Tiên Giả

Chương 671: Ý

Qua hơn một canh giờ, Viên Minh ngửa đầu nhìn trời xanh, lần nữa đứng dậy.

"Chủ nhân, còn muốn thử?" Kim Cương nhíu mày hỏi.

Viên Minh không nói gì, chỉ lẳng lặng gật đầu. Hắn căn bản không định từ bỏ.

Dứt lời hắn lại lần nữa tung người lên xông thẳng vào trong không trung, chui vào tầng mây, biến mất trong tầm mắt Kim Cương cùng Hoa Chi.

Sau nửa canh giờ, trên bầu trời có một bóng người bị thiêu đốt từ trên tầng mây rơi xuống đất.

Lúc này Kim Cương đã đỡ lấy hắn.

So với lần thứ nhất, lần này Viên Minh bị bỏng nghiêm trọng hơn, nhưng không bị ngất đi.

Cho nên lúc rơi xuống đất hắn đã tự vận chuyển lực lượng bản nguyên của Bất Tử thụ chữa trị thân thể bị thương, sau đó nuốt đan dược tiếp tục điều tức dưỡng thương.

Hắn một mực ngồi xuống một ngày một đêm, điều chỉnh trạng thái thân thể đến mức tốt nhất mới bắt đầu thử nghiệm lần thứ ba.

Trên chín tầng trời, thái dương lực nóng rực quán thể xuống, được Viên Minh điên cuồng vận chuyển Ma Tượng Trấn Ngục công luyện hóa, đồng thời còn điều động lực lượng bán ma trong cơ thể chống đỡ, cưỡng ép đạt tới trạng thái cân bằng.

Qua hai canh giờ, ngoại hình Viên Minh dù bị tổn thương nghiêm trọng nhưng huyết nhục lại không bị đốt cháy, cho thấy hắn có được một tia thành công.

Viên Minh tin chắc chỉ cần vượt qua được giai đoạn này, đến lúc cơ thể tích góp đủ nhiều thái dương lực là có thể thoải mái đột phá Vạn Tượng chi thể.

Nhưng mà qua một canh giờ sau, Viên Minh tự thấy thái dương lực trong cơ thể đã đủ nhiều, còn có dấu hiệu tràn đầy nhưng đạo gông cùm xiềng xích đi thông Vạn Tượng chi thể vẫn không hề có điểm buông lỏng.

Rốt cuộc thái dương lực trong cơ thể Viên Minh lại bắt đầu cắn trả.

Lúc này lửa lớn đã trực tiếp đốt cháy huyết nhục và cốt cách của hắn thành tro bụi, ý thức của hắn không tránh được mà lâm vào ngủ mê.

Mãi đến ba ngày sau, thân thể hắn mới được chữa trị khỏi, lần nữa tỉnh lại.

Viên Minh ngồi xuống điều tức, sau đó lại định tiếp tục thử.

"Chủ nhân, thương thế của ngươi rất nặng, không thể cứ cứng đầu thử được. Ta sợ lần tới người không dễ khôi phục như vậy đâu." Kim Cương nhíu mày nói.

"Ta cảm giác được, ta chỉ cách phá cảnh một chút xíu nữa thôi." Viên Minh lắc đầu, khàn giọng nói.

"Viên đạo hữu, có lẽ ngươi từng nghe nói thể tu ma luyện thân thể huyết nhục làm cơ sở, tuy nghiên cũng không chỉ có vậy thôi đâu." Lúc này chợt giọng nói của Thất Dạ vang lên trong thức hải hắn.

"Thất Dạ đạo hữu, có ý gì?" Viên Minh cảm giác được được gã còn có hàm ý khác bèn hỏi.

"Bản thân ta không thuần về thể tu nhưng lúc ở Ma giới có nghe nói qua về con đường chuyên tu thể tu của các Ma tộc cự phách. Nghe nói lúc bọn hắn tu hành đến một giai đoạn nhất định sẽ không đơn thuần truy cầu tăng trưởng cường độ thân thể nữa, thậm chí có đại ma còn ngừng chuyện giết chóc thường ngày, chuyển sang tĩnh tâm tu hành." Thất Dạ đáp lời.

"Ngươi nói đó không phải là Ý sao?" Viên Minh kinh ngạc, nghi hoặc hỏi.

"Đúng vậy,, xem ra ngươi biết." Thất Dạ nói.

“Lúc ta đang đột phá Thông Khiếu chi thể cũng đã lĩnh ngộ qua Ý cảnh." Viên Minh cau mày nói.

"Viên đạo hữu, e là giữa lĩnh ngộ ý cảnh và chính thức dung hợp ý cảnh còn có khoảng cách không nhỏ." Thất Dạ cười nói.

"Ngươi nói là ta chưa đủ lĩnh ngộ ý cảnh nên mới không cách nào phá vỡ bình cảnh?" Viên Minh hỏi.

"Chuyện này ta không dám chắc chắn là thật hay không, nhưng ta biết đại năng thể tu Ma giới ai nấy đều lĩnh ngộ ý cảnh sâu vô cùng, có thể dung hợp cảm ngộ ý cảnh với tu vi bản thân, dùng thân dưỡng ý, lấy ý cường thân." Thất Dạ nói.

Viên Minh nghe vậy thì trầm ngâm thật lâu.

Trong lời nói của Thất Dạ dù không cam đoan nhưng chắc chắn gã đã chỉ ra cho hắn một phương hướng nhất định.

Lúc trước hắn thu nạp thái dương lực, kỳ thật cũng có cảm ứng, bản thân thu nạp thái dương lực là hợp lý rồi, nếu vậy vấn đề không thể đột phá Vạn Tượng chi thể hẳn nằm ở nơi khác.

Có lẽ đúng như lời Thất Dạ nói, hắn thiếu khuyết ở chỗ dung hợp “Ý".

"Đa tạ Thất Dạ đạo hữu giải thích nghi hoặc." Viên Minh thành khẩn cảm tạ.

"Ta và ngươi vinh nhục gắn liền, không cần khách sáo." Thất Dạ đáp.

Qua lần chỉ điểm này, Viên Minh đã thu trạng thái chuẩn bị bay lên trời lại.

"Chủ nhân, ngươi không thử nữa?" Kim Cương hỏi.

"Đi, cùng ta tiến vào sa mạc Hắc Phong." Viên Minh nói.

"Vào sa mạc, làm gì?" Kim Cương khó hiểu hỏi.

"Giúp ta tiến thêm một bước lĩnh ngộ "Ý" thể tu." Viên Minh dứt lời, không nói lời gì mà nắm cánh tay Kim Cương bay vút đi.

Hoa Chi thấy thế cũng vội vàng đi theo.

Mấy ngày sau, tại sa mạc Hắc Phong.

Gió cuốn cát chạy mịt mù, dưới ánh mặt trời chói chang, hai bóng người cách nhau khoảng một dặm đứng đó, hai cái bóng ngả dài như hòa hợp với cồn cát dài đằng đẵng.

Hai người là Viên Minh và Kim Cương. Viên Minh nhắm mắt khoanh tay đứng đó, mặt bình thản. Kim Cương thì nhìn chăm chú về phía trước, như đang nhìn Viên Minh, cũng giống như đang nhìn phương xa mênh mông.

Sau nửa ngày, Viên Minh bỗng mở mắt ra, nhìn Kim Cương nói:

"Kim Cương, ta và ngươi cùng tu Ma Tượng Trấn Ngục công, hôm nay dùng thần thông thể tu đánh một trận, được chứ?"

"Chủ nhân muốn dùng cách này lĩnh ngộ Ý kia sao?" Kim Cương hỏi.

"Không sai." Viên Minh gật đầu đáp.

"Được." Kim Cương không do dự gật đầu.

"Phải dốc hết toàn lực, không được nương tay." Viên Minh dặn dò.

Kim Cương không nói gì nữa mà đáp lại Viên Minh bằng cách bành trướng thân hình, trong giây lát sau đã hóa thân thành cự viên.

Quanh thân y bao quanh từng luồng ma khí đen, khí tức toàn thân cường đại hơn trong Xà Vương cốc ngày đó.

Theo tiếng hét to của Kim Cương, thân hình to lớn của y nhanh chóng vọt đến phía Viên Minh.

Viên Minh thấy thế bèn nhếch miệng cười cười, vận chuyển Ma Tượng Trấn Ngục công, cả người cũng mãnh liệt vọt về phía trước.

...

Sau nửa canh giờ, trong sa mạc xuất hiện một cái hố lớn chừng vài dặm, Kim Cương đã kiệt sức nằm dưới đáy hố, mặc kệ cho cát bụi ùn ùn đổ xuống người.

Bên ngoài hố cát, Viên Minh khoanh chân ngồi, hai mắt trầm tĩnh, ánh mắt như xuyên thấu hư không, cảm ngộ lại quá trình giao chiến với Kim Cương vừa rồi.

Ý của Kim Cương có tên là Bạo Huyết, là một loại ý cảnh dùng cách thiêu đốt tinh huyết của bản thân làm đại giới, gia tăng chiến lực trên phạm vi lớn, thiên về đại khai đại hợp, quyết tâm chiến đấu thẳng tiến không lùi.

Chỉ cần chiến ý càng mạnh thì lực lượng bộc phát ra lại càng mạnh mẽ, lại không có yêu cầu lĩnh ngộ ý quá nhiều.

Ngược lại Ý của Viên Minh là Cộng Mệnh, là một loại ý cảnh buộc chặt vận mệnh bản thân và đối thủ lại với nhau. Thật sự cũng không có nhiều đối thủ đáng để hắn vận dụng thủ đoạn này đối phó lắm, cho nên hắn không vận dụng nhiều, cảm ngộ khó mà tăng lên được.

Lúc trước đại chiến một trận với Kim Cương, tuy rằng hai bên đều xuất thủ toàn lực nhưng cuối cùng không phải mạng đổi mạng nên Viên Minh khó mà thi triển quyền ý Cộng Mệnh ra, trói buộc mình và Kim Cương lại với nhau được.

Cho nên hắn vẫn lĩnh ngộ không được bao nhiêu cả.

Lúc này Hoa Chi đi tới đáy hố, ngồi xổm bên cạnh Kim Cương hỏi: "Khỉ thối, chủ nhân đang làm gì vậy?"

"Làm sao ta biết, ngươi đi mà hỏi chủ nhân." Kim Cương tức giận nói.

Y biết Viên Minh là đang muốn cảm ngộ Ý, nhưng một tiếng "Khỉ thối" kia khiến y mất hứng chia sẻ với Hoa Chi. Lúc này y đang nghĩ cách nhanh chóng khôi phục thể lực.

Nếu chủ nhân còn cần thì y còn có thể đánh tiếp một trận với hắn.

Nhưng mà đúng lúc này, một tràng âm thanh âm ầm từ đằng xa bỗng truyền tới.

Kim Cương đột nhiên chú ý, hố cát bên dưới thân mình chợt chấn động. Y tập trung nhìn lại đã thấy hạt cát bên cạnh khẽ nhúc nhích.

"Đây là... hắc phong đến rồi!" Hoa Chi đột nhiên kịp phản ứng.

Hai người bọn họ vội vàng đứng dậy, vừa nhảy ra khỏi hố đã thấy Viên Minh đứng lên, nhìn về phương xa.

Hai người nhìn theo tầm mắt của hắn, đã vừa rồi thấy bầu trời còn trong xanh đã bị một vầng mây đen cực lớn bao phủ. Hơn nữa tầng mây cực lớn này còn lấy tốc độ cực nhanh lao về phía bọn họ.

Bên dưới đám mây đen là từng cột gió lốc cuồng bạo màu đen, cuốn lên vô số cát bụi như thể những con yêu long màu đen đang xông vọt lên, chui tọt vào trong đám mây đen trên không trung.

Mấy trăm con yêu long cực lớn bằng cát bụi đã tạo thành một bức tường bão cát cực lớn cao tới mấy trăm trượng quét thẳng về phía bên này.

Nơi xa, từng cồn cát như thể sống lại.

Vô số cồn cát phồng lên, chạy như điên trên mặt đất. Nhìn từ xa như những con sóng cát kinh người đang dồn dập, cuồn cuộn đổ về phía bọn họ.

"Chủ nhân...." Hoa Chi thấy Viên Minh đứng nguyên một chỗ không nhúc nhích bèn kêu lên.

Viên Minh hoàn hồn lại, liếc nhìn bọn hắn, rồi nhìn qua màn bão cát đen che khuất bầu trời phía xa.

Sau đó hắn đưa tay vỗ túi linh thú bên hông, kêu Lôi Vũ đi ra.

"Ta định vào trong hắc phong này tu luyện, các ngươi theo Lôi Vũ tạm tránh né đi, sau đó tìm ta sau." Viên Minh dặn dò.

Không chờ bọn họ trả lời, Viên Minh đã tung người lên, lao về phía bão cát đen.

Cả người hắn vừa đụng vào bức màn bão cát đen đã cảm giác nhiệt độ xung quanh đột ngột hạ thấp xuống, rồi một cột vòi rồng cũng gào thét cuốn về phía hắn.

"Vù vù." tiếng gió vang lên, kèm theo là từng hạt cát xẹt qua má hắn.

Viên Minh nheo mắt lại, thủ thế, vận chuyển Ma Tượng Trấn Ngục công, điều động ma tượng chiến ý tập trung vào cột vòi rồng kia.

Chớp mắt sau, vòi rồng bão cát kia như thể không phải do thiên nhiên hình thành, mà như tự có sinh mệnh, buộc chặt vào sinh mệnh của hắn.

"Khóa mệnh."

Viên Minh khẽ quát một tiếng, vừa sải bước về phía vòi rồng cát đen đang gào thét tiến đến, đảo tay tung ra một quyền đã được tụ lực thật lâu.

Thoáng chốc, hư không khuấy động như thể có một con ma tượng ngửa mặt lên trời gào rú. Một quyền đập vào các hạt cát trong hư không, ngưng tụ thành đầu của một con ma tượng cực lớn tông thẳng vào vòi rồng kia.

Tiếng nổ ầm ầm vang lên!

Vòi rồng bão cát cao mấy trăm trượng ầm ầm vỡ vụn, không cách nào ngăn cản được uy thế một quyền của Viên Minh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận