Tiên Giả

Chương 98: Thừa cơ

Viên Minh lắc đầu toan đi tiếp, chợt nghe từ chỗ sâu trong bãi sen có tiếng bầy rắn gào rít pha lẫn tiếng chim kêu truyền ra, tựa hồ con bạch điêu vừa rồi và đám rắn xanh trong bãi sen vừa xảy ra tranh đấu, làm cho sương mù trong bãi sen không ngừng quay cuồng trào dâng.

Chỉ là chỗ điêu xà tranh đấu có vẻ ở khá sâu trong bãi sen, cách rìa tương đối xa nên không nhìn rõ tình hình.

“Còn bạch điêu hình như bay thẳng tới bãi sen, chẳng lẽ là muốn bắt mấy con rắn bỏ bụng?” Viên Minh nheo mắt lại, vận chuyển Minh Nguyệt quyết đưa thần hồn ra khỏi cơ thể, lướt về phía chỗ sâu trong bãi hoa sen.

Thần hồn chính là âm thể, thoát ra khỏi cơ thể vào ban ngày có hơi không thoải mái, nhưng chỉ cần không rời đi quá xa thì vẫn có thể chịu được.

Hiếm lắm mới gặp được một con hung thú không tồi, bỏ lỡ cơ hội luôn khiến hắn không cam lòng.

Chất độc từ phấn hóa có hại với thân thể con người nhưng lại không cách nào tạo ảnh hưởng với hồn thể, thần hồn của Viên Minh không bị bất cứ thứ gì cản trở, đi một mạch tới chỗ sâu hơn trong bãi sen mới dừng lại.

Nơi đây đã là khoảng cách ly thể cao nhất của thần hồn, không thể đi tiếp được, cũng may là đã có thể nhìn thấy bạch điêu và đám rắn xanh.

Hắn tập trung nhìn tới, nhịn không được khẽ kêu lên một tiếng kinh ngạc.

Con bạch điêu bay lượn ở tầm thấp, thỉnh thoảng lại bổ nhào xuống.

Còn ở trên mặt đất, đám rắn xanh kia đang tụ tập lại, hình thành một đoàn gồm mấy trăm con, nhất tề chống lại bạch điêu.

Trong bầy rắn thình lình có một con rắn lớn màu lục với hình thể lớn hơn những con rắn khác đến mấy lần, cả người mọc đầy vảy giáp ánh xanh, trên đầu còn có một cái bướu thịt màu xanh phỉ thúy, thoạt nhìn có vẻ là rắn chúa.

Con rắn này cuộn mình như một cái đĩa che đi một cái hố đất không nhỏ phía dưới người.

Trong đó là mấy chục quả trứng rắn xanh biếc.

Mục tiêu của bạch điêu hình như chính là những quả trứng rắn này, mỗi lần lao xuống đều nhắm thẳng tới hố đất, trong khi đó rắn chúa và những còn rắn xanh khác thì liều mạng ngăn cản.

Rắn chúa có vảy giáp cứng rắn, lực lượng cực lớn, tốc độ cũng nhanh dị thường, chặn hơn phân những những đòn tấn công của bạch điêu, phần còn lại do những con rắn xanh khác nghênh đón, tạm thời không nhìn ra được bên nào sẽ thắng.

Viên Minh nhìn thấy cảnh này, trong đầu chợt nảy ra một ý tưởng, tức thì thần hồn vừa ly thể chưa lâu liền cấp tốc quay lại thân thể.

Ngay tiếp đó, chỉ thấy miệng hắn lẩm nhẩm nói, trên da liền nổi lên nhưng tia màu lục, khí tức theo đó bắt đầu nội liễm, rất nhanh cả người hòa làm một thể với bụi cỏ gần đó, dù có đứng ngay bên cạnh cũng khó có thể phát hiện ra.

Về phần khí tức pháp lực của hắn cũng hoàn toàn biến mất, đây chính là hiệu quả của Mộc Ẩn thuật.

Một con thỏ vàng từ gần đó chạy tới, gặm ăn một loại cỏ dại như rau trong bụi cỏ.

Viên Minh nhíu mày, khua tay áo với con thỏ vàng, kết quả con thỏ vàng vốn nổi tiếng về tính cảnh giác lại không hề phát giác.

“Môn Mộc Ẩn thuật này hiệu quả cũng không tệ lắm.” Hắn âm thầm gật đầu, ngưng thở bước về phía bãi sen phía trước.

Thỏ vàng nghe thấy thanh âm, lúc này mới chú ý tới sự hiện diện của Viên Minh, vội cuống cuống bỏ chạy.

Viên Minh không để ý tới nó, rảo bước tới cạnh bãi sen rồi dừng lại.

Theo hắn biết, phấn hoa độc bình thường sẽ theo đường hô hấp đi vào cơ thể con người và gây ngộ độc, nhưng những bông sen hồng này xem ra không phải độc vật bình thường, nín thở có thể ngăn được hay không thì vẫn phải kiểm nghiệm một chút.

Kết quả sau thời gian mấy nhịp thở mà cơ thể hắn cũng không thấy gì bất thường, lúc này tâm thần mới buông lỏng, vội nín thở tiến vào trong bãi sen.

Rắn độc trong bãi sen có vẻ đều bị bạch điêu hút tới, Viên Minh một đường đi tới không gặp một con nào, rất nhanh đã đến chỗ thần hồn đứng lúc trước, liền dừng lại quan sát tình hình chiến đấu phía trước.

Con bạch điêu kia lại một lần nữa đáp xuống, kết quả vẫn bị rắn chúa và những con rắn xanh khác ngăn cản.

Bạch điêu kêu lên một tiếng chói tai, giống như bị chọc giận, đôi cánh rộng lớn đột nhiên rung động kịch liệt khiến xung quanh như nổi bão. Một mảng lớn hoa sen hồng bị vít cong xuống, đồng thời trong tiếng đứt gãy răng rắc, không ít lá sen bị xé rách ngay lập tức.

Rất nhiều rắn xanh bị gió lớn cuốn đi, con rắn chúa kia cũng bị thổi nghiêng trái lệch phải, chệch ra khỏi hố đất kia một chút.

Song trảo của bạch điêu hóa thành hai vệt mờ đen bóng phóng thẳng tới chỗ trứng rắn trong hố đất.

Rắn chúa nổi giận, há cái miệng như chậu máu táp thẳng về phía móng vuốt của bạch điêu, cái đuôi cũng bất ngờ hất lên, quất về phía thân thể bạch điêu.

Một tiếng “phành” lớn vang lên. Thân thể to lớn của bạch điêu bị đánh văng ra ngoài, một mảng lớn lông vũ vỡ vụn rơi xuống, chỗ bị đánh trúng cũng lõm xuống một vết rất rõ, hiển nhiên là bị thương không nhẹ.

Nhưng song trảo của bạch điêu cũng đã xuyên qua lớp phòng ngự của rắn chúa, nó thành công cắp hai quả trứng rắn rồi lập tức vỗ cánh bay lên cao.

Viên Minh chờ chính là lúc này, tay phải lập tức bấm niệm pháp quyết rồi điểm tới.

Mười mấy cây sen ở cạnh đó đột nhiên vươn lên, đón gió dài ra, như dây thừng quấn quanh thân bạch điêu khiến thế bay lên của nó ngưng lại.

Rắn chua vốn đang vô cùng kinh sợ lại thấy cảnh này, lập tức rít lên một tiếng, thân rắn bay lên phía trên, thừa lúc thân hình bạch điêu bất ổn, nhanh chóng quấn lấy thân thể bạch điêu, thậm chí trói chặt một bên cánh của nó.

Bất điêu bị bất ngờ không kịp phản ứng, rớt thẳng xuống đất.

Rắn chúa há cái miệng như chậu máu ra, cắn một cái vào cổ bạch điêu. Những con rắn xanh xung quanh cũng đánh tới.

Bạch điêu phẫn nộ giãy giụa, đáng tiếc cánh nó đã bị rắn chúa khóa chặt, chỉ có thể dựa vào móng vuốt và cái mỏ linh hoạt chống cự, cơ bản không thể ngăn cản được lượng rắn xanh nhiều như vậy, thân thể rất nhanh đã bị bầy rắn bao phủ.

Viên Minh thấy cảnh này, sắc mặt khẽ biến.

Hắn ra tay phá rối bạch điều là để bạch điêu bị bầy rắn gây thương tích, tiếp đó bản thân nhân cơ hội thu phục nó, không ngờ rắn chúa lại phản ứng nhanh như vậy, chỉ trong khoảnh khắc đã vây khốn được bạch điêu.

Nếu để bạch điêu chết ở chỗ này, hết thảy mưu đồ toan tính của hắn đều sẽ thất bại.

Viên Minh bấm niệm pháp quyết, lần này hắn thi triển Mộc Thứ thuật.

Mặt đất quanh cái hố đột nhiên có tiếng “soạt” vang lên, cùng lúc đó, năm cây gai gỗ bén nhọn trồi lên, đâm vào bầy rắn, cứng rắn xuyên thủng thân thể mười mấy con rắn xanh, thậm chí còn có hai cây đâm vào thân thể rắn chúa.

Rắn chúa không ngờ được lúc này lại còn một đợt tấn công khác đánh tới, thống khổ kêu thảm, đồng thời phần thân đang quấn chặt lấy thân thể bạch điêu cũng nới lỏng ra.

Thân sen gần đó lại lần nữa vươn ra, lần này mục tiêu là rắn chúa, quấn lấy thân thể của nó.

Bạch điêu thoát chết trong gang tấc, vội vàng sử dụng thần thông quạt gió mà khi trước từng dùng, hai cánh cấp tốc vỗ nhanh tạo ra vô số dư ảnh.

Một cơn cuồng phong thình lình bộc phát, thổi bay hết rắn xanh ở xung quanh, rắn chúa cũng bị đánh bay ra bên ngoài mấy thước.

Bạch điêu thừa cơ vỗ cánh bay lên, hơi lảo đảo lao lên không trung rồi nhanh chóng chạy trốn về phía sâu trong đầm lầy.

Rắn chúa gào thét mấy tiếng với bạch điêu, xong cũng không phí sức đuổi theo. Bóng dáng bạch điêu rất nhanh biến mất trong sương mù.

Trong bụi hoa cách đó không xa, thân ảnh Viên Minh cũng biến mất không thấy gì nữa.

Bạch điêu gắng gượng vỗ cánh bay về hang ổ ở sâu trong đầm lầy.

Nó thường xuyên săn các loại rắn độc trong đầm lấy, nhất là rắn xanh trong những lùm sen hồng nên đã sớm có kháng tính nhất định với độc rắn. Nhưng lần này nó rơi vào giữa bầy rắn, bị không biết bao nhiêu con rắn xanh cắn trúng, nhất là độc của con rắn chúa càng dữ dội hơn, bạch điêu lúc này thân thể bủn rủn, tốc độ bay không bằng một nửa lúc trước.

Bạch điêu thực lực khá cao, linh trí đã không khác người bình thường mấy, trong mắt lộ ra một tia thống hận trông rất giống người. Lần này mém chút chết ở dưới miệng đám rắn xanh kia, đợi nó chữa lành vết thương, nhất định phải báo thù này.

Chỉ có điều mới rồi thân sen dị động có chút kỳ lạ, theo nó biết, đám rắn xanh kia cũng không có năng lực điều khiển cỏ cây.

Bạch điệu chợt nhớ tới trước khi tiến vào bãi sen, tên tu sĩ trốn trong bụi cỏ kia không biết có phải là kẻ đã gây ra những chuyện này?

Đúng giờ khắc này, một cái bóng xanh đột nhiên hiện lên trong sương mù gần đó, nhìn kỹ thì là một thanh trường kiếm màu xanh nhanh như điện chớp bắn tới, đâm thẳng về phía ngực bạch điêu.

Bạch điêu giật mình, vội vàng liệng sang bên cạnh trốn tránh, vất vả lắm mới né được mũi kiếm.

Thanh trường kiếm vốn nên sượt qua thân nó lại đột nhiên bẻ hướng, giống như có một bàn tay vô hình điều khiển, theo một tiếng “phập”, đâm xuyên qua một cánh của bạch điêu.

Bạch điêu bay vốn đã rất cố sức, giờ một cánh lại bị thương, lập tức bổ nhào xuống phía dưới.

Viên Minh một tay nắm lư hương, xuất hiện ngay sau thanh trường kiếm màu lam, nhanh chóng đuổi theo.

Bạch điêu nhìn thấy Viên Minh, sau một thoáng giật mình liền nổi giận đùng đùng. Giờ nó đã biết rõ mọi chuyện bất thường vừa xảy ra đều là do người này gây nên.

Bên cánh còn chưa bị thương của nó thình lình dang mạnh ra, tiếp đó mặt ngoài cánh bỗng nhiên dâng lên một tầng ánh sáng màu lam.

Viu viu viu!

Mười mấy cái lông vũ bắn vọt ra, kéo theo tiếng xé gió chói tai đánh về phía Viên Minh.

Những lông vũ này cũng không phải bắn lung tung, trái lại mỗi cây đều có mục tiêu rõ ràng, dù chỉ có mười mấy cái nhưng lại khóa kín mọi hướng tránh né của Viên Minh.

Viên Minh sầm mặt xuống. Hắn dùng lực lượng thần hồn cảm ứng phương hướng những cây lông vũ kia xong, liền lập tức ngắt Khu Vật thuật.

Ánh sáng xanh trên lư hương chợt tắt, tức thì cả hắn lẫn lư hương rớt thẳng xuống.

Bạch điêu tính được mọi đường mà Viên Minh có thể xê dịch tránh né, nhưng nó lại không ngờ đối phương bất thình lình hạ xuống, kết quả tất cả lông vũ đều thất bại.

Viên Minh lại lần nữa thi triển Khu Vật thuật, theo đó ánh sáng xanh trên lư hương lại lần nữa sáng lên, giúp hắn ổn định thân hình.

Bạch điêu vừa sợ vừa giận, đang khi định xuất thủ thêm lần nữa, một cái bóng xanh từ một phía khác chợt bắn tới, chính là Thanh Ngư kiếm, như cũ “phập” một tiếng, đâm xuyên cái cánh còn nguyên vẹn của nó.

Hai cánh của bạch điêu lúc này đều đã bị thương, thân hình rốt cuộc không thể ổn định được nữa, nó cứ thế rơi xuống, nện vào trong một hố nước kéo theo một lượng lớn bọt nước bắn lên tung tóe.

Ánh sáng xanh lóe lên trong một lùm cây cạnh hố nước, tức thì từng cành, nhanh cây nhanh chóng vươn ra cuốn lấy thân thể bạch điệu, chỉ trong giây lát đã tạo ra một lồng giam từ cành cây.

Bạch điêu kinh sợ ra sức tìm cách thoát ra.

Điêu này sức lực vượt xa rắn xanh, cáo xám trước đó, lồng giam cành cây không ngừng rung lắc, có điều lồng giam từ cành cây này kiên cố hơn nhiều so với cái lồng cỏ trước kia, dù lắc trái nghiêng phải nhưng không hề có dấu hiệu bị tổn hại nào.

Viên Minh từ trên không trung bồng bềnh đáp xuống đất, bước tới trước người bạch điêu, đoạn đưa một tay đè chặt lên đầu bạch điêu, bắt đầu thi triển Ngự Thú thuật.

Một đám khói đen từ trong lòng bàn tay hắn tuôn ra, giống như sói đói thấy mồi ngon, toàn bộ chui hết vào trong đầu bạch điêu.

Thân thể bạch điêu giật mạnh, miệng phát ra tiếng gào thét khổ sở, thân mình lại lần nữa vặn vẹo giãy giụa.

Có điều bằng vào trạng thái hiện tại của nó, hành động giãy dự này của nó chẳng có chút ý nghĩa nào, cơ bản không thể thoát khỏi lồng giam từ cành cây.

Viên Minh chuyên tâm thi triển Ngự Thú thuật, rất nhanh đã qua một khắc đồng hồ.

Bạch điêu không hề có ý khuất phục, trái lại ý chí phản kháng dường như còn mạnh mẽ hơn trước.

Viên Minh cũng không cảm thấy ngạc nhiên, từ trận chiến của nó với đám rắn có thể thấy thực lực con điêu này chắc chắn đã đạt tới cấp một bậc cao, không thể có chuyện dễ dàng bị khuất phục được.

Nhưng hắn cũng không lo lắng gì lắm, pháp lực của hắn đã đạt tới Luyện Khí tầng sáu, cộng thêm sau khi tu thành Minh Nguyệt quyết tầng thứ nhất, lực lượng thần hồn còn vượt xa tu sĩ cùng cấp, chỉ cần không có nhân tố bên ngoài nào quấy nhiễu, hắn có thể miễn cưỡng thi triển Ngự Thú thuật liên tục trong một canh giờ.

Thời gian thi pháp dài như thế đã vượt xa phạm trù năng lực của tu sĩ Luyện Khí kỳ, Viên Minh không tin có con hung thú cấp một nào có thể ngăn cản được.

Điểm duy nhất cần chú ý chính là cường độ thi pháp, chỉ cần sơ ý một chút thôi sẽ phá hủy thần hồn bạch điêu, vậy coi như là phí công nhọc sức mà chẳng được gì.
Bạn cần đăng nhập để bình luận