Tiên Giả

Chương 374: Lạc bước trong vườn cổ

Nghe được lời này của Lôi Minh lão tổ, Viên Minh nhíu mày đồng thời chú ý thấy Tịch Ảnh bất giác xiết chặt nắm đấm, nhưng nàng vẫn cố nén lửa giận, yên lặng lui lại hai bước, nấp phía sau lưng Độc Cô Phong.

“Ha ha, nghe nói Vũ đạo hữu thê thiếp thành đàn, chắc không phải cô nào đạo hữu cũng dùng mấy lời ngon tiếng ngọt như vậy lừa đến chứ?” Kim Hi tiên tử có vẻ bất mãn với thái độ của Lôi Minh lão tổ, không nhịn được lên tiếng, nửa là để nhắc nhở, nửa để châm chọc.

Lôi Minh lão tổ lại chẳng hề bận lòng, liếc mắt nhìn Kim Hi tiên tử, toan mở miệng nói gì đó thì bị Vạn Sĩ Hồng cắt ngang.

“Được rồi, bảo sao các ngươi mấy năm qua đều không tiến thêm được, tinh lực dồn hết vào mấy chuyện lục đục vô bổ này, có phải đều quên chúng ta tới đây để làm gì rồi?” Vạn Sĩ Hồng đưa ánh mắt khinh thường đảo qua bốn người, thấy ai nấy trong lòng đều tức giận nhưng lại không tiện phát tác.

“Mặc Sĩ đạo hữu nói phải, có điều chẳng biết Mặc Sĩ đạo hữu tới giờ đã tìm được bao nhiêu bảo vật trong thành rồi? Có thể để chúng ta mở mang tầm mắt chút không?” Tô Tử Mạc hỏi xoáy.

Mê vụ vừa rồi dù có ảnh hưởng tới đám tu sĩ Nguyên Anh bọn họ nhưng không nghiêm trọng lắm, bởi vậy nên bọn họ vẫn có thể tranh thủ vừa chống đỡ cấm chế vừa lục soát không ít chỗ, nhưng cuối cùng lại phát hiện nơi này tuy rộng, phòng ốc xung quanh cũng rất nhiều nhưng bảo vật, cơ duyên giấu ở trong đó cực kỳ ít, dù có gặp được thì những món đồ đó cũng không lọt vào mắt Nguyên Anh kỳ bọn họ.

Huống hồ trong số này có không ít bảo vật có yêu tà thủ hộ, vừa rồi lại có mê vụ phủ xuống, thực lực yêu tà được tăng cường lên nhiều, đến Nguyên Anh như bọn họ mà cũng phải tốn ít sức lực để tiêu diệt, nhưng kết quả sau khi giết hết những yêu tà kia, thứ tới tay lại chỉ là bảo vật dành cho Kết Đan kỳ trở xuống, chuyện này khiến bọn họ phiền lòng thế nào hẳn cũng không khó để nghĩ ra.

Bọn họ sở dĩ tụ họp ở đây chứ không xé lẻ tự đi dò xét chính là bởi đều phát hiện điểm này, nếu không làm sao có thể đứng đây chờ tu sĩ Kết Đan kỳ tới, tất cả chắc chắn đã sớm tự mình đi tìm cơ duyên, bảo tàng cho bản thân rồi.

“Ta đúng là chưa thể kiếm được bảo vật, nhưng ta đã biết vị trí của nó.” Vạn Sĩ Hồng lạnh nhạt mở miệng nói.

“Nếu Mặc Sĩ đạo hữu đã tìm được vị trí bảo vật, sai lại còn tới tìm chúng ta? Chẳng lẽ là gặp phải cấm chế lợi hại gì?” Nghe vậy, Độc Cô Phong lập tức hiểu ra gì đó.

“Không sao, đại đa số phủ đệ trong thành này chúng ta đều có thể dễ dàng ra vào, chỉ có phủ thành chủ ở trung tâm nội thành, qua quá trình dò xét, ra phát hiện nơi đó bị một đạo cấm chế dịch chuyển không gian bao phủ, dù ta đã phá giải nó, trong phủ còn có một đạo còn lợi hại hơn cả cái bên ngoài, chỉ một mình ta e là khó mà phá giải, cần các vị hợp sức mới được.” Vạn Sĩ Hồng nói thẳng.

Y thành thực như vậy trái lại khiến mấy tên Nguyên Anh khác cảm thấy vô cùng kinh ngạc, trong lòng cũng không khỏi nảy sinh nghi hoặc, rốt cuộc là cấm chế dạng gì mà có thể khiến kẻ cao ngạo như Vạn Sĩ Hồng cũng không thể không tới cầu viện.

Thế là dưới sự dẫn dắt của Vạn Sĩ Hồng, cả đám lập tức chạy tới phủ thành chủ ở trung tâm thành, nhưng khi vừa bước tới trước phủ, đám người liền thấy một màn dọa người.

Chỉ thấy trên đường phố trước phủ thành chủ huyết quang đầy đất, dù là dưới đất hay trên vách tường hai bên đều mà một mảng đỏ ngầu, trên đó còn vô số vết kiếm, bên trên mỗi đạo đều lưu lại hàm ý khiến đám Lôi Minh lão tổ kinh hãi, dù không thấy cái xác nào, nhưng cảnh tượng như vậy hoàn toàn có thể nói rõ Vạn Sĩ Hồng đã phải trải qua đại chiến thế nào ở đây.

Thế nhưng khi mọi người nhìn về phía Vạn Sĩ Hồng lại thấy y vẫn giữ vẻ bình tĩnh như trước, quần áo trên người cũng không dính chút máu nào, lại nhớ tới bộ dáng nhẹ nhàng của y lúc mới đến, trong lòng bọn họ đều có thêm một tia cảnh giác.

Thực lực của Vạn Sĩ Hồng có lẽ còn mạnh hơn bọn họ tưởng.

Đại môn phủ thành chủ đã sớm bị Vạn Sĩ Hồng đánh nát, đứng ngoài cũng có thể nhìn thấy hoàn cảnh bên trong, nhưng thứ mọi người thấy trong phủ thành chủ cũng chỉ là một vùng đen sì quỷ dị, dù mê vụ đã tan nhưng chẳng ai thấy rõ được vật trong đó, thần thức thả ra hệt như trâu đất xuống biển, nhoáng cái đã biến mất không thấy gì nữa.

Gặp tình hình này, trong lòng ai nấy đều cảm thấy hơi e ngại, nhưng Vạn Sĩ Hồng lại không hề sợ hãi, cứ thế ở trước mặt mọi người đường hoàng bước vào trong phủ thành chủ.

Thân ảnh y nhanh chóng bị hắc ám nuốt chửng, biến mất khỏi tầm mắt mọi người, ngay cả một tiếng vang nhỏ cũng không thấy truyền ra.

Lôi Minh lão tổ và những tu sĩ Nguyên Anh khác thấy cảnh này cũng không còn do dự nữa, lập tức dẫn thủ hạ của mình nối nhau bước lên, theo gót Vạn Sĩ Hồng đi vào trong phủ thành chủ.

Như khi Kim Hi tiên tử chuẩn bị dẫn đám Bi Tu đi vào, nàng bước được mấy bước mà vẫn thấy Viên Minh đứng yên tại chỗ, chẳng có vẻ gì là muốn theo chân nàng đi vào.

“Viên tiểu hữu sao không đi vào?”

“Đa tạ Kim Hi tiền bối quan tâm, chỉ là vãn bối tự biết thực lực thấp, trong thành đối phó yêu tà đã phải cố sức lắm rồi, phủ thành chủ này theo lời Mặc Sĩ tiền bối nói là nơi cất giấu trọng bảo, tại hạ vốn chỉ là vô tình rơi vào đây, giờ thực sự không muốn liều mạng đánh cược, kính xin tiền bối thứ lỗi, cho phép vãn bối chờ ở trước cửa này. Đợi sau khi mọi chuyện kết thúc, lại theo tiền bối rời đi.” Viên Minh chắp tay nói.

Kim Hi tiên tử thấy hắn nói chân thành như vậy, thần sắc trên mặt cũng không giống đang giả bộ bèn gật đầu, không ép hắn mà chỉ căn dặn đôi câu rồi lập tức dẫn Bi Tu và Văn Tại Phủ đi vào trong phủ thành chủ.

Đưa mắt nhìn Kim Hi tiên tử đi vào phủ thành chủ xong, Viên Minh yên lặng chờ thêm một lúc, thấy không có ai từ trong phủ bước ra, bèn lập tức quay người chạy về phía thành Đông.

Lúc huyễn trận còn chưa bị phá, trong thành có hai chỗ tụ tập sương đen, trong đó phủ thành chủ là đầu nguồn. lâm viên tại thành Đông là nơi hội tụ, một đầu một cuối làm sương đen không ngừng vận chuyển trong thành.

Hiện tại mê vụ đã tan hết, Viên Minh trước lúc rời khỏi Thâu Thiên đỉnh đã quan sát được cả hai chỗ này khi ấy đều có một hồi linh quang yếu ớt hiện lên rồi nhanh chóng tắt đi, còn chưa khiến người khác chú ý tới.

Giờ đã có năm tu sĩ Nguyên Anh tề tụ, cơ duyên trong phủ thành chủ dẫu có tốt nhưng nếu Viên Minh định xơ múi gì thì chắc chắn sẽ vô cùng khó khăn, không khéo còn có thể rước lấy phiền phức không cần thiết, thậm chí là họa sát thân, chi bằng nhân khoảng thời gian trống này đi tới lâm viên chỗ thành Đông tìm kiếm một chút, dù có thể bảo bối tìm được có phẩm cấp thấp hơn một chút thì vẫn tốt hơn là đoạt thức ăn trong miệng cọp.

Đường tiến về thành Đông vô cùng thuận lợi, có vẻ là vì sương đen tiêu tan nên những yêu tà ẩn nấp càng sâu hơn trong dinh thự bên đường, Viên Minh cứ vậy đi một mạch tới thành Đông mà không gặp bất kỳ trở ngại nào.

Chẳng mấy chốc, hắn đã bước vào trong lâm viên. Vừa đặt chân vào trong, đập ngay vào mắt hắn là cành gãy, cây đổ đầy đất, gió cuốn lá rụng, cỏ dại mọc đầy, đình đài lâu các rách nát tiêu điều.

Khi có chưa bước vào tiên lộ, Viên Minh si mê bút mực sơn thủy nên có không ít kiến thức về về việc kiến tạo lâm viên, nhìn vào cảnh sắc trong vườn, thấy nó tuy bị cỏ dại lá khô phủ kín nhưng vẫn có thể mơ hồ hình dung được thịnh cảnh năm xưa, trong lòng không khỏi có chút bùi ngùi tiếc nuối.

Nhưng sau một thoáng cảm khái, Viên Minh lập tức gọi đỉnh nhỏ đồng thau ra che chở thân thể, đồng thời không hề buông lỏng cảnh giác.

Phàm là nơi cỏ cây tươi tốt, một khi để lâu không người ở đều sẽ tích âm tụ sát, pháp trận bao trùm toàn thành lúc trước cũng chính là lợi dụng điểm này mới chọn nơi này làm chỗ tụ tập sương đen.

Viên Minh trong lòng đề cao cảnh giác, sau đó bắt đầu chậm rãi thăm dò lâm viên.

Chỉnh thể lâm viên được thiết kết theo hình khuyên, cây xanh hoa đỏ đều mọc lên xung quanh sông hồ, xét đại thể thì có thể chia làm bốn khu vực lớn, nằm thẳng hướng phía sau đại môn là một rừng cây um tùm, phía bên trái là một khu đất đầy đá vụn, giả sơn trùng điệp, phía bên phải là một vùng hoa cỏ như gấm, năm màu đan xen nhau.

Nếu tiếp tục đi thẳng tới thì có thể thông qua một cây cầu bắc trên hồ đi tới một hòn đảo nhỏ, vòng qua đảo nhỏ này đi tiếp về phía trước sẽ thấy một tòa lầu các ba tầng tối màu lẳng lặng đứng sừng sững giống như đang quan sát kẻ bước vào vườn khiến người ta mơ hồ ớn lạnh.

Dù mê vụ đã tan nhưng lực lượng vô hình ngăn cản thần thức vẫn tồn tại, không có Thâu Thiên đỉnh phụ trợ, Viên Minh cũng không cách nào kham phá, chỉ có thể dùng mắt thường và phần thần thức ly thể được vài thước để quan sát tình hình xung quanh.

Địa điểm xây dựng lâm viên cũng không phải vùng hoang dã bình thường, bầu trời trên đầu không thấy mặt trời mặt trăng, lại có ánh sáng lấm tấm chiếu xuống.

Nhưng khi Viên Minh bước vào trong rừng cây kia, dưới tàng cây tán lá um tùm che phủ, bóng tối bao trùm thân thể hắn, nuốt chứng hết ánh sáng chỉ để lại một vùng u ám.

Bốn phía xung quanh vô cùng yên tĩnh, chỉ có tiếng gió xào xạc thổi qua ngọn cây, nghe như tiếng rắn độc giấu mình trong bóng tối phun lưỡi về phía Viên Minh.

Viên Minh chợt cảm nhận được một luồng khí lạnh vô danh bò lên người hắn, tựa như mình bị kẻ nào đó để mắt tới, nhưng khi ngẩng đầu nhìn xung quanh, ngoài bóng cây thì hắn không thấy bất kỳ thứ gì khác.

Hắn từ từ bước chậm lại, đỉnh nhỏ đồng thau liên tục quay quanh người, nhưng qua một thời gian khá lâu vẫn không thấy có yêu tà nào đánh tới.

Cùng lúc đó, theo bước chân tiến vào càng lúc càng sâu, bên cạnh hắn cũng dần dẫn xuất hiện linh mộc có tuổi đời không ngắn, Viên Minh liền lấy cốt đao màu trắng ra, thi triển pháp lực thu thập đám linh mộc này.

Rất nhanh Viên Minh đã tới chỗ rìa rừng cây, chỉ thấy nơi đây cây cối thưa thớt, chỉ có một cây tùng già cứng cáp đứng lẻ loi trước cây cầu, theo từng cơn gió nhẹ thổi qua, cành lá của nó khẽ lung lay trông như cánh tay đang vẫy gọi Viên Minh.

Thấy linh khí bên trên cây tùng già này rất đậm, Viên Minh liền ngưng mắt, khẩy nhẹ ngón tay, tức thì cốt đao màu trắng liền chém tới thân cây.

Sau một tiếng giòn vang, bên trên thân cây lập tức có thêm một vết chém, nhưng cây tùng già vì một đao kia cũng chỉ hơi lay động một lúc rồi không có thêm động tĩnh gì nữa.

Trông thấy vậy nhưng Viên Minh vẫn không hề chủ quan, trái lại tiếp tục thôi động cốt đao màu trắng chém tới.

Theo tốc độ chém càng lúc càng tăng, những âm thanh giòn vang nối liền thành một chuỗi, thoạt nghe như tiếng phàm nhân kêu gào thảm thiết khiến người ta rùng mình.

Khi thân cây bị chém đứt hơn nửa, cây tùng già cuối cùng không còn chống đỡ được sức nặng, từ từ đổ xuống chỗ Viên Minh đang đứng.

Thấy cảnh này Viên Minh lập tức lách người tránh né, tiếp đó liền nghe một tiếng trầm đục như tiếng thở dài, cây tùng già đổ sụp xuống, lắc lư vài lần rồi không động tĩnh gì nữa.

Viên Minh chờ thêm chốc lát, xác nhận không có gì bất thường mới chậm rãi thở ra một hơi, vung tay quét một cái thu hồi cả thân lẫn gốc cây tùng già.

Từ vòng tuổi trên thân cây mà tính thì cây tùng này đã hơn ngàn tuổi, linh khí trên thân cực dày, gần như có thể tính là linh tài đỉnh cấp.

Chỉ có điều sau khi thu cây tùng già lại, trong lòng Viên Minh xuất hiện một tia lo nghĩa, đại đa số bảo vật ở đầy đều có yêu tà thủ hộ, chỉ có mỗi cây tùng già này là lẻ loi trơ trọi đứng đây như chẳng có ai trông giữ, dù nhìn thế nào cũng có vẻ cổ quái.

Viên Minh trầm tư suy nghĩ, đồng thời đưa mặt dọc theo cây cầu nhìn về phía trước, thấy trên hòn đảo giữa hồ có một đình nghỉ mát, ngoài đình là là hoa cỏ mọc đầy đất, không thấy bóng dáng cây thân gỗ nào, hắn lại âm thầm suy nghĩ thêm một lát rồi đột nhiên quay người trở về.
Bạn cần đăng nhập để bình luận