Tiên Giả

Chương 183: Phá Hiểu

Nhìn thấy Viên Minh do dự, Trác Linh Linh tưởng là giá cả quá cao, khiến Viên Minh sinh ra ý từ bỏ, mà nàng lại không muốn mất sinh ý đan này, tròng mắt di chuyển, sau đó mở miệng cười nói:

"Viên công tử, không biết ngươi tính mua bao nhiêu Kim Hoa đan?"

"Mười lăm bình." Viên Minh trả lời.

Nghe được mười lăm bình, Trác Linh Linh thở hơi dồn dập một chút, trong lòng nàng không khỏi liên tục cuồng hô, suy nghĩ vị Viên công tử đến từ Trung Nguyên này chính là quý nhân của mình.

Lần trước giao dịch, chỉ là tiền thuê nàng đã kiếm không ít, thấy lại là một món làm ăn lớn, nàng làm sao trơ mắt nhìn món ăn từ trên tay nàng chạy đi?

"Viên công tử, Trường Tiên Lâu chúng ta luôn thập phần coi trọng khách nhân chất lượng tốt như ngài, cũng vui vẻ ưu đãi. Thiếp thân đại biểu Trường Tiên Lâu, tặng ngươi một tấm Trường Tiên Lệnh. Ngày sau bằng lệnh bài này, ngươi có thể ở Trường Tiên Lâu chúng ta hưởng thụ đãi ngộ tốt nhất, mua bán hết thảy thương phẩm, đều được quyền mua ưu tiên. Mặt khác, cũng có thể tham gia đấu giá hội mà Trường Tiên Lâu chỉ mở với khách đặc biệt." Trác Linh Linh nói một hơi, nói xong lời cuối cùng, thanh âm đè thấp mấy phần, mang theo một tia thần bí.

Nghe lời ấy, Viên Minh cũng từ trong suy nghĩ của mình quay trở lại.

"Như thế, ngược lại không uổng phí ta tín nhiệm quý lâu." Viên Minh bình thản nói.

Trác Linh Linh nghe vậy đại hỉ, vội vàng lấy ra một lệnh bài ngọc màu trắng, hai tay đưa tới.

Viên Minh nhận lấy quan sát một chút, phát hiện trên đó một mặt khắc phù điêu một tòa đạo quán cổ xưa, mặt kia khắc ba chữ "Trường Tiên Lệnh", chất liệu không quá đặc thù, nhưng tinh mỹ.

Sau đó, hắn trả hết tiền "Kim Hoa đan", dưới Trác Linh Linh cung tiễn rời Trường Tiên Lâu.

Mua xong đan dược, trên người hắn cũng chỉ còn lại ba trăm viên linh thạch, nói nhiều không nhiều, mà ít cũng không ít. Viên Minh dự định đi dạo trong thành, xem có thể gặp được vật gì hay ho không.

Chủ yếu nhất là, hắn còn muốn nhìn xem, có thể giúp Tịch Ảnh mua thêm một kiện pháp khí giống Lưu Kim Sa không.

Đi tới hai chợ đông tây, nhìn thấy cửa hàng không có nhiều biến hóa, những quầy hàng tiểu thương tiểu phiến kia lại thay đổi rất nhiều, lúc trước hắn gặp Huyền Hóa chân nhân bán Thanh Huyền hương, đã không còn ở vị trí cũ, không biết vân du nơi nào.

Một mực đi dạo từ giữa trưa đến chạng vạng tối, Viên Minh cũng không gặp trúng đồ muốn mua.

Nhất thời thèm ăn, Viên Minh đi tới một toà thành Nam rất có danh khí, "Sơn Trân Lâu".

Đây là quán rượu nổi danh nhất Hắc Nham thành, chỉ vì nó nhập món ăn vật liệu, phần lớn là linh dược linh tài cùng sơn trân dã thú, thông qua đầu bếp chế biến đặc thù, thường thường có chút hiệu quả bổ ích với tu sĩ.

Nhưng chân chính làm người yêu thích tự nhiên là hương vị tuyệt mỹ, dù sao muốn hiệu quả, vẫn là ăn đan dược thì đáng tin cậy hơn.

Đi vào trong lâu, lập tức có hỏa kế kêu gọi, dẫn Viên Minh lên lầu hai, chuẩn bị mang đến nhã gian.

Nhưng Viên Minh vừa mới đi đến cầu thang, liền thấy phía trước là một nam tử trung niên dung mạo uy nghiêm, thần sắc ôn hòa.

"Huyễn Thì đạo hữu." Viên Minh kinh ngạc lên tiếng.

Người đối diện nhìn thấy Viên Minh, cũng vạn phần ngạc nhiên, nói: "Cáp Cống đạo hữu?"

Huyễn Thì cũng liếc mắt nhận ra Viên Minh.

"Hai vị nhận ra nhau?" Hỏa kế chần chừ hỏi.

"Đi mang hũ "Bách Lý Túy" ta cất ở đây lên, chuyện khác ngươi không cần phải để ý." Huyễn Thì phân phó một tiếng, sau đó dẫn Viên Minh trở về phòng riêng của mình.

Bên trong phòng vẫn còn một người, chính là Bạch Dạ.

Khác với bộ dạng uy vũ lúc trước, lúc này y cau mày, trên mặt rõ ràng là vẻ u sầu.

Nhìn thấy Huyễn Thì dẫn Viên Minh trở về, trên mặt y cũng hiện vẻ kinh ngạc.

Sau một phen hàn huyên, đợi đến hỏa kế đem cốc tới, thức ăn trên bàn chuẩn bị đầy đủ, Huyễn Thì đứng dậy khép cửa phòng lại, tay lấy ra "Cách âm phù", dán trên cửa.

Trên bùa chú sáng lên một tầng quang mang, toàn bộ phòng chợt bị một tầng bạch quang yếu ớt khuếch trương ra bao phủ.

"Cáp Cống đạo hữu, hôm nay tới Hắc Nham thành, chẳng lẽ lại muốn nhận nhiệm vụ gì?" Huyễn Thì vừa mời Viên Minh dùng bữa, vừa chủ động mở miệng, hỏi.

"Chỉ tới mua sắm một ít đan dược." Viên Minh lắc đầu, cười nói.

Nghe vậy, Bạch Dạ cùng Huyễn Thì liếc nhau, lại xem xét khí tức biến hoá trên người Viên Minh, không khỏi đồng thời giật mình.

Thần sắc Huyễn Thì phức tạp, mở miệng nói: "Cáp Cống đạo hữu, cách chúng ta chia tay mới không đến ba tháng, tu vi khí tức ngươi lại tăng trưởng, tại sao có biến hóa lớn như thế?"

Viên Minh nghe vậy sững sờ, quan hệ giữa bọn họ cũng không quá thân cận, dưới tình huống bình thường không nên hỏi thăm việc này thẳng như thế.

Nhưng hắn nghĩ lại, cũng hiểu ra.

Huyễn Thì cùng Bạch Dạ tưởng là, hơn hai tháng trước bọn hắn tham gia nhiệm vụ Xà Vương cốc, Viên Minh cố ý che giấu tu vi thật sự, hôm nay bạo lộ ra, mới là cảnh giới chân chính.

"Hai vị không cần ngông cuồng suy đoán, từ trận chiến Xà Vương cốc, mặc kệ là kinh nghiệm đối địch hay cảm xúc tu luyện, ta đều có biến hóa không nhỏ, sau khi trở về lập tức bế quan, nếu không cũng sẽ không tiến dài như thế." Viên Minh nói.

Nghe lời ấy, hai người bọn họ cũng cảm thấy nếu Viên Minh có năng lực ẩn giấu tu vi, không đến mức lần đó không lấy ra sử dụng.

"Tốc độ tu hành như thế, Cáp Cống đạo hữu thật sự là thiên tư trác tuyệt, chúng ta đều thẹn không bằng." Huyễn Thì không khỏi cảm khái.

"Cáp Cống đạo hữu, lần trước đề nghị của chúng ta, ngươi còn nhớ không?" Bạch Dạ mở miệng hỏi.

"Đề nghị gì?" Viên Minh đúng là không có ấn tượng gì cả.

"Mời ngươi gia nhập Bạch Dạ Tán Minh, trở thành vị Phó Minh chủ thứ hai trong chúng ta." Bạch Dạ nói.

Huyễn Thì nghe vậy, lại có chút ngạc nhiên, nhìn Bạch Dạ một chút.

Viên Minh thầm nghĩ, mời hắn gia nhập liên minh đúng là có, nhưng lúc nào nói muốn hắn làm Phó Minh chủ?

"Hảo ý minh chủ, tại hạ tâm lĩnh. Nhưng chắc hai vị cũng nhìn ra được, ta có truyền thừa sư môn, tất nhiên không thể lại gia nhập Tán Minh các ngươi." Viên Minh hơi biểu lộ tiếc nuối, nói.

"Như thế ····· quả thực đáng tiếc." Bạch Dạ thở dài.

"Ngày nay tình cảnh Bạch Dạ Tán Minh thế nào?" Viên Minh thấy y nhắc tới, liền mở miệng hỏi.

Bạch Dạ cùng Huyễn Thì đồng thời lộ ra vẻ một lời khó nói hết, ai cũng không mở miệng trước.

"Hai vị Minh chủ đều là tu sĩ Trúc Cơ kỳ, buôn bán công bằng phúc hậu như thế, kỳ thật không lo tiền đồ trong thời gian tới." Viên Minh mở miệng trấn an.

"Lần trước đi Xà Vương cốc, Bạch Dạ Tán Minh mang đến đều là thành viên cốt cán, kết quả tổn thất nặng nề, hại bọn hắn mất mạng ở nơi đó. Ngày nay những người còn lại thiếu chiến lực nghiêm trọng, tình cảnh xác thực không ổn." Huyễn Thì thở dài.

"Trước đó nếu không phải Cáp Cống đạo hữu ngươi nguyện ý dùng xà châu trao đổi, chúng ta chỉ sợ khó mà bàn giao nhiệm vụ cho Bạch Long đảo. Nếu nhiệm vụ thất bại, uy tín góp nhặt lúc trước cũng không còn sót lại chút gì." Bạch Dạ nói tiếp.

"Chỉ là, lúc trước vị thiếu chủ kia tự mình đến, kết quả ..." Huyễn Thì nói đến phân nửa thì dừng lại.

Gã không nói tiếp, tự nhiên là chuyện thiếu chủ Bạch Long đảo bị giết.

Bạch Dạ ngược lại không kiêng kị gì, nói ra: "Bởi vì Thiếu chủ bị giết, Bạch Long đảo cũng rất kiêng kị nhiệm vụ lần này. Dù chúng ta hoàn thành nhiệm vụ, lấy được thù lao, nhưng vẫn bị Bạch Long đảo bất mãn."

Viên Minh nghe vậy, mới biết tình cảnh Bạch Dạ Tán Minh khó khăn bực nào.

Bản thân hao tổn to lớn, trong Minh người mới thiếu thốn, còn đắc tội hộ khách, danh dự lại bị hao tổn, xem như được không bù mất.

Cũng trách không được bọn họ nguyện ý, cho Viên Minh là một tu sĩ Luyện Khí kỳ vị trí Phó Minh chủ, dùng để lôi kéo.

"Thôi, không nói những chuyện phiền lòng này nữa, hôm nay huynh đệ hai người chúng ta vốn mượn rượu tiêu sầu, tạm thời buông xuống những chuyện buồn này." Huyễn Thì bật cười lớn, mở ra hũ "Bách Nhật Túy" kia, rót cho Viên Minh một chén.

Hương khí say lòng người lập tức tràn ra, khiến Viên Minh cũng không nhịn được hai mắt tỏa sáng.

"Rượu này thơm ngào ngạt, hương vị thuần hậu, thật đúng là rượu ngon khó có được." Viên Minh nhấp một cái, không khỏi tán thán.

"Ha ha, Cáp Cống đạo hữu biết hàng, đây chính là rượu mà Sơn Trân Lâu chưng cất hơn trăm năm, số lượng có hạn, bình thường không bán." Huyễn Thì cười nói.

"Vậy ta phải hảo hảo nếm thử." Viên Minh lại vội vàng uống thêm một miệng lớn.

Ba người nâng ly cạn chén, tửu hứng dần dần dày lên.

"Đại ca, ta xem chúng ta dứt khoát đừng chống nữa, Phá Hiểu bên kia đã có ý mời chào, chúng ta đi thôi, dù sao đãi ngộ cũng coi như phong phú, không lỗ." Huyễn Thì cũng dần dần buông ra, nói thẳng.

"Phá Hiểu luôn luôn chỉ cần cường giả, mời chào cũng chỉ có hai người chúng ta mà thôi, thủ hạ chúng ta vẫn là Luyện Khí kỳ, bọn hắn sẽ không cần." Bạch Dạ vẫn bình tĩnh, lắc đầu nói.

"Thương thảo, mọi thứ đều có thể thương thảo được. Luyện Khí kỳ thì làm sao, Cáp Cống đạo hữu không phải cũng là Luyện Khí kỳ sao. Không nói những thứ khác, ta cũng không dám khinh thị hắn. Phá Hiểu bọn hắn yêu cầu cao không sai, nhưng lần này rõ ràng là khuếch trương quy mô lớn, ta cảm thấy là một cơ hội." Huyễn Thì buông tay, nói.

Bạch Dạ nghe vậy, rơi vào trầm tư.

"Phá Hiểu là ···" Viên Minh nghi ngờ hỏi.

"Cũng là một tổ chức tán minh, chỉ bất quá cường đại hơn Bạch Dạ chúng ta rất nhiều. Bọn hắn làm việc luôn luôn thần bí, thực lực thâm bất khả trắc, cho đến nay tiếp nhận nhiệm vụ chưa hề thất thủ." Huyễn Thì giải thích.

Viên Minh nghe đến đó, như có điều suy nghĩ nhẹ gật đầu.

"Mấu chốt là không ai hiểu rõ tổ chức này, thậm chí cũng không biết số lượng cùng cơ cấu tổ chức, chỉ có thể thông qua một ít tin tức ngầm, biết được phong cách làm việc của bọn hắn là đặc lập độc hành, khác các nhà khác rất lớn." Bạch Dạ cũng mở miệng nói.

"A, đặc lập độc hành là thế nào?" Viên Minh nghi ngờ hỏi.

"Nghe nói, nhiệm vụ hung ác truy sát tu sĩ Trúc Cơ hậu kỳ bọn hắn cũng tiếp, giúp người tìm kiếm thân nhân mất tích cũng tiếp, ở trung bộ Nam Cương đã làm một án diệt môn nghe rợn cả người ···· Tóm lại, không ai biết được quy luật nhiệm vụ mà bọn hắn lựa chọn." Huyễn Thì đáp.

Viên Minh nghe vậy, trong đầu cho ra một nhận định: "Tổ chức Phá Hiểu này, thần bí, cường đại, phong cách làm việc đặc biệt, chính tà khó phân."
Bạn cần đăng nhập để bình luận