Tiên Giả

Chương 260: Trộm tro

Sau khi thả ra hồn nha, Viên Minh quay vào trong phòng, đóng cửa nhắm mắt, bắt đầu tĩnh tọa.

Nhờ thị giác bốn con hồn nha, hắn như bay vọt lên bầu trời, quan sát toàn cảnh Trân Linh tông.

Viên Minh làm như vậy cũng không phải là hứng thú nhất thời mà đã có dự mưu từ trước.

Khi Cổ Thu Minh mời hắn tới tông môn nhà mình, Viên Minh bắt đầu tính toán tới tro hương ở tổ sư đường nhà y, dầu gì trước mắt hắn cũng đang thiếu hụt tàn hương trầm trọng.

Khác với Huyền Hóa quan thiếu hụt nhân tài, Trân Linh tông dù không phải tông môn cỡ lớn thực lực cường đại, nhưng cũng đã truyền qua nhiều đời lại lấy tông tộc làm nòng cốt, đoán rằng cung phụng hương hỏa nguyện lực của bọn họ sẽ càng tinh thuần hơn.

Phiền phức duy nhất là tu sĩ có tu vi cao nhất trong Trân Linh tông là cỡ Kết Đan hậu kỳ, điều này Viên Minh cũng đã sớm điều tra rõ ràng. Nếu có động tay động chân ở đây, có áo choàng Tịch Ảnh cho, chỉ cần cẩn thận một chút thì mức độ nguy hiểm vẫn nằm trong phạm vi khống chế.

Dù sao tàn hương với tu sĩ bình thường mà nói thực chất cũng chỉ là đồ bỏ, thậm chí cứ cách một quãng thời gian còn phải tốn nhân lực để dọn đi.

Trên đường cùng Cổ Thu Minh đi tới đây, dù không trò chuyện nhiều nhưng bằng mấy câu hỏi bóng gió xa gần, Viên Minh cũng đại khái xác định được phạm vi tổ sư đường Trân Linh tông.

Vậy nên không tốn nhiều thời gian, Viên Minh đã tìm được chỗ tổ sư đường.

Giống như đại đa số các tông môn khác, Trân Linh tông cũng đặt tổ sư đường ở nơi có địa thế cao nhất, chỉ có điều địa thế toàn tông bọn họ đều không cao, thế nên tổ sư đường nói là đặt ở nơi cao nhất, thực chất cũng chỉ là trên một gò núi nhỏ chếch về phía Đông Nam.

Thiết kế tổ sư đường của bọn họ giống y như nhiều họ tộc ở nam Đại Tấn, cũng là tường trắng ngói đen, có tường cao phòng hỏa, bên trên điêu khắc những pho tượng tinh xảo mang ý nghĩa tốt đẹp.

Viên Minh khống chế hồn nha toan tới gần quan sát tổ sư đường một chút, kết quả hồn nha còn chưa kịp đáp xuống, một dải sáng trắng giống như một lưỡi dao bay bắn nhanh tới, xém chút chém hồn nha làm đôi, dọa cho Viên Minh vội vàng điều khiển hồn nha vẫy cánh phành phạch, cuống cuồng bay lên cao.

Hắn lúc này mới thấy trong sân trước tổ sư đường có một nam nhân trung niên thân vận trường sam màu xanh, tay đang cầm chổi quét sân, mắt nhìn hồn nha mắng một câu “Xúi quẩy”.

“Lại có tu sĩ Trúc Cơ hậu kỳ tọa trấn, cái này phiền phức rồi.” Từ đòn tấn công vừa rồi, Viên Minh không khó để nhìn ra tu vi nam nhân kia, cũng bởi thế mà nhất thời cảm thấy hơi khó làm.

Lấy tu vi hiện tại của hắn gọi ra hồn nha, muộn trộn tro hương ngay dưới mí mắt tu sĩ Trúc Cơ hậu kỳ quả thực vô cùng khó.

“Dù sao vẫn còn phải đợi một khoảng thời gian, không thể đả thảo kinh xà, tốt hơn là suy tính kỹ càng đã.” Viên Minh thầm nghĩ trong lòng.

Trong lòng đã có quyết định, hắn liền không tiếp tục để hồn nha tùy tiện tiếp cận chỗ kia nữa, mà thu hồi toàn bộ hồn nha mới thả ra ngoài, xong lập tức lấy ra một viên đan nuốt xuống rồi nhắm mắt, bắt đầu tu luyện công pháp Cửu Nguyên quyết.

Đêm dần về khuya, tiếng côn trùng kêu rả rích.

Trên trời vầng trăng khuyết đã ngả về tây, thời gian đã quá nửa đêm.

Viên Minh ngồi bên cửa sổ tu luyện Minh Nguyệt quyết, bỗng từ bên ngoài cửa sổ nghe có loáng thoáng có tiếng sột soạt truyền tới.

Hắn khẽ nhíu mày, mở hai mắt, theo tiếng sột soạt kia nhìn lại.

Chỉ thấy bên ngoài cửa sổ, chẳng biết từ lúc nào xuất hiện một cây nhỏ, một nhành non từ cửa sổ bò vào, phần ngọn còn nở ra một đóa hoa tím đen yêu diễm.

“Hoa Chi.”

Thấy đóa hoa màu tím đen kia, Viên Minh không khỏi kinh ngạc che miệng khẽ hô. Nhánh cây mang bông hoa kia cũng khẽ đung đưa lên xuống tựa như gật đầu xác nhận.

Sau một lát, nhanh cây nhỏ chậm rãi từ cửa sổ lui ra ngoài, tiếp đó cả mầm cây nhỏ lẫn nhánh dây leo cùng rút xuống dưới mặt đất.

Viên Minh chờ giây lát, đoán chừng thời gian không còn nhiều, lập tức trùm áo choàng Tịch Ảnh cho lên, đứng dậy nhảy ra ngoài cửa sổ.

Hắn thả bốn con hồn nha bay lên không tuần tra cảnh giới, giúp hắn quan sát xung quanh xem có thủ vệ tuần tra hay không, nhờ đó trên đường dễ dàng tránh được tất cả mọi người, thuận lợi đi tới chỗ gò núi cạnh tổ sư đường của Trân Linh tông.

Sau khi tới đây, hắn không tiếp tục để hồn nha tiếp cận tổ sư đường mà cẩn thận thu liễm khí tức, tìm một chỗ kín đáo gần đó giấu mình.

Tiếp đó, Viên Minh lấy Thâu Thiên đỉnh ra, cắm một cây mê hương vào, đoạn dùng hai ngón tay miết đầu hương nhóm lửa.

Hương vừa cháy, hắn liền dùng Khu Vật thuật điều khiển lư hương chầm chậm bay về phía tổ sư đường.

Thâu Thiên đỉnh lượn tròn bay ra, giống như một điểm lửa nhỏ bay là là cách mặt đất hơn nửa trước, chẳng mấy chốc đã tới gần cổng tổ sư đường.

Lúc này, Viên Minh thông qua tầm mắt một con hồn nha trên không mới kinh ngạc phát hiện, khác với ban ngày, lúc này ở cạnh cửa chính tổ sư đường lại có thêm một con dị thú hình dạng giống chó săn, chỉ khác là nó có đôi tại to đến lạ thường.

Gia hỏa này nằm trước cửa chỗ giữa hai con sư tử đá, chỉ khẽ vẫy hai tai một cái liền phát hiện lư hương đang lén lút bay là là qua.

Giữa màn đen tăm tối, dị thú tai to nổi lên ánh đó, lập tức muốn há miệng cảnh báo.

Nhưng đúng lúc này, Viên Minh đã sớm dùng thần niệm khống chế khói hương nhanh chóng chui vào trong xoang mũi nó.

Dị thú tai to còn chưa kịp phát ra tiếng đã ngưng bặt lại, trợn trắng mắt ngã vật ra đất.

Nam tử trung niên vận trường sam màu xanh đang khoanh chân ngồi yên trong tổ sư đường mở trừng hai mắt, cảm giác có gì đó bất thường, toan đứng dậy ra ngoài xem xét.

Nhưng gã vừa đứng dậy, cảm giác buồn ngủ khó mà đỡ nổi bỗng ập tới, tiếp đó gã cũng như con chó săn tai to kia, ngã ra ngủ mê man.

Một lát sau, dưới tán cây già trong sân tổ sư đường, mặt đất bỗng nhô lên, ngay sau đó một nhánh cây chậm rãi vươn ra, tiếp đó nó phình rộng ra rồi tách ra thành rất nhiều nhánh cây.

Những nhánh cây này vừa ra ngoài chốc lát liền tụ lại thành hình, cuối cùng hóa thành một thụ nhân cành lá rậm rạp.

Thụ nhân này dĩ nhiên chính là Hoa Chi, nếu không để ý còn tưởng ở đây vốn có sẵn một cái cây như vậy.

Hoa Chi ôm trong ngực một cái bình gốm làm từ đất sét, nhìn sang đại điện tổ sư đường phía bên kia, phát hiện tu sĩ canh gác đã ngủ mê man, lúc này run chân rũ đi bùn đất rồi rón rén di chuyển qua bên đó.

Đi vào trong tổ sư đường, thấy gạch nền cũng như vật liệu xây tường không khác gì chỗ Viên Minh ở. Hoa Chi đi vòng qua bên cạnh nam tử trung niên, liếc mắt một cái đã thấy một bàn thờ hương án cực lớn cùng tầng tầng lớp lớp những bài vị xếp như một ngọn núi nhỏ ở đằng sau.

Hai bên trái phải đại điện còn có hai dãy đèn dầu xếp cao thấp đan xen, trong đèn không biết đổ loại dầu đốt nào mà ngọn lửa cực kỳ ổn định, tỏa ra mùi thơm nhàn nhạt.

Hoa Chỉ liếc mắt nhìn thoáng qua xong liền thu tầm mắt, híp mày tập trung nhìn lên trên bàn thờ.

Chỗ đó đặt ba cái lư hương ba chân khảm vàng khắc hoa rất tinh xảo, đẹp mắt, trong đó là đầy tràn tro hương tích tụ không biết qua bao nhiêu năm.

Hoa Chi không quên sứ mệnh, lập tức tiến lên, đặt bình gốm lên trên bàn.

Tiếp đó nó duỗi bàn tay từ nhánh cây ra, biến nó thành dạng xẻng rồi liên tục xúc lấy tro hương trong lư hương, chẳng mấy chốc đã hốt toàn bộ tro hương vào trong túi trữ vật nhỏ treo bên hông.

Tiếp đó, nó lại mở nắp bình gốm ra, lần lượt đổ đầy những tro hương bình thường mà Viên Minh vơ vét từ nơi khác vào trong ba lư hương.

Làm xong xuôi hết thảy, Hoa Chỉ liền lui ra khỏi tổ sư đường.

Khi đi tới giữa sân, nó còn không quên đưa tay biến ra một cái chổi nhỏ từ nhánh cây, quét hết bùn đất vừa rũ ra về chỗ gốc cây già.

Tiếp đấy, nó lại một lần nữa thu mình rút xuống dưới đất, biến mất không thấy đâu nữa.

Qua một hồi lâu sau, nam tử trung niên kia mới khoan thai tỉnh lại, nhưng khi nhớ lại việc mình chẳng hiểu tại sao lại bỗng ngủ mê man, gã lập tức giật mình, toàn bộ cảm giác buồn ngủ liền bay biến.

Gã đứng phắt dậy, phóng thần thức ra ngoài quét nhanh khắp bốn phía, đồng thời đưa mắt dò xét xung quanh nhưng lại không phát hiện ra điểm khác thường nào.

Tiếp đó gã lại đi kiểm tra tỉ mỉ trong ngoài đại điện một lượt, nhưng vẫn không phát hiện ra được gì.

Gã có nhắm mắt thì vẫn biết mọi thứ trong tổ sư đường được sắp xếp thế nào, đừng nói bớt hay thêm thứ gì, dù chỉ là xê dịch một chút thôi gã cũng có thể dễ dàng phát hiện ra.

Nhưng tro hương, thứ mà gã thực tế luôn xem là vật vô dụng nên hầu như chẳng để ý tới.

Không phát hiện bên trong có gì khác thường, gã liền đứng dậy đi ra ngoài tổ sư đường.

Khi vừa đẩy cửa ra, gã mới phát hiện Cảnh Nhĩ thú không ngờ lại lăn ra đất, nằm ngáy o o.

Gã lập tức nhíu mày, khom người cho nó ăn một cái bạt tai mạnh.

Cảnh Nhĩ thú bị đánh cho giật mình choàng tỉnh lại, có điều trong mắt vẫn còn mang vẻ mơ màng.

Nam nhân trung niên thấy bộ dạng này của nỏ, chỉ đành thở dài, trở vào kiểm tra cẩn thận thêm một lần nữa, kết quả dĩ nhiên là vẫn không thu hoạch được gì, cuối cùng đành coi như thôi.

Ở một phía khác, Viên Minh đã trở vào phòng, nhìn đám tàn hương mới kiếm được trên bàn, tâm tình cực kỳ vui vẻ.

“Ừm, xem như không bị gián đoạn, đủ dùng một khoảng thời gian.”

Thời gian qua hắn đã dùng hết tro hương từ Huyền Hóa quan, thậm chí cả tro hương từ những cây hương đen cũng đã dùng hết, trong tay chỉ còn lại mấy cây hương đen được chế từ tro hương Cửu Lý miếu.

Mấy cây hương này không chỉ có thời gian phụ thể ngắn mà còn không có tác dụng ám thị tâm lý, thuộc về loại chỉ có thể nhìn chứ chẳng thể làm gì, thế nên lần này vét được tàn hương mới, xem như đã giải quyết được vấn đề cấp bách của hắn.

Tiếp sau đây, chỉ cần đợi quay về phường thị Tiểu Hồ thành, mua thêm ít vật liệu linh mộc là có thể chế ra thêm một mẻ hương đen, lấy nội tình Trân Linh tông thì có thể chắc chắn công hiệu sẽ mạnh hơn Huyền Hóa quan, thậm chí còn có thể mạnh hơn cả Liễu Tâm tông cũng nên?

Viên Minh với việc này lòng tràn đầy chờ mong.

Hai ngày sau, giữa trưa khi Viên Minh đang định tiếp tục tu luyện Cửu Nguyên quyết thì chợt có chút suy nghĩ, trời xui đất khiến thế nào lại châm một cây hương đen, đưa thần niệm phụ thể trên thân Quả Quả, tự nhiên lại có thể thấy Tịch Ảnh.

Tịch Ảnh lúc này đang ngồi đọc sách trong một gian khuê phòng bài trí trang nhã, một tay chống cằm, một tay cầm bút lông nhưng đang suy tư gì đó, thỉnh thoảng lại chun chun mũi, bộ dáng cực kỳ xinh đẹp động lòng người.

Sau khi đưa thần hồn phụ thể, Viên Minh liền muốn thúc giục Quả Quả mở to mắt, trêu chọc Tịch Ảnh, có điều hương hỏa Cửu Lý miếu tác dụng có hạn, Quả Quả cơ bản không cảm ứng được hắn ám chỉ, vẫn giữ bộ dạng mắt mũi lờ đờ, nửa tỉnh nữa mê.

Viên Minh vừa vội vừa tức nhưng lại chẳng thể làm gì.

“Cốc cốc cốc”.

Đúng lúc này, một tràng tiếng gõ cửa từ bên ngoài truyền vào khiến Tịch Ảnh quay đầu nhìn lại.

“Không phải đã nói không có việc gì đừng tới quấy rầy ta sao?” Tịch Ảnh nhíu mày, lên tiếng hỏi, hiển nhiên là do mạch suy nghĩ của mình bị đánh gãy nên nàng khá tức giận.
Bạn cần đăng nhập để bình luận