Tiên Giả

Chương 86: Hành trình thần bí

Vượn trắng do Viên Minh biến thành cùng kim viên bốn mắt một chạy một đuổi trong rừng, nhoáng cái đã chạy được mấy dặm, chợt thấy một mảnh rừng hắc tùng cao lớn dị thường xuất hiện ở phía trước.

Mỗi gốc tùng đen đều to bằng thùng nước, thân cây một màu đen sì, thoạt nhìn cứng rắn hơn cây tùng bình thường nhiều, hơn nữa chúng mọc cực kỳ dày, vô cùng thích hợp để tránh né kim viên truy sát.

Viên Minh nhoáng người một cái, lướt thẳng vào trong rừng tùng đen.

Thế nhưng kim viên bốn mắt vốn đang hùng hổ đuổi theo khi tới cạnh rừng tùng lại dừng người lại, bốn con mắt nhìn chăm chăm vào phía sâu trong rừng, vò đầu bứt tai một trận như đang lo ngại điều gì đó.

Nhưng khi thấy Viên Minh sắp trốn xa, bốn con mắt chợt bừng hung quang, lại lần nữa đuổi theo.

Viên Minh vừa tiến vào rừng tùng được chốc lát, chợt thấy trong lòng không khỏi dâng lên một hồi cảm giác bất an.

Nơi này quá yên tĩnh, thậm chí cho người ta một loại cảm giác tĩnh lặng hơn cả khoảng rừng trước đó.

Hắn luôn cảm giác mình lại như con ruồi không đầu, cứ thế bay loạn, có trời mới biết sẽ gặp phải quái sự gì?

Ngay khi hắn dự định không tiếc pháp lực gọi lư hương ra, thông qua Khu Vật thuật bay lên trời chạy trốn, một thanh âm to lớn chói tai chợt vang lên ở phía trước, đánh vỡ sự yên lặng trong rừng tùng.

Chỉ thấy một con cự nha màu đen từ chỗ nào đó phía trước bay ra.

Quạ này to như một gian phòng, toàn thân mọc đầy lông đen, ánh mắt lại mang màu đỏ tươi, đôi cánh to lớn dang ra dài đến hai, ba trượng, đang chằm chằm nhìn qua bên này.

Nhưng đúng lúc này, rừng cây sau sột soạt rung động, kim viên bốn mắt cũng đã đuổi tới gần, đồng thời ngưng bước chân lại.

Vừa nhìn thấy kim viên xong, vẻ phẫn nộ hiện rõ trong mắt cự nha, miệng phát ra một tiếng kêu the thé chói tai.

Viên Minh ánh mắt hơi động, nội dung liên quan đến ý nghĩa của tiếng thú kêu mà hắn từng đọc qua khi học tập kiến thức ngự thú liền hiện ra trong đầu, có nhiều dấu hiệu cho thấy con cự nha kia tựa hồ đang chất vấn kim viên.

Kim viên bốn mắt phát ra một tiếng gầm như nhỏ, như thể nó đang thiếu tự tin.

Cự nha màu đen thì gầm thét liên tục, tức giận vỗ cạnh hai cánh tạo ra một cơn gió mạnh càn quét rừng tùng xung quanh, thổi cho cành khô lá úa ào ào bay loạn.

Kim viên bốn mắt có vẻ bị thái độ của cự nha chọc giận, tiếng kêu cũng trở nên chói tai, mặt lộ vẻ vô cùng hung hăng, thẳng mặt đối đấu với cự nha màu đen.

Trong khi đó, kẻ đầu têu Viên Minh lại bị hai con hung thú bỏ qua một bên.

“Xem ra mảnh rừng tùng này tám thành là địa bàn của con cự nha kia, kim viên bốn mắt vì truy đuổi ta mà xông vào, nếu chúng nó có thể đánh nhau thật, ta liền có thể thừa cơ đào tẩu.” Viên Minh trong đầu nhanh chóng suy nghĩ, âm thầm mưu tính đường lui cho bản thân.

Nhưng sự tình lại không như Viên Minh dự đoán, kim viên và cự nha dù hằm hằm nhìn nhau, thậm chí liên tục gầm rú nhưng trong lúc nhất thời lại không hề thấy dấu hiệu nào cho thấy chúng thực sự muốn đối đầu.

Viên Minh bỗng cảm giác không ổn, lặng lẽ di động sang phía bên cạnh.

Thân thể của hắn vừa động, cự nha lập tức nhìn qua, đoạn há miệng phát ra một tiếng kêu chói tai, nương theo thanh âm, một mảnh sóng âm màu đen mà mắt thường cũng có thể thấy được trùm kín tầm mắt hắn.

Sóng âm màu đen có phạm vi công kích cực lớn, cả Viên Minh và kim viên bốn mắt đều bị bao phủ trong đó.

Viên Minh chỉ cảm thấy thực hải chấn động mạnh, thần hồn giống như bị giam trong một chuông lớn đánh mạnh, thân thể theo đó cũng run rẩy, ý thức nhanh chóng trở nên mơ hồ.

“Hỏng bét, là thủ đoạn công kích thần hồn!” Hắn trong lòng cả kinh, vội vàng vận chuyển Minh Nguyệt quyết hòng ổn định thần hồn.

Kim viên bốn mắt cũng bị sóng âm từ tiếng quạ kêu bao phủ, thân thể nó tuy cũng run lên nhưng vẫn có thể giữa được ý chí, ngay tiếp đó ánh sáng màu vàng kim trong bốn con mắt vượt chợt bừng lên, từng tia sáng vàng chói mắt như những mũi tên phóng ra,

Cự nha vội vàng vỗ cánh tránh né nhưng vẫn bị hai tia sáng đánh trúng, mười mấy cây lông vũ rơi xuống, máu tương theo đó chảy ra, nhuộm đỏ đám lông đen xung quanh.

Cự nha nổi giận, vỗ cánh nhào về phía kim viên, đồng thời hai bộ móng vuốt sắc nhọn chụp thẳng xuống dưới.

Kim viên không chịu yếu thế, hai tay khua múa, bắn ra những dải sáng vàng như kiếm khí nghênh đón cự nha.

Suy đoán của Viên Minh trước đó hoàn toàn chính xác, mảnh rừng tùng đen này đúng là địa bàn của cự nha, mà kim viên bốn mắt cũng có lãnh địa riêng của mình, có điều hai con thú này lại sống ngay cạnh nhau nên tranh chấp đánh lộn suốt nhiều năm qua, đây chính là một cặp đối thủ cũ, kết thù rất sâu.

Hai thú xông vào chiến đấu với nhau, nhất thời không để ý tới Viên Minh ở bên cạnh.

Tuy ảnh hưởng của sóng âm màu đen đã qua đi, nhưng hồn lực trong thức hải hắn vẫn có một loại cảm giác chấn động kịch liệt, cơ bản không chịu theo sự điều khiển của Minh Nguyệt quyết, pháp lực vận chuyển cũng xuất hiện loại vấn đề nào đó, quá trình thi triển Phi Mao thuật bắt đầu sụp đổ, tấm da vượn dần dần bong ra khỏi người hắn.

Viên Minh thấy lòng trầm xuống, tim đập thình thịch, hiện tại dựa vào uy lực của Phi Mao thuật mà hắn vẫn gần như không thể đối phó với kim viên bốn mắt, một khi tấm da vượn tróc ra, tốc độ và sức phòng ngự của hắn sẽ giảm đi rất nhiều, lập tức sẽ bị hai con thú trước mắt giết chết một cách dễ dàng.

Hắn đột nhiên cắn đầu lưỡi một cái, dùng đau đớn để lấy lại một phần ý chí, liều mạng vận chuyển Minh Nguyệt quyết.

Đúng thời khắc này, ấn ký lư hương trên cánh tay phải hắn chợt rung lên, tức thì một luồng nhiệt từ đó phun ra rồi nhanh chóng chui vào trong đầu hắn.

Viên Minh chợt thấy thần hồn ổn định lại, tình trạng thức hải chấn động cũng giảm đi phân nửa, đồng thời ý thức cũng nhanh chóng khôi phục.

“Không ngờ lư hương này còn có thể giúp ta chống cự công kích thần hồn.” Hắn âm thầm mừng rỡ, tiếp đấy vội vàng vận chuyển pháp lực ổn định Phi Mao thuật, rồi tức tốc quay người bỏ chạy về phía xa.

Cự nha giữa tràng chém giết nhìn thấy cảnh này, trong ánh mắt toát ra vẻ kinh ngạc.

Nha Minh chi thuật của nó hiệu quá kéo dài, nếu không phải là kẻ có thực lực tương đương như đối thú cũ kim viên bốn mắt này, cơ bản không thể hồi phục nhanh như vậy được, rốt cuộc tên tu sĩ nhân loại trước mắt đã dùng thủ đoạn gì?

Cự nha màu đen hướng về phía kim viên bốn mắt, phát ra một tiếng quạ kêu, tức thì sóng âm màu đen lại lần nữa phun ra ngoài, bao trùm thân thể kim viên.

Kim viên bốn mặt chợt đờ người ra, trong khi đó cự nha màu đen tranh thủ cơ hội rời khỏi chiến trường, quay người đuổi theo hướng Viên Minh.

Viên Minh cảm nhận được cự nha đang đuổi theo mình, trong lòng kinh hãi, vội tăng tốc đồng thời sử dụng cách từng dùng để đối phó kim viên, không ngừng thay đổi phương hướng, dựa vào những cây tùng cao lớn để cản trở cự nha đuổi theo.

Tuy nhiên, cự nha có thể bay nên cây côi ngăn cản cũng có hạn, khoảng cách hai bên vẫn đang không ngừng rút lại.

Thời khắc Viên Minh đang âm thầm kêu khổ, tầm mắt phía trước đột nhiên mở rộng.

Sau khi chạy một mạch ra khỏi rừng tùng đen, lúc này hắn đang bị một con suối rộng mấy trượng ngăn trở.

Nước suối có màu xám trắng, đứng cách khá xa đã có cảm nhận được hơi lạnh truyền đến, hiển nhiên không phải là suối nước bình thường.

Nghe tiếng cự nha đang xé gió đuổi tới gần, Viên Minh chợt cắn răng, thả người nhảy vào dòng suốt, biến mất không còn thấy gì nữa.

Cự nhanh lao đến nhanh như chớp, há miệng phát ra một tiếng quạ kêu về chỗ mà Viên Minh mới vừa xuống nước.

Một mảng sóng âm màu đen đập vào mặt nước, tức thì mặt nước xuất hiện từng gợn sóng nước lăn tăn, một lúc sau mới dần tiêu tán.

Cự nha bay lượn trên không trung, cặp móng vuốt đen bóng sắc lẻm tỏa sáng lập lòe, chỉ chờ Viên Minh ngoi lên là sẽ cho hắn một đòn trí mạng.

Nhưng đợi hoài đợi mãi mà chẳng thấy có dấu hiệu nào chứng tỏ Viên Minh sẽ trồi lên, giống như hắn đã hoàn toàn biến mất.

Cự nha màu đen lại tiếp tục chao lượn giữa không trung thêm một lúc mà vẫn không thấy gì, cuối cùng cũng phải vỗ cánh bay đi.

Mặt suối cách đó mấy chục trượng đột nhiên khẽ động, để lộ ra một con cóc màu đen, nhìn kỹ chính là Viên Minh đã đổi da vượn sang da cóc, có điều lúc này hắn thực sự không thể không nhảy lên bờ, toàn thân không ngừng run lẩy bẩy.

Dòng suối này lạnh giá bất thường, ẩn chứa một loại âm khí kỳ lạ, dù tấm da cóc đen cũng không thể ngăn cách, để không ít âm khí xâm nhập vào thân thể hắn.

Viên Minh giải trừ biến thân cóc, để lộ ra bản thể.

Hắn lực này mặt mũi tái nhợt, tứ chi còn nổi lên dấu bầm đen, đây chính là biểu hiện của việc bị âm khí nhập thể.

Hắn khoanh chân ngồi xuống, vận chuyển Cửu Nguyên quyết, điều động pháp lực từ trong đan điền chảy ra khắp cơ thể, cố gắng xua tan âm khí trong người.

Nhưng Cửu Nguyên quyết là công pháp Mộc thuộc tính, có thể nhanh chóng khôi phục pháp lực và thể lực, nhưng khu trừ âm khí lại không phải sở trường của nó, kết quả là bất luận hắn vận chuyển thế nào cũng chỉ xua tan được một chút ít âm khí.

Đang khi cảm thấy lo lắng, Viên Minh chợt nhớ ra một vậy, vội đưa tay vỗ nhẹ lên túi trữ vật, tức thì một món đồ màu đỏ lửa hiện ra trong tay hắn, nhìn kỹ chính là cái sừng cong đỏ lửa mà hắn tìm được trong núi lửa Tháp Lý khi trước.

Hắn nắm chặt cái sừng rồi vận khởi pháp lực rót vào trong đó.

Ánh đỏ trên cái sừng chợt bừng lên rực rỡ, bao phủ thân thể hắn lại, đồng thời một cỗ lực lượng nóng rực tràn vào trong người hắn.

Kể từ khi có được cái sừng này, Viên Minh đã tìm hiểu lai lịch của nó, tiếc là không tìm thấy bất kỳ manh mối gì.

Loại bảo vật như này nếu cứ để đó không dùng thì quá lãng phí, hắn cẩn thận nghiên cứu qua về cái sừng con nay, phát hiện nó không những có thể hấp thụ hỏa lực nóng bỏng, mà còn có thể phát ra nhiệt lực.

Âm khí trong người Viên Minh bị cỗ lực lượng nóng rực kia quét tới, liền nhanh chóng tan rã rồi tiêu tán ngay sau đó.

Hắn ầm thầm mừng rõ, ngắm nghía sừng cong đôi lần xong thu nó vào.

“May là âm khí đã bị bức ra ngoài, nếu để nó lưu lại trong người thì phiền phức, nước suối này không biết là chất nước gì mà lại ẩn chứa âm khí lợi hại như vậy.” Viên Minh đứng dậy quan sát suối nước, sau đó lại nhìn bốn phía xung quanh.

Hòn đảo này không chỉ có linh khí nồng đậm, còn có loại hung thú kì lạ như kim viên bốn mắt, cự nha màu đen ẩn mình, bây giờ còn xuất hiện một dòng suối chứa âm khí, đúng là càng lúc càng thần bí.

Viên Minh lúc này không những không thấy căng thẳng, trái lại còn nổi lòng hiếu kỳ muốn thăm dò nơi này, nghĩ ngợi một chút xong liền đi dọc theo con suối tiến về phía trước.

Đi chưa được bao xa, Hỏa Sàm Nhi trong túi linh thú lại lần nữa hưng phấn hét ầm lên.

Viên Minh thoáng trầm ngâm một lát, cuối cùng vẫn thả nó ra ngoài.

Nhưng khi Hỏa Sàm Nhi vừa ra đã lập tức muốn chạy tới phía trước, lại bị Viên Minh kéo lại.

“Hỏa Sàm Nhi, đảo này nguy cơ trùng trùng, chúng ta phải hành động thận trọng, đừng có chạy loạn khắp nơi, rủi gặp phải hung thú lợi hại, ta cũng không bảo vệ được ngươi, nghe hiểu không?” Viên Minh trầm giọng căn dặn.

Hỏa Sàm Nhi liên tục gật đầu.

Viên Minh lúc này mới buông nó ra, Hỏa Sàm Nhi lập tức chạy tới phía trước.

Hắn vội vàng đuổi theo, một người một thú rất nhanh tiến lên thêm chừng một dặm nữa, kết quả trước mắt xuất hiện một ngọn núi thấp, cao có khoảng mười mấy trượng.

Hỏa Sàm Nhi đi thẳng tới trước vách núi, ngẩng đầu nhìn lên không nhúc nhích, chỉ thấy vách đá quấn đầy dây leo, còn có mấy tảng đá lớn nghiêng mình tựa vào chỗ này.

Sau một lúc lâu, nó nhảy lên trên một tảng đá lớn, đưa móng cào cấu vách đá, tựa hồ muốn phá vỡ chỗ đó.

“Ngươi nói là, chỗ vách đá này có gì đó quái lại?” Viên Minh bước tới hỏi.

Hỏa Sàm Nhi gật gật cái đầu nhỏ, miệng liên tục phát ra tiếng rít chói ta, giống như đang thúc giục Viên Minh đi qua.
Bạn cần đăng nhập để bình luận