Tiên Giả

Chương 518: Thoát khỏi Phù Tang

“Sao lại vậy?”

“Đảo chủ đâu? Từ phó đảo chủ đi đâu rồi?”

Các tu sĩ Phù Tang đảo vô cùng hoảng sợ, căn bản không biết đã xảy ra chuyện gì.

Bên trong Chân Không điện, thông qua truyền tống phù đám người Từ Phất biết bên ngoài đại loạn không khỏi kinh hãi biến sắc.

Phù Tang đảo là căn cơ của bọn họ, trọng yếu hơn Tam Tiên điện nhiều lắm. Mấy người họ bàn bạc một chút, không để tâm đến chuyện ngăn cản người khác tiến vào Tam Tiên điện nữa mà bắt đầu đi ra bên ngoài.

Trên không trung của Chân Không điện chợt lóe lên, một nữ tử áo trắng xuất hiện, bàn chân ngọc trắng nõn nhẹ nhàng đáp xuống chóp đỉnh của Chân Không điện.

Nàng này tóc như mây, da như mỡ đông, ngũ quan tinh xảo không có khuyết điểm khiến người ta có cảm giác không chân thực.

“Chậc chậc, thành Phù Tang này quả là một tòa thành tốt, vậy nên phá hủy mới đáng giá.” Nữ tử áo trắng cười khẽ, giơ tay phải lên vén lại phần tóc mái bị gió thổi tán loạn.

Tay phải nàng ta lại chỉ là đoạn xương trắng không hề có tí da thịt nào, tay trái cũng tương tự vậy.

“Tôn giả, kế hoạch đều thuận lợi, chỉ là đám người Từ Phất đã muốn đi ra khỏi Chân Không điện, nếu để bọn chúng hội họp với đám tu sĩ thành Phù Tang thì cục diện lại được duy trì, sợ là chúng ta sẽ khó giải quyết hơn.” Một gã thanh niên chợt xuất hiện sau lưng nữ tử áo trắng này, nói.

“Ta biết!” Nữ tử áo trắng bấm tay điểm ra, tế ra một cái lồng bằng xương trắng lớn bằng bàn tay, ném xuống bên dưới.

Lồng giam biến lớn, đột ngột xuất hiện bao phủ toàn bộ Chân Không điện vào bên trong.

Một chấn động kỳ dị từ trong lồng giam bạch cốt, xương cốt của tất cả mọi người trong Chân Không điện cũng không khống chế được mà chấn động theo, nhưng cả người lại không thể động đậy được.

Từ Phất cùng các tu sĩ Nguyên Anh kỳ cũng tương tự, chỉ có thể vừa kinh vừa sợ.

“Nơi này giao cho ta, các ngươi đến thành Phù Tang quấy đảo nhân tâm đi, nhất định phải khơi mào khiến cả đám trong thành tranh đấu với nhau! Hiếm khi Vạn Thiên Nhân cùng con Kim Ô cấp năm đều không ở trong thành, nhất định phải hủy diệt nhất mạch Phù Tang đảo!” Ánh mắt nữ tử áo trắng lóe lên, nói.

“Vâng!” Gã thanh niên kia lên tiếng, sau đó biến mất.

“Quả nhiên đúng như dự liệu của Nghê Mục. Tham lam thật sự sẽ khiến người ta đánh mất cả tâm trí, dù là tồn tại Phản Hư kỳ cũng vậy.” Nữ tử áo trắng nhìn xuống dưới, hai tay từ từ duỗi về phía trước, bấm quyết điểm xuống bên dưới.

Bên trong Chân Không điện, xương cốt cánh tay trái của Từ Phất đột ngột run rẩy dữ dội, dù y có vận công áp chế thế nào đi nữa cũng không có hiệu quả.

“Rặc” một tiếng, cánh tay trái của y đứt gãy, khúc xương tay còn dính vào máu thịt đâm rách da thịt chui ra ngoài.

Từ Phất hoảng sợ, muốn há mồm kêu gào nhưng lại thế nào cũng không phát ra âm thanh gì.

Lại một tiếng "rặc rặc" giòn vang, da thịt chân phải y nứt ra, cũng lòi ra một nhánh xương chân.

Tiếng xương gãy liên tục vang lên, càng lúc càng có nhiều xương cốt từ trong thân thể Từ Phất lòi ra ngoài. Y nhanh chóng biến thành một con quái vật mọc đầy gai xương, đầm đìa máu tươi.

Một luồng sáng xanh từ trong cơ thể của Từ Phất vọt ra ngoài, bên trong là một tiểu nhân Nguyên Anh màu xanh lam, trên mặt mang đầy vẻ sợ hãi nhanh chóng bỏ chạy.

Ngay lúc này, lại một có một lực hút cường đại xuất hiện bao phủ lấy Nguyên Anh của Từ Phất.

Một lực lượng âm hàn xâm nhập vào, pháp lực của tiểu nhân Nguyên Anh màu lam bị đông cứng không hề có lực chống cự, chỉ có thể tùy ý bị hút bay ra ngoài.

Sâu trong thành Phù Tang, chiến hỏa đang lan tràn, đã bắt đầu thiêu cháy đến các khu vực khác trong thành.

Bên cánh phải, trong dinh thự của Hồng Chi đảo.

Đám người Hồng Chi đảo không đi tới chỗ cột sáng màu bạc mà tụ tập lại với nhau. Nhan Tư Vận, Nhan Tư Tịnh cùng với những người khác của Bách Đan phường cũng đều ở đây, tất cả đều mang theo vẻ bất an.

Mọi người ai nấy không lên tiếng, như thể đang chờ đợi gì đó.

Hai luồng độn quang từ xa bay tới, đáp xuống nội viện rồi hiện ra hai đệ tử Hồng Chi đảo.

“Đảo chủ, đã tra rõ, không biết vì sao mà khu Ô Thủ lại có xuất hiện nhiều người cướp bóc đốt phá, ta và Lục Mi tỷ tỷ cũng không dám tới gần, chỉ đứng từ xa nhìn lại. Trong đám cướp bóc kia có một phần mặc áo đen không rõ thân phận, một phần là tán tu trên đảo, cũng có một vài tu sĩ ở thế lực nhỏ trong này.” Một nữ tu dáng người đầy đặn lên tiếng.

“Dường như cao tầng Phù Tang đảo đột ngột biến mất hết, tu sĩ Kết Đan kỳ trở xuống căn bản không ngăn cản được, chỉ sợ không bao lâu nữa sẽ bị cướp bóc sạch mất." Một thiếu nữ có hàng mày xanh biếc tiếp lời.

“Làm sao lại như vậy? Ai dám gây rối trên Phù Tang đảo này?” Bích Thủy Nhu khó tin.

“Mấu chốt vấn đề ở những kẻ áo đen không rõ lai lịch kia. Mà chỗ chúng ta cũng không an toàn, lát nữa hẳn đại quân cướp bóc sẽ kéo đến đây, cần phải tính toán sớm!” Nhan Tư Vận điểm lên mi tâm nói.

Trong thời gian này, Bích Thủy Nhu cũng đã chứng kiến được khả năng dự liệu như thần của Nhan Tư Vận nên nghe vậy, nàng ta chợt biến sắc.

“Lập tức tập hợp mọi người lại, mang theo vật tư rời khỏi Phù Tang đảo!” Nàng ta đứng dậy phân phó.

Chúng tu sĩ Hồng Chi đảo nghe vậy lập tức bận rộn hẳn lên.

“Bảo người của Bách Đan phường cũng chuẩn bị sẵn sàng, rời khỏi nơi này." Nhan Tư Vận nói với một tu sĩ Bách Đan phường phía sau.

Người này ứng một tiếng rồi nhanh chóng dời đi.

Tiếng kêu chém giết từ khu phường thị Ô Túc truyền đến khiến tất cả mọi người trong phường thị đều sợ hãi, lại không biết đã xảy ra chuyện gì.

Chẳng qua tin tức cũng nhanh chóng truyền tới. Biết được khu Ô Thủ xảy ra đại loạn cướp đoạt tài phú trên Phù Tang đảo, mọi người đều vừa kinh vừa sợ.

Trong lúc mọi người còn đang kinh hãi thì bầu không khí nơi này cũng đã trở nên quỷ dị. Ánh mắt của mấy tu sĩ đi lại trên đường bắt đầu phủ đầy tham lam nhìn về mấy cửa hàng bày đầy hàng hóa với đủ màu sắc.

Sắc mặt các chủ quầy cũng đã trở nên khó coi hơn, một số người đã bắt đầu đóng cửa tiệm, còn cố gắng thả nhẹ tay tránh kích thích cái gì đó.

Ngay lúc này, một tiếng nổ lớn vang lên!

Một cửa hàng đan dược ở trong phường thị chợt nổ tung, cột lửa bùng cao ngút trời khiến mấy cửa hàng cạnh đó cũng bị ảnh hưởng, vách tường đổ sập, vô số hàng hóa bị đánh bay nằm la liệt đầy đất.

"Cướp a…”

Nhóm tu sĩ với hai mắt đỏ ngầu bắt đầu xông về phía cửa hàng.

Phường thị trong thành Phù Tang nguyên bản đầy phồn hoa náo nhiệt nay đã biến thành chiến trường luyện ngục, nơi nơi đều là điên cuồng chém giết và cướp bóc.

Hỗn loạn trong thành Phù Tang đang nhanh chóng lan tràn, mà đám người trong bí cảnh lại hoàn toàn không biết gì cả.

Trên bờ biển phủ đầy cát trắng, bọt nước theo những con sóng trên mặt biển ập tới, tầng tầng lớp lớp chồng lên nhau ập xuống mặt Viên Minh.

Viên Minh bị những con sóng biển này đánh thức khỏi cơn mê ngủ, đột ngột mở mắt ra, bò dậy khỏi bờ cát.

Hắn nhìn xung quanh, mới phát hiện mình đang ở trên một hòn đảo cây cối xanh um tươi tốt.

Quanh mình có gió khẽ thổi, thiên địa linh khí vô cùng nồng đậm hơn xa ở đại lục Tam Tiên điện.

Dù chỉ ở trong này, không cần cố ý hấp thụ nhưng cũng cảm giác được linh khí như cọ rửa từng lỗ chân lông của hắn, khiến hắn cảm thấy thoải mái và thư thái chưa từng có.

Chẳng qua, Viên Minh chỉ cảm nhận trong chốc lát rồi thu hồi tâm tư lại, nhìn xung quanh mình.

Tịch Ảnh mới vừa rồi còn truyền tống cùng hắn, nay đã không còn thấy bóng dáng.

Viên Minh buông thần thức dò xét bốn phía nhưng cũng không thấy tung tích của Tịch Ảnh.

Hồn Kim Ô mà Tịch Ảnh để lại trong thần thức hắn vẫn còn đó, chỉ là nó tỉnh tỉnh mê mê, hắn truyền âm cho nó cũng không thấy phản ứng lại.

“Chẳng lẽ truyền tống trận kia sẽ ngẫu nhiên truyền tống người đến những địa điểm khác nhau.” Viên Minh thầm nghĩ.

Bộ dạng hồn Kim Ô này như bị cắt đứt liên hệ với Tịch Ảnh, như bị cấm chế ngăn cách.

Nghĩ đến thần thông của Tịch Ảnh dư sức bảo vệ bản thân, hắn cũng không quá lo lắng mà nhìn về phía bên trong hòn đảo.

“Chẳng lẽ nơi này là Tam Tiên đảo? Hóa ra không phải là ba hòn đảo mà là ba ngọn núi trên một hòn đảo?” Viên Minh chăm chú nhìn ba ngọn núi, lẩm bẩm.

Ngay lúc này, phân hồn thứ nhất trong Thâu Thiên đỉnh truyền tin đến, Nhan Tư Vận đang cầu nguyện.

“Nhan Tư Vận? Nàng ta gặp chuyện sao?” Viên Minh khẽ động, bay xuống biển.

Hắn dùng lệnh bài màu bạc triệu hoán ra kết giới màu bạc ngăn cách xung quanh, sau đó mới trốn vào không gian trong Thâu Thiên đỉnh, ngồi trên đài sen bạch ngọc cảm ứng cầu nguyện của Nhan Tư Vận.

Sắc mặt Viên Minh biến đổi, hắn lấy thần thức Nhan Tư Vận làm mốc hàng lâm xuống thành Phù Tang, nhìn thấy hết thảy mọi chuyện.

Bên trong thành Phù Tang chiến hỏa khắp nơi, nơi nào cũng cướp bóc chém giết, thành trì phồn hoa đã chuyển sang hoang tàn, bị hủy diệt gần một nửa.

Cũng may Hồng Chi đảo, Nhan Tư Vận cùng Bách Đan phường phản ứng nhanh, phát hiện tình hình không ổn đã lập tức rời đi, lúc này đã ra khỏi thành Phù Tang, chuẩn bị chạy ra khỏi Phù Tang đảo.

“Những người mặc áo đen kia rất giống thành viên của Phá Hiểu tán minh, hẳn việc này do Vu Nguyệt giáo gây ra?” Viên Minh thầm nghĩ.

Càng nghĩ, hắn càng cảm thấy có lý.

Vu Nguyệt giáo có chí hướng khắp thiên hạ, mà Phù Tang đảo lại đứng đầu quần đảo Đông Hải, nếu có thể nhân dịp này diệt sạch Phù Tang đảo chẳng phải vừa hiển lộ rõ thực lực của Vu Nguyệt giáo lại có thể đả kích sĩ khí chúng tu sĩ Tu Tiên giới ở Đông Hải rồi hay sao? Nói không chừng còn khiến các đảo khác ở Đông Hải quy phục giáo nữa.

Đám lão gia hỏa bốn đảo Phù Tang, Kim Ngao, Không Linh, Địa Hoa lợi dụng bọn họ tiến vào Tam Tiên điện lại bị Vu Nguyệt giáo chặt đứt đường lui, thật là trộm gà không thành còn mất nắm gạo.

“Phù Tang đảo đã thành nơi thị phi, những người mặc áo đen kia có thể là giáo đồ của Vu Nguyệt giáo. Các ngươi mau rời khỏi đây, trở về thành Long Vương.” Viên Minh phân phó.

Nhan Tư Vận nghe vậy, trong lòng chấn động, vội vàng cung kính đáp lời rồi lệnh cho đội ngũ tăng tốc độ.

Vào lúc này, chợt có mấy chục bóng trắng từ dưới mặt đất phóng tới, đánh về phía đội ngũ Bách Đan phường và Hồng Chi đảo. Trong chớp mắt chúng đã tiến tới trước đám người, là mấy chục ngọn tiễn bằng xương trắng to cỡ cánh tay. Trên mũi tên còn hiện lên ánh sáng xanh lục mờ nhạt, hiển nhiên là đã được bôi kịch độc lên.

Viên Minh đã sớm phát hiện có mai phục bên dưới, bèn rút Lôi Công chùy ra điểm xuống.

Hư không trước người Nhan Tư Vận vặn vẹo, một loạt lôi điện từ nơi đó bắn ra, quét qua mấy chục cốt tiễn, đánh bật chúng đi.

Những người còn lại của Hồng Chi đảo và Bách Đan phường đều giật mình, sau đó thở phào một tiếng nhìn Nhan Tư Vận đầy khâm phục.

Nhan Tư Vận cũng bị loại tia sét này làm giật nảy mình, nhưng cũng hiểu là Minh Nguyệt thần đại nhân xuất thủ nên càng thấy an ổn.

“Nhan đạo hữu, đa tạ ngươi!” Bích Thủy Nhu truyền âm cảm ơn, sau đó đám người Hồng Chi đảo vội kết trận phòng ngự, còn nàng ta vượt lên trước quát lớn: “Kẻ nào mai phục? Có gan thì hiện thân ra đi!”

“Hừ!”

Dưới mặt đất truyền ra tiếng hừ lạnh, rồi một luồng khí đen hiện ra. Sau đó năm người mặc áo đen hiện thân, người cầm đầu là một đại hán cao to có tu vi đạt tới Kết Đan kỳ.

Mấy người khác cũng đều bịt khăn đen, không thấy rõ mặt nhưng nhìn uy áp tản ra cũng đều là Kết Đan kỳ, chỉ là khí tức lại hơi cổ quái.

Cảm ứng được tu vi mấy người này, trong lòng Bịch Thủy Nhu giật thót, thầm hô không ổn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận