Tiên Giả

Chương 1045: Phát hiện trọng đại

Sâu trong Ma Giới, một thung lũng vô cùng rộng lớn giống như cổ họng của một con thú khổng lồ. Phóng mắt nhìn lại, người ta chỉ có thể thấy được bóng tối vô tận, như thể nó đã nuốt chửng mọi ánh sáng.
Ở trung tâm thung lũng, có một tòa thạch điện cổ xưa thô kệch đứng sừng sững, nhìn như nó đã bắt đầu tồn tại từ thuở khai thiên lập địa, và đã hòa mình thành một thể với thiên nhiên xung quanh.
Trong một tòa đại sảnh của thạch điện, có một đống lửa chập chờn tản ra ánh sáng màu xanh nhạt, khiến cho không gian u ám này càng tăng thêm vài phần quỷ dị cùng ngột ngạt.
Ở dưới cái bối cảnh u ám này, Diêm Đế đang ngồi bên trên vương tọa bằng thạch điêu, đang nhắm mắt điều tức.
Đột nhiên, Diêm Đế mở choàng mắt ra, trong mắt cũng hiện lên một tia sáng lăng lệ.
Lão đột nhiên đứng dậy, thanh âm trầm thấp tuy rằng không lớn, nhưng vang vọng toàn bộ đại điện : ”Chết rồi? hắn thế mà đã chết rồi! Tô Vô này thật đúng là một tên phế vật.”
Thông qua cấm chế mà lão lưu lại trên người của Tô Vô, Diêm Đế đã cảm ứng được hắn ta đã vẫn lạc.
“Người tới!” Diêm Đế quát to một tiếng, thanh âm tràn đầy sự uy nghiêm không thể nghi ngờ.
Lão còn chưa kịp rống xong, đã có những bóng người xuất hiện trước mặt lão như những bóng ma, tuy khí tức của bọn họ yếu hơn so với Diêm Đế, nhưng cũng đủ khiến mọi người cảm nhận được sức mạnh và sự khủng bố của đại quân Ma Giới.
“Truyền lệnh xuống! Xuất động toàn bộ đại quân Ma Giới ẩn núp bên trong Vấn Thiên bí cảnh, thôi động Tam Giới Tiên Thuyền, toàn lực tiến công Xuất Vân Giới!” Diêm Đế vung tay lên, thanh âm của lão tựa như lôi đình rung động nhân tâm, khiến toàn bộ đại điện cũng phảng phất như đang run rẩy lên.
“Đại nhân, bây giờ muốn khởi xướng chiến tranh luôn, có phải là quá mức gấp gáp hay không?” Một tên tu sĩ Ma Tộc có tu vi Đại Thừa Kỳ do dự mở miệng, thanh âm mang theo một chút lo lắng cùng nghi hoặc.
Nhưng tiếng nói của tên này vừa dứt, liền bị Diêm Đế giơ một bàn tay ra đập bay xuống mặt đất.
“Còn có ai muốn nghi vẫn quân lệnh của ta không?” Diêm Đế đưa ánh mắt lạnh lùng của mình ra quét đám người một vòng, thanh âm tràn đầy sự uy nghiêm không thể nghi ngờ.
Tô Vô cùng tên ma tu Liệt Nhật Chi Thể kia đều vẫn lạc, có nghĩa là kế hoạch ban đầu của bọn họ họ đã bại lộ.
Phục binh ở Ma Vân Cốc rất có thể đã bị phát hiện, bởi vậy chuyện thay đổi kế hoạch tác chiến, sớm phát động chiến tranh, đã trở thành lựa chọn tất nhiên.
“Xin tuân lệnh Diêm Đế!”
Những người khác ở trong đại điện cũng không dám có sự chất vấn khác nào nữa, thi nhau lên tiếng đáp lại.
Sau đó, bọn họ lại biến mất một cách quỷ dị vào trong không khí, chỉ để lại mỗi mình Diêm Đế đứng trong đại điện trống trải.
“Tất cả quân đội đóng quân bên ngoài thung lũng cũng được điều động! Tấn công Xuất Vân bằng bất cứ giá nào!” Diêm Đế lại tiếp tục ra lệnh.
Sau khi tất cả đám tu sĩ Ma Tộc đã rời đi hết, Diêm Đế lại lần nữa mở miệng nói : ”Đem tên tu sĩ Nhân tộc Lưu Thiên Minh đưa đến Ma Tế Điện!”
Trong giọng nói của lão đã không còn chút tức giận nào như vừa nãy, dường như đã lấy lại được sự bình tĩnh.
Một lúc sau, tại một Thạch Điện khác, Lưu Thiên Minh nhận được lệnh triệu tập của Diêm Đế.
Hắn mang vẻ mặt nặng nề đứng lên, trong lòng tràn đầy bất lực cùng bi thương : ”Cái kia từ đầu đến cuối cũng không trốn không thoát được…”
Hắn thầm than một tiếng trong lòng, chậm rãi đi hướng ra ngoài điện.
Sau khi đi ra khỏi thạch điện, hắn ngẩng đầu nhìn về phía bầu trời, phiến tinh không xa xôi kia phảng phất trở thành nơi hắn ký thác.
Lưu Thiên Minh nhớ tới vị huynh đệ ở một phương giới vực khác, trong miệng khẽ thầm thì : ”Nhờ cả vào ngươi...”
Chẳng mấy chốc, Lưu Thiên Minh đã được đưa tới đại sảnh trong một tòa đại điện khác.
Ở trong đại sảnh, một tòa tế đàn hình tròn nguy nga đang đứng sừng sững, phía trên có bốn cái huyết trì, giống như bốn con mắt màu đỏ tươi, nhìn chằm chằm vào mỗi người bước vào nơi đây.
Huyết trì ở trung tâm sâu như vực thẳm, ba cái huyết trì còn lại giống như lính canh, bao quanh nó thành một hình tam giác.
Trên tế đàn, có ba nhân vật đang đứng lặng lẽ ở đó, không ai khác chính là Diêm Đế, Sơn Đế và Tinh Đế.
Ánh mắt của ba người cũng sâu thẳm như huyết trì kia, lại giống như ba thanh kiếm sắc bén, đồng thời khóa chặt trên người Lưu Thiên Minh, tản ra một loại cảm giác áp bức mạnh mẽ đến nghẹt thở.
Lưu Thiên Minh hít một hơi thật sâu, cố gắng đè nén sự căng thẳng và sợ hãi trong lòng , muốn mở miệng trình bày gì đó : ”Thái Thượng Tiên Thể chưa…”
Nhưng mà lời của hắn còn chưa dứt, đã bị Diêm Đế lạnh lùng cắt đứt.
“Đây không phải là chuyện đến lượt ngươi quan tâm, lo mà hoàn thành sứ mạng của ngươi là được, Hỗn Độn Ma Chủng!” Diêm Đế lạnh lùng quát lên.
Giọng nói của lão giống như có chứa một loại ma lực nào đó, trong lúc vang lên đã khiến cho đầu óc của Lưu Thiên Mình ầm ầm chấn động, nên những lời muốn nói cũng chẳng thể thốt ra được nửa câu.
“Là lúc này rồi, để cho ý niệm của chúng ta hợp nhất, thành tựu Tiên Ma chân thân trong truyền thuyết kia thôi.” âm thanh của Tinh Đế giống như một cơn gió nhẹ, tràn đầy mê hoặc và dụ dỗ.
Ánh sáng trong đôi mắt Lưu Thiên Minh dần dần nhu hòa lại, bước chân hắn không tự chủ được di chuyển về phía tế đàn, đi tới bên cạnh tòa huyết trì ở trung tâm.
Hắn hít sâu một hơi, phảng phất như muốn đem tất cả sợ hãi đều hút vào thể nội, tiếp đó thả người nhảy xuống, toàn bộ thân thể chìm vào trong ao nước đỏ tươi như máu này.
“Bắt đầu đi!” Diêm Đế liếc qua Tinh Đế cùng Sơn Đế, ba người cùng lúc cất bước, phân biệt bước vào ba tòa huyết trì ở xung quanh kia.
Khi bọn họ chìm vào trong nước, tế đàn lập tức huyết quang đại thịnh, một đạo trận văn vô cùng to lớn xuất hiện ở mặt hoài tế đàn, giống như một con Cự Long màu đỏ đột nhiên bốc lên từ trong lòng núi, lại nhanh chóng lan tràn ra, bao trùm toàn bộ không gian.
Bốn tòa huyết trì cũng cùng lúc sôi trào lên, tựa như bốn con thú khổng lồ phẫn nộ, phát ra tiếng gầm.
Hào quang trên thân ba người Diêm Đế, Sơn Đế cùng Tinh đế xẹt qua như sao băng, hóa thành từng cái linh mạch, gắn chặt với thân thể của Lưu Thiên Minh.
Ba cỗ uy nghiêm không thể diễn tả được từ trong cơ thể họ như ba dòng sông cuồn cuộn tuôn ra, hội tụ vào trong cơ thể Liễu Thiên Minh.
Dưới tác động của lực lượng này, Liễu Thiên Minh cảm thấy cơ thể mình như sắp bị xé nát.
Ở huyết trì trung tâm, đôi mắt của Lưu Thiên Minh đột nhiên mở to, bắt đầu từ giữa trán, những đường ma văn màu đen phức tạp và huyền diệu lan ra giống như dây leo, trong nháy mắt đã bao trùm lấy toàn thân của hắn.
Cắp mắt của hắn bị huyết sắc che đầy, cơ bắp trên người không ngừng nở ra co vào, lực lượng toàn thân cũng liên tục tăng lên.
Cùng với sự lan tràn của ma văn, khí tức trên người hắn cũng bắt đầu phát sinh thay đổi long trời lở đất.

Ở chỗ sâu trong Vấn Thiên Bí Cảnh, Viên Minh đang nóng ruột như bị lửa đốt, dốc hết toàn lực thúc giục Tu La Cung, hướng về phía Ma Vân CỐc bay như tên bắn.
Chỉ có điều, vị trí của Ma Vân Cốc và hắn lúc này đang cách nhau rất xa, cho dù hắn toàn lực ứng phó, cũng không có cách nào đến đó trong thời gian ngắn được.
Đang lúc hắn hết sức chăm chú đi đường, bên trong thức hải đột nhiên nổi lên một cơn chấn động, hắn cấp tốc kiểm tra, phát hiện hóa ra là Kim Cương dùng nguyện lực đưa tin tới.
“Chủ nhân, chúng ta có phát hiện trọng đại!” tin tức của Kim Cương ngắn gọn mà vội vàng, làm cho Viên Minh phải chấn động trong lòng.
“Nói rõ chi tiết xem nào!” Viên Minh vội vàng nói.
“Ta cùng Hoa Chi dựa theo chỉ thị của ngài, đi sâu vào phiến sơn cốc tràn ngập Ma khí kia, ở nơi đó, chúng ta phát hiện ra tung tích của Tam Giới Tiên Thuyền, đồng thời cũng phát hiện một chi đại quân Ma Tộc đang tập kết ngay tại đây.” Kim Cương nhanh chóng hồi âm chi tiết.
Nghe nói lời ấy, trong lòng Viên Minh càng dâng lên một cỗ cảm giác cấp bách vô cùng mãnh liệt.
Sau một khắc, hắn không chút do dự thôi động Thâu Thiên Đỉnh, lấy nguyện lực của Kim Cương làm dẫn, ý đồ định vị chuẩn xác vị trí của vùng thung lũng kia.
Lúc này, Kim Cương lại lần nữa đưa tin đến : ”Hoa Chi mạo hiểm chui vào trong đại quân Ma Tộc, thám thính được Diêm Đế đã hạ lệnh cho bọn hắn công kích Xuất Vân Giới, đại quân Ma Tộc lúc này đang ở ngay tại trên thuyền, chuẩn bị phát động công kích vượt giới.”
Ở bên trên sườn núi của Ma Vân Cốc, Kim Cương và Hoa Chi đang núp kỹ sau một tảng đá lớn, bốn phía đã được Hoa Chi biến ảo ra lồng giam bằng cây mây, chặt chẽ bao khỏa hai người lại, hoàn mỹ che giấu khí tức của cả hai.
Lúc bọn họ vừa đến nơi đây, đồng thời không nhận thấy được bất cứ dị thường nào, nếu không phải do Tam Giới Tiên Thuyền tự hành hiển lộ tung tích, thì bọn họ sớm đã rơi vào trong nguy hiểm.
“Chủ nhân có chỉ thị gì không?” Hoa Chi khẩn trương truyền âm hỏi.
“Còn chưa có chỉ chị.” Kim Cương trả lời thành thực.
“Không có chỉ thị là ý gì?” giọng nói của Hoa Chi tràn đầy lo lắng cùng bất mãn.
Nàng đang toàn lực ứng phó việc che giấu khí tức của hai người, nên nhiệm vụ đưa tin chỉ có thể giao cho Kim Cương hoàn thành.
Nhưng mà câu trả lời của Kim Cương hiển nhiên không khiến nàng hài lòng được.
“Chủ nhân chỉ là hỏi thăm tình huống, cũng không cho ra chỉ thị cụ thể gì.” Kim Cương giải thích rõ hơn.
“Vậy chúng ta nên làm thế nào cho phải?” Hoa Chi lo lắng hỏi.
“Chỉ dựa vào sức của hai người chúng ta, chỉ sợ khó mà ngăn cản được chi đại quân Ma Tộc này, nhưng chúng ta cũng không thể trơ mắt ra nhìn Tam Giới Tiên Thuyền tiến vào Xuất Vân Giới được.” Kim Cương bất đắc dĩ thở dài.
Ngay thời khắc hai ngươi rơi vào tuyệt vọng, thần sắc Kim Cương đột nhiên biến đổi, trong mắt cũng lóe lên quang mang mừng như điên.
Ngay sau đó, một cỗ hồn lực cùng pháp lực bàng bạc từ trên trời giáng xuống, trong hư không cũng có một đạo ánh sáng màu bạc sáng lên, ngưng tụ thành một thanh cự kiếm ánh sáng màu bạc vắt ngang trăm dặm.
Thanh cự kiếm này khuấy động lên từng cơn gợn sóng hư không kinh khủng, phảng phất như muốn chém vỡ ra toàn bộ mảnh thiên địa này.
“Đại Hư Không TRảm!” Hoa Chi lên tiếng kinh hô.
Nàng đã gặp qua một chiêu này ở trong Tam Giới Tiên Thuyền, lúc Viên Minh và Tô Vô giao thủ với nhau.
Chẳng qua là Ngân Quang Cự Kiếm trước mắt mà nàng đang nhìn thấy này, còn hùng vĩ hơn nhiều so với Tô Vô thi triển trước đó, trên đây cũng tản ra khí tức mạnh mẽ hơn, gần như đã không cùng một cái lượng cấp.
Trong nháy mắt, khi ngân quang cự kiếm lăng không đánh xuống, Tam Giới Tiên Thuyền dường như dự cảm được tai nạn đến, gợn sóng không gian bên trên thân tàu giống như sóng lớn mãnh liệt.
Cuối cùng, ở vị trí đầu thuyền, một cái thông đạo lỗ hổng không gian sâu thẳm dần dần hình thành, giống như cánh cửa thống tới một thế giới vô định nào đó.
“Mơ tưởng đào thoát!” trong hư không, tiếng của Viên Minh hét lên đầy phẫn nộ, như lôi đình nổ vang, rung động toàn bộ Ma Vân Cốc.
Cùng lúc đó, chuôi ngân quang cự kiếm to lớn vô song này đã từ trên trời giáng xuống, như thiên thần hàng lâm, vững vàng đứng lặng tại phía trên Tam Giới Tiên Thuyền.
“Ầm, Ầm!”
Tiếng nổ đùng đoàn đinh tai nhức óc vang lên một hồi, vang vọng tới tận chân trời, bên ngoài Tam Giới Tiên Thuyền, ánh sáng màu bạc cùng những đóa hoa lửa đan xen tạo thành một mảnh biển lửa hoa mỹ.
Bên trên thân thuyền nguyên bản bao phủ một tầng ánh sáng bảo hộ, nhưng dưới sự oanh kích của cự kiếm đã nhanh chóng bị vỡ vụn, vô số đạo vết nứt không gian dày đặc giống như mạng nhện, chôn vùi liên tiếp không ngừng trong nháy mắt.
Bên trong Tam Giới Tiên Thuyền chấn động kịch liệt lung lay như sắp đổ, khu vực hạch tâm cũng bị hỏng nặng, thông đạo không gian vốn đang ngưng tụ ở chỗ đầu thuyền cũng bị sụp đổ trong nháy mắt, hóa thành một đạo vết nứt không gian thật lớn, sau đó lại cấp tốc bị đè ép khép lại.
Truyền tống thất bại, bên trên Tam Giới Tiên Thuyền lập tức có vô số thân ảnh bay vụt ra tứ tán, như một cơn mưa sao băng, bọn chúng bối rối nhìn khắp bốn phía vậy mà ngay cả tới cái bóng của kẻ tập kích cũng không bắt được.
Trong lúc nguy cấp này, Hoa Chi vội vàng mang theo Kim Cương trốn vào trong lòng núi, ẩn nặc thân hình, không dám có chút bại lộ nào.
Mà giờ khắc này, Viên Minh vẫn còn đang ở trên đường chạy tới đây.
Hắn biết rõ Tu La Cung chuyển hướng không gian mặc dù huyền diệu, nhưng ở phương diện tốc độ lại không phải không có kẽ hở.
Thế là trong lòng hắn hơi động, nhớ tới thuật Nhất Khí Hóa Tam Thanh đã học được từ chỗ Tô Vô.
Hắn liền triển khai phép thuật này, phân hóa ra một đạo phân thân “Lôi Vũ”.
Phân thân Lôi Vũ gánh vác lấy bản thể của Viên Minh, mở ra hai cánh, Điện Quang Đạo Ẩn bên trên đôi cánh bị kích hoạt trong nháy mắt, phát ra hào quang chói lọi.
Dưới sự thôi động pháp lực của tu sĩ Đại Thừa Kỳ, phân thân Lôi Vũ vỗ cánh bay cao, một tia chớp điện quang từ trên người hắn bắn ra, như là sấm sét lao đến.
Sau một khắc, phân thân Lôi Vũ cùng bản thể Viên Minh cùng nhau biến mất trong hư không.
Bạn cần đăng nhập để bình luận