Tiên Giả

Chương 53: Hồn lực

“Xin hãy...” Viên Minh lòng mừng rỡ, có điều tiếng nói phát ra đã hoàn toàn méo đi.

Lại thêm một khoảng im lặng kéo dài, âm thanh mới lần nữa vang lên trong đầu Viên Minh.

“Người lúc trước đã trúng độc, hiện tại thi tý nhập thể, hai độc cùng công, khó sống.”

Thanh âm kia vẫn chỉ quanh quẩn trong đầu hắn, mà Viên Minh tới tận bây giờ mới để ý giọng này là giọng nữ, âm sắc có phần du dương huyền ảo.

Viên Minh nghe thế, muốn nói thêm gì đó những cổ họng đã không thể phát ra tiếng.

“Ta có thể…cứu ngươi, có điều…sau này, ngươi giúp ta, làm chút chuyện.” Thanh âm kia lại tiếp tục vang lên, so với lúc trước có vẻ liền lạc hơn một chút.

Cảm giác giống như là, đối phương đang cố gắng học nói chuyện, đồng thời dần quen thuộc hơn.

“Được được…” Viên Minh vừa gật đầu, vừa cố gắng lên tiếng đáp ứng.

“Bây giờ, làm theo…lời ta. Ý niệm chìm vào thức hải, thử câu thông lực lượng thần hồn của mình.”

Viên Minh nghe âm thanh kia mà như cảm nhận được một luồng ma lực, tâm niệm theo lời nói, chìm vào thức hải. Bên trong thức hải đang là một mảng hỗn loạn, theo đó dần tĩnh lặng lại.

“Lực lượng thần hồn, câu thông thân thể kích phát pháp lực, nhằm nửa người dưới…Trước nhập vào lưng, sau vào bắp, bắp chân, cuối cùng tập trung ngón chân cái…”

Viên Minh làm theo chỉ dẫn của tiếng nói kia, quả nhiên thuận lợi khó ngờ, theo độc tố liên tục bị đẩy xuống, nửa thân trên của hắn rất nhanh hoạt động lại được, cảm giác tê dại nửa thân dưới cũng bắt đầu tan dần theo hướng từ trên xuống dưới.

Chỉ có điều là, chân phải của hắn lại bắt đầu sưng lên nhanh chóng, nhoáng cái đã phù lên to gấp hơn hai lần, đồng thời một hồi cảm giác đau đớn khôn tả đánh tới khiến ý niệm của Viên Minh thiếu chút nữa sụp đổ.

“Cẩn thủ thần niệm… độc tố phản phệ… thất bại trong gang tấc…” Thanh âm êm tai đúng lúc đó vang lên, nhắc nhở Viên Minh, để hắn cứng rắn ép bản thân tỉnh táo lại.

“Nhưng, sau đó thì sao?” Viên Minh nói rõ ràng trở lại.

Từng giọt mồ hôi to như hạt đậu liên tục túa ra trên trán kém cảm giác đau đớn dữ dội khiến hắn muốn ngất đi.

“Vật sắc nhọn, đâm rách huyệt Dũng Tuyền…bàn chân, ép máu độc, ra khỏi người…”

Viên Minh nghe thế, lập tức dùng mũi Thanh Ngư kiếm đâm rách huyệt Dũng Tuyền ở bàn chân phải, chỉ nháy mắt sau đó, máu từ bàn chân hắn chảy ra như suối, mùi tanh hôi tràn ngập gần như át mất mùi hôi thối nguyên bản của hố xác.

Theo lượng lớn máu độc chảy ra, cảm giác khó chịu kia cũng giảm đi rất nhanh.

Khi máu độc chảy ra hết, chân Viên Minh cũng khôi phục lại kích cỡ nguyên bản, có điều vết thương chưa khép lại, vẫn còn cảm giác đau như bị kim châm không ngừng kích thích hắn.

Viên Minh lồm cồm thoát ra khỏi hố xác, vội vàng lên tiếng cám ơn: “Đa tạ ơn cứu mạng.”

“Bên này, ao máu.” Âm thanh kia lần nữa vang lên.

Viên Minh từ trí nhớ phân biệt phương hướng, rồi khập khiễng lần bước tới phía ao máu.

“Dừng.”

Âm thanh kia đột nhiên vang lên nhắc.

Viên Minh lập tức dừng bước, khom người sờ mặt đất, mới phát hiện mình đã tới rìa ao máu, chỉ cần tiến thêm một bước là sẽ rơi vào bên trong.

“Nhặt vật…trên mặt đất lên.”

Viên Minh trong lòng nghi hoặc, nhưng vẫn ngồi xổm xuống, duỗi tay ra quờ quạng.

Khi quờ thấy, Viên Minh chỉ cảm thấy thứ trong tay lạnh buốt, cầm lên rồi mới phát hiện đó những miếng kim loại mỏng hình tam giác, bên trên có khắc những đường vân phức tạp.

“Tám cái…cầm hết…Vùi xuống đất…quanh bờ ao máu.” Thanh âm kia tiếp tục chỉ đạo.

Viên Minh không chần chừ, lập tức mang toàn bộ số mảnh kim loại kia đi chôn xuống đất y như nó nói.

“Tốt.”

“Ngươi có thể đi…đi khỏi, nơi này.” Thanh âm huyền ảo vang lên.

“Đa tạ.” Viên Minh nghe vậy liền lên tiếng cám ơn, rồi bắt đầu lần mò tìm đường ra.

Có điều, trong động là một khoảng tối đen, trên người hắn lại không có công cụ chiếu sáng, càng không có thuật pháp có thể soi đường kiểu Hỏa Cầu thuật, thế nên lần mò một lúc lâu mà vẫn chưa thể tìm được lối ra.

Kẻ thần bí không biết trốn ở chỗ nào kia hình như nhìn ngứa mắt quá, rốt cuộc không nhịn nổi lên tiếng nhắc: “Ngươi…hồn lực không kém…điều chuyển hồn lực, tụ ở hai mắt.”

“Còn có thể như vậy sao?” Viên Minh ngạc nhiên nói.

“Chỉ có hồn lực Không hề biết dùng… Đúng là gia hỏa ngu xuẩn.” Thanh âm kia không khỏi thở dài.

Viên Minh lúc này dựa đúng theo lời nó nói, ngưng tụ hồn lực, tập trung ý niệm vào hai mắt, rồi trừng hai mắt nhìn qua khắp bốn phía.

“Ngưng tụ hồn lực, lập tức có thể…Trừng mắt làm gì?” Thanh âm huyền ảo giận trách.

Viên Minh thoáng có chút bối rối, xong lập tức khôi phục vẻ bình thường, cẩn thận cảm nhận cảm giác hồn lực ngưng tụ ở hai mắt.

Chỉ chốc lát sau, hắn liền cảm giác chỗ hai mắt hơi mát lạnh, tiếp đó, tầm mắt đen thui một mảng như đổ mực dần dần tan bớt, đường nét cong thẳng của những thứ như mỏm đá, ao máu,…trong động quật bắt đầu lờ mờ hiện ra.

Mặc dù vẫn còn rất mờ tối, nhìn không rõ nhưng chung quy không đến mức giơ tay trước mắt không thấy năm ngón như trước nữa.

Viên Minh nhìn quanh bốn phía, hòng tìm thân ảnh ‘kẻ’ đã nhắc nhở mình, cũng muốn nghiệm chứng suy đoán nào đó trong lòng, có điều cuối cùng lại chẳng thấy gì.

“Đi mau, đợi thêm…đi không được.” Thanh âm kia vang lên trong đầu hắn, nghe như nhắc nhở nhưng lại lộ rõ ý cảnh cáo.

“Đa tạ.”

Viên Minh cám ơn một tiếng, xong lập tức men dọc theo vách động mà đi, tìm đến một lối ra bí mật rồi chạy đi.

Rời khỏi động quật kia rồi, mùi máu tanh lẫn mùi hôi thối lập tức nhạt đi nhiều, Viên Minh hít sâu một hơi, đoạn tập tễnh chạy dọc theo thông đạo, hướng ra bên ngoài.

Có điều còn đi chưa được bao xa, trước mắt hắn bỗng tối sầm, tiếp đó một cảm giác choáng váng mãnh liệt đánh tới, đồng thời mi tâm đau nhức dữ dội một hồi như bị kim đâm.

Tầm mắt trước người hắn lại lần nữa bị bóng tối bao phủ, mãi tới khi hồn lực ngưng tụ ở hai mắt không thể duy trì được, tự động tản đi, cảm giác đau đớn kia mới từ từ giảm bớt.

“Hồn lực này đúng là đồ tốt, đáng tiếc lại không thể tùy ỳ sử dụng.” Viên Minh nhe răng phàn nàn, nhịn không được nhéo nhéo mi tâm đau nhức, vịn tường đi tới phía bên kia thông đạo.

Sau khi đi một lúc lâu, trong khoảng tối phía trước bỗng có ánh lửa le lói truyền tới, kéo theo đó là loáng thoáng tiếng người nói chuyện.

Viên Minh đoán đó là các đệ tử Bích La động, vốn không muốn chạm mặt những người này, nhưng thông đạo này lại chỉ có một đầu ra, hắn lại không thể trở lại động quật của Nhân Tiêu Vương, chỉ đành tiếp tục đi qua bên đó.

“Ai? Ai ở đó?” Lúc này, một tiếng quát chói tai đột nhiên từ phía trước truyền tới.

Âm thanh huyên náo ở bên kia cũng theo đó dừng bặt lại.

“Ta, ta là…” Lời sắp rời miệng Viên Minh không khỏi ngưng lại.

chần chừ một chút, hắn mới lên tiếng nói tiếp: “Ta là Phi Mao thú nô thuộc địa bàn quản lý của Hô Hỏa trưởng lão.”

Lời vừa dứt, bỗng nghe một tràng tiếng hét ở phía trước vang lên, đồng thời một quả cầu lửa phừng phừng lao thẳng tới, gần như choán hết nửa lối ra.

Viên Minh không cách nào tránh né, chỉ có thể rút Thanh Ngư kiếm, bước một bước lên trước, chém tới một kiếm.

Quả cầu lửa bị chém thành hai nửa, văng qua hai bên.

Ánh lửa chưa tắt, đã lập tức có một mũi tên phủ ánh sáng xanh bắn vọt tới.

Viên Minh bước chân lảo đảo, gian nan thi triển Vô Ảnh Bộ tránh né, vất vả lắm mới thoát khỏi đòn tấn công của mũi tên, người ngã vật sang một bên.

Phía trước lập tức có tiếng cười vang truyền tới.

“Khôn Đồ sư huynh, chỉ là một tên Phi Mao thú nô, không cần cẩn thận vậy đâu.” Có người vừa cười vừa nói.

“Nói gì vậy, chúng ta tới mảnh đất đầy nguy hiểm này, tốt hơn là nên cẩn thận, thà giết nhầm còn hơn bỏ sót.” Ngay sau đó, tiếng Khôn Đồ vang lên.

Viên Minh nghe thế, cố gắng áp chế lửa giận trong lòng, cũng không đứng dậy ngay, sợ lại kéo công kích của đối phương tới.

Lúc này, ánh lửa cùng tiếng bước chân dần tới gần. Hắn nhìn thấy hai bóng người cao lớn đi trước, tay giơ cây đuốc lên cao, phía sau còn lờ mờ thấy có không ít người.

Một người bước tới trước, giơ cây đuốc tới trước người Viên Minh, chiếu rõ khuôn mặt có phần tái nhợt của hắn.

“Viên Minh?” Một giọng nghi hoặc vang lên.

Trần Uyển từ phía sau chen qua hai người, bước lên trước.

Nghe thế, Khôn Đồ cũng chen lên trước, khi vừa thoáng nhìn thấy Viên Minh, lập tức sầm mặt.

“Người làm sao còn sống?” Khôn Đồ không hề khách khí chất vấn.

Viên Minh không trả lời, bởi dưới tình huống hiện tại, Khôn Đồ không dễ để ra tay với hắn, hắn tự nhiên cũng không muốn đi khiêu khích đối phương.

“Ngươi…Sao lại ở đây?” Trần Uyển mở miệng hỏi.

Viên Minh thoáng do dự, đáp: “Lúc trước ta bất ngờ bị rơi xuống hang ổ của Nhân Tiêu Vương, vất vả lắm mới trốn thoát, chạy tới đây thì gặp các ngươi.”

“Người từ hang ổ Nhân Tiêu Vương trốn ra?” Có người kinh ngạc hô.

“Chúng ta loanh quanh trong động quật giăng khắp nơi như mạng nhện này rất lâu mà không tìm được, ngươi là vận khí cứt chó gì, tùy tiện rơi một cái lại rớt trúng.” Lập tức có người cười nói.

Đám còn lại cũng nhao nhao phụ họa, không hề có chút sợ hãi nào.

“Các ngươi đi tìm Nhân Tiêu Vương, sẽ chết đấy.” Viên Minh không nhìn những kẻ khác, ánh mắt hướng thẳng vào Trần Uyển, nói.

Trần Uyển nghe thế, mặt lộ vẻ phân vân.

“Một tên Phi Mao thú nô cũng dám ở đây nói kinh kể dị, mê hoặc nhân tâm?” Khôn Đồ nổi giận mắng.

“Nhìn bộ dáng này của hắn, hẳn là sợ mất mật rồi. Chúng ta nhiều người như vậy, còn sợ một Nhân Tiêu Vương hay sao?” Một nam tử cao gầy, thân mang phục sức của đệ tử Ngự Thú đường cười nói.

“Ha ha, chỉ là một gã thú nô, người hy vọng hắn có thể được mấy lạng dũng khí?” Một tên khác giễu cợt.

“Viên Minh, người còn nhớ làm sao để tìm tới hang ổ Nhân Tiêu Vương không?” Trần Uyển nghiêm túc hỏi.

Viên Minh thoáng suy nghĩ, xong liền lắc đầu.

“Tiểu tử này e là cả mặt Nhân Tiêu Vương còn chưa thấy, đã bị dọa thành hùng dạng rồi, ha ha…” Đám người lại cười vang.

“Ta phải hỏi, hắn nhìn thấy Nhân Tiêu Vương rồi thì làm sao còn sống được? Nghĩ gì thế!” Một người khác phụ họa.

“Này này, tiểu tử, chớ có sợ. Đám Nhân Tiêu kia đã bị chúng ta dọn sạch rồi, chờ chúng ta trực đảo Hoàng Long, hái đầu Nhân Tiêu Vương, ngươi cũng có thể hưởng chút hào quang.” Một thanh niên dáng người cao lớn khôi ngô nói.

- Giải thích từ "hùng dạng" là để chỉ bộ dạng như con gấu. Nghĩa đen nói con gấu thường trông chậm chạp, nghĩa bóng là chỉ những người có bộ dáng khù khờ, nhút nhát, dễ bị bắt nạt.
Còn câu "Trực đảo Hoàng Long" là ý chỉ việc phá tan sào huyệt, giết kẻ địch, giành chiến thắng, trích từ cuốn Tống sử: Nhạc Phi tiểu sử.
Hết giải thích.

“Đừng phí lời với hắn nữa, mê hoặc quân tâm như vậy, giết hắn.” Khôn Đồ canh thời điểm bồi thêm.

“Đúng đúng đúng, tên này giữ lại cũng vô dụng, giết cho xong.” Ương Thiền nói theo.

Ba Đạt vẫn luôn núp ở phía sau, dù không lên tiếng nói chuyện nhưng lại híp mắt nhìn chằm chằm vào Viên Minh, trong mắt ánh lên nét hung ác.
Bạn cần đăng nhập để bình luận