Tiên Giả

Chương 881: Thoát ly chưởng khống

Thời gian rất nhanh lại qua bảy tám ngày, ba người Viên Minh cuối cùng xuyên qua phiến rừng già rậm rạp kia, một đầu sơn mạch to lớn uốn lượn quanh co xuất hiện ở phía trước.
Sơn mạch kéo dài từ hướng đông nam, núi non đan xen, thảm cỏ xanh kéo dài, tựa như tường cao lấp kín cắt ngang đại địa, lại như long cốt chôn ở đại địa, cao và dốc đá lởm chởm, làm người ta kinh thán không thôi.
"Sắp đến, đi theo ta." Vu Vũ nói, dọc theo sơn mạch tiến lên.
Gần nửa ngày sau, một sơn mạch nguy nga xuất hiện, từ các phương hướng khác nhau lan tràn tới.
Hai đầu sơn mạch giao nhau, chỗ sơn mạch giao hội có khoảng chừng bảy tòa sơn phong trùng điệp, tạo ra một mảng lớn thung lũng sâu thâm thuý.
Ánh nắng không vượt qua được những ngọn núi xung quanh, gần như mỗi thời mỗi khắc sẽ có bóng sơn phong phủ xuống đáy cốc.
Nơi âm u như thế, sẽ không có nhiều sinh cơ, nhưng hết lần này tới lần khác trong thung lũng, có ánh sáng nhạt như đom đóm sáng lên giữa lá cây xanh đậm của những cây đại thụ, chiếu đáy cốc trong suốt một mảnh, các loại linh quang giao thế lấp lóe, mộng ảo tựa như san hô trong biển.
Mà trên không đáy cốc, gió núi gào thét, bất quá núi cao ngăn cuồng phong, xuyên qua khe hở giữa sơn mạch đan xen, làm cải biến hướng gió, giao hòa quấn quanh nhau, giảo động tầng mây, cuốn ngược lên bầu trời tạo thành một vòng xoáy thông thiên triệt địa.
Thiên địa dị tượng kỳ lạ như vậy, cũng dẫn tới thiên địa linh khí từ bốn phương tám hướng tụ đến, liên tục không ngừng tràn vào vòng xoáy, cuối cùng hình thành từng đạo linh khí giống như thực chất, leo lên vòng xoáy mây, thẳng vào trung tâm thung lũng.
Khung cảnh thiên nhiên chỗ này, cho dù Viên Minh không thông khám địa thuật, vẫn nhìn ra được, đây là linh mạch hội tụ, kỳ cảnh bát phương sóng triều, hoàn toàn có thể xưng là một tòa đại trận tụ linh thiên nhiên, nếu đánh giá theo cấp trận pháp có thể đạt đến tiêu chuẩn cấp sáu trở lên.
"Chính là nơi đây." Vu Vũ nhìn đáy cốc trong núi, nói như thế.
Viên Minh triệu hoán Nam Thượng Phong ra. Nhìn tình cảnh trước mắt, Nam Thượng Phong lập tức khẩn trương hỏi: "Vu đại sư, nên giải trừ Trớ Chú thế nào, cần ta làm những gì?"
Việc quan hệ tính mệnh, không phải do gã quyết nên khẩn trương sinh ra một tia sợ hãi.
"Không cần lo lắng, đợi ta tiến vào đáy cốc, tìm nơi bày ra tế đàn, là có thể dẫn động nguyện lực khổng lồ trong linh mạch, giúp đạo hữu diệt sát Trớ Chú, Nam đạo hữu chỉ cần ngồi yên là được." Vu Vũ nói.
Nam Thượng Phong nghe vậy, sắc mặt buông lỏng, gật đầu nhẹ.
Sau đó bốn người bay vào đáy cốc, tại gần chỗ vòng xoáy linh khí chọn một chỗ đất trống, Vu Vũ và Huyền Dạ lấy ra tất cả pháp khí đã chuẩn bị từ sớm, bắt đầu bố trí tế đàn. Mà Viên Minh thì dạo bước đến một bên, quan sát vòng xoáy linh khí.
Nơi đây linh khí quá mức nồng đậm, vừa mới vào cốc, Viên Minh đã cảm giác được thân thể nhẹ bẫng, hô hấp thổ nạp nhanh hơn ngày thường gấp mấy lần, tốc độ linh khí vận chuyển thể nội càng thông thuận như tơ lụa, phảng phất toàn thân được tưới nhuần.
Cảm giác hài lòng như thế, cũng làm cho tâm tình Viên Minh trở nên dị thường yên lặng.
Nam Thượng Phong lúc mới vào cốc còn có mấy phần khẩn trương, sau khi vào cốc thì biến mất vô tung vô ảnh, lúc này ngồi xếp bằng ở bên cạnh, sắc mặt yên lặng, hoàn toàn nhìn không ra bộ dạng đã từng là hoàn khố.
Viên Minh vận khởi thần thức, dò xét tiến vào chỗ sâu vòng xoáy linh khí, lúc này chỉ cảm thấy thức hải một mảnh thanh minh, trong lòng nổi lên một tia dự cảm mông lung mơ hồ.
Ngay lúc hắn sắp bắt được điểm mấu chốt, có chút lĩnh ngộ, thanh âm Huyền Dạ bỗng cắt ngang: "Tế đàn đã bố trí xong, Nam đạo hữu mời vào."
Viên Minh quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Nam Thượng Phong được Huyền Dạ dẫn bước lên trên tế đàn, ở trên đỉnh bày ta tư thế ngũ tâm triều thiên.
Huyền Dạ lấy ra chín khối ngọc thạch tản ra linh quang, còn quấn một vòng quanh Nam Thượng Phong, sau đó bước nhanh xuống tế đàn.
Bên ngoài tế đàn, hai tay Vu Vũ hơi giương lên, chậm rãi niệm tụng pháp chú, mỗi một âm tiết rất giống ẩn chứa lực lượng Ngôn xuất pháp tùy, làm cho linh khí chảy về bốn phía lặng yên chuyển hướng, im lặng hội tụ tới.
Viên Minh nhìn thấy, thân thể Vu Vũ được một đoàn linh khí nhẹ nhàng nâng lên, lơ lửng giữa không trung. Mà Nam Thượng Phong và chín khối ngọc thạch quấn quanh y cũng bay lên theo, một cỗ thiên địa linh lực làm người sợ hãi ngưng kết trên thân thể y, đó là lực lượng linh mạch lòng đất.
Bên trong linh mạch quả nhiên tràn ngập một cỗ nguyện lực khổng lồ, như trường giang đại hà chảy xuôi ù ù.
Viên Minh vận chuyển Vấn tình quyết, rất nhanh phát hiện phần lớn cỗ nguyện lực này là cảm xúc chính diện, màu sắc cũng sáng rõ.
Linh lực quanh người Nam Thượng Phong nhanh chóng tích lũy, tích súc tới trình độ nhất định thì ầm vang rơi xuống, tựa như luyện khí sư rèn luyện tinh thiết, hung hăng đập lên trên người Nam Thượng Phong.
Thế thiên địa bành trướng thật lớn, cứ như vậy đập xuống. Nếu lúc bình thường, cho dù Nam Thượng Phong là Phản Hư, cũng tuyệt đối gánh chịu không được, nhưng lúc này y không biểu hiện ra thống khổ gì, chỉ có ngọc thạch lơ lửng quanh người y nhiều hơn một vết nứt.
Theo thiên địa linh lực lại ngưng tụ oanh kích, rất nhanh, một khối ngọc bên người Nam Thượng Phong đột nhiên nổ tung, hóa thành bột mịn rơi xuống.
Cùng lúc đó, trên nhục thể y đột nhiên bay ra một sợi hơi khói màu xám xanh, không kịp thoát đi, đã bị lực lượng thiên địa gần trong gang tấc đánh tan.
Viên Minh nhìn chăm chú một màn này, bỗng cảm giác linh khí bốn phía có chút biến hóa, quay đầu nhìn lên, đã thấy vòng xoáy linh khí bị tế đàn do Vu Vũ bố trí ảnh hưởng, vốn chậm rãi quay bỗng tăng tốc, dẫn động số lượng linh khí và tốc độ cũng không ngừng tăng lên theo.
Cùng lúc đó, vòng xoáy Hỗn Động thể nội Viên Minh cũng bị dẫn dắt, bắt đầu tự vận chuyển, càng lúc càng nhanh.
Viên Minh giật mình, khó trách vừa rồi bản thân cảm ứng vòng xoáy linh lực, có loại cảm giác quen thuộc khó hiểu.
Vòng xoáy linh khí này mặc dù ở bên ngoài, khác với vòng xoáy Hỗn Động trong cơ thể hắn, nhưng nó vận chuyển lại cực kì tương tự, ngày nay bị thế thiên địa dẫn động, đúng lúc kích thích Hỗn Nguyên Chân Công của hắn, khiến cho không tự chủ được vận chuyển, bắt đầu bắn vọt về phía đột phá Pháp Tướng.
"Hỏng bét, hiện tại không phải là lúc đột phá." Viên Minh thầm nghĩ, vội vàng áp chế đột phá.
Nhưng Hỗn Nguyên Chân Công tựa hồ bị vòng xoáy linh khí kích thích, mặc cho hắn toàn lực vận công, vẫn không thể áp chế vòng xoáy pháp lực tăng tốc.
Muốn thoát khỏi vòng xoáy linh khí ảnh hưởng, trừ phi rời khỏi nơi này.
Hắn ngẩng đầu nhìn đám Vu Vũ, Vu Vũ còn đang thi pháp, trong thời gian ngắn không thể kết thúc.
Vu Vũ, Huyền Dạ khá thân quen, nhưng dù sao cũng mới quen không lâu, hắn không có khả năng cứ như vậy giao Nam Thượng Phong cho hai người.
"Đúng là phiền phức ..." Viên Minh nói thầm một tiếng, toàn lực áp chế vòng xoáy pháp lực dị trạng, không lên tiếng.
Tốc độ Vu Vũ khu trừ nguyền rủa rất nhanh, chín khối ngọc thạch lúc này đã có năm khối hóa thành bột mịn.
Thần sắc nàng trịnh trọng, hai tay nhanh chóng bấm niệm pháp quyết.
Một đạo linh quang hình rồng xuất hiện quanh tế đàn, ẩn chứa bên trong nguyện lực khổng lồ, giữa không trung lắc đầu vẫy đuôi bay lượn, sau đó một đầu đâm vào thân thể Nam Thượng Phong.
Ầm ầm!
Trớ chú lực thể nội Nam Thượng Phong đều bị đánh tan, thống khổ dây dưa y nhiều ngày, cảm giác mệt mỏi hoàn toàn biến mất, y nhịn không được ngửa mặt lên trời thét dài, âm thanh chấn hẻm núi, lá rụng đầy trời.
...
Trong động quật một chỗ linh khí nồng đậm ở Vạn Yêu Sơn mạch, Hắc Liên ngồi xếp bằng, quanh người dũng động hắc quang, ngưng tụ thành một tòa đài sen to lớn màu đen.
Trên mặt đất dưới thân nàng bố trí một tòa pháp trận to lớn, thoạt nhìn tựa hồ là Tụ Linh Trận.
Tô Dĩnh Tuyết đứng tại phụ cận, hai tay bấm niệm pháp quyết, pháp trận vận chuyển ù ù, thiên địa linh khí trong động quật hội tụ tới.
Ngoại trừ thiên địa linh khí, hư không phụ cận thỉnh thoảng toát ra một cỗ ngân quang, rõ ràng là hư không lực, cũng theo Tụ Linh Trận hội tụ tới.
Đài sen màu đen chậm rãi chuyển động, thôn phệ thiên địa linh khí do Tụ Linh Trận hội tụ tới, cùng ngân quang hư không.
Khí tức Hắc Liên chập trùng không dứt, tựa hồ đang trùng kích bình cảnh.
Vào thời khắc này, một cỗ hắc sắc quang mang từ trên trời giáng xuống, xuyên thủng đài sen, chui vào thể nội nàng.
Thân thể Hắc Liên đại chấn, phun ra một ngụm máu tươi, khí tức cũng biến thành hỗn loạn vô cùng, trùng kích bình cảnh lập tức bị cắt ngang.
"Chuyện gì xảy ra?" Thân ảnh Tô Vô từ trong bóng tối động quật đi ra, lông mày cau lại.
Hắc Liên không nói gì, tay vung lên, Hung Chú Tế Đàn xuất hiện, phía trên chẳng biết lúc nào nhiều ra một khối ngọc bài màu trắng, lúc này đã vỡ vụn.
"A, xem ra Thất Sát Ách Tâm Chú đã bị phá trừ, ngươi mặc dù không tu luyện thần thông Trớ Chú, toàn dựa vào Hung Chú Tế Đàn thi pháp, muốn phá vỡ Thất Sát Ách Tâm Chú cũng không dễ, sự tình càng ngày càng thú vị." Tô Vô lộ vẻ kinh ngạc.
Sắc mặt Hắc Liên xanh xám, gắt gao nhìn chằm chằm ngọc bài vỡ vụn trên Hung Chú Tế Đàn.
...
Trong hạp cốc, đám người mặc cho Nam Thượng Phong phát tiết một hồi, không ai ngăn trở.
Trong khoảng thời gian này, y coi như yên lặng, kì thực tiếp nhận áp lực không nhỏ, đến giờ phút này mới xem như chân chính yên tâm, bỗng nhiên lại có ảo giác được sinh ra một thế.
Ổn định lại tâm thần, y trịnh trọng khom người thi lễ với Viên Minh và hai người Vu Vũ.
"Nếu không nhờ mấy vị hết sức giúp đỡ, lần này ta tất nhiên khó thoát khỏi tai ách, đại ân không lời nào cảm tạ hết được, ngày sau nếu ta có thể giúp được một tay, kính xin đừng khách khí với ta." Nam Thượng Phong nói.
"Trớ Chú lực vừa mới tiêu trừ, mặc dù không tiếp tục ăn mòn sinh cơ ngươi, nhưng lúc trước ngươi hao tổn xác thực không nhỏ, muốn khôi phục, còn cần điều dưỡng thật tốt một đoạn thời gian." Vu Vũ dặn dò.
"Đa tạ." Nam Thượng Phong lại nói cám ơn.
Lực chú ý của Viên Minh bị vòng xoáy Hỗn Động biến hóa hấp dẫn, phản ứng chậm nửa nhịp.
"Cái này cho ngươi, có thể giúp ngươi bổ ích khí huyết, khôi phục sinh cơ." Hắn lấy ra một bình đan dược đã chuẩn bị xong, đưa cho Nam Thượng Phong.
Nam Thượng Phong đầy mắt cảm kích, không nói gì, ôm quyền.
Viên Minh không trả lời Nam Thượng Phong lời nào.
"Nơi đây mặc dù không phải chỗ sâu Vạn Yêu Sơn mạch, cũng không phải nơi an toàn, chuyện đã xong, vậy nhanh rời đi đi." Huyền Dạ nói.
"Nói đúng lắm, vậy chúng ta..." Vu Vũ gật đầu.
"Ba vị nếu muốn rời đi, kính xin đi trước, ta sắp phá cảnh, chỉ sợ phải ở chỗ này thiết trận đột phá." Viên Minh đột nhiên mở miệng.
Hắn vốn cũng không muốn ở nơi Vạn Yêu sơn mạch không chút an toàn này xung kích Pháp Tướng kỳ, nhưng áp chế lâu như vậy, vòng xoáy pháp lực trong đan điền hắn chẳng những không dừng lại, chuyển động ngược lại càng lúc càng nhanh, đã thoát ly hắn chưởng khống, cho dù rời sơn cốc này, cũng không thể áp chế.
Đôi mắt đẹp Vu Vũ hơi lóe lên, nhìn từ trên xuống dưới Viên Minh.
"Ở chỗ này phá cảnh, có ổn không?" Nam Thượng Phong lo lắng hỏi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận