Tiên Giả

Chương 956: Tiếp tục thâm nhập

Đại thụ trước mắt nguy nga sừng sững, cành lá rậm rạp như thể chống được cả bầu trời.
Viên Minh nhìn lên đại thụ, trong lòng chợt tràn dâng một sự kính sợ khó hình dung.
Gốc Thế Giới Chi Thụ này thật không hổ danh là vạn mộc chi tổ. Sự hiện hữu của nó như thể một linh mạch đỉnh cấp có thể mang theo bên người, tràn đầy sinh cơ cùng lực lượng vô tận.
Hắn không khỏi nghĩ thầm, không biết thế giới chi thụ của mình khi nào thì mới phát triển đến cỡ này được?
Viên Minh nhanh chóng lắc đầu, không nghĩ nhiều đến nữa.
Hắn hít sâu một hơi, hào quang trên người sáng lên một màu xanh đậm, cả người đã hóa thân thành một gốc Thế Giới Chi Thụ nhỏ xíu. Gốc Thế Giới Chi Thụ cỡ nhỏ này tản ra một tầng hào quang xanh đậm, chậm rãi tới gần gốc Thế Giới Chi Thụ khổng lồ, rồi sáp nhập vào trong thân cây, biến mất không thấy.
Tình huống trước mắt trùng trùng nguy cơ, nên Viên Minh cũng hiểu phải hành động mau chóng.
Hắn quyết định lợi dụng bí pháp của Hi Hòa Tử, như luyện hóa cấm chế cột gỗ lúc trước đó, trước tiên phải luyện hóa gốc Thế Giới Chi Thụ cực lớn này, khu động thật nhiều đại trận nơi đây để đối phó với Tô Vô. Chỉ có thể diệt trừ tất cả địch nhân, hắn mới có thể an tâm cân nhắc chuyện luyện hóa gốc Thế Giới Chi Thụ này.
Viên Minh hóa thân thành Thế Giới Chi Thụ thuận lợi tiến vào bên trong đại thụ. Bởi lực lượng hai bên là đồng nguyên, nên nhanh chóng tương dung với nhau. Hắn thi triển ra bí thuật đồng hóa mà Hi Hòa Tử vừa mới dùng qua, muốn điều khiển lực lượng thế giới đại thụ.
Ngoài ý muốn là toàn bộ quá trình lại tiến hành hết sức thuận lợi.
"Làm sao lại như vậy? Thế Giới Chi Thụ khổng lồ như thế, lẽ ra phải có linh trí mới đúng, vậy mà không có chút phản kháng nào?" Viên Minh thầm kinh ngạc không thôi.
Chẳng qua chuyện này với hắn chỉ có tốt chứ không xấu. Hắn tiếp tục thi triển bí thuật nhằm hoàn toàn khống chế gốc Thế Giới Chi Thụ này.
Bên trong Thâu Thiên đỉnh, Tịch Ảnh đang khoanh chân ngồi dưới đất điều tức.
Thần hồn của nàng chấn động đã vững trãi hơn hẳn lúc trước, sắc mặt cũng khôi phục hơn phân nửa. Nàng chậm rãi mở hai mắt ra.
"Hiện tại cảm thấy thế nào?" Chủ hồn Viên Minh ân cần hỏi.
"Hòa hoãn nhiều rồi, không cần lo lắng." Tịch Ảnh đáp.
"Lúc trước ngươi thi triển Nhân Quả luật lệnh kia rốt cuộc là thần thông gì? Vậy mà hao tổn nhiều hồn lực như vậy, ảnh hưởng đến cả ổn định của thần hồn ngươi." Viên Minh lại hỏi.
Tịch Ảnh có chút do dự, vẫn giải thích: "Nhân Quả luật lệnh là một thần thông tác động đến vận mạng. Hạ xuống nguyện vọng, thần thông có thể ảnh hưởng đến hết thảy phụ cận để đạt thành nguyện vọng đó. Nó tương tự với ngôn xuất pháp tùy, nhưng lại phức tạp hơn nhiều lắm. Lúc trước ta cầu nguyện ngươi có thể bình an đi tới đỉnh bậc thang, cho nên lực lượng sâu xa kia đã giúp ngươi tránh khỏi Tô Vô đuổi giết."
Chủ hồn Viên Minh nghe vậy suy nghĩ một chút rồi nói: "Cho nên dưới ảnh hưởng của Nhân Quả luật lệnh, Tô Vô là trở ngại cản trở ta bình an trèo lên đỉnh bậc thang nên đã tự dưng gặp phải công kích trên trời đánh xuống, cuối cùng đã bỏ lỡ cơ hội đánh giết, ngăn cản ta trèo lên đỉnh?"
Tịch Ảnh gật đầu nói: "Hẳn là vậy."
"Có thần thông như vậy sao? Chẳng qua nếu vậy, thi triển ra hẳn phải trả một cái giá cực lớn?" Chủ hồn Viên Minh không khỏi cảm thán.
"Mọi sự đều có nhân có quả, hạ xuống nguyện vọng lớn bao nhiêu, thì người thi thuật cũng phải trả giá lớn đến bằng đó. Chẳng qua ngươi yên tâm, ta tự biết chừng mực." Tịch Ảnh đáp.
"Được rồi, ngươi phải cân nhắc kỹ khi sử dụng thần thông này." Viên Minh nghe vậy, trầm tư một chút mới chậm rãi nói.
Hắn vừa dứt lời, bỗng nhiên sắc mặt biến đổi.
"Làm sao vậy?" Tịch Ảnh lập tức hỏi.
"Bên ngoài xảy ra chút biến cố. Chẳng qua không sao, chờ ta luyện hóa Thế Giới Chi Thụ xong, Tam Giới tiên chu này sẽ bị ta nắm giữ. Ngươi cố gắng điều tức khôi phục cho tốt là được." Viên Minh trầm giọng nói.
Cùng lúc đó, mọi người ở bên dưới tế đàn cũng bị những biến cố liên tiếp xảy ra làm choáng váng cả đầu óc.
Vào lúc này, toàn bộ không gian lại đột nhiên chấn động rung lắc kịch liệt. Mặt đất xuất hiện từng khe nứt lớn, tế đàn bị chém thành hai mảnh cũng rớt cả vào trong đó. Trong hư không cũng xuất hiện vết rách.
Nhìn mảnh không gian này đã có dấu vết sụp đổ, vẻ mặt mọi người đều trở nên hoảng hốt.
Hắc Liên cùng Tô Dĩnh Tuyết liếc nhau như đã đạt thành ăn ý nào đó. Cả hai động thân, động tác mau lẹ như gió.
Lúc này Tô Dĩnh Tuyết bước đi lên, bàn tay như ngọc trắng khẽ giơ lên, đặt một chưởng lên bậc thang khảo nghiệm kia. Lòng bàn tay nàng bắt đầu tản ra một tầng lục quang nồng đậm, như biến thành một con sóng ánh sáng xanh nhộn nhạo mà thần bí.
Trên cầu thang, ánh sáng màu xanh đột nhiên hiện lên, một luồng ánh sáng xanh đột nhiên lóe lên. Bên trong tầng ánh sáng xanh này lại là chiếc chìa khóa do Thế Giới Chi Thụ luyện chế ra. Tựa hồ như nó đang chờ đợi thời khắc triệu hóa này, cuối cùng lại có thể thấy được ánh mặt trời.
Tô Dĩnh Tuyết nhanh tay bắt lấy chiếc chìa khóa kia, cả người nhoáng lên, đi tới bên cạnh Hắc Liên.
Lúc này Hắc Liên đang lẩm nhẩm niệm quyết, hai tay kết ấn thi triển ra một loại pháp quyết cổ quái. Đầu ngón tay của nàng ta đột nhiên phun ra một luồng sáng u ám như thể sao băng trong đêm tối, xé rách hư không. Hư không nơi đó bị vỡ ra một vết rách.
Vòng xoáy hỗn độn bên trong vết rách có hình thù như một tầng khí đen dày đặc cuồn cuộn, nhưng không giống như trong vết rách không gian lập loè lúc sáng lúc tối mà như thông đến một không gian thần bí khác.
Thân hình Hắc Liên cùng Tô Dĩnh Tuyết lóe lên, chui vào trong lối vào vết nứt hư không này.
Hai người hành động nhanh chóng khiến người khác bừng tỉnh lại thì cả hai đã biến mất không thấy gì nữa.
Mọi người nhìn vết nứt hư không đang dần dần khép kín lại, rồi nhìn nhau, trong ánh mắt toát ra một tia mê mang khó hiểu.
Đám yêu Vạn Yêu quốc nhao nhao nhìn về phía Vu Vũ, đợi nàng đưa ra quyết định.
Vu Vũ đảo mắt nhìn qua không gian quanh ngọn tháp bạc đang lung lay sắp sụp đổ, trầm giọng quát: "Nơi đây không thể ở lâu, chúng ta mau rời đi trước."
Nói xong hư ảnh sáu cái đuôi hồ li sau lưng nàng ta hiển hiện, ưu nhã xẹt qua một vòng hình cung lên không trung. Sáu tia sáng trắng bắn ra như sao băng xẹt qua bầu trời đêm, hư không lập tức tách ra một thông đạo không gian.
Đám yêu Vạn Yêu quốc nhao nhao bay vào trong thông đạo không gian kia. Sau đó thông đạo chậm rãi đóng cửa như thể chưa từng xuất hiện qua.
Nhìn đám yêu Vạn Yêu quốc cũng rời đi, những người khác cũng bắt đầu sốt ruột.
"Sư phụ, chúng ta nên làm gì bây giờ?" Dương Phạm hỏi, trên mặt đầy vẻ lo lắng.
Ánh mắt Đạm Đài chân nhân đảo qua mọi người, cuối cùng rơi xuống Tư Mã Trường Cầm, hỏi: "Cầm Ma đại nhân, nơi đây có ngươi tu vi cao nhất, tiếp theo chúng ta nên làm sao? Vẫn là ngươi đưa ra ý kiến thì hơn."
Đám người Long Hầu, Kim Thần cũng nhao nhao nhìn về phía Tư Mã Trường Cầm, ánh mắt dò hỏi, hiển nhiên đã coi gã là lãnh đạo nơi này.
Thiết Huyễn, Trầm Tú cùng với Hắc Ma cao lớn cũng đã khôi phục lại, lúc này đang đứng bên cạnh Tư Mã Trường Cầm, lặng yên đợi quyết định của gã.
"Chư vị có thủ đoạn nào phá vỡ hư không không?" Tư Mã Trường Cầm nhìn mọi người xung quanh, mở miệng hỏi.
Mọi người nghe vậy, nhao nhao lắc đầu.
Tuy rằng bọn họ đều là cường giả một phương nhưng nói về thủ đoạn phá vỡ hư không cao thâm này thì lại bất lực.
"Nếu đàn cổ của ta vẫn còn thì phá vỡ hư không không có gì khó khăn, đáng tiếc đã bị Vạn Thiên Nhân đoạt đi. Lúc này ta cũng không cách nào rời khỏi đây được." Tư Mã Trường Cầm khẽ lắc đầu, trên mặt lộ ra một tia bất đắc dĩ.
"Vậy làm sao bây giờ? Không gian nơi này đã sắp sụp đổ, chẳng lẽ chúng ta chỉ đành chờ chết sao?" Long Hầu lo lắng nói, trên mặt đầy vẻ không cam lòng.
"Không cần kinh hoảng, ta vừa dùng bí pháp dò xét một phen, phát hiện dưới mặt đất nơi này có động thiên khác. Nếu chúng ta không cách nào phá vỡ hư không rời đi, không bằng tìm tòi dưới lòng đất, nói không chừng nơi đó sẽ có cách đi ra ngoài. Huống chi Tam Giới tiên chu còn chưa xác định được chủ sở hữu, chúng ta chưa hẳn không có cơ hội." Tư Mã Trường Cầm trầm giọng nói.
Mọi người nghe vậy đều rơi vào trầm mặc.
Bọn hắn nghĩ tới hắc khí kinh khủng của Tô Vô lúc trước, đến Vạn Thiên Nhân đều không có lực phản kháng, trong lòng lại không khỏi dâng lên một cảm giác vô lực. Nhưng Tư Mã Trường Cầm nói như vậy cũng mang đến cho bọn họ một tia hi vọng. Có lẽ ở dưới mặt đất, bọn họ có thể tìm được lối ra mới.
"Chư vị có nguyện ý đi theo ta xuống tìm tòi dưới mặt đất hay không? Cứ tự tiện quyết định."
Tư Mã Trường Cầm thấy mọi người trầm mặc không nói bèn nói tiếp: "Chúng ta đành cáo từ vậy."
Nói xong gã dẫn theo ba hắc ma thi triển độn thuật, chui sâu xuống dưới lòng đất.
Mắt thấy đám người Tư Mã Trường Cầm biến mất, ba người Kim Thần, Đạm Đài chân nhân cùng Long Hầu liếc mắt nhìn nhau.
"Lần này vất vả giày vò, lại cứ vậy không công mà lui thật sự không cam lòng." Long Hầu nghiêm mặt, phỉ nhổ một bãi, tức giận nói.
"Ta cũng thấy vậy." Kim Thần hơi do dự, sau đó cũng gật đầu nói.
Ánh mắt bọn họ đều chuyển qua nhìn về phía Đạm Đài chân nhân, tựa hồ đang đợi y quyết định.
Ánh mắt Đạm Đài chân nhân khẽ trầm xuống, thầm do dự nhưng cuối cùng vẫn hạ quyết tâm.
Y hít sâu một hơi, chậm rãi nói: "Các ngươi đã quyết định muốn xuống lòng đất tìm tòi, vậy chúng ta cùng đi nào."
Sức hấp dẫn của Tam Giới tiên chu quá lớn, rốt cuộc bọn họ vẫn không cách nào chống lại khát vọng sâu tận xương tủy này được.
Nam Thượng Phong đứng ở một bên, tâm tình phức tạp.
Y muốn biết tình hình Viên Minh thế nào, lại lo lắng nguy cơ tứ phía. Lúc này nghe thấy sư phụ quyết định như vậy, mâu thuẫn trong lòng y tiêu tán không còn. Nếu sư phụ đã quyết định như vậy, y cũng không cần xoắn xuýt mà cứ đi theo là được.
Sau khi quyết định xong, y đang muốn truyền âm cho Ô Lỗ, hỏi gã có đi cùng không, chợt y biến sắc mặt.
Y mới kinh ngạc phát hiện ra Ô Lỗ vừa rồi vẫn còn đứng bên cạnh mình đã biến mất từ lúc nào, không còn bóng dáng nữa.
Cùng lúc đó, bên ngoài Tam Giới tiên chu, phía trên Hỏa Tiêm sơn.
Cao tầng song phương tiến vào Tam Giới tiên chu, tu sĩ Nhân tộc cùng yêu binh Vạn Yêu quốc lưu lại thủ bên ngoài cũng tìm chỗ hạ trại riêng phần mình, hai bên cách xa nhau, không chung đụng nhau, bày ra cảnh tượng nước sông không phạm nước giếng.
Giữa doanh trướng nhân tộc, phân thân Viên Minh hờ hững đứng yên, trên mặt không nhìn ra bất kỳ thần sắc gì.
Hắn lẳng lặng yên nhìn chăm chú vào không gian linh bảo nơi xa, nhưng trong lòng đang tính toán hành động sau này.
"Không biết vị đại nhân ở bên trong thế nào rồi?" Bên cạnh hắn, Ngụy Lăng thấp giọng thì thầm, trên mặt lộ ra vẻ lo lắng.
Phân thân Viên Minh không trả lời. Tuy rằng hắn và bản thể vẫn tồn tại liên hệ nhưng đã bị Tam Giới tiên chu ngăn cách, không cách nào biết được rốt cuộc trong không gian kia đã xảy ra chuyện gì.
Huống hồ, bản thể để hắn lại đây chỉ để phòng ngừa vạn nhất, thực lực phân thân chưa đủ, dù có tham dự vào cũng không có tác dụng gì lớn.
Trong lúc đang suy tư, vẻ mặt phân thân Viên Minh đột nhiên biến đổi.
Hắn cúi đầu nhìn đại địa dưới chân, chỉ cảm thấy có một cảm giác kỳ dị từ dưới lòng đất truyền đến như thể có thứ gì đó đang yên lặng thay đổi.
"Đây chẳng lẽ là linh mạch loạn rồi?" Hắn thì thào lẩm bẩm, cau mày.
Bạn cần đăng nhập để bình luận