên không thành công, đồng nghĩa với vĩnh viễn không thành công.

Lão Yên Đại đã chẳng còn tâm trí nào để ý những điều này, bởi nếu thất bại cũng đồng nghĩa với việc lão thua hết tất cả.

Lão thua không nổi.

Giờ phút này, Lão Yên Đại làn da ngăm đen, người trần trùng trục trông như một con khỉ trong Thập Vạn Đại Sơn, trông rất hoạt kê.

Lão cứ lặp đi lặp lại cái nghi thức chắc chắn không mang lại chút hiệu quả kia. Lão làm hết lần này tới lần khác nhưng khi mở mắt ra, kết quả chỉ là bao nhiêu kỳ vọng đều bị hiện thực phũ phàng nghiền nát, tảng đá vẫn chỉ là tảng đá.

“Sao có thể như vậy?” Lão Yên Đại chán nản ngồi trên mặt đất, khó mà tiếp nhận sự thật.

Nhưng đúng vào lúc này, một hồi những tiếng ồn ào chợt từ phía tiền viện truyền đến.

Ngay sau đó, Lão Yên Đại liền thấy con trai mình từ bên ngoài chạy vọt vào.

“Đồ hỗn trướng, không phải đã dặn trước lúc giữa trưa thì không được phép vào trong hậu viện sao?” Lão Yên Đại cả giận quát.

Sau khi nhìn thấy bộ dạng trần truồng của cha mình, Thổ Lặc cũng không khỏi sửng sốt.

Lão Yên Đại nhặt quần áo trên đất lên, còn chưa kịp mặc đã thấy bảy, tám đại hán mặc đồ đen hùng hùng hổ hổ vọt vào trong sân.

“Các người thế này là muốn làm gì?” Lão Yên Đại cuống quýt cột chặt dây lưng, giận dữ quát hỏi.

Quát xong rồi, lão mới phát hiện ra những người này không ngờ đều là người của Sơn Hà đổ phường.

“Cha, bọn họ nhất quyết xông vào, còn nói là tới thu cửa hàng, con…con không ngăn được.” Thổ Lặc mặt như đưa đám, ủy khuất nói.

“Các ngươi biết quan hệ của ta với ông chủ các ngươi chứ?” Lão Yên Đại dịu sắc mặt lại một chút, ưỡn ngực bước tới hỏi.

Lời vừa dứt, bên ngoài liền truyền tới một tràng cười giòn giã.

“Lão Yên Đại, dù quan hệ của chúng ta có tốt thế nào, nhưng dù có là anh em ruột thì tiền bạc vẫn phải phân minh đúng không? Cửa hàng này của ngươi từ giờ là của ta!” Vưu Trư Tra từ bên ngoài bước vào, tay cầm một tờ giấy có điểm chỉ đóng dấu giơ giơ lên, đó rõ ràng là một tấm khế ước bán nhà.

“Ngươi nói cái gì?” Lão Yên Đại nghe thế sửng sốt, trong mắt tràn ngập vẻ khó có thể tin.

Vưu Trư Tra lại lấy từ trong tay áo ra thêm mấy tờ giấy nữa, nói:

“Ta nói, tiệm tạp hóa và khách sạn của ngươi, còn có mấy miếng đất kia nữa, bây giờ đều là của ta. Trước giờ Ngọ hôm nay, người hãy dọn ra khỏi khách sạn của ta đi.”

Lão Yên Đại run rẩy đi tới trước mặt Vưu Trư Tra, cẩn thận đưa mắt nhìn, phát hiện khế ước nhà cửa, ruộng đất trên tay gã thình lình đều là của mình.

Lão chỉ cảm thấy một dòng máu nóng dồn lên đầu, hai mắt lập tức đỏ ngầu.

“Không, không phải là thật, ngươi lừa ta.” Lão Yên Đại lập tức sụp đổ, vung hai tay vồ lấy khế ước nhà đất trong tay Vưu Trư Tra.

Vưu Trư Tra đã phòng bị trước liền né qua một bên.

Đám thủ hạ xung quanh lập từng ào tới tóm Lão Yên Đại lại.

“Rượu mời không uống, chỉ thích uống rượu phát, ném ra ngoài!” Vưu Trư Tra phất phất tay, sau đấy liền đi vào hậu viện, đánh giá hoàn cảnh xung quanh.

Hôm qua người thanh niên kia đã bán những khế ước nhà đất cho gã với giá cả vô cùng hợp lý, hắn chỉ có một yêu cầu là nhất định phải chờ đến sáng nay, khi mặt trời lên cao mới được đến thu cửa hàng.

Gã kiếm bộn từ vụ làm ăn này, tự nhiên chẳng có lý do gì để từ chối một yêu cầu nho nhỏ chẳng ảnh hưởng gì tới toàn cục như vậy.

Trong một ngõ nhỏ bên ngoài đường lớn của Thiết Hổ trấn, một nhà ba người của Lão Yên Đại đang ngồi trên thềm đá trước nhà người khác, ai nấy đều mang bộ mặt u ám, sầu khổ.

Lão thái bà, người phụ trách trông coi tiệm tạp hóa từ trước tới giờ, đến lúc này vẫn không hiểu vì sao đang yên đang lành, đùng một cái nhà cửa ruộng đất của mình lại thành của người khác?

Lão Yên Đại vẫn còn chưa tỉnh táo lại được sau cú đả kích vừa rồi, bộ dạng trông như mất hồn.

Lão vô cùng phiền não với những lời truy hỏi của lão thái bà, đồng thời lão có làm thế nào cũng không nuốt trôi nổi nỗi uất ức trong lòng.

Lão Yên Đại đột nhiên đứng dậy, mắt nhìn chằm chằm vào bức tường trước mặt rồi bất ngờ đâm đầu vào đó.

May mà người con trai ở bên cạnh nhanh tay lẹ mặt, kịp thời tóm được áo, kéo lão trở lại.

Thổ Lặc ôm chặt Lão Yên Đại, liên tục kêu: “Cha, không được đâu, người không thể chết…”

“Nhà tan cửa nát, còn sống làm gì nữa…” Lão Yên Đại đau đớn rên rỉ.

“Cha, con còn tiến, con còn tiền, chúng ta có thể sống tiếp mà.” Thổ Lặc vội vàng nói.

Thấy lão không giãy giụa nữa, Thổ Lặc yên lòng, vội vàng lôi một cái túi từ trong tay áo ra, đổ từ trong túi ra mươi miếng ngân tệ sáng lóa.

“Cha, bình thường người quản tiền rất chặt, đây là tiền riêng con tích lũy được.” Thổ Lặc ngượng ngập gãi gãi đầu, nói.

“Ấy chà, đúng là con trai ngoan của ta…” Lão thái bà hô lên với giọng nức nở như sắp khóc.

Lão Yên Đại lại sững người ở yên tại chỗ.

Hồi lâu sau đó, lão mặt mày đầy vẻ đắng chát, vung tay đánh bay chỗ tiền trên tay Thổ Lặc, đặt mông ngồi co rúm trên mặt đất.

“Thì ra là tại con, con hại ta khổ rồi, tất cả là tại con…”

Lão yên đang thương tâm vạn phần, nằm rạp trên đất khóc lóc mãi không thôi.

Viên Minh lúc này dĩ nhiên đã sớm rời khỏi Thiết Hổ trấn.

Lão Yên Đại chỉ là một khúc dạo ngắn mà hắn gặp phải từ khi xuống núi, trước mắt, tìm hương mới là chuyện quan trọng nhất.

Dựa theo phương vị mà lão bản sòng bạc chỉ, sau khi rời Thiết Hổ trấn, hắn liền đi về hướng Bắc khoảng hai, ba mươi dặm, cuối cùng thấy được một ngọn núi khá cao xuất hiện ở phía trước.

Căn cứ theo bản đồ mà Viên Minh mua được khi còn ở Thiết Hổ trấn, ngọn núi này có tên là Cửu Lý sơn, nguyên do là bởi quãng đường đi từ chân tới đỉnh núi này vừa đúng chín dặm, bên trong khe núi có tòa miếu khá lớn gọi là Cửu Lý miếu.

Đi trên đường núi, Viên Minh phát hiện người dân Nam Cương lên núi dâng hướng nối dài không dứt, từ xa đã có thể ngửi thấy mùi hương nến.

“Xem ra chính là chỗ này.” Viên Minh thầm nói một câu, xong liền hòa chung với dòng người bước vào trong miếu.

Cửu Lý miếu có quy mô khá hùng vĩ, trước sau có tới bốn năm tòa việc lạc, không ít bức tường đã ngả màu, hiển nhiên là đã được xây dựng từ khá lâu.

Xuyên qua hai cánh cổng lớn, Viên Minh tiếp tục bằng qua một quảng trường tương đối náo nhiệt, bước tới chỗ bên ngoài cửa điện chính, thấy trong điện đặt một bức tượng thần to lớn. Tượng này toàn thân đen bóng, mình người đầu chó, tay phải cầm thanh trường kiếm, tay trái cầm một cây quạt quái dị, tạo hình như đang ngửa đầu lên trời thét dài.

Khách hành hương tuần tự tiến lên, quỳ bái tượng thần, dâng hương cầu nguyện, khói hương lượn lờ tỏa bay.

Viên Minh ở giữa đám người lắng tai nghe một lát, liền cơ bản biết rõ được tượng mình người đầu chó này có tên là Khuyển Nha Thần.

Trong khoảng thời gian tìm hương tại đất Nam Cương vừa qua, Viên Minh đã có sự hiểu biết nhất định về thần chỉ ở nơi đây, cư dân quanh Cửu Lý sơn về cơ bản đều là người Tạp Ti tộc, mà tòa miếu này chính là nơi thờ phụng Khuyển Nha thần của Tạp Ti tộc.

Nghe nói tượng thần miếu này cầu nguyện vô cùng linh nghiệm, được dân chúng cả một vùng xung quanh đây thờ phụng, hương hỏa không lúc nào ngừng.

Viên Minh đi theo đoàn người, cắm một bó hương cho Khuyển Nha Thần, tiếp đó lại bỏ một nắm to tiền đồng vào thùng quyên góp ở bên cạnh.

“Đa tạ thí chủ, Khuyển Nha Thần đại nhân ở trên sẽ phù hộ ngươi bình an mạnh khỏe.” Một miếu chúc ở bên cạnh thi lễ với Viên Minh.

Người này vóc dáng khá cao, tay chân to dài, hổ khẩu có vết chai, trông giống như từng tu tập võ nghệ đao kiếm.

“Đa tạ miếu chúc đại nhân, tại hạ hôm nay tới đây, ngoài cung phụng Khuyển Nha Thần đại nhân, còn có một chuyện muốn nhờ, không biết có tiện hay không.” Viên Minh đáp lễ rồi nói.

Trong lúc nói chuyện, hắn lấy ra mười đồng tệ rồi lặng lẽ nhét vào ngực áo người coi miếu.

Người coi miếu kia trên lông mày hiện lên ý cười, không trả lời trực tiếp vào câu hỏi mà nói: “Lợi người lợi mình.”

“Có thể qua chỗ nào khác nói chuyện được không?” Viên Minh nhìn dòng người dâng hương nối dài không dứt, hỏi.

Người coi miếu tạo thế xin mời, xong liền dẫn Viên Minh đi tới một góc vắng.

“Thí chủ có chuyện gì? Xin cứ nói thẳng.” Người coi miếu nói.

“Tại hạ muốn tìm một người tên là Ô Tang, nếu các hạ biết tung tích, không biết có thể nói cho tại hạ không?” Viên Minh hỏi.

“Chưa từng nghe nói trong miếu có người tên giống như thí chủ vừa nói.” Người coi miếu nghe hắn hỏi xong, bèn suy nghĩ một lát rồi đáp.

“Người đó tới đây vào khoảng nửa năm trước, tuổi hơn ba mươi lăm, mặt vuông tai lớn, còn biết làm hương nữa. Có lẽ là thay đổi tên họ, mong các hạ nhớ kỹ lại một chút, tại hạ tất cả hậu báo.” Viên Minh nói, đồng thời lấy ra một miếng ngân tệ, toan nhét thêm cho người coi miếu.

“Ta ở trong miếu này đã được ba, bốn năm, từ chủ trì tới tiểu đồng căn bản đều xem như quen biết, đúng thật là chưa từng thấy người như thí chủ nói, xin mời thí chủ qua nơi khác hỏi thêm.” Người coi miếu lần này lại nghiêng người qua một bên, tránh khỏi hành động nhét ngân tệ của Viên Minh, sau đó lên tiếng xin lỗi rồi quay người rời đi.

Viên Minh nhìn theo bóng lưng người coi miếu, tiếp đấy liền chậm bước bước quay lại chỗ cửa đại điện, trầm ngâm nhìn bốn phía, sau đó xoay người đi ra khỏi quảng trường. Khi hắn rẽ ngoặt, một con độ nha màu đen từ trong người hắn bay ra, lướt về phía mái hiên đại điện.

Viên Minh không ngừng chân bước, đi thẳng về phía một tòa thiên điện nằm cách đó không xa.

Chỗ này là nơi để khách hành hương uống trà, Viên Minh tìm một chỗ không người ngồi xuống, cầm ấm chén trên bàn rồi bắt đầu uống một mình.
Bạn cần đăng nhập để bình luận