Tiên Giả

Chương 75: Nhiệm vụ mới

“Quả nhiên là linh tài cấp cao.”

Mắt Viên Minh ánh lên vẻ mừng rỡ, lòng càng thêm yêu thích cái sừng đỏ lửa. Hắn cẩn thận thu nó lại, dự định sau khi về tông môn sẽ tìm cách nghiên cứu xem nó là thứ gì.

Núi lửa Tháp Lý không ngờ lại ẩn chứa loại sừng cỡ này, xem ra nơi này không đơn giản.

Có điều hắn bây giờ không có năng lực thăm dò núi này, dứt khoát quay lại gọi chồn lửa rồi tiếp tục cất bước về phía xa, sắp hoàn toàn rời ra khỏi khu vực bị dung nham núi lửa bao phủ.

Viên Minh đứng tại một chỗ trên sườn núi, đưa mắt nhìn mặt đất đầy những vết nứt.

Xảy ra núi lửa phun trào quy mô lớn như vậy, Hỏa Phác ngọc xung quanh núi lửa đều bị dung nham bao phủ, hắn lại không có biện pháp tìm Hỏa Phác ngọc ở trong dung nham, xem ra chỉ có thể dừng nhiệm vụ ở đây.

Việc làm gì tiếp sau đây khiến hắn hơi bối rối, không biết nên đi tìm những người khác, hay là tự trở về tông môn.

Sau một hồi cân nhắc, Viên Minh vẫn quyết định đi tìm những người khác, dẫn theo chồn lửa đi đến một hướng khác.

Bây giờ mà một mình rời đi có hơi bạc tình, hơn nữa hắn chỉ nhớ đại khái vị trí tông môn, trở về một mình e là có chút phiền phức.

Đúng lúc này, một tràng thanh âm rất nhỏ từ phía sau truyền đến, nghe tựa như tiếng bước chân.

Viên Minh vội quay người nhìn lại, chỉ thấy trên đường núi cách đó không xa xuất hiện một người, chính là Lặc Cống.

“Viên sư đệ, ngươi còn sống, chồn lửa cũng bình an vô sự, thật cám ơn trời đất!” Lặc Cống nhìn thấy Viên Minh và chồn lửa đứng bên cạnh liền hưng phấn chạy tới.

Lặc Cống giờ phút này trông cực kỳ chật vật, quần áo trên người bị thiêu hủy không ít, da cũng có mấy chỗ bị cháy khét, cũng may đều không phải chỗ yếu hại.

Chồn lửa liếc nhìn Lặc Cống một chút rồi dời ánh mắt đi, không để ý thêm nữa, trông có vẻ rất không ưa người này.

“Lặc Cống sư huynh, ngươi không sao chứ?” Viên Minh vui mừng ra mặt.

Vào những lúc như thế này, gặp được người quen luôn luôn là một điều hạnh phúc.

“Không sao không sao, một chút vết thương ngoài da, không đáng nhắc tới. Phải rồi, Viên sư đệ, ngươi có thấy mấy người Lam sư tỷ không? Dĩ nhiên, còn đám Mộc Ly nữa.” Lặc Cống khoát tay áo, hỏi thăm.

“Mới rồi tình hình nguy cấp, ta chỉ lo chạy trối chết, không để ý xem người khác thế nào.” Viên Minh lắc đầu đáp.

“Ây chà, không biết nàng sao rồi.” Lặc Cống nghe thế gãi gãi gáy, mặt lộ vẻ lo âu.

Viên Minh khẽ đảo mắt, Lặc Cống với Mộc Ly, Xích Thuật, A Cổ Lạp đều là mới quen, lo lắng ở đây dĩ nhiên là Lam Kha, không biết quan hệ hai người là thế nào.

“Chúng ta tìm xung quanh một lượt xem, lấy thực lực của mấy người Lam sư tỷ thì chắc là không sao.” Hắn không truy vấn mà đề nghị.

Lặc Cống gật đầu, xong cả hai cùng tìm theo một hướng.

Chồn lửa nhảy lên trên người Viên Minh, nửa nằm nửa ngồi nơi bả vai hắn rồi híp mắt nghỉ ngơi.

“Xem ra chồn lửa này rất thích Viên sư đệ! Viên sư đệ sau khi hồi tông, không ngại thử nhận nhiệm vụ này xem.” Lặc Cống nhìn bộ dạng ngoan ngoan của chồn lửa, nửa than thở nửa hâm mộ đề nghị.

Viên Minh đúng là cũng có ý này, bèn hỏi: “Lặc Cống sư huynh, có thể nói chi tiết cho ta về nhiệm vụ của Tam động chủ này không?”

“Viên sư đệ thực sự thấy hứng thú sao? Thực ra bản thân nhiệm vụ không có gì, Tam động chủ yêu cầu rất đơn giản, trông coi kỹ chồn lửa, mỗi ngày cho nó ăn mấy khối Hỏa Viêm tinh, đừng để nó bị thương là được.” Lặc Cống nói với ngữ tốc cực nhanh.

“Nghe có vẻ không khó lắm.” Viên Minh nói.

“Nói thì đơn giản nhưng khi làm lại không đơn giản chút nào. Viên sư đệ ngươi còn chưa biết con chồn lửa này ngang bướng cỡ nào đâu.” Lặc Cống đỡ trán, thở dài đáp.

Đúng vào lúc này, chồn lửa vốn đang híp mắt đột nhiên mở mắt ra, miệng bắt đầu kêu hừ hừ.

Lặc Cống thấy thế vội vàng lấy ra một khối tinh thể màu đỏ lửa đưa tới cạnh miệng chồn lửa, xem ra chính là thứ mà Tam động chủ cho chồn lửa ăn trước kia.

Chồn lửa trông thấy tinh thể, lập tức ngẩng đầu, há miệng ngậm vật này rồi từng ngụm, từng ngụm cắn nát nuốt vào.

“Nhiệm vụ này thù lao thế nào?” Viên Minh sờ sờ đầu chồn lửa, hỏi đến vấn đề mình quan tâm nhất.

“Thù lao dĩ nhiên là hậu hĩnh, chỉ cần có thể theo yêu cầu của nàng, chăm sóc tốt chồn lửa là mỗi tháng có ba mươi điểm cống hiến thù lao, hơn nữa còn có thể từ chỗ nàng học miễn phí một môn pháp thuật, dĩ nhiên, nhất định phải thuộc phạm trù Luyện Khí kỳ.” Lặc Cống đáp.

Viên Minh nghe lời đáp này xong, càng động tâm hơn.

Ba mươi điểm trị cống hiến tuyệt đối là một món thù lao hậu hĩnh, làm việc ở Hỏa phường mỗi tháng cũng chỉ có mười điểm cống hiến, chưa kể còn có thể học tập miễn phí một môn pháp thuật.

Hắn tiếp tục nghịch đầu chồn lửa, trong lòng âm thầm hạ quyết tâm.

“Viên sư đệ không phải đệ tử Ngự Thú đường, nếu muốn nhận nhiệm vụ này vẫn phải tới Hành Chấp đường tiếp nhận, chấp sự nơi đó cũng đã biết nhiệm vụ này của Tam động chủ.” Lặc Cống nghĩ ngẫm thêm một chút rồi nói thêm.

“Đa tạ sư huynh nhắc nhở.” Viên Minh cám ơn một câu.

Hai người tiếp tục bước về phía trước tìm kiếm, nhưng tìm một hồi lâu mà không phát hiện ra chút manh mối nào.

Viên Minh còn đỡ, Lặc Cống càng lúc càng tỏ ra nôn nóng.

“Cứ mò mẫm tìm kiếm thế này cũng không phải cách, chi bằng đổi cách khác?” Viên Minh đề nghị.

“Ồ, Viên sư đệ có cách gì?” Lặc Cống mắt sáng lên, vội hỏi.

“Đã không tìm thấy mấy người Lam sư tỷ, không bằng để bọn họ tìm chúng ta.” Viên Minh đáp.

Lặc Cống khẽ giật mình, không hiểu cho lắm.

“Đốt cây tạo khói.” Viên Minh chỉ tay về một khoảnh cây rừng nhỏ cách đó không xa.

“Cách này hay đấy.” Lặc Cống xoa xoa tay, vui vẻ nói.

Hai người cùng nhau chặt hết cây cối trong khoảnh rừng kia, đốt lên một đám lửa lớn.

Khói đen cuồn cuồn nhanh chóng tỏa ra, xông thẳng lên không trung, hình thành một cột khói lớn.

Dung nham núi lửa đã dịu xuống, không còn bốc lên nhiều khói bụi nên cột khói màu đen này khá dễ thấy.

Một lúc sau, một tiếng hạc kêu thanh thúy truyền đến, tiếp đó hai con bạch hạc xuất hiện trên bầu trời phía xa xa, đồng thời nhanh chóng bay tới phía này.

Trên lưng bạch hạc có hai bóng người đang ngồi, chính là Mộc Ly và Xích Thuật.

“Hai vị, mọi người bình yên vô sự, thật tốt quá.” Viên Minh vẫy tay chào.

Trong lòng thất vọng, Lặc Cống miễn cưỡng nặn ra vẻ tươi cười, hỏi thăm hai người về tung tíc Lam Kha.

Ngay lúc này, một tiếng kêu lớn vang trời từ một phía khác truyền đến, đồng thời một bóng xám nhanh chóng tới gần, nhìn kỹ chính là con Kim Tình điều, Lam Kha và A Cổ Lạp đều ở trên lưng nó.

“Lam Kha sư tỷ, các ngươi không có việc gì, thật sự là tổ sư phù hộ.” Lặc Cống mừng rỡ khua tay nói.

Viên Minh cũng lộ vẻ vui mừng, trong lòng lại có thêm chút cảm khái.

Gặp phải loại thiên tai kia mà một nhóm sáu người bọn hắn đều còn sống, thực sự phải nói là rất may mắn.

Kim Tình điêu vừa đáp xuống, Lam Kha liền nhảy xuống đất, nhưng A Cổ Lạp lại không thấy động cựa gì.

Chỉ thấy chân phải gã từ chỗ đầu gối trở xuống cháy đen thui, da thịt bị thiêu hủy gần nửa, hiển nhiên là do dung nham gây ra, còn có rất nhiều vết bỏng ở những nơi khác, trông rất thê thảm.

Đám Mộc Ly thấy cảnh này đều khẽ biến sắc, Viên Minh cũng bất giác nhíu mày.

“A Cổ Lạp sư đệ, sao lại bị thường thành thế này?” Mộc Ly từng có mấy lần làm nhiệm vụ cùng A Cổ Lạp, quan hệ tương đối thân cận, lo lắng hỏi.

A Cổ Lạp cười thảm không đáp.

Chân phải bị thương tới mức này, kinh mạch phần chân e là cũng bị thương tổn, không biết có thể khôi phục hay không.

Lam Kha thở dài, kể lại một lượt quá trình A Cổ Lạp bị thương.

Khi dung nham đánh tới, gã thả bạch hạc ra định bay lên trời mà chạy, nhưng con bạch hạc kia lại sợ núi lửa phun trào, cứ thế mặc kệ A Cổ Lạp, bỏ chạy một mình.

A Cổ Lạp kinh hãi, chỉ có thể tự mình chạy trốn, nửa đường lại bị Hỏa Nham xà tập kích, chân phải bị cắn trúng, sau đấy lại bị dung nham đuổi kịp, chân phải bị đốt cháy, sắp phải chôn thân ở đây.

Đúng thời khắc nguy cấp, Lam Kha đi ngang qua, cứu A Cổ Lạp một mạng.

“Bất luận thế nào, tất cả mọi người còn sống vẫn là vạn hạnh trong bất hành. Thương thế của A Cổ Lạp sư đệ dù nặng nhưng cũng không phải không có cách khôi phục, có điều phải trở về tông môn rồi lại nói.” Lam Kha trấn an.

Mộc Ly là đệ tử Luyện Lô đường, tinh thông mấy ngón y thuật, lập tức thoa thuốc mỡ rồi băng bó vết thương cho A Cổ Lạp.

“Đa tạ Mộc Ly sư huynh.” A Cổ Lạp lên tiếng cám ơn.

Mấy người vội vàng chạy trối chết, giờ phút này đều khá mệt mỏi, bèn cùng ngồi quanh đống lửa nghỉ ngơi.

“Đúng là kỳ quái, làm sao lại đột nhiên xuất hiện núi lửa phun trào quy mô lớn cỡ này?” Mộc Ly nhìn về phía ngọn núi lửa khổng lồ.

“Thiên tai kiểu này, phàm nhân chúng ta làm sao có thể đoán trước được.” Lam Kha lắc đầu đáp.

“Có thể là Tháp Lý Viêm Ma dưới núi trở mình, ha ha…” Thấy Lam Kha bình an vô sự, Lặc Cống khôi phục sự hoạt bát lúc trước, cười ha ha nói.

“Tháp Lý Viêm Ma?” Viên Minh nhìn lại hỏi.

“Đó là một truyền thuyết về núi lửa Tháp Lý, khu vực này vốn là một dãy núi cây cối um tùm xanh tốt, ngọn núi khổng lồ kia cũng chỉ là một ngọn núi bình thường, về sau có tiên nhân mang một con viêm ma đến trấn áp dưới ngọn núi kia, viêm ma điều khiển hỏa diễm thiêu đốt nham thạch, biến nơi này thành khu vực núi lửa.” Lặc Cống mặt mày hớn hở nói, thỉnh thoảng lại đưa mắt liếc nhìn Lam Kha.

Viên Minh im lặng không nói, hắn nghĩ tới cái sừng đỏ lửa vừa tới tay kia, chắc không phải là sừng viêm ma gì đó chứ?

Hắn lập tức lắc đầu cười khổ, thầm mắng mình ngây thơ, loại truyền thuyết thần thoại thế này, làm sao có thể là thật?

“Phải rồi, lời đồn còn nói Viêm Ma mỗi một trăm năm lại trở mình một lần, dẫn đến núi lửa phun trào quy mô lớn, ta ở trong môn đã xem qua ghi chép về núi lửa Tháp Lý, hình như mấy trăm năm trước nơi này đã xảy ra núi lửa phun trào quy mô lớn, nói không chừng truyền thuyết kia là thật.” Lặc Cống thấy mọi người đều nhìn mình, càng hào hứng hơn, hùng hồn nói.

“Được rồi, đó đều là mấy truyền thuyết dân gian thôi, uổng cho ngươi là người trong giới tu tiên, lại đi tin mấy lời hoang đường như vậy.” Lam Kha nhíu mày, khẽ trách cứ.

Lặc Cống ngây ngô cười ha ha mấy tiếng rồi ngoan ngoãn ngậm miệng lại.

Nhưng cũng nhờ có câu chuyện của Lặc Cống, bầu không khí hiện trường nhẹ nhõm đi nhiều.

Mọi người nghỉ ngơi một lúc, hầu như đều đã khôi phục lại.

“Các vị tiếp đây tính thế nào?” Lam Kha hỏi.

“Xảy ra chuyện thế này, tiếp tục tìm kiếm Hỏa Phác ngọc cũng không được nữa, hay là trước trở về tông môn đi, vết thương của A Cổ Lạp sư đệ cũng phải mau chóng tìm người xem.” Mộc Ly đề nghị.

Nhưng người khác cũng không dị nghị, đoàn người lập tức lên đường tiến về phía tông môn.

Hành Chấp đường.

Những người cùng Viên Minh chấp hành nhiệm vụ trở về, nhất loạt giao Hỏa Phác ngọc đổi lấy phần thưởng, chỉ có hắn mang hết Hỏa Phác ngọc cho chồn lửa ăn nên không thể nhận được thù lao.

Nhưng Viên Minh cũng không quan tâm, hắn đã quyết định nhận nhiệm vụ chăm sóc Hỏa Sàm Nhi nên trực tiếp đi tìm chấp sự.

Sau khi đăng ký biên bản tiếp nhận nhiệm vụ ở bên đó, Viên Minh được cho biết, đệ tử không thuộc Ngự Thú đường muốn tiếp nhận nhiệm vụ dính dáng đến nuôi dưỡng linh thú cần phải đến Ngự Thú đường học tập kiến thức liên quan, hơn nữa còn phải nhận được chứng chỉ mới được.

Dù sao, việc liên quan đến sủng thú của Tam động chủ, nếu xảy ra chuyện thì chẳng ai gánh nổi trách nhiệm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận