Tiên Giả

Chương 164: Cả một đường bằng phẳng

So với những người khác trong tổ đội sáu thành viên, Viên Minh kỳ thực ở vào hoàn cảnh tương đối an toàn.

Hắn không ngừng dấn bước trong làn khói độc, bởi có độ nha hỗ trợ thăm dò nên luôn có thể thấy trước được nguy hiểm, từ đó sớm có được phán đoán và chuẩn bị.

Chỉ là vùng khói độc mênh mông này có quá nhiều loại rắn rết, chuột, kiến mang kịch độc, nhiều tới độ cảm giác như giết mãi không hết.

Sau khi vất vả diệt sạch đám ong độc tập kích mình, hắn chợt nghe có một tràng những tiếng sột soạt từ trong làn sương dày đặc truyền tới.

Hồn nhà vẫn đang bay lượn trong làn sương nhưng chưa thấy có thứ gì đang tới.

Khi còn đang kinh ngạc, hắn bỗng phát giác cóc đen trong túi linh thú có chút xao động bất an.

Hắn lập tức quyết đoán vỗ túi linh thú, thả nó ra ngoài.

Viên Minh đưa tay nâng cóc đen lên, lúc này hắn mới phát giác sở dĩ cóc đen kích động không phải vì nó phát hiện được cái gì nguy hiểm, mà là đang hưng phấn khó có thể kiềm chế.

“Này là ý gì?”

Còn không đợi hắn nghĩ kỹ, cóc đen đã đạp mạnh hai chân, rời lòng bàn tay hắn nhảy xuống khoảng đất ngay trước người hắn.

Viên Minh cũng đưa mắt nhìn xuống theo nó, lúc này hắn mới kinh ngạc phát hiện, trong khu vực có phương viên ba thước quanh chỗ cóc đen đặt chân, mặt đất vốn màu đen sì đột nhiên xuất hiện một “đốm trắng” lớn.

Đốm trắng lấy cóc đen làm trung tâm này xuất hiện cực kỳ bất ngờ.

Tập trung quan sát kỹ càng một lúc, hắn mới phát hiện phần rìa đốm trắng kia hình như đang liên tục xảy ra những biến hóa rất nhỏ.

Hắn đột nhiên nheo mắt, nhíu mày lại.

Hắn vốn cho rằng màu đen trên khoảnh đất kia là rêu, nhưng giờ nhìn kỹ thì đó rõ ràng là một tầng những con nga tử màu đen mà mắt thường khó có thể phát hiện ra được.

Cánh của những con bướm đêm này gần như ép sát mặt đất, nếu có vỗ thì cũng khó mà nhìn ra, còn tràng tiếng sột soạt ban nãy hắn nghe được chính là phát ra từ đây.

Đang khi tính lên tiếng nhắc nhở những thành viên khác trong đội, hắn đã nghe tiếng hô hoán của thiết tháp cự hán từ cách đó không xa truyền tới:

“Đây là cái gì? Nhiều quá, ngứa quá, ngứa quá đi…”

Ở nơi mà Viên Minh không nhìn tới được, một mảng lớn những con bướm đêm đột nhiên từ dưới chân Mãng Đồn ào ạt vỗ cánh bay lên.

Vô số bướm đêm như một cơn lốc đen cuốn về phía gã, nhanh tới độ gã còn chưa kịp có phản ứng gì thì đã bị chúng bu kín quanh người.

Bướm đêm màu đen rũ một đám lân phấn từ trên thân xuống. Lân phấn vừa rơi lên người cự hán, liền nhanh chóng ăn mòn quần áo xung quanh người gã.

Chỉ qua mấy nhịp thở, quần áo trên người Mãng Đồn đã rách tả tơi, để lộ làn da trần với đường vân của một hình xăm lớn màu đen.

Một lượng lớn bướm đem theo những chỗ rách chui vào bên trong.

Trong cơn hoảng loạn, Mãng Đồn vội vàng vươn tay ra đập.

Nhưng theo cử động của gã, càng lúc càng có nhiều bướm đêm bu tới, gã lập tức cảm thấy làn da toàn thân bắt đầu nóng lên, đồng thời một cảm giác ngứa ngáy khó mà chịu nổi từ khắp người gã truyền đến, không những vậy, gã còn cảm giác được pháp lực trong người đang dần dần trôi đi.

Khi số bướm đêm bu trên người gã tăng lên, tốc độ trôi đi của pháp lực trong người gã càng dần tăng nhanh.

“Đến!”

Mãng Đồn đột nhiên quát lớn, tức thì hình xăm trên người gã bừng sáng, theo sự xuất hiện của tầng ánh sáng màu đỏ, màu da trên người gã nhanh chóng tối đi, trên da thình lình xuất hiện một lớp da cá sấu như áo giáp.

Cùng lúc đó, thân hình gã đột nhiên cao lớn thêm mấy phần, con ngươi trong mắt vốn màu đen tròn thình lình co hẹp lại, biến thành dạng hẹp dài dựng thẳng màu vàng tối.

Sau khi cả người được da thú bao bọc, cảm giác ngứa ngáy trên người Mãng Đồn dịu đi khá nhiều, khí tức của gã cũng tăng thêm không ít, tình trạng pháp lực bị xói món cũng theo đó dừng lại.

Gã đưa tay lấy ra một tấm phù màu vàng rồi ném nó tới trước. Phù lục lập tức hóa thành một dải sáng vàng, lóe cái rồi rơi xuống mặt đất phía trước.

Chớp mắt sau đó, tấm phù màu vàng “phừng” một tiếng rồi bốc lên một ngọn lửa hừng lực. Ngọn lửa này lan ra như trải thảm, nhanh chóng thiêu chết một lượng lớn bướm đêm.

Cùng lúc đó tại những chỗ khác, mấy người còn lại cùng đang tự mình thi triển thủ đoạn tiêu diệt bướm đêm màu đen.

Duy chỉ có Viên Minh là từ đầu tới cuối không hề ra tay, bởi vì sau khi được thả ra, cốc đem như chuột sa chĩnh gạo, lưỡi nó cứ thò ra thụt vào là có một mảng lớn bướm đêm bị nó nuốt vào trong miệng.

Thứ độc trùng mà người khác tránh còn không kịp này không ngờ lại thành đồ ngon mà cóc đen cầu còn chẳng được.

Những con bướm đêm màu đen này thấy cóc đen thì như là gặp thiên địch, tránh còn không kịp chớ nói gì tới chuyện chủ động tấn công Viên Minh.

Nhờ vậy hắn di chuyện cực kỳ thuận lợi, chỉ thoáng chốc đã bỏ xa những người khác.

Rời khỏi khu vực đầy bướm đêm, núi rừng trước mắt bắt đầu biến đổi, không còn là những cây đại thu cao ngất trời, thay vào đó là một mảnh cây thấp xen lẫn dây leo.

Cóc đen nhảy cà tưng tới rìa vùng cây thấp xong cũng không đi thẳng vào, mà cảnh giác ngừng lại.

Viên Minh thấy thế, lập tức điều khiển con hồn nha đang bay bên ngoài đi trước, tiến vào trong rừng cây màu đen thăm dò.

Thông qua tầm mắt hồn nha, hắn thấy bên trong là chằng chịt dây leo đan vào nhau, gần như không thấy có bất kỳ lối đi thông thoáng nào.

Mà dưới đám dây leo màu đen là một tầng sương mù tràn ngập khắp nơi, trên mặt đất còn thấy hơi nước bốc lên, giống như mặt đất có không ít hố nước.

Hồn nha đáp xuống một dây leo màu đen, đoạn dùng con mắt đen nhánh cẩn thận quan sát bên dưới hòng có thể thấy rõ tình huống bên trong.

Nhưng khi nó vừa quay đầu, một con rắn độc màu đen to bằng bắp tay đột nhiên từ dây leo cách đó không xa đánh tới. Rắn độc ngoác cái miệng máu với nanh độc đáng sợ cắn một cái xuống phía hồn nha.

Cũng may Viên Minh phản ứng cực nhanh, kịp thời điều khiển hồn nha vỗ cánh, nhoáng cái bay lên không trung tránh thoát.

Viên Minh bị cú tập kích bất ngờ làm cho giật nảy người, khi hắn theo tầm mắt hồn nha một lần nữa nhìn kỹ lại, rừng cây bên dưới bỗng xuất hiện một màn khiến người ta tê cả da đầu.

Chỉ thấy trên mảng lớn dây leo màu đen, từng con rắn độc chúc đầu lao xuống, ngoác cái miệng to như chậu máu ra, trông chúng đu đưa không nhưng không cảm thấy nhẹ nhàng thư thái gì, trái lại còn cảm giác vô cùng kinh dị.

“Làm sao băng qua chỗ quỷ quái này đây?” Viên Minh không khỏi cảm thấy nhức đầu khó nghĩ.

Cũng không phải hắn sợ đánh không lại đám rắn độc này, chỉ là đám rắn này thân thể đen sì, xét màu sắc cơ bản không khác gì đám dây leo kia, nếu chúng cứ yên lặng quấn mình dọc dây leo thì hắn khó mà phân biệt được.

Huống hồ dưới chân còn có những hố nước, chưa biết chừng bên trong đó còn có đám bướm yêu nữa.

Ngay khi hắn đang do dự, cóc đen bỗng nhảy lên mu bàn chân hắn, tiếp đó dây leo từ trong cổ bao trên lưng nó vươn ra, quấn lấy bắp chân hắn rồi kéo mạnh.

“Ý của ngươi là bảo ta đi cùng ngươi?” Viên Minh nghi hoặc hỏi.

Cóc đen thả ống quần Viên Minh ra, tiếp đó dẫn đầu nhảy vào trong rừng rậm màu đen.

Viên Minh quay đầu liếc nhìn con đường mình vừa đi tới, phân vân một chút rồi cũng bước đi theo.

Vừa bước vào trong rừng rậm màu đen, Viên Minh liền cảm thấy dưới chân mềm mại, ẩm ướt, giống như đang đang giẫm lên thảm cỏ mọc trên một bãi bùn, đồng thời hắn thấy hơi lún xuống.

Chỉ nghe một tiếng “tõm”, cóc đen phía trước đã nhảy chồm lên rồi đâm vào bên trong hố nước ngay gần đó.

Mặt nước liên tục có bóng khí “ùng ục” nổi lên, nhưng chờ rất lâu không thấy bóng dáng cóc đen quay lại.

Viên Minh chờ được một lúc khá lâu, bỗng thấy từ trong hố nước vốn đang lặng yên bỗng có một làn nước đen ngòm dâng lên, tiếp đó là một lượng lớn độc vật trông như con lươn ngửa bụng chui ra.

“Làm tốt lắm!” Viên Minh nhỏ giọng khen ngợi.

Lúc này, tại một hố nước cách đó xa hơn một chút cũng thấy dòng nước đen ngòm ùng ục bốc lên, rồi cũng thấy có một lượng lớn độc vật dạng lươn ngửa bụi nổi lên.

Ngay sau đó, cóc đen cũng xông ra khỏi mặt nước, huy động dây leo trên lưng như đang muốn vẫy gọi Viên Minh.

Viên Minh lập tức hiểu ý, cóc đen làm vậy là muốn bảo hắn đi theo nó.

Hắn chỉ cần bước qua rìa hố nước mà nó đã dọn dẹp là sẽ không phải lo tới khả năng xuất hiện độc vật từ dưới đất, chỉ cần tập trung ứng phó rắn độc trên cây là được.

Vừa nghĩ tới đây, Viên Minh liền đưa một tay nhấc Hàn Tinh kiếm, đồng thời tay kia điểm vào mi tâm mình.

Tức thì lại có hai con hồn nha màu đen từ mi tâm hắn bay ra, rồi cùng con hồn nha kia chao lượn trên đỉnh đầu hắn.

Ba con hồn nha lần lượt giúp hắn quan sát tình hình hai bên trái phải và phía sau lưng, Viên Minh tập trung nhìn trước mặt, cứ vậy sẽ không xuất hiện điểm mù, không cần lo lắng bị rắn độc tập kích.

Viên Minh tiếp tục đi sâu vào trong mảng rừng đen, quả nhiên phương thức này vô cùng hữu dụng.

Bây giờ đám rắn đen kia dù có đánh lén hắn từ góc độ nào, hắn cũng đều có thể lập tức phát hiện, tiện tay vung kiếm là dễ dàng tiêu diệt.

Khi đi qua những chỗ có nước ngầm tràn ra giống như đầm lầy, Viên Minh liền cắm Hàn Tinh kiếm xuống đất, dùng pháp lực thôi động để kiếm phát ra khí cực hàn khiến nước trên mặt đất lập tức đông đá.

Dưới sự phối hợp cùng hồn nha và cóc đen, vùng rừng đen vốn đầy rẫy nguy cơ, giờ trong mắt Viên Minh đã hoàn toàn biến thành một con đường bằng phẳng.

Cả đoạn đường ngoài việc tiêu hao một chút lực lượng thần hồn và pháp lực, Viên Minh không phải tốn thêm bất cứ thứ gì đã có thể dễ dàng vượt qua.

Nhưng các đội ngũ khác lại không được may mắn như vậy, chỉ riêng trong mảnh rừng đen này đã mất không ít người.

Sau khi ra khỏi rừng dây leo màu đen này, Viên Minh không vội đi tiếp mà thu hai con hồn nha về, chỉ để lại một con ở bên ngoài cùng cóc đen canh gác.

Bản thân hắn thì khoanh chân ngồi xuống, hai tay mỗi tay nắm một viên linh thạch, bắt đầu điều tức khôi phục.

Nhưng chỉ một lúc không lâu sau đó, trong mảnh rừng đột nhiên có một tràng tiếng động lạ với thanh thế cực lớn truyền ra.

Viên Minh tức tốc đứng dậy, điều khiển hồn nha bay về hướng phát ra âm thanh.

Nhưng khi hồn nha còn chưa tra xét được gì, từ một phía khác đã có tiếng bước chân dồn dập hướng về phía hắn.

Viên Minh cầm Hàn Tinh kiếm lên, hồi hộp đề phòng.

Chỉ thấy một bóng người mảnh dẻ từ trong lớp sương mù dày đặc xông ra, thình lình chính là Bạch Dung.

Hắn có thể lờ mờ thấy sau lưng này có một bóng mờ to lớn màu đen. Cái bóng này đang dùng một phương thức di chuyển kỳ lạ đuổi theo sau Bạch Dung.

Trên mặt Bạch Dung có phủ một tầng sa mỏng nên không trông rõ biển hiện, nhưng từ mái tóc rối bời kia cũng có thể thấy nàng ta đang khá chật vật.

Viên Minh lập tức chạy sang bên cạnh, nấp sau một gốc cây cổ thụ rồi quan sát.

Từ phía sau lưng Bạch Dung, một con mãng xà dài bảy tám trượng, miệng to bằng cái chậu lao ra khỏi màn sương.

Toàn thân nó phủ đầy những đốm sáng rực rỡ, cái đầu to lớn dựng lên cao, miệng máu ngoác ra, hai cặp nanh độc đan vào nhau, đồng thời cái lưỡi không ngừng thò thụt.

“Kim Hoa độc mãng .” Viên Minh vừa nhìn đã nhận ra ngay.
Bạn cần đăng nhập để bình luận