Tiên Giả

Chương 989: Sắp chia tay

Điếm Tiểu Tam do dự một lát rốt cuộc cũng lấy hết dũng khí nói: "Ta đã ở Phản Hư kỳ nhiều năm, vẫn luôn khát vọng có thể đột phá đến cảnh giới pháp tướng nhưng không thể như nguyện được. Những năm này ta giúp đạo hữu luyện chế Pháp Tướng đan, tuy có được lĩnh ngộ nhưng cảm giác vẫn thiếu một tia, cho nên..."
Nói đến đây, mặt ông ta đỏ bừng như thể khó có thể mở lời.
Viên Minh ngầm hiểu, nói thay ông ta: "Cho nên đại sư hi vọng ta có thể giúp ngươi một tay, chuẩn bị một phần tài liệu luyện chế Pháp Tướng đan?"
Điếm Tiểu Tam liên tục gật đầu đáp: "Đúng là như thế, mong đạo hữu thành toàn."
Viên Minh suy nghĩ một chút, cảm thấy thỉnh cầu của Điếm Tiểu Tam cũng không quá đáng, đang định đồng ý thì bên tai chợt có tiếng truyền âm rất nhỏ. Hắn nhíu mày, trong mắt hiện lên một tia nghi hoặc nhưng mặt ngoài không hề có chút biểu lộ gì cả.
Hắn suy nghĩ một chút, lúc mở miệng lại không nhận lời thẳng: "Điều kiện của Đại sư cũng khá hợp tình hợp lý, nhưng mà ta lại có một đề nghị tốt hơn."
Điếm Tiểu Tam nghe vậy mang đầy nghi hoặc ngẩng đầu nhìn về phía Viên Minh.
Mà tại lúc này Viên Minh cũng lật tay, lòng bàn tay có thêm một miếng ngọc giản.
"Đây là một quyển công pháp hồn tu mà ta cải tiến qua, tên là Minh Nguyệt quyết, có sáu tầng. Khách quan mà nói thì công pháp này không liên quan nhiều đến chính đạo của công pháp hồn tu cho lắm, không cách nào giúp ngươi có thủ đoạn hồn tu như nhập hồn hóa hình, nhưng so ra thì tốc độ tu luyện cực nhanh, lại không có bình cảnh, chỉ cần có đan dược hồn lực phụ trợ là có thể giúp ngươi đạt tới được trình độ Mệnh Vu." Viên Minh giải thích kỹ càng.
Điếm Tiểu Tam nghe nói vậy, tuy lòng dao động cực lớn nhưng sau đó lại lập tức lại lâm vào trầm tư.
Sau một lúc lâu, ông ta mới lo lắng nhíu mày: "Công pháp này tuy có thể nhanh chóng gia tăng hồn lực nhưng nếu không có thần thông hỗ trợ, dù đạt cảnh giới Mệnh Vu chẳng phải vẫn không thể chống lại được pháp tu hay sao?"
"Đạo hữu nói rất đúng. Nhưng nếu ta có thể trợ giúp đạo hữu đột phá đến cảnh giới Luyện Đan sư cấp bảy, cả hai gia tăng lên không phải càng tốt hơn sao?" Viên Minh khẽ mỉm cười nói.
Điếm Tiểu Tam nghe được năm từ Luyện Đan sư cấp bảy, trong mắt lóe lên tia sáng nóng bỏng. Ông ta kích động hỏi: "Đạo hữu nói thật chăng?"
"Ta có thể phát thệ." Viên Minh trịnh trọng nói.
"Ta tin đạo hữu sẽ không để ta thất vọng." Điếm Tiểu Tam suy nghĩ một lúc, cuối cùng hạ quyết tâm.
Viên Minh đưa ngọc giản vào trong tay Điếm Tiểu Tam, cười nói: "Kính xin đạo hữu cố gắng tu luyện công pháp này, đợi ngày ngươi thành công, ta nhất định sẽ giúp ngươi đột phá cảnh giới Luyện Đan sư."
Sau khi Điếm Tiểu Tam rời đi, nụ cười trên mặt Viên Minh dần dần biến mất, thay vào đó là vẻ bất đắc dĩ nhàn nhạt.
Hắn than nhẹ một tiếng, trong lòng âm thầm suy nghĩ: "Không tiền bối, ta dựa theo lời ngươi nói mà hứa hẹn với Điếm Tiểu Tam, nếu cuối cùng ông ta không thể trở thành Luyện Đan sư cấp bảy, ta sợ là sẽ đắc tội ông ta mất."
Lúc này tiếng của Không vang lên bên tai hắn: "Yên tâm, có ta tương trợ, chắc chắn Điếm Tiểu Tam có thể đột phá lên cảnh giới Luyện Đan sư cấp bảy."
Nói xong, một luồng tin tức cỗ thần bí lặng yên dũng mãnh vào tiến vào trong thức hải Viên Minh.
Viên Minh tỉ mỉ nghiền ngẫm tin tức này, mặt lộ ra vẻ chần chừ: "Phương pháp này có yêu cầu rất cao, chưa chắc Điếm Tiểu Tam sẽ đồng ý."
"Ông ta sẽ đồng ý." Giọng điệu của Không mang đầy tự tin.
Mặc dù trong lòng Viên Minh có nghi ngờ nhưng cũng nghĩ đến trước giờ Không chưa từng nói gì sai, do dự trong lòng cũng dần dần tiêu tán.
Hắn tạm thời bỏ qua chuyện này, mang theo Pháp Tướng đan cùng Khổ Trúc mộc trâm, quay người đi tìm Tịch Ảnh.
Tịch Ảnh đang bế quan tu luyện, thấy Viên Minh đi đến cũng không nói lời gì thừa thãi. Nàng nhận lấy Pháp Tướng đan cùng Khổ Trúc mộc trâm, trên mặt mang theo nụ cười hài lòng.
"Ta còn cần chuẩn bị thêm chút thời gian nữa, chậm nhất nửa năm sau sẽ thử đột phá." Tịch Ảnh nói rõ tính toán của mình cho Viên Minh nghe.
Viên Minh nhẹ gật đầu, ôn nhu nói: "Ngươi an tâm tu luyện là được, ta sẽ hộ pháp cho ngươi."
Nửa năm sau.
Bầu không khí bình thản của Bạch Đế thành đột nhiên trở nên áp lực, trên đường phố tĩnh mịch không có một bóng người, cửa sổ mỗi nhà đều đóng chặt như thể có đại địch buông xuống.
Đại trận bảo vệ thành toàn lực vận chuyển, nổi lên tầng tầng vầng sáng bảo vệ trọn tòa thành trì vô cùng chặt chẽ.
Đám tu sĩ trong thành lo sợ bất an, nhao nhao suy đoán xem đến tột cùng có chuyện gì mà khiến Bạch Đế thành như lâm đại địch thế này.
Trong lúc đó, mặt đất run lên bần bật như thể có quái vật khổng lồ nào đó sắp thức tỉnh.
Ngay sau đó, phía chân trời nhanh chóng hội tụ rất nhiều đóa linh vân, như thể nhận được triệu hoán nào đó.
Cùng lúc đó, từng cỗ khí thế kinh người từ trong phủ thành chủ phóng lên trời, như như sóng to gió lớn quét sạch toàn thành.
Lúc này mọi người mới chợt hiểu ra, hóa ra là có đại năng đột phá cảnh giới Pháp Tướng trong phủ thành chủ!
Mà toàn thành giới nghiêm này là vị bảo hộ một người đột phá.
Dị tượng đột phá cũng không kéo dài quá lâu, thế nhưng cỗ khí thế hùng hồn kia lại khiến người ta còn lâu mới quên được.
Thiên địa linh khí hội tụ đến, một pháp tướng Nữ Đế dần dần ngưng tụ thành hình trên không trung Bạch Đế thành.
Nàng mặc hoa phục, khuôn mặt tuyệt mỹ, mắt sáng như đuốc, lộ ra một loại uy nghiêm cùng tôn quý không cách nào miêu tả được.
Mọi người nhìn lên pháp tướng Nữ Đế này đều hiện lên vẻ kinh diễm không thôi.
Mà ánh mắt pháp tướng Nữ Đế này tức thì nhìn quét bốn phương, cuối cùng đã rơi xuống một góc phủ thành chủ. Mắt của nàng lóe lên vẻ vui mừng, sau đó hóa thành một đạo lưu quang biến mất tại giữa không trung.
Pháp tướng Nữ Đế biến mất, áp lực trong thành cũng lập tức tiêu tán,
Mọi người nhao nhao phục hồi tinh thần lại, bắt đầu châu đầu kề tai suy đoán thân phận người vừa đột phá này.
Lúc này trong phủ thành chủ, Tịch Ảnh cười dịu dàng đứng ở trước mặt Viên Minh, một thân khí tức pháp tướng tự nhiên như thể đang khoe khoang thành tựu của mình với hắn.
"Ta vừa đột phá cảnh giới Pháp Tướng, không biết thực lực tăng lên bao nhiêu, không bằng chúng ta luận bàn một phen?" Tịch Ảnh chủ động mở miệng, trên mặt đầy kích động.
"Tốt, chẳng qua ta không thể rời khỏi Bạch Đế thành, chúng ta vào trong Tu La cung luận bàn đi." Viên Minh mỉm cười, cũng không từ chối.
Trong nháy mắt tiếp theo, hai người lập tức biến mất, rồi xuất hiện ở trong Tu La cung.
Sau một phen luận bàn, cả hai người đều cảm thấy mỹ mãn.
Viên Minh không chỉ chứng kiến thực lực Tịch Ảnh tăng trưởng mà cũng tìm được chỗ thiếu sót của bản thân trong quá trình luận bàn.
Trong mấy ngày kế tiếp, hai người kề cận bồi bạn với nhau, Viên Minh cũng tranh thủ trợ giúp Tịch Ảnh củng cố tu vi. Mãi đến mấy ngày sau, hai người mới rảnh rồi ngồi xuống thương thảo ý định kế tiếp.
"Qua một đoạn thời gian nữa, ta phải trở về Thiên Bằng thương hội rồi." Tịch Ảnh nửa nằm trong ngực Viên Minh, đột nhiên mở miệng nói.
Viên Minh nghe vậy mà thất lạc một lúc, trầm mặc mãi mới hỏi: "Không thể lưu lại sao?"
Tịch Ảnh ngồi ngay ngắn dậy, nghiêm túc nói: "Sau khi ta đột phá cảnh giới Pháp Tướng thì đã có tư cách vào trưởng lão hội. Hôm nay đang là lúc lôi kéo nhân thủ, từng bước nắm giữ quyền hành. Ở chỗ này rất khó tham dự vào đấu tranh quyền lực nội bộ của thương hội. Thiên Bằng thương hội là thương hội lớn thứ ba của Xuất Vân giới, bỏ qua cơ hội này rất đáng tiếc."
Viên Minh thở dài, bất đắc dĩ nói: "Ta biết quyết định của ngươi rất đúng, chẳng qua hai ta cách biệt một hồi lâu, thời gian ở bên nhau quá ít."
"Đừng lo, chờ ta đứng vững ở thương hội sẽ lại đến tìm ngươi." Tịch Ảnh nhẹ nhàng vuốt má Viên Minh, an ủi.
Viên Minh cầm chặt tay của nàng, ôm chặt nàng trong ngực: "Được rồi, ngươi đi đi. Chẳng qua nếu bên ngoài gặp phải phiền toái gì, nhất định phải nói cho ta biết, ta sẽ đến giúp ngươi ngay."
Tịch Ảnh nhẹ nhàng gật đầu, như mèo nhỏ rúc vào ngực hắn.
"Đúng rồi, nội dung tiếp theo của Minh Nguyệt quyết ngươi có lấy được chưa?" Sau một lúc lâu, Viên Minh chợt nhớ tới một chuyện, bèn hỏi.
"Trước mắt còn không có. Trên tay của ta cũng chỉ có khẩu quyết tầng thứ bảy. Có lẽ phần sau đó chỉ có thể tiếp nhận từ tay Minh Nguyệt cung, nhưng ta vẫn còn chưa tiếp xúc tới bên kia." Tịch Ảnh lắc đầu, có hơi bất đắc dĩ nói.
"Nam Thượng Phong tựa hồ có chút liên quan đến Minh Nguyệt cung, ngươi thử bắt đầu từ chỗ y xem." Viên Minh trầm tư một lát rồi nói.
"Ta biết rồi. Lúc trước ngươi có nói manh mối này cho ta, ta sẽ lưu ý. Chuyện phần sau của công pháp ta sẽ xử lý tốt, ngươi không cần quá lo lắng. Nếu thật có lúc cần giúp đỡ, ta sẽ không keo kiệt mở miệng nói đâu." Tịch Ảnh nhẹ gật đầu.
Viên Minh nghe vậy, trong lòng an tâm một chút.
Hắn suy nghĩ một chút, rồi lấy một chiếc nhẫn trữ vật cùng một miếng ngọc giản ra đưa cho Tịch Ảnh: "Trong giới chỉ có ba mươi hạt Nguyện Lực đan. Lần trước ngươi thi triển Thương Sinh đại nguyện thật sự mạo hiểm, sau này không phải vạn bất đắc dĩ tuyệt đối không được dùng lại. Coi như có dùng thì cũng phải nhớ phục dụng Nguyện Lực đan trước phòng ngừa nguyện lực không đủ làm tổn thương bản thân."
Tịch Ảnh khẽ gật đầu, thu giới chỉ vào tay áo, sau đó lấy ngọc giản ra bắt đầu đọc qua nội dung trong đó.
"Thất Nhan hoa, Thiên Nhất linh thủy, Tinh La thiết... Những tài liệu này..." Tịch Ảnh cau mày, ánh mắt lộ ra vẻ khó hiểu.
Chỉ thấy bên trong ngọc giản là một nhóm tài liệu dị thường trân quý, không chỉ có số lượng nhiều mà còn có phẩm giai cao, linh tài cấp bảy nhiều như sao trời khiến người ta nghẹn họng.
"Đây là một phần tài liệu dùng để luyện chế Nhập Đạo đan cùng Pháp Tướng đan, còn lại là để luyện chế linh bảo. Tịch Ảnh, về sau có thể thu thập giúp ta toàn bộ hay không?" Viên Minh thấy thế, khẽ cười xấu hổ hỏi.
"Nhiều linh tài như vậy, hơn nữa giá cả xa xỉ, mặc dù là đem trọn của cải Thiên Bằng thương hội chỉ sợ khó mà gom đủ được." Tịch Ảnh trừng lớn đôi mắt đẹp, kinh ngạc nói.
"Ngươi thu thập là được, còn chuyện linh thạch, ta tự có diệu kế." Viên Minh vẫy vẫy tay, vô cùng tự tin nói.
Mặc dù Tịch Ảnh có nghi ngờ nhưng vẫn thu hồi ngọc giản, sau đó lấy một miếng ngọc giản mới đưa cho Viên Minh.
Viên Minh tiếp nhận ngọc giản, chỉ thấy trong đó có ghi chép kỹ càng phương án quản lý Bạch Đế thành cùng Vạn Yêu sơn mạch. Nội dung tường tận, trật tự rõ ràng, nhất là đề nghị về việc vận dụng cửa hàng trong thành mua bán kiếm linh thạch, càng nhìn càng khiến người ta bội phục.
"Đây là những điểm ta chỉnh lý lại trong lúc bế quan, nghĩ đến có thể trợ giúp được cho ngươi." Tịch Ảnh hơi đắc ý nói.
Viên Minh lật xem ngọc giản, ánh mắt lộ ra vẻ mừng rỡ: "Đây quả thực là đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi a! Ta đang lo không biết quản lý thế lực như thế nào, đã có phương án này xem như có phương hướng phát triển Bạch Đế thành rồi. Tịch Ảnh đúng là vợ đảm của ta!"
Nói xong, hắn lại không kìm được mà khẽ hôn một cái lên trán Tịch Ảnh.
Trên mặt Tịch Ảnh đỏ ửng, thẹn thùng nện cho Viên Minh một quyền, nhưng thấy hắn cao hứng như vậy nàng cũng lộ rõ vẻ thỏa mãn cùng vui vẻ.
Hai người ôm nhau, hưởng thụ lấy thời gian yên lặng hiếm có này.
Nhưng mà trong lòng Viên Minh đột nhiên dâng lên một ý nghĩ.
"Tịch Ảnh, trước khi ngươi đi, còn cần ngươi giúp một việc nữa."
Bạn cần đăng nhập để bình luận