Tiên Giả

Chương 270: Tính kế

Gã đệ tử Sinh Diệp tông sống sót sau tai nạn đặt mông ngồi bệt xuống đật, miệng thở thở hổn hển, lòng thầm nghĩ mà sợ không thôi. Chợt hắn nghe một giọng nói trong trẻo.

"Nguy hiểm đã trừ, đã bóp nát ngọc giản vậy mau trở về phi chu đi, không nên lưu lại thêm trong rừng rậm."

"A, vâng, đệ tử đã biết, đa tạ tiền bối cứu mạng." Đệ tử Sinh Diệp tông kia lấy lại tinh thần, vội vàng hướng về một chỗ không người nói.

Tuy rằng không ai đáp lại nhưng hắn cũng không dám lưu lại đây lâu, bèn vội vã rời khỏi đây. Sau lưng hắn là một nhánh dây leo màu tím chậm rãi ngọ nguậy, nhanh chóng hấp thu cự mãng thành thây khô.

Giữa không trung, Viên Minh điều khiển ngọc toa phái một con hồn nha đi theo sau tên đệ tử kia, còn mình thì lại hơi cảm khái lắc đầu.

Ba ngày qua, hắn đã cứu bảy đệ tử Sinh Diệp tông, trong đó có không ít người như kẻ vừa rồi, bị linh dược trân quý làm váng đầu mà không để ý gì đến nguy hiểm xung quanh.

Những đệ tử Sinh Diệp tông này đều thông qua trận trận khảo nghiệm và khảo thí linh căn của tông môn mới được thu vào trong tông. Từ sau khi bước lên tiên đồ thì bọn họ đã có sư tôn trưởng bối trông nom, hoàn toàn chỉ nghe nói về nguy hiểm ở Tu Tiên giới qua lời kể chuyện chứ hoàn toàn không có cảm nhận thực tế.

Bởi vì tông môn am hiểu luyện đan, lại có đủ loại tài nguyên nên những đệ tử này hoàn toàn không thiếu công pháp, pháp khí hay đan dược để tu luyện, chỉ duy nhất thiếu thốn về kinh nghiệm thực chiến. Bản lĩnh chiến đấu cùng với ý thức nguy cơ của bọn họ rất yếu kém, khó trách bên ngoài đều đồn đại Sinh Diệp tông không giỏi chiến đấu.

Những đệ tử Sinh Diệp tông này cũng coi như thí luyện như cuộc dạo chơi bên ngoài thành. Ban ngày tìm thảo dược, gặp phải nguy hiểm sẽ triệu hoán trưởng lão, ban đêm lại tụ về nơi đóng quân, cười cười nói nói, khánh khanh ta ta.

Nhìn những đệ tử Luyện Khí kỳ này, Viên Minh vừa cảm khái lại vừa hâm mộ. Bản thân hắn bắt đầu bước lên tiên đồ đã bị bắt làm thú nô, ngày ngày liều mạng giữa núi non trùng điệp của Nam Cương, ăn bữa hôm lo bữa mai, nào có khoái hoạt như vậy.

Đang nghĩ ngợi, Viên Minh lại nhanh chóng lấy pháp khí định vị ngọc giản ra.

Lúc này trên pháp khí đang tỏa sáng lên hào quang ánh đỏ cực kỳ chướng mắt. Viên Minh lập tức thi pháp thúc giục, biết được phương hướng cầu cứu của tín hiệu bèn lên ngọc toa, nhanh chóng chạy tới bên đó.

Một nơi trong sơn cốc.

Nương theo tiếng sói tru, hơn mười con yêu lang màu xanh đen đang vây quanh một đống đệ tử Sinh Diệp tông, không ngừng tìm kiếm cơ hội công kích.

Nơi này tụ tập hơn phân nửa đệ tử tham dự thí luyện, thực lực cả bọn cũng không yếu, tu vi phổ biến đều từ Luyện Khí tầng năm trở lên. Đối mặt với yêu lang vây công, bọn họ cũng biết phối hợp cùng nhau cho nên lực lượng tương đối ngang ngửa.

Mấy con yêu lang kia chỉ ở cấp một trung giai nhưng phối hợp với nhau cực kỳ ăn ý, mỗi khi có một con yêu lang bị thương nặng do đệ tử Sinh Diệp tông đánh lui sẽ lập tức có một con khác tiến lên trám chỗ ngay.

Pháp lực của mọi người đang dần tiêu hao nhưng số lượng yêu lang lại mãi vẫn không giảm bớt.

Nhưng đó vẫn không phải là điều khiến bọn họ lo lắng nhất.

Cách đó không xa, một con yêu lang cấp hai cao bằng đầu người, ánh mắt lập lòe, đuôi sau lưng chợt vung lên, hai lưỡi đao gió màu xanh đột ngột phóng ra, chém về phía trước người Hà Văn Đạo.

Thấy vậy, Hà Văn Đạo vội vàng bấm niệm pháp quyết. Mặt đất dưới chân y lập tức rung lên, một tường đất kín kẽ lập tức chắn trước mặt y.

Tường đất hình thành vội vàng nên rất yếu ớt, dù cản được lưỡi đao gió kia nhưng cũng nháy mắt hóa tan thành bụi phấn rơi xuống đất.

Trong lúc bụi đất còn đang tung bay, một con lang xanh đen chui ra khỏi tầng bụi mù, lao thẳng tới Hà Văn Đạo.

Sắc mặt Hà Văn Đạo tái nhợt, bên cạnh y là bảy tám thi thể yêu lang cấp một, Tựa hồ như pháp lực của y đã hư hao không ít, chỉ là đối mặt với tình thế nguy hiểm như vậy đã không dám ngơi tay, tay phải vừa lật, một tấm phù lục bị y đập xuống mặt đất.

Mười mũi gai đất ngọn phá mặt đất xông lên, yêu lang đang chạy băng băng đến vội né tránh nhưng vẫn bị gai đất đâm trượt rách da, máu tươi bắn tung tóe.

Nhưng như vậy chỉ làm hung tính yêu lang thêm phát tác. Chỉ thấy nó ngừng lại, chân trước chạm dắt, lưng eo cong nhẹ, đầu cúi thấp ngẩng phắt lên cao, miệng máu há to, tru lên một tràng sói tru chói tai vang vọng cả sơn cốc.

Sóng âm chấn động khiến từng mũi từng mũi gai đất vỡ vụn, mà ánh mắt của Hà Văn Đạo cũng tối lại, hai chân cũng trở nên lảo đảo.

Trong mắt Yêu lang hiện lên nét vui vẻ, bốn chân đạp đất phát lực, cả người nó vọt lên thật cao đánh tới Hà Văn Đạo.

Vào lúc này, một đằng nhân từ từ trên trời giáng xuống hạ xuống, còn đang ở trên không trung đã duỗi ra hơn mười nhánh dây leo màu tím giao quấn với nhau tạo thành một tấm lưới lớn ngăn cản yêu lang lại.

Viên Minh điều khiển phi toa kịp thời chạy đến. Hoa Chi vừa cản yêu lang lại thì hắn cũng đã nhảy xuống khỏi phi toa.

"Ngươi không sao chứ?" Viên Minh quan tâm hỏi.

"Đa tạ Cáp Cống đạo hữu tương trợ." Hà Văn Đạo lắc lắc đầu, ôm quyền chào Viên Minh.

"Không sao, Lục trưởng lão bọn họ cũng đã đến, nơi đây không đáng ngại nữa." Viên Minh nói.

Hắn vừa nói xong thì trên bầu trời cũng có hai luồng ánh sáng vọt tới.

Viên Minh ngẩng đầu nhìn lại, là Bạch Dạ và Lục Thâm chạy tới. Hắn chỉ dặn dò Hoa Chi xuất lực, cũng không tế ra pháp khí toàn lực ra tay.

Yêu lang kia vốn không phải là đối thủ của Hoa Chi, lúc này lại có thêm hai tu sĩ Trúc Cơ gia nhập chiến cuộc nên đã nhanh chóng bại trận, bị Hoa Chi vặn đầu mà chết.

"Hà đạo hữu sao lại chật vật như vậy?" Lục Thâm nhảy xuống khỏi pháp khí phi hành, cau mày nhìn về phía Hà Văn Đạo.

"Lúc ta đến đây thì thấy đệ tử của quý tông bị đàn sói vây công mới ra tay giải quyết vài con, không nghĩ tới còn có một con cấp hai âm thầm ẩn núp, nhất thời chủ qua bị thương, hổ thẹn." Hà Văn Đạo cười khổ.

Lúc này Bạch Dạ cũng đã trợ giúp các đệ tử Sinh Diệp tông giải quyết xong đám yêu lang cấp một còn lại, đã đưa bọn họ cùng tới đây.

"Mấy người các ngươi làm sao xông vào nơi đây?" Lục Thâm hỏi.

"Hồi bẩm trưởng lão, hôm qua đệ tử bất ngờ phát hiện một con yêu lang bị thương, đang đuổi giết nó thì vô tình đi vào trong sơn cốc này, phát hiện ra vài đóa Phong Huyên hoa. Bởi vì nhìn thấy có không ít yêu lang rình rập nên mới âm thầm lui đi, sau đó mới tụ tập các sư huynh đệ định cùng nhau giải quyết bầy yêu lang này. Chẳng biết tại sao hôm nay số lượng yêu lang lại nhiều gấp đôi so với số đệ tử thấy." Hứa Thiên đứng dậy, mặt mày đầy vẻ khổ sở nhìn Lục Thâm giải thích.

"Phong Huyên hoa? Là linh thảo cấp cao mấy trăm năm khó gặp được, mà không chỉ một gốc? Ngươi chắc chắn?" Lục Thâm sửng sốt, kinh ngạc hỏi.

"Đệ tử tuyệt không nói dối." Hứa Thiên cam đoan.

Lục Thâm suy tư một lát, mới bảo Hứa Thiên dẫn đường tiến vào nhìn xem Phong Huyên hoa sinh trưởng thế nào, còn đám đệ tử thì đi theo sau.

Một đoàn người nhanh chóng đi vào trong sơn cốc. Rất nhanh, ở vùng trũng sâu trong sơn cốc quả thật có bảy tám đóa hoa nhỏ tản ra tia sáng màu bạc nhàn nhạt đập vào tầm mắt của mọi người.

Lục Thâm mừng rỡ bước nhanh về phía linh dược. Hà Văn Đạo và Bạch Dạ theo sát phía sau mà đến. Người nào người nấy trợn to hai mắt, bộ dạng đầy kinh ngạc tán thán.

Về phần đám đệ tử Hứa Thiên thì chỉ lưu lại ngoài vùng đất trũng, không nghe được Lục Thâm phân phó không dám tùy tiện đi vào.

"Cáp Cống đạo hữu, không đến nhìn xem sao? Đây là Phong Huyên hoa mấy trăm năm cũng khó gặp được một lần đấy?" Hà Văn Đạo quay đầu nhìn Viên Minh đứng cách đó không xa, hỏi.

"Cáp Cống, ngươi cũng đến nhìn Phong Huyên hoa này xem, lần này vận khí không tệ a. Đây là tài liệu chính để chế tác Trúc Cơ đan đấy, thật không nghĩ lại thấy được ở nơi này." Lúc này, Bạch Dạ nói.

Viên Minh tò mò đi tới, ngay lúc hắn còn cách Phong Huyên hoa hai ba trượng, dựa vào thần thức lực của hồn tu mạnh mẽ hơn người thường mà chợt nhận thấy Phong Huyên hoa này có điểm lạ.

Linh lực chấn động từ gốc Phong Huyên hoa không phát ra từ thân cây mà phát ra từ dưới lòng đất, hơn nữa còn chất động rất rõ ràng và có quy luật. Chẳng lẽ rễ cây hoa này có điểm khác biệt, có linh khí đặc biệt mạnh mẽ hay sao?

"Ai là người đầu tiên phát hiện ra Phong Huyên hoa này? Lần này về tông môn nhất định phải phải thưởng lớn tài liệu chính Trúc Cơ đan càng ngày càng hiếm đấy." Lục Thâm vừa nói, tay cũng đã đưa về phía gốc linh dược.

Lúc này Viên Minh đột nhiên cảm giác bên cạnh vang lên tiếng gió động khẽ, khóe mắt hắn liếc qua. Chợt nhìn thấy Hà Văn Đạo vốn đã rơi bước ở phía sau hóa thành một đạo tàn ảnh, nhanh chóng rời đi.

"Có trá!" Viên Minh hét to lên.

Vừa hét lên báo động, hắn cũng nhanh chóng lui về phía sau, đồng thời lập tức triệu hoán Hoa Chi đến đây tiếp ứng.

Nhưng mà, cuối cùng lại đã quá muộn.

Ngay tại Lục Thâm trưởng lão đầy kinh ngạc bắt lấy Phong Huyên hoa, gốc gốc lập tức hóa thành tro bụi biến mất giữa không trung, không còn gì cả. Đám linh thảo trên mặt đất cũng đồng thời tiêu tán mất.

Cùng lúc đó, mặt đất chợt chấn động, từng tia điện màu xanh xẹt ra khỏi mặt đất, hóa thành một toa pháp trận lôi điện có phạm vi chừng mười trượng vây chặt lấy ba người.

Dù Viên Minh đã phản ứng cực nhanh nhưng vẫn không thể nào chạy ra kịp khỏi phạm vi pháp trận, còn bị tấm lưới điện dâng lên chặn lại. Hắn còn chưa tiếp xúc tới thì một chiếc roi lôi điện từ trong tấm lưới léo ra đánh trúng người.

Một tiếng "Bùm." vang lên.

Trong lúc vội vàng, Viên Minh chỉ có thể thúc giục nhuyễn giáp bằng vảy rắn ngăn cản.

Một tia lửa điện lóe lên, sau đó cả người Viên Minh bị đánh ngược lại bay về sau, quần áo trước ngực cháy đen rách nát, lộ ra cả nhuyễn giáp bên trong.

Nhìn đám người Viên Minh bị pháp trận bị lôi điện trong vùng đất trũng vây khốn, đám đệ tử Sinh Diệp tông đứng ở bên ngoài bị dọa đến mặt vàng như đất, không ít đệ tử còn té chạy ra ngoài sơn cốc. Chỉ có một số ít đệ tử như Hứa Thiên, La Tinh Nhi còn ở lại nhưng cũng bị kinh hoảng đến mức ngã ngồi không dậy nổi được.

Hứa Thiên khẩn trương nhìn pháp trận trong vùng đất trũng, tay nắm chặt lấy La Tinh Nhi, cũng không biết làm thế nào.

"Đã xảy ra chuyện gì?" Bạch Dạ đảo mắt nhìn xung quanh, không thấy tung tích Hà Văn Đạo bèn kinh ngạc quát.

"Bị tính kế rồi, Phong Huyên hoa này là ảo thuật làm mồi nhử. Lúc trước có yêu thú cũng là cố ý dùng để dụ chúng ta tập trung lại. Hà Văn Đạo có vấn đề. Chúng ta trúng mai phục rồi." Viên Minh bò dậy, nói ngắn gọn.

"Chỉ pháp trận này mà đòi vây khốn ta?" Lục Thâm trưởng lão nói, một tay bấm quyết, tay kia vỗ mạnh xuống mặt đất. Chỉ thấy lòng bàn tay kia sáng lên, lại như thể sóng nước ba động tản ra bốn phương tám hướng xung quanh.

Theo vầng sáng không ngừng mở rộng, toàn bộ mặt đất cũng bắt đầu chấn động kịch liệt như thể có một lực lượng khổng lồ từ lòng đất tản ra ngoài, như muốn phá vỡ pháp trận cơ sở chôn sâu dưới lòng đất. Theo vầng sáng màu vàng không ngừng khuếch tán đến ngoài rìa của pháp trận, mặt đất lại lần nữa phát sinh chấn động lớn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận