Tiên Giả

Chương 33: Mượn thế

Viên Minh giật nảy mình, vội vàng ngửa người ra sau.

Chớp mắt tiếp theo, mặt sông nổ bắn một đám bọt nước, đồng thời một con thú đầu rắn khổng lồ bất thình lình từ dưới nước xông ra, há cái miệng to như chậu máu cắn về phía Viên Minh.

Cũng may Viên Minh kịp tránh, không để bị cắn trúng. Con vật đầu rắn kia sau đó kéo theo thân rắn dài mười trượng vọt thẳng lên, khi cả người đã ở trong không trung, phần đuôi rắn vừa thoát khỏi mặt nước đột nhiên quét ngang, nặng nề đập vào bụng dưới Viên Minh.

Một tiếng ‘Ầm’ vang lên.

Bụng dưới Viên Minh truyền ra một hồi đau nhức, cả người bị một lực cực lớn đánh bay ngang ra, mãi đến khi đụng gãy ba thân cây cổ thụ mới dừng lại.

Hắn lồm cồm đứng dậy, tức thì trong cổ dâng lên vị ngai ngái, để hắn ý thức ngay được rằng, con thủy mãng vừa xuất hiện đánh lén kia có thực lực hơn xa con trăn rừng lúc trước.

Để đối phó với trăn rừng, hắn tự tin nắm chắc mấy phần, cộng thêm việc e ngại Phi Mao thuật phản phệ nên Viên Minh thủy chung không biến thân, muốn đơn thuần dựa vào thực lực bản thân, thử chém giết hung thú, nhưng bây giờ thì không được.

Hắn đưa một tay bấm niệm pháp quyết, điều động pháp lực trong người, hóa thành một con vượn trắng hung hãn.

Sau khi ổn định thân hình, hắn mới phát hiện ra con thủy mãng từ dưới sông xông lên kia toàn thân đen bóng, người mọc đầy vảy giáp hình thoi, trên cái đầu rắn ngóc cao mọc ra một cái sừng màu đen dạng xoắn ốc như mũi khoan, cặp mắt với đôi tròng màu đỏ tươi phát sáng, tràn ngập vẻ khát máu.

“Đây là Độc Giác khuê mãng?” Viên Minh hơi ngập ngừng nói.

Hắn mới chỉ xem qua một lần nội dung về cái tên này trong cuốn Thường Loại Hung Thú Đồ Giám mà Triệu Đồng đưa cho, so hình vẽ trên sách với con vật trước mắt thì chỉ có năm phần tương tự, nhưng phần nội dung ghi chi tiết mô tả và đặc điểm nhận dạng thì vô cùng ăn khớp.

“Nếu nó đúng là thứ đó thì phiền phức to!” Viên Minh thầm than.

Đúng lúc này, khuê mãng màu đen đã phát động tấn công. Nó lắc lư thân mình trườn tới, vẫn giữ cái đầu ngóc cao, há cái miệng to như chậu máu ra, từ trên cao phun một hơi xuống chỗ Viên Minh.

Một luồng khói tím dày đặc lập tức miệng nó phóng ra, cuồn cuộn quét trên mặt đất, chỉ trong nháy mắt đã bao phủ hết một khu vực có phương viên mười trượng, khiến hoa cỏ bên trong nhanh chóng rủ xuống, lộ vẻ khô héo.

“Bụng có khí độc, khiến cỏ cây khô héo, khí huyết lụi bại, dùng dịch nhọt độc trên lưng con cóc để hai thứ tiêu trừ lẫn nhau.” Đoạn miêu tả trên sách đã được Viên Minh ghi trong đầu lập tức hiện ra.

Thứ này dù chưa thể tính là một hung thú cấp một bậc trung, nhưng cũng không kém bao nhiêu, khó chơi hơn trăn rừng rất nhiều.

Viên Minh vội vàng lui về phía sau, tránh né khói độc đang lan tràn đuổi theo.

“Rống…”

Nhưng hết lần này tới lần khác, một tiếng thú rống hùng hồn đột nhiên truyền tới, theo đó là một luồng gió lốc cực mạnh thổi tới, chớp mắt đã khiến đám khói độc màu tím kia lan tràn nhanh hơn hẳn, chỉ chốc lát đã bao trùm khắp phương viên trăm trượng.

Viên Minh dù có chạy nhanh thế nào cũng không nhanh bằng gió, kết quả cũng bị bao trùm vào bên trong.

Hắn theo bản năng nín thở, nhanh chạy ra phía ngoài, nhưng bốn phía tràn ngập khói tím, không chỉ che kín tầm mắt của hắn mà còn ăn mòn hết những sợi dây leo rủ xuống.

Đến ngay cả cành nhánh cây cổ thụ cũng vì khói tím mà khô héo, Viên Minh liên tục thử trèo lên mấy lần, kết quả đều là vừa mới túm lấy thì cành cây liền đứt gãy, khiến hắn rớt xuống.

“Lần này phiền rồi.” Viên Minh cau mày, chỉ có thể nắm trường kiếm trong tay, đưa mắt tập trung nhìn bốn phía.

Đúng lúc này, mặt đất dưới chân hắn đột nhiên rung động một hồi, ngay tiếp đó, một bóng đen lướt ngang đến, kéo theo một trận kình phong.

Viên Minh phát giác bất thường, vội vàng giơ kiếm đón đỡ.

Chỉ nghe một tiếng ‘keng’ vang lên.

Mũi kiếm chém lên trên vảy giáp của Độc Giác khuê mảng, tóe ra một chùm hoa lửa.

Lực lượng khổng lồ một lần nữa bức lui Viên Minh, dù không chật vật như lần trước, nhưng cũng đủ khiến khẩu khí trong miệng mà hắn vẫn kìm nín nãy giờ bị đánh tan, bất giác hít vào một ngụm khói độc.

Chỉ nháy mắt sau khi khói độc vào miệng, khoang miệng và cổ họng Viên Minh lập tức truyền ra một đợt cảm giác khô nóng như thiêu, tựa hồ như mới nuốt than lửa, vừa đau đớn vừa tắc nghẹn, khó chịu vô cùng.

Viên Minh vội vàng nín thở lần nữa, ngưng thần nhìn khắp xung quanh.

Bên trong khói đen dày đặc, cái bóng màu đen lại lần nữa đánh tới, giữa cái bóng còn thấy lóe lên hai vầng sáng đỏ như hai cái đèn lồng, thì ra thứ lao tới chỗ Viên Minh không phải thân mình, mà là cái đầu của con khuê mãng.

Viên Minh thấy thế, lập tức dồn lực vào tay, cơ bắp nổi lên, đồng thời pháp lực trong đan điền cũng điên cuồng tuôn ra, chảy vào trong Thanh Ngư kiếm.

Chờ đầu con mãng một sừng vừa vọt tới gần, Viên Minh lập tức vung tay lên cao, trường kiếm trong tay tỏa ánh sáng xanh đậm, chém thẳng về chỗ giữa hai cái đèn lồng màu đỏ tươi.

Nhìn như con khuê mãng này ngang ngược giơ đầu chịu báng, thực tế nó khống chế cái đầu khổng lồ vô cùng khéo léo, chính xác.

Cái sừng nhọn dạng xoắn ốc trên đầu con thủy mãng như một thanh trường mâu lao thẳng tới, húc đúng vào thanh trường kiếm đang đánh tới.

Một tiếng kim loại va chạm vang lên, kéo theo đó là một hồi những tiếng ong ong chấn động.

Trường kiếm trong tay Viên Minh bị phản lực chấn cho suýt rời tay, còn Độc Giác khuê mãng cũng bị đánh cho thân thể khựng lại, không thể không lắc lư cơ thể để hóa giải lực đạo.

Lúc này, Viên Minh lại ổn định thân hình trước một bước, băng băng xông lên trước mấy bước, hai tay nắm chặt Thanh Ngư kiếm, thân hình quay một vòng lớn, xoay trường kiếm chém ngang vào bụng con khuê mãng một sừng.

“Kang kang kang”.

Một dải hoa lửa tóe ra, theo đó là một vệt huyết quang lóe hiện.

Vảy giáp Độc Giác khuê mãng bị một đòn cực nặng này đánh cho rách một vết dài.

“Có thể làm nó bị thương, tức còn có thể đánh được.” Viên Minh thầm vui mừng.

Nhưng hắn vui mừng chưa được bao lâu, thế cục lại đột nhiên xoay chuyển.

Mặt đất nơi Viên Minh đặt chân bất thình lình chấn động kịch liệt, đất đá vỡ tung, để lộ ra một vết nứt khó ngờ.

Hắn còn không kịp có phản ứng gì, cả người đã rơi thẳng xuống, rớt vào trong khe nứt.

Ngay tiếp đó, nửa phần thân thể con khuê mãng đã sớm ở dưới khe nứt hiện ra, khi Viên Minh vừa rơi xuống khe nứt, thân mãng lập tức cuộn lại, quấn chặt lấy người Viên Minh.

Viên Minh thầm run lên, con khuê mãng này lại còn đặt cho hắn một cái bẫy?

Quanh thân Viên Minh căng cứng, lực lượng cường đại từ bốn phương tám hướng liên tục ép tới, khiến xương cốt lồng ngực hắn bị xiết cho lách cách rung động, đồng thời mật trong bụng dâng lên, tức thì cổ họng cảm nhận được một hồi hương vị đắng chát.

“Lực lượng mạnh quá.” Viên Minh thầm nghĩ trong lòng, đồng thời cũng bắt đầu bộc phát lực lượng toàn thân, ý đồ tách thân khuê mãng ra.

Nhưng hắn vừa phản kháng một chút, khuê mãng lại tăng gấp bội lực xiết khiến tiếng xương cốt lồng ngực hắn ma sát lập tức vang lên dày đặc, cảm giác tức ngực cũng theo đó tăng lên, hô hấp bắt đầu trở nên khó khăn.

Hắn gắng gượng vươn cánh tay cầm kiếm ra, vận sức hòng vung kiếm chém.

Nhưng lúc này, khí độc mà hắn hít vào bắt đầu phát huy tác dụng, theo đó, huyết khí trong cơ thể Viên Minh đột nhiên trở nên trì trệ, dù vẫn có thể điều động pháp lực nhưng sức lực toàn thân lại bắt đầu yếu đi nhanh chóng.

Theo lần xiết tiếp theo của con Độc Giác khuê mãng, Viên Minh bỗng cảm thấy cánh tay mềm oặt, cầm không nổi thanh trường kiếm, để nó rời tay, rơi bịch xuống đất.

Đối diện với thực lực tuyệt đối, Viên Minh lần đầu tiên cảm nhận được sự tuyệt vọng.

Độc Giác khuê mãng thấy Viên Minh đã buông vũ khí, người lộ vẻ uể oải liền không tiếp tục quấn chặt thân thể hắn nữa, mà quay đầu treo trước mặt Viên Minh.

Một cặp mắt đỏ tươi nhìn xuống hắn, trong mắt không ngờ lại mang theo chút biểu cảm rất giống con người.

Viên Minh từ trong mắt nó đọc ra được sự căm giận, oán hận, khinh miệt và cả tàn nhẫn.

Rất hiển nhiên, con Độc Giác khuê mãng này hoàn toàn khác với những hung thú mà hắn gặp trước đây, chẳng những có lực lượng cực mạnh, còn có linh trí rất cao.

Khí huyết toàn thân ngưng trệ, lực lượng hư thoát vô cùng nghiêm trọng, nhưng Viên Minh vẫn ra sức điều khiến cánh tay, lần sờ trên người một trận.

Độc Giác khuê mãng cho rằng hắn còn thủ đoạn gì muốn giở ra, lập tức lần nữa xiết chặt.

“A…”

Viên Minh nhịn không được đau đớn kêu lên, thân thể cũng bất giác căng cứng.

Khuê mãng không chờ thêm nữa, lập tức đưa cái đầu tới sát mặt Viên Minh, rồi há miệng toan nuốt món ngon trước mắt vào trong bụng.

Viên Minh bị nó quấn chặt, cơ bản không cách nào tránh né, chỉ có thể bấm pháp quyết, miệng khét quát một tiếng: “Lên.”

Chớp mắt tiếp theo, ánh sáng vàng trước người con khuê mãng bừng lên, đồng thời một cây măng đá to lớn đột nhiên trồi lên khỏi mặt đất, đâm tới.

Sau khi thăng cấp lên Luyện Khí tầng ba, Địa Thứ thuật của hắn đã tiến bộ không ít, giờ đã có thể không cần dùng tay chạm đất mà vẫn có thể phát động Địa Thứ thuật, tốc độ thi triển cũng nhanh hơn trước nhiều.

Có điều măng đá do Địa Thứ thuật biến thành uy lực có hạn, cơ bản không thể phá được vảy giáp khuê mãng, chỉ có thể đẩy người nó trồi lên chứ không thể làm nó bị thương.

Độc Giác khuê mãng bất ngờ bị đẩy lên, cơ thể thoáng mất cân bằng, đầu sượt qua người Viên Minh, không thể cắn trúng hắn.

Nhưng tay Viên Minh đã chuẩn xác đâm vào vết thương trên bụng nó.

Khuê mãng bị đau, lập tức ngửa người ra sau, bàn tay đã đâm vào của Viên Minh theo đó bị rút ra.

Máu tươi bắn tóe lên khiến Độc Giác khuê mãng nổi trận lôi đình, một lần nữa ngoác miệng, cắn thẳng về phía đầu Viên Minh.

Lần này, Viên Minh không tiếp tục thi triển Địa Thứ thuật, thậm chí còn không né tránh mà chỉ đưa hai mắt chăm chú nhìn Độc Giác khuê mãng, miệng thì thầm đếm: “Ba, hai, một.”

Chờ hắn đếm xong, cái đầu con Độc Giác khuê mãng đang lao xuống đột nhiên khựng lại giữa không trung.

Trong đôi mắt đỏ tươi của nó liên tục xảy ra biến hóa, đầu tiên là thoáng hiện lên vẻ sững sờ đờ đẫn, tiếp đó là giãy giụa bất cam, sau đó lại thân mãng lại bất ngờ buông lỏng Viên Minh, ngã vật xuống đất rồi bắt đầu quay cuồng vùng vẫy.

Chỉ thấy thân thể nó vặn vẹo, điên cuồng lăn lộn trên mặt đất, không ngừng vẩy cái đuôi quất khắp bốn phương tám hướng, quét lên một đám bụi đất mờ mịt, đập gãy mấy cây cổ thụ.

Cát bay đá chạy kèm cây đổ khiến khí độc tràn ngập xung quanh tan đi khá nhiều.

Viên Minh nén nhịn cảm giác đau nhức dữ dội, cưỡng ép vận khởi một đạo pháp lực, kích phát khí huyết lưu chuyển, cầm trường kiếm lên, rồi lập tức vọt tới chỗ ngay sát bên người con khuê mãng đang giãy giụa.

Hắn tránh né cái đuôi khuê mãng đang quất loạn, tung mình nhảy lên trên người nó.

Viên Minh đảo mắt nhìn qua, thấy ngay được vết thương trên bụng con Độc Giác khuê mãng đã mở rộng hơn trước rất nhiều, bên trong thình lình xuất hiện từng sợi như dây leo màu đen. Những sợi dây leo đen này còn đang điên cuồng sinh trưởng, chui vào trong máu thịt con khuê mãng.

“Cũng may lúc ấy không tiện tay ném đi.” Viên Minh thầm cảm thấy may mắn.

Ngay từ lúc bắt đầu, hắn thừa lúc người bị con khuê mãng quấn lấy, lôi khối u thịt từng ký sinh trên thân gấu đen khi trước ra, nhét vào trong vết thương.

Thứ kia trông như một cục đá, nhưng khi gặp được máu tươi sẽ lập tức điên cuồng hấp thu rồi sống lại, tranh đoạt quyền khống chế thân thể với vật chủ.

Mà trước mắt chính là thời khắc mấu chốt cho cuộc chiến tranh đoạt thân thể của Độc Giác khuê mãng và Huyết Hồn đằng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận