Tiên Giả

Chương 687: Thay đổi phía sau

Đại Tấn, Vũ Hóa Thành.

Trên bầu trời mây đen dày đặc, mưa to bay lả tả xuống, cọ rửa đại địa cùng vết máu trên người các tu sĩ.

Cự thú đến từ Nam Cương gầm thét xông vào trận địa địch, giữa ngón chân chẳng biết xen lẫn bao nhiêu huyết nhục hài cốt, gai dây leo thô như cối xay thỉnh thoảng từ dưới mặt đất phá đất chui lên, cuốn về phía đám người.

Trên bầu trời, bảy chiếc phi thuyền đến từ Đông Hải cùng nổ ầm ầm, từ mũi tàu bắn ra từng đạo linh quang hỏa trụ chói mắt, cày trong quân trận Vu Nguyệt Giáo thành mấy chục khe rãnh.

Tình hình tương tự thỉnh thoảng diễn ra khắp nơi, đếm không hết tu sĩ ác chiến giữa thiên địa, tiếng la giết cùng tiếng rên rỉ quấn quanh, nhưng lại bị tiếng nổ ầm ầm nghiền nát.

Đối mặt Vân Hoang minh kịch liệt chống cự, Vu Nguyệt Giáo thủy chung không nhanh không chậm tiến tới.

Phía sau quân trận, chín tên Tình Vu quấn quanh một đại đỉnh tím đen, hai tay bấm niệm pháp quyết, trong miệng chú ngữ không ngừng, từ trong đỉnh gọi ra mấy chục con ác linh Kết Đan, điên cuồng tập kích quấy rối phi thuyền trên không trung.

Có một đám tu sĩ khác mang trang phục tế tự, ở trên mặt đất dựng lên chừng trăm cột đá màu xám, dưới cột đá không ngừng có hài cốt dị thú phá đất chui lên, chạy về phía đám cự thú Nam Cương bị đám người vây công.

So với Cửu Âm Tôn giả, Nghê Mục chỉ huy càng thêm trầm ổn chắc chắn.

Vu Nguyệt Giáo và Vân Hoang minh mỗi một lần chiến đấu đều không thể hiện ra rõ ràng ưu khuyết, không đại thắng, cũng không đại bại, thế cuộc giằng co, từ đầu đến cuối khó phân sàn sàn như nhau.

Nhưng khi tất cả kết quả chiến đấu tập hợp lại, Vân Hoang minh lại ngạc nhiên phát hiện, phòng tuyến của mình không ngừng bị từng bước xâm chiếm, các tu sĩ phòng thủ vừa lui lại, cơ hồ trong bất tri bất giác, bọn họ bị mất hơn phân nửa khu vực.

Cao tầng Vân Hoang minh ý thức được điểm này, lập tức tổ chức nhân thủ phản công, ý đồ đoạt lại cứ điểm mấu chốt từ tay Vu Nguyệt Giáo.

Nhưng Vân Hoang minh mỗi một lần tiến công, Vu Nguyệt Giáo giống như đã sớm dự liệu, luôn có thể cầm ra thủ đoạn ứng đối, kết quả lại giống trước đó, Vân Hoang minh không đại thắng, cũng không đại bại, tu sĩ phái ra có không ít hoàn hảo trở về, nhưng muốn đạt thành mục đích thủy chung không làm được.

Thời gian dần trôi qua, không ít tu sĩ Nguyên anh Vân Hoang minh bắt đầu sinh ra một cỗ cảm giác bất lực, bọn họ thậm chí tìm không ra bất luận cửa khẩu để cải biến thế cuộc, tựa hồ bị Vu Nguyệt Giáo từng bước một đánh tan, thành kết cục duy nhất của bọn họ.

Nhưng về việc này, Thiên Cơ Tử từ đầu đến cuối không biểu lộ thái độ của mình, chỉ để đám người tiếp tục thủ vững, cũng đưa ra khi tất yếu, có thể từ bỏ phòng tuyến, lấy bảo tồn thực lực làm chủ.

Đám người không biết lòng tin của y đến từ đâu, nhưng giờ khắc này, cũng chỉ có thể tin tưởng phán đoán của vị Minh chủ này.

Mà cuối cùng, trải qua một ngày một đêm ác chiến, đạo phòng tuyến thứ nhất của Vân Hoang minh chính thức bị phá, tất cả mọi người lui về giữ Vũ Hóa Thành, chuẩn bị tiếp tục chống cự Vu Nguyệt Giáo tiến công.

Cùng lúc đó, trong quân trướng Vu Nguyệt Giáo, mấy người Nghê Mục cũng đang thương thảo chiến lược tiếp theo.

"Lần này tiến công chúng ta tổn thất không quá lớn, nhưng dù sao ác chiến lâu như vậy, mà so với những thạch bảo tạm thời kiến tạo kia, Vũ Hóa Thành khẳng định càng khó công hơn, ta thấy tốt nhất vẫn nên thu binh nghỉ ngơi một ngày cho thỏa đáng." Tịch Chính phân tích.

"Ta cũng đang có ý này." Nghê Mục gật đầu nhẹ.

Tự Tại Tôn Giả thì hoàn toàn như trước đây suy nghĩ đi đâu, không để ý chút nào bọn họ thảo luận.

Mà đúng lúc này, bên ngoài doanh trướng, một gã Nguyên anh vội vàng đi tới.

"Thiên Khôi Tôn giả, Hắc Vu Sơn có tin." Người tới nói xong, đồng thời hai tay nâng một hộp gỗ tản ra sương mù màu đen.

Nghe vậy, Nghê Mục và Tịch Chính giật mình, mà Tự Tại Tôn Giả cũng đột nhiên lấy lại tinh thần, sắc mặt lập tức trở nên chăm chú hơn nhiều.

Nghê Mục không chần chừ, lập tức đứng dậy tiếp nhận hộp gỗ, vừa mới mở ra, liền thấy bên trong bay ra một sợi tơ màu vàng kim nhạt.

Nghê Mục lập tức nhận ra, đây là Cửu Âm Tôn giả vận dụng năng lực, rút từ trên thân một con dị thú ra sợi tơ, hiệu quả giống với Truyền Âm Phù khoảng cách cực xa, bởi vì số lượng thưa thớt, bởi vậy chỉ dùng cho tu sĩ Hắc Vu Sơn lưu thủ để liên lạc.

Mà theo Nghê Mục rót pháp lực vào sợi tơ, trong nháy mắt trên thân nó hiện ra mảng lớn sương mù màu đen, ở giữa không trung ngưng tụ thành một cái miệng rộng.

"Bẩm Tôn giả, Hắc Vu Sơn có biến..."

Ba người Nghê Mục nghe trong sợi tơ truyền ra tin tức, trong lòng cảm giác nặng nề.

"Thể tu cảnh giới Thông Khiếu Thể ... Chẳng lẽ người Tây Vực bên kia?" Tịch Chính trầm ngâm mở miệng.

"Không có khả năng, Tây Vực bên kia là ta đã vây khốn, dù Vân Hoang minh phái người trợ giúp, Kim Cương môn cũng không có khả năng ở thời điểm này thoát khốn. Huống hồ, vị trí Hắc Vu Sơn vốn không có nhiều người biết, bọn hắn dù thoát khốn, làm sao tìm được?" Tự Tại Tôn Giả lắc đầu.

Nghe vậy, trong lòng Tịch Chính hơi hồi hộp một chút, không hiểu có một loại suy đoán nào đó, nên ngậm miệng lại, không nói nữa.

"Khoan tính toán những thứ này, chuyện này không phải chúng ta có thể quyết định, hiện tại ta đi bẩm báo Vu Nguyệt Thần đại nhân, mời ngài quyết định." Nghê Mục ngắt lời thảo luận.

Tự Tại Tôn Giả và Tịch Chính đồng thời gật đầu, sau đó Nghê Mục một thân một mình đi tới cung điện màu đen, đi tới trước quan tài.

"Vu Nguyệt Thần đại nhân, Hắc Vu Sơn báo cáo, có thể tu không biết tên tấn công núi, tựa hồ còn có thể miễn dịch thần thông Hồn tu. Vậy ứng đối ra sao, kính xin đại nhân chỉ thị." Nghê Mục một mực cung kính cúi đầu nói.

"Truyền lệnh ta, thả ra bát đại Tu La, chém giết chúng." Trầm mặc một lát, thanh âm Vu Nguyệt Thần vang vọng trong cung điện.

"Vâng."

Nghê Mục lĩnh mệnh, lấy ra một sợi tơ màu kim khác, truyền lệnh Vu Nguyệt Thần cho lão Nguyên anh lưu thủ.

"Còn nữa, tăng tốc tấn công, không cần cầu ổn, trước khi trời tối, đánh hạ Vũ Hóa Thành." Nhưng tiếp theo, Vu Nguyệt Thần lại lên tiếng, trong thanh âm mang theo một tia trách cứ.

"Đại nhân thứ tội, thuộc hạ nghe theo phân phó, chỉ là nhân thủ quân ta không đủ, ác chiến một ngày càng là người người mang thương thế. Mà trận pháp hộ thành Vũ Hóa Thành hoàn mỹ, trước khi trời tối sợ khó mà đánh hạ, kính xin đại nhân cho thư thả thêm mấy ngày." Thần sắc Nghê Mục cứng đờ, kiên trì nói.

"... Ta biết." Ngoài dự liệu, Vu Nguyệt Thần cũng không trách cứ Nghê Mục, chỉ nhẹ nhàng nói một câu.

Nghê Mục còn đang nghi hoặc, tiếp theo một cái chớp mắt đột nhiên nghe một tiếng dị hưởng nhỏ không thể thấy, ngẩng đầu nhìn lên, quan tài trước mặt mở ra một khe hở.

Trong phút chốc, Nghê Mục phát giác, trong bóng tối không thấy tựa hồ có vật gì từ trong quan tài bừng lên, lướt qua cạnh mình.

Cùng lúc đó, Nghê Mục đột nhiên cảm nhận được nhiệt độ bốn phía giảm đột ngột, như gió màu đen từ bốn phương tám hướng đánh tới, tựa hồ là đang đuổi theo vật từ trong quan tài bước ra lúc trước, cùng du đãng quanh đại điện.

Dù Nghê Mục không phải là đối tượng đám gió đen tập kích quấy rối, nhưng gã vẫn cảm nhận được băng hàn thấu xương, ngay cả Nguyên anh tựa hồ cũng bị đông kết.

Dù vậy, Nghê Mục lại không nhúc nhích, thậm chí không dám gọi ra Đồng Trần khôi lỗi bảo vệ thân thể.

"Ra ngoài đi, mở cửa điện, thần thông ta sẽ giúp đỡ bọn ngươi đánh hạ thành trì." Vu Nguyệt Thần thản nhiên nói.

Nghê Mục lập tức thở dài một hơi, vội vàng dùng sức gật đầu nhẹ, sau đó phi tốc thối lui đến cửa đại điện, thi pháp mở ra cửa điện.

Tiếp theo một cái chớp mắt, cuồng phong gào thét, khí lưu băng hàn đẩy Nghê Mục về phía trước, nhưng cứ đi được một bước, trên người gã lại thêm ra một tầng băng sương.

Nghê Mục thậm chí không để ý tới suy nghĩ tìm tòi, bản năng sinh tồn bảo hắn triệu hoán ra Đồng Trần khôi lỗi bao trùm toàn thân, mới không bị âm hàn đám gió đông thành tượng băng.

Mà đám gió đen cũng không trực tiếp đến gã, mà vòng qua phía sau gã, bay thẳng ra đại môn, phóng lên bầu trời.

Bên ngoài đại điện, hạt mưa dày đặc như màn che, nhưng theo đám gió đen xông ra đại điện, nước mưa liên miên lại hóa thành băng tuyết, từ đại điện một đường hướng ra phía ngoài, phi tốc khuếch tán đi.

Chỉ một thoáng, tất cả mọi người bị thiên tượng đột biến này làm sợ ngây người, đều cảm nhận được một hồi băng hàn xuất từ nội tâm, bất chấp hết thảy thủ đoạn hộ thể, vẫn tràn lan trong thức hải bọn họ.

Nhưng tất cả những thứ này bất quá là món ăn khai vị, sau một hơi, tu sĩ Vân Hoang minh đều cảm nhận được một cỗ áp lực đáng sợ khổng lồ từ bầu trời đè xuống, bất chấp địch ta, đè tất cả mọi người xuống đại địa.

Ngay sau đó, một hắc thủ màu đen to như núi non xông phá tầng tầng biển mây, ép tới Vũ Hóa Thành.

Bầu trời vốn bị mây đen che đậy mà một mảnh âm trầm, nhưng theo cự chưởng gạt ra mây mù, biên giới còn sót lại một chút ánh trăng mông lung, tựa như dát lên cự chưởng này một tầng quang hoàn thuộc về thần linh, kinh khủng, nhưng lại mang theo một loại trong sáng khó mà diễn tả bằng lời.

Trong Vũ Hóa Thành, Tịch Ảnh ngước nhìn cự chưởng, lúc này nhận ra, đây chính là Đại Hắc Thiên Thần Chưởng.

Thanh thế không gì hơn cái này, không chỉ cường đại gấp mười mấy lần so với Viên Minh và Lục Dục Tôn thi triển ra, trong đó tựa hồ còn mang theo một cỗ lực lượng khác.

Thấy cự chưởng đè xuống, tất cả mọi người trong Vũ Hóa Thành kinh hãi, nhưng Thiên Âm Tử xếp bằng ở trung tâm thành trì thì trong mắt hiện lên một tia tàn nhẫn, tiếp theo cắn nát ngón tay, lấy máu thay mực, ở giữa không trung viết xuống một đạo phù văn tản ra khí tức cổ xưa.

Tiếp theo một cái chớp mắt, khắp Vũ Hóa Thành sáng lên linh quang màu xanh trắng, từ không trung nhìn lại, những linh quang này kết nối nhau, tạo thành một trận pháp cực kì khổng lồ, mà hạch tâm trận pháp lại ngay dưới chân Thiên Âm Tử.

"Tư tư."

Nương theo linh quang, vô số dòng điện từ mỗi toà nhà Vũ Hóa Thành bay lên cao, chúng được đại trận dẫn dắt đến, trong chớp mắt hội tụ đến đỉnh đầu Thiên Âm Tử.

Mà Thiên Âm Tử ngay thời khắc đó hoàn thành một bút phù văn sau cùng, chỉ thấy trước người lão lấp loé huyết sắc phù văn, tiếp theo bay lên đỉnh đầu lão.

Cùng lúc đó, dòng điện cùng lôi đình tựa như đạt được hiệu lệnh, đều hướng về phía huyết sắc phù văn. Chỉ một cái chớp mắt, một cây huyết sắc lôi mâu thô to xuất hiện trên không Vũ Hóa Thành, bắn nhanh đến cự chưởng màu đen.

Đám người chỉ nghe "Ầm" một tiếng, bạch quang chói mắt nổ tung trên bầu trời, khiến cho mọi người không khỏi nheo mắt lại, mà khi quang mang tán đi, đám người lại lần nữa ngẩng đầu, liền thấy cự chưởng đã bị lôi mâu đánh tan, hóa thành mấy đạo hắc xà như ẩn như hiện, vọt tới Vũ Hóa Thành.

Thiên Âm Tử hừ lạnh một tiếng, tay phải phi tốc bấm niệm pháp quyết, dưới chân giậm một cái, chỉ một thoáng, từng đạo ngân sắc hồ quang điện bỗng nhiên hiện lên, phi tốc tạo thành một lôi võng kín không kẽ hở, bao lại Vũ Hóa Thành.

Nhưng khi hắc xà vọt tới trước lưới điện, những hồ quang điện kia lại giống như sinh ra ý thức, nhao nhao tránh sang bên cạnh, nhường ra một đầu thông lộ, để đám hắc xà dễ như trở bàn tay chui vào.

Thiên Âm Tử thấy cảnh này, thần sắc đột biến, vội vàng biến hóa pháp quyết, muốn điều khiển đại trận bổ cứu.

Nhưng đúng vào lúc này, hắc xà vừa mới né qua hồ quang điện đồng loạt thay đổi phương hướng, bắn thẳng đến Thiên Âm Tử.
Bạn cần đăng nhập để bình luận