Tiên Giả

Chương 888: Linh mạch chí dương

Nam Thượng Phong đi vào Nội đường như chỗ quen biết, nhìn thấy bên trong ngồi ngay ngắn sau bàn một gã trung niên mập mạp, lập tức mở miệng cười nói:
"Ha ha, Đoàn trưởng lão, từ biệt nhiều năm, phong thái ngài vẫn như cũ đấy."
Trung niên nghe vậy, trên gương mặt thịt mỡ giãn ra, cũng không vạch trần hoang ngôn của y.
"Đạo hữu là cố nhân, có chuyện gì cứ việc nói thẳng, xem ở tình bạn cũ, có thể làm được gì ta nhất định xử lý giúp ngươi." Đoàn trưởng lão lướt nhanh qua hai người một chút, từ tốn nói.
"Đoàn trưởng lão sảng khoái, hai người chúng ta muốn đi Bạch Đế Thành một chuyến, muốn có danh ngạch truyền tống." Nam Thượng Phong mở miệng nói.
"A, cái này ... Chuyện này cũng không khó, có thể... Nhưng tình huống gần đây các ngươi cũng biết, xử lý cũng không dễ cho lắm." Đoàn trưởng lão nhăn mày lại, một bộ dạng khó xử.
"Đoàn trưởng lão, đều là người quen, chúng ta tự nhiên sẽ không làm ngài khó xử." Nam Thượng Phong nói xong, lấy ra một cái túi trữ vật, đặt ở trên bàn, nhẹ nhàng vỗ vỗ.
Đoàn trưởng lão ho hai tiếng, trên mặt lộ ra mấy phần ý cười, đưa tay đè lên túi trữ vật.
Hơi dò xét, đôi mắt gã sáng lên, hiển nhiên rất hài lòng với đồ vật Nam Thượng Phong đưa, chậm rãi thu hồi, sau đó lấy ra hai cái lệnh bài truyền tống, để lên bàn.
"Hai vị, ta nể ở tình bạn cũ, mới giúp hai vị đấy. Mấy ngày nữa, đến giờ, hai vị cần phải đi đúng giờ, chớ trễ, đến lúc đó dù là bạn cũ ta cũng không thể giải quyết được, phải chờ ba tháng sau mới có thể truyền tống." Đoàn trưởng lão nhắc nhở.
"Đa tạ, Đoàn trưởng lão căn dặn và ân tình này chúng ta sẽ nhớ kỹ." Nam Thượng Phong mỉm cười, ôm quyền nói.
Hai người từ nội đường đi ra, lại thấy có mấy người được thanh niên mày ngắn hướng dẫn đi đến, đợi ở ngoài cửa Nội đường.
"Bỏ ra bao nhiêu?" Viên Minh sau khi ra đại điện mới hỏi.
"Cao gấp mười giá bình thường. Bất quá, chỉ cần hoàn thành, tiền này không vấn đề gì." Nam Thượng Phong cười cười, không để ý nói.
Mấy ngày sau, Viên Minh và Nam Thượng Phong đúng giờ đi tới đại điện truyền tống của phủ thành chủ.
Sau khi được kính chiếu yêu dò xét, mới đồng loạt đi vào trận pháp truyền tống đi đến Bạch Đế Thành.
"Mời hai vị đạo hữu ra khỏi truyền tống trận, để tránh ảnh hưởng vòng truyền tống tiếp theo."
Viên Minh và Nam Thượng Phong vừa đến Bạch Đế Thành, còn chưa thấy rõ cảnh sắc quanh truyền tống trận, đã có một tu sĩ đi lên phía trước, nửa nhắc nhở nửa cưỡng ép bọn hắn ra khỏi truyền tống trận.
Bởi vì Viên Minh che giấu tu vi, người kia cũng không nhìn ra thân phận tu sĩ Pháp Tướng của hắn.
Nam Thượng Phong thấy thế, trên mặt lập tức lộ ra một chút bất mãn.
"Đi thôi, phía ngoài vẫn còn người đang đợi chúng ta." Bất quá Viên Minh cũng không cảm thấy mạo phạm, chỉ lướt sơ qua xung quanh, thấp giọng nói.
Nam Thượng Phong hơi sững sờ, thấy Viên Minh đã đi ra ngoài, cũng không nhiều lời, vội vàng theo sau.
Hai người đi ra cửa đại điện truyền tống, ánh nắng chói mắt từ thiên khung vẩy xuống, làm người ta hơi chói mắt, đồng thời. cũng cho người một loại cảm giác ấm áp thoải mái dễ chịu.
Sau khi ngắn ngủi thích ứng, phong quang cả tòa Bạch Đế Thành thu hết vào tầm mắt.
Trên núi là đình đài lầu các, hành lang đan xen tung hoành ngang dọc, đếm không hết tu sĩ khống chế pháp khí phi độn giữa sơn loan, tuy nhiên cũng theo quy củ hãm lại tốc độ, tựa như dòng xe ngựa hợp thành một tuyến trên bầu trời.
"Dù đến mấy lần, phong quang Bạch Đế Thành vẫn khiến người sợ hãi thán phục." Nam Thượng Phong không khỏi cảm khái.
Viên Minh lại không quá chú ý đến phong quang Bạch Đế Thành, mà giương mắt nhìn tứ phương, rất nhanh phát hiện người mình muốn tìm.
"Ha ha, Vạn huynh, cuối cùng cũng gặp ngươi." Không đợi hắn mở miệng, người kia cười đi tới, chính là Ô Lỗ.
Trước khi tới, Viên Minh đã liên lạc trước với gã, cũng căn dặn không nên gọi tên thật của mình.
"Vị này là..." Nam Thượng Phong lại không biết việc này, lập tức nổi lên nghi ngờ.
"Ta họ Ô, là hảo hữu chí giao của Vạn huynh, ở tại Bạch Đế Thành thời gian không ngắn, cũng coi như một nửa người địa phương, nghe Vạn đạo hữu muốn tới, đặc biệt ở chỗ này nghênh đón." Không đợi Viên Minh mở miệng, Ô Lỗ chủ động giải thích.
"Thì ra là thế, tại hạ Nam Thượng Phong, bái kiến Ô đạo hữu." Nam Thượng Phong giật mình, cũng tự giới thiệu.
"Ta đã nghe Vạn đạo hữu nói về ngươi, không cần đa lễ như vậy. Đúng rồi, ngươi tại Bạch Đế Thành có chỗ ở chưa, nếu chưa có, không bằng đi cùng Vạn đạo hữu đến kẻ động phủ của ta đi." Ô Lỗ thịnh tình mời.
"Cái này... Vậy quấy rầy Ô đạo hữu, những cái này xem như đề bù quấy rầy đi, kính xin nhất định nhận lấy." Nam Thượng Phong thấy Viên Minh không phản đối, cũng đáp ứng, đồng thời đưa tới một nhẫn trữ vật, bỏ vào tay Ô Lỗ.
Ô Lỗ tiếp nhận nhẫn trữ vật, dùng thần thức tìm tòi, nụ cười trên mặt lập tức càng thêm nhiệt liệt.
"Đi đi đi, ta mang các ngươi đi động phủ." Gã thu hồi nhẫn trữ vật, đồng thời nói.
Viên Minh gật gật đầu, cùng Nam Thượng Phong đi theo sau Ô Lỗ.
"Ai, suýt nữa quên hỏi, động phủ đạo hữu ở khu nào?" Trên đường, Nam Thượng Phong đột nhiên hỏi.
"Yên tâm, là Nguyên Kiếm khu." Ô Lỗ quay đầu nói.
"Khu vực khác nhau thì sẽ khác nhau sao?" Viên Minh hỏi.
"Tất nhiên, Bạch Đế Thành bố trí chỗ ở cho tu sĩ gồm năm khu vực, từ dưới lên trên, mức độ linh khí đậm đặc tăng dần, Nguyên Kiếm khu xem như khu vực xếp hạng thứ hai, gần với Thiên Kiếm khu." Ô Lỗ giải thích.
"Động phủ Thiên Kiếm khu cũng không dễ lấy, ngoại trừ phải có linh thạch, còn phải có quan hệ mạnh mới được." Nam Thượng Phong cũng bồi thêm một câu.
"Lại nói, Thái Dương lực nơi này tựa hồ nồng đậm hơn nơi khác một chút." Viên Minh hiểu ra, lại hỏi những vấn đề khác.
"Vạn đạo hữu quả nhiên nhạy cảm, ngay cả điểm khác biệt rất nhỏ này cũng có thể cảm giác được. Không sai, bởi vì trong thành có một đầu linh mạch chí dương, Thái Dương lực nơi này vốn nồng đậm hơn một chút. Bất quá về sau thành chủ lại tốn đại khí lực, tạo ra một tòa Liệt Dương trì, tập trung kiềm chế lực lượng linh mạch, ngày thường không mở ra, Thái Dương lực trong thành cũng không còn nồng đậm như trước." Ô Lỗ nói.
"Thành chủ sao phải làm như vậy?" Viên Minh tò mò hỏi.
"Tự nhiên là vì tu luyện, nghe đồn, công pháp hắn chủ tu là Đại Nhật Huyễn Kim Chân Quyết, lúc tu luyện cần dùng đại lượng Thái Dương lực, Liệt Dương trì kiến tạo cũng là vì phụ trợ hắn tu luyện." Ô Lỗ thuận miệng nói.
Viên Minh gật đầu nhẹ, không hỏi thêm nữa, rất nhanh, mấy người đã tới trước động phủ Ô Lỗ.
"Động phủ của ta cũng không nhỏ, hai gian phòng phía đông nam đã chuẩn bị xong, Vạn huynh và Nam đạo hữu có thể ở tại đó." Ô Lỗ mang theo hai người Viên Minh tiến vào động phủ, đưa tay chỉ chỉ.
"Tốt, vậy ta đi vào nghỉ tạm, không quấy rầy các ngươi ôn chuyện." Nam Thượng Phong thấy thế cũng rất thức thời chắp tay rời đi, tiến vào gian phòng của mình.
Sau khi y rời đi, Ô Lỗ vốn cười ha hả trong nháy mắt khuôn mặt biến hóa, đồng thời khoát tay, xúc động cấm chế trong phủ ngăn cách gian phòng Nam Thượng Phong, bảo đảm không có thanh âm lọt ra.
"Người này, Viên huynh định xử lý thế nào?" Ô Lỗ thấp giọng hỏi.
"Hắn cũng coi như giúp ta không ít việc, cùng nhau đi tới, làm việc cũng nhu thuận, cứ kệ hắn, đối đãi bình thường là được." Viên Minh lắc đầu.
"Nhưng Đại La Phái bên kia cũng không phải tốt lành gì, huống hồ ngươi cũng đã nói, ngày nay thân hắn dính phong ba, rất dễ rước lấy phiền phức cho chúng ta." Ô Lỗ có chút lo lắng.
"Hắn không chủ động lộ diện, sẽ không có phiền toái gì." Viên Minh nói.
"Nhưng ta thấy hắn tựa hồ cũng có tính toán, có lẽ có liên lụy gì khác ở trên người." Ô Lỗ vẫn kiên trì nói.
"Chỉ cần hắn thành thành thật thật ở đó, không cần quản hắn, nếu không để hắn tự sinh tự diệt đi." Viên Minh suy nghĩ một chút, nói như thế.
Ô Lỗ gật đầu nhẹ, hiểu ý Viên Minh, cũng nghe ra ý ở ngoài lời.
"Tình huống Thiên hỏa trước mắt thế nào?" Viên Minh hỏi.
"Theo tin tức thăm dò được, Thiên hỏa tựa hồ xuất hiện một đoạn thời gian trong hoả nham sa mạc, bất quá rất nhanh biến mất, ngày nay đã có không ít tu sĩ tiến về nơi đó tìm hiểu." Ô Lỗ nói xong, lấy ra địa đồ chỉ vị trí cho Viên Minh.
"Trừ điều đó ra, còn có tin tức gì khác không?" Viên Minh khẽ vuốt cằm.
"Không có, ta đã điều tra qua, các tin đồn khác cũng không đáng tin cậy, chỉ có tin tức này là xác thực, như thế nào, muốn nhanh đến xem sao?" Ô Lỗ hỏi.
"Không cần, vẫn chờ Tịch Ảnh đến, ta gặp mặt nàng rồi tính, trước tiên cần phải hỏi một chút ý kiến của nàng." Viên Minh suy nghĩ một lát, lắc đầu.
Ô Lỗ tự nhiên không có ý kiến gì.
Bọn hắn nói chính sự xong, lại nói chuyện phiếm trời đất, uống rượu ôn chuyện, thẳng đến minh nguyệt lên, mới tự mình trở về phòng.
Viên Minh trở lại trong phòng, thúc giục pháp lực xua tan rượu, sau đó một mình bắt đầu suy ngẫm.
Ngày nay pháp tu hắn đã đột phá Pháp Tướng, trong khoảng thời gian ngắn khó mà tăng lên, muốn tăng cường thực lực, nhất định phải tăng từ thể tu hoặc Hồn tu.
Mà Hồn tu bởi vì không có công pháp, hắn không thể tiến một bước đột phá, suy đi nghĩ lại, cũng chỉ có thể đề cao thể tu.
Nhưng điều này mang ý nghĩa, hắn cần không ít Thái Dương lực, dùng rèn luyện thân thể.
Do đó, linh mạch chí dương trong Bạch Đế Thành vô cùng hữu dụng với hắn.
Chỉ là Bạch Đế Thành chủ độc chiếm linh mạch chí dương, còn kiến tạo Liệt Dương trì, muốn từ đó kiếm một chén canh, chỉ sợ không dễ.
Viên Minh suy nghĩ một chút, bỗng nhiên đưa tay bấm niệm pháp quyết, trên đùi phải hắn trong nháy mắt chui ra một rễ cây Bất Tử Thụ, phá vỡ hư không, chui xuống thăm dò mặt đất Bạch Đế Thành.
Không lâu sau, theo vết tích Thái Dương lực bộc lộ, rễ cây Bất Tử Thụ tìm được vị trí linh mạch chí dương - chính ở dưới chủ phong Bạch Đế Thành.
Trong linh mạch, Thái Dương lực gần như ngưng tụ thành thể lỏng, tựa như nước sông dập dờn chảy xuôi.
Nhưng ngay tại trung tâm vị trí linh mạch, một ao vuông thanh đồng chặn ngang cắt đứt linh mạch, trên ao đếm không hết phù văn điêu khắc, hai bên cũng có xúc tu linh quang tựa như ống đồng, hung hăng đâm vào trong linh mạch, liên tục không ngừng rút ra Thái Dương lực, truyền nó vào ao vuông kia.
Bạn cần đăng nhập để bình luận