Tiên Giả

Chương 230: Mặc sức tiêu dao

Một lúc sau, Viên Minh vội vàng đáp xuống một hòn đảo khác.

Mắt hắn nổi lên vô số tơ máu, đây chính là hậu quả của việc dùng hồn nha phụ thể điều khiển vượn trắng dẫn tới bị sát khí của nó xâm thực.

Cùng với việc thực lực vượn trắng tăng vọt, sát khí trong người nó cũng trở nên nồng đậm hơn, kéo theo áp lực mà thần hồn bản thân phải chịu khi dùng hồn nha điều khiển cũng tăng lên mấy lần, nếu không phải hắn đã tu thành tầng ba Minh Nguyệt quyết thì khó có thể gắng gượng được tới lúc này.

Viên Minh gấp rút tìm một chỗ kín đáo trên đảo rồi ngồi xuống, dùng Tứ Phương Phong Linh phù mở ra một kết giới, sau đó bắt đầu khoanh chân ngồi ngay tại chỗ, nhắm mắt vận chuyển Minh Nguyệt quyết.

Kết quả ngay khi vừa ngồi xuống, hắn liền cảm giác đầu óc quay cuồng, khắp người trở nên cực kỳ khô nóng, cũng may có ấn ký Thâu Thiên Đỉnh trên tay phải truyền đến từng đợt nhiệt lưu giúp hắn luôn giữ được một tia thanh tỉnh cuối cùng.

“A!”

Viên Minh cắn mạnh đầu lưỡi, cố ý đè nén tiếng gầm khẽ trong miệng, tuy trong thanh âm kia tràn ngập ý niệm hung tàn khát máu, nhưng cuối cùng hắn đã khôi phục lại phần khả năng khống chế cơ thể.

Hắn vội vàng thôi động Minh Nguyệt quyết lưu chuyển trong người một vòng, lúc này thần thức mới trở nên thanh tỉnh.

Một khắc đồng hồ sau đó, dưới sự hỗ trợ của Minh Nguyệt quyết và Thâu Thiên đỉnh, hắn rốt cuộc đã khu trừ toàn bộ sát niệm tràn ngập trong đầu.

Viên Minh bây giờ mới thở phào nhẹ nhõm, mở hai mắt ra, nhẹ nhàng lau mồ hôi trên trán.

Bây giờ hắn cảm nhận càng thêm sâu sắc vì sao tu tiên giới lại không hoan nghênh Hồn tu như vậy.

Hồn tu, tuy quá trình tu hành hay thi pháp đều rất khó khăn, nguy hiểm khiến đai đa số mọi người chùn bước, nhưng uy lực công pháp Hồn tu mạnh mẽ, bá đạo nên dẫu nguy hiểm chết người, người trước ngã xuống đã có người sau nối gót tu đạo này, cuối cùng một ít người thành công gần như có thể quét ngang cùng cấp, thậm chí khiêu chiến vượt cấp.

Điều này đương nhiên là thứ mà đa số mọi người không muốn thấy.

Trần Thương Khung, vị đạo trưởng lão của Bích La Động kia dẫu không dùng thủ đoạn thương thiên hại lý, nhưng chỉ cần tu vi y có hy vọng đột phá Kết Đan hậu kỳ thì Phá Hiểu, hay nói chính xác là những thế lực đứng sau e là cũng sẽ tìm lý do khác để loại bỏ cho đỡ đau đầu.

Xem ra bản thân sau này làm việc tốt nhất là phải cẩn thận một chút, đặc biệt là khi về Trung Nguyên, nếu không phải bất đắc dĩ thì không thể tùy tiện để lộ thân phận Hồn tu.

Hắn lấy lại bình tĩnh, lấy xác Tuyền Qua thú ra rồi vận thần thức dò xét bên trong.

Hai con hồn nha và pháp khí hắc châm đều ở trong người con thú này, tới giờ vẫn chưa thể lấy ra được, thực sự là kỳ quái.

Viên Minh dùng thần thức tra xét kỹ càng thi thể Tuyền Qua thú nhưng không phát hiện được gì, nhưng khi thần thức đảo qua dạ dày Tuyền Qua thú, lông mày hắn bỗng nhíu lại.

Trong cái dạ dày đen bóng của Tuyền Qua thú hình như có chứa một cỗ lực lượng đặc biệt, lại có thể ngăn chặn thần thức của hắn, như vậy thì pháp khí hắc châm và hai hồn nha rất có khả năng là ở trong này.

Theo nội dung trong cuốn sách giới thiệu về hải thú kia, dù trên thân Tuyền Qua thú có rất nhiều bộ phận là linh tài quý báu, nhưng dạ dày không nằm trong danh sách này.

Viên Minh lấy Hàn Tinh Kiếm cẩn thận cắt lấy túi dạ dày rồi lôi ra ngoài.

Ngay khi túi dạ dày bị cắt rời khỏi cơ thể Tuyền Qua thú, cỗ lực lượng đặc biệt kia lập tức tiết ra ngoài, đồng thời Viên Minh cũng cảm ứng được khí tức hắc châm và hồn nha một cách rõ ràng. Đúng như hắn dự đoán, tất cả đều đang ở trong túi dạ dày.

Hắn cẩn thận cắt mở túi dạ dày, pháp khí hắc châm và hai con hồn nha cùng bay ra.

Viên Minh thu hồi hắc châm và hai con hồn nha rồi tiếp tục cắt túi dạ dày, rất nhanh đã mở toang nó ra.

Một tấm lệnh bài màu trắng bạc nằm im bên trong đó, trên bề mặt lệnh bại có khắc những đường vân kỳ dị, đây chính là ngọn nguồn của cỗ lực lượng đặc biệt kia.

Viên Minh vận thần thức dò xét, không ngờ lại phát hiện thần thức cơ bản không thể nào tới gần lệnh bài này, khi cách hơn một xích liền bị một lực lượng vô hình đẩy bật ra.

Suy nghĩ một lát, hắn quyết định thi triển Khu Vật thuật đưa lệnh bài treo lơ lửng giữa không trung, nhưng kết quả vẫn chưa thấy có gì khác thường xảy ra.

Viên Minh lại phóng ra một luồng pháp lực bao trùm lệnh bài màu bạc, thấy lệnh bài vẫn không có dị đồng gì mới yên tâm cầm lấy.

Lệnh bài màu bạc khi tiếp xúc cho cảm giác nhẵn mịn, lành lạnh giống như được chế tác từ một khối hàn ngọc.

Hắn vận pháp lực rót vào trong lệnh bài, chỉ thấy trên bề mặt lệnh bài xuất hiện một tầng ánh sáng màu bạc yếu ớt, ngoài ra thì không có gì khác thường.

Viên Minh chưa từ bỏ ý định, tiếp tục lật qua lật lại xem xét, tiếc là vẫn không có manh mối gì.

Hắn lại nghĩ tới một chuyện, bèn cầm túi dạ dày Tuyền Qua thú lên kiểm tra, nhưng chỉ thấy túi dạ dày này cũng chẳng có gì đặc biệt, cơ bản không khác gì nội tạng bình thường.

Viên Minh chớp chớp mắt, đặt lại lệnh bài vào trong túi dạ dày, kết quả vẫn chẳng thấy có gì lạ xảy ra.

Hắn khẽ cười khổ, nghĩ mãi mà vẫn không rõ nguyên cớ trong đó nên hắn dứt khoát không hao tâm tốn sức vào nó nữa, toan cất lệnh bài vào trong nhẫn trữ vật.

Khi bàn tay hắn vừa chạm tới túi dạ dày Tuyền Qua thú, do bên trên có dính chất nhầy cộng thêm bề mặt lệnh bài cũng nhẵn bóng nên nó từ đầu ngón tay hắn trượt xuống, rơi lên trên mặt đất.

Lệnh bài vừa chạm đất, một luồng sáng bạc như chất lỏng từ bề mặt tuôn ra, nhanh chóng chảy xuôi theo mặt đất, chỉ qua chốc lát đã lan tới kết giới do Tứ Phương Phong Linh phù tạo ra.

Chỉ qua mấy nhịp thở, cả mặt đất lẫn kết giới bên trên đều bị một tầng sáng bạc phủ kín, thần thức của minh không cách nào xuyên qua kết giới để dò xét tình hình bên ngoài, không gian bên trong kết giới dường bị ngăn cách hoàn toàn với thế giới bên ngoài.

Hắn kinh ngạc nhìn tình cảnh xung quanh một chút rồi nhặt lệnh bài từ dưới đất lên.

Lệnh bài vừa rời mặt đất, ánh bạc trên kết giới nhanh chóng tiêu tán, thần thức lại có thể thoải mái phóng ra bên ngoài.

Viên Minh nắm được chút manh mối, để chứng thực hắn lại lấy ra một hộp gỗ rồi đặt lệnh bài vào trong đó, kết quả khi hắn vừa khép nắp hộp lại, trong hồn lập tức bị một lực lượng vô hình bao phủ, thần thức không cách nào dò xét bên trong hộp.

Hắn mở nắp hộp gỗ ra, hết thảy lại trở về như cũ.

Khóe miệng Viên Minh lộ vẻ tươi cười, quả nhiên đúng như hắn nghĩ, tấm lệnh bài này chỉ cần ở trong không gian đóng kín và chạm vào một bề mặt bất kỳ của không gian đó thì sẽ lập tức phóng ra ánh sáng bạc, phong bế hoàn toàn không gian đó.

Dù chẳng biết tại sao lại có thể như vậy, nhưng tấm lệnh bài màu bạc này hiển nhiên là một món bảo vật kỳ dị, sử dụng hợp lý sẽ đem lại hiệu quả bất ngờ.

Con Tuyền Qua thú kia chẳng biết tìm được lệnh bài này ở chỗ nào, nuốt nó vào trong bụng xong mới có được năng lực thôn phệ pháp khí.

Viên Minh cất kỹ lệnh bài, thu thi thể Tuyền Qua thú lại rồi gọi Thanh Vân hạc ra, cưỡi nó bay thẳng về phía Ninh thành.

Khác với lúc đi tâm tình có phần vội vã, hắn hiện tại đã đạt được mục đích, đi đường cũng không phải gấp gáp, liền để Thanh Vân hạc thoải mải bay lượn trên mặt biển.

Hắn đứng đón gió, đưa mắt nhìn đại dương mênh mông xung quanh, ngắm những con sóng lớn cuồn cuộn, cảm thụ gió biển mơn man gò má, đối mặt với mặt trời rực rỡ, đột nhiên cảm giác lòng mình trở nên rộng lớn, tựa hồ bao khó khăn, nguy hiểm mà hắn gặp phải trước khi đứng trước biển cả mênh mông này trông thật nhỏ bé, dường như chẳng tính là gì.

Đồng thời, nơi đáy lòng hắn sinh ra một cảm giác hào hùng, một ngày kia, khi đã tu thành đại thần thông dời non lấp bể trong truyền thuyết kia, hắn sẽ bước qua vạn dặm sơn hà, tới những nơi bản thân chưa từng tới như vùng biển này, ngắm nhìn cho kỹ bộ mặt thực sự của thế giới này.

“Bạch Mã Thiếu Niên Mộng” thủa bé đã ngủ yên trong sâu thẳm ký ức không quay lại nữa, giang hồ hiện tại đã không còn là giang hồ đó nữa, hắn hôm nay phá kén trọng sinh, sẽ bắt đầu mở ra giang hồ thuộc về mình.

“Biển xanh một tiếng cười, chuyện cũ xa như mộng, chẳng biết vạn dặm sơn hà nay bao tuổi? Ta nghịch thiên tu hồn nào sợ chi thiên hạ ganh ghét! Thân là tiên giả há còn phải e ngại điều gì? Đoạt trời xanh ngắm trăng sáng, mọi gông cùm đều là hư ảo!

Đạp mây xanh, nắm Hàn Tinh, châm vô ảnh, hình bóng xưa ở nơi nao? Không người ở cạnh bên, mình ta say ca hành. Quê cũ còn xa ngàn vạn dặm, nỗi nhớ bàng bạc tựa tên bay, lòng người như biển sâu. Lòng mang Hạo Nhiên khí, trời đất mặc ta tiêu dao!”

Viên Minh móc ra một bầu rượi, ngửa đầu uống một ngụm lớn, miệng ngân nga một khúc ca dao, trái tim hòa nhịp cùng ý chí, hạ bút thành văn.

Một người một hạc bay lượn giữa biển trời mênh mông, càng đi càng xa.



Nửa ngày sau.

Viên Minh trở lại Ninh thành nhưng không tới tìm Huyền Hóa chân nhân ngay, chỉ trong một khoảng thời gian ngắn như vậy có thể đi về trăm dặm, giết một con hung thú cấp hai đỉnh phong thực sự quá kinh thế hãi tục, đám Huyền Hóa chân nhân mà biết e là sẽ bị dọa sợ.

Viên Minh tìm khách sạn nghỉ ngơi một đêm, đợi sáng hôm sau mới dung dung bước vào Huyền Hóa quan.

“Viên đạo hữu, chuyện săn thú xảy ra vấn đề gì sao? Vậy cũng không sao, chiến lực của Tuyền Qua thú có thể so được với tu sĩ bán bộ Kết Đan, không phải thứ có thể đối phó dễ dàng như vậy.” Huyền Hóa chân nhân thấy Viên Minh quay về mau như vậy liền thấy lòng trùng xuống, nhưng trên mặt vẫn tỏ vẻ như chẳng có vấn đề gì.

Viên Minh không nói gì, lấy một túi trữ vật ra rồi đưa tới.

Huyền Hóa chân nhân khẽ giật mình, tiếp nhận túi trữ vật rồi đưa thần thần chui vào trong đó.

Kết quả là hai mắt lão lập tức trừng lớn, miệng há ra, mặt lộ vẻ không thể tin nổi, sau đó lại hóa thành vẻ mừng phát điên, phải qua một lúc lâu mới bình tĩnh lại được.

“Viên đạo hữu, ngươi và mấy người bạn kia đúng là không tầm thường, nhanh như vậy đã săn giết xong con Tuyền Qua thú này! Có con thú này, Huyền Hóa quan ta liền có thể tránh được một kiếp này, đa tạ!” Huyền Hóa chân nhân bái tạ Viên Minh một cái thật sâu.

“Huyền Hóa đạo hữu không cần như vậy, ta cũng là vì Trúc Cơ linh hương.” Viên Minh đáp lễ, nói.

“Viên đạo hữu yên tâm, nếu có được Thiên Thủy giao, lão đạo tất nhiên sẽ dốc toàn lực luyện chế Trúc Cơ linh hương để báo đáp.” Huyền Hóa chân nhân trịnh trọng nói.

Đúng lúc này, một loạt tiếng bước chân từ bên ngoài truyền vào, thì ra là một đệ tử Huyền Hóa quan mang theo bộ mặt tràn ngập vẻ kinh hoàng chạy vào.

“Sư tôn, không ổn rồi, có một đám người xông vào chặn kín cửa lớn của quan ta.”

“Xem ra là Bạch Lâm đến, người này đúng là vội vàng manh động, ta không muốn chạm mặt hắn, mọi chuyện xin giao lại cho Huyền Hóa đạo hữu xử lý.” Viên Minh nói xong liền bước vào gian trong.

“Đừng cuống, mời hắn vào đi.” Huyền Hóa quay người lại, bình tĩnh nói.

“Ha ha, Huyền Hóa quan chủ nghĩ thông rồi sao? Nên như vậy từ lâu rồi mới phải, giao bí điển chế hương, mọi người kết thúc vui vẻ.” Đệ tử Huyền Hóa quan còn chưa kịp lên tiếng, một đám người đã bước nhanh tới, kẻ cầm đầu chính là Bạch Lâm.

Sóng vai đi bên cạnh Bạch Lâm là một đại hán áo lam, nhìn khí độ cũng là một tu sĩ Trúc Cơ kỳ.

“Lam Tích đạo hữu cũng tới sao, chỉ e phải khiến hai vị thất vọng rồi.” Huyền Hóa chân nhân đưa tầm mặt đặt lên người đại hán áo lam, bình tĩnh lắc đầu.

“Ta đã sớm nói Huyền Hóa lão đạo lì lợm cố chấp, cần gì phải phí thời gian với hắn.” Lam Tích tán nhân ngồi xuống một cái ghế ở bên cạnh, nói.

“Nói đến thế mà Huyền Hóa quan chủ vẫn định chấp mê bất ngộ? Nếu vậy thì đừng trách Bạch mỗ không nể mặt.” Bạch Lâm sầm mặt, chỉ tay nói.

Đám tu sĩ sau lưng Bạch Lâm chậm rãi xông tới, cùng với đó xung quanh Huyền Hóa quan nổi lên từng tia sáng trắng, nhanh chóng ngưng tụ thành một màn sáng màu trắng bao trùm lên toàn bộ Huyền Hóa quan.

“Bạch Lâm trưởng lão đừng gấp, nhìn vật này trước rồi hãy nói.” Huyền Hóa chân nhân khẽ đổi sắc mặt, đưa túi trữ vật kia tới.

Bạch Lâm nhận túi xong theo bản năng vận thần thức tra xét bên trong, tiếp đó cả người ngây ra tại chỗ, vẻ mặt trông không khác gì Huyền Hóa chân nhân ban nãy.

“Sao rồi?” Lam Tích tán nhân thấy vậy, không nhịn được hỏi.

“Bằng vào thực lực Huyền Hóa quan làm sao có thể săn giết hung thú này!” Bạch Lâm không quan tâm tới Lam Tích tán nhân, nhìn về phía Huyền Hóa chân nhân, hỏi.

“Bản quán tự có cao nhân tương trợ.” Huyền Hóa chân nhân ngạo nghễ đáp.

“Cao nhân? Có phải là vị bằng hữu trong hậu thất kia không? Chi bằng hiện thân gặp mặt, mọi người kết giao bằng hữu.” Bạch Lâm nhìn vào phòng trong, cao giọng nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận