Tiên Giả

Chương 128: Tiên sư tại thượng

Cùng lúc đó trong gian phòng tại hậu viện, Viên Minh lòng như dời sông lấp bể, rất nhiều mảnh vụn ký ức bắt đầu ráp nối lại với nhau.

Từ tin tức có được trong lần phụ thể Vương Thuận trước đây, kết hợp với những đoạn ký ức ngắn của hắn, cộng thêm “chuyện cũ” mà Lão Yên Đại vừa kể sinh động như thật kia, hắn đã đại khái đoán ra được những sự kiện đã xảy ra trong đoạn ký ức bị mất kia.

Hắn chính là con trai Viên tướng quân của Đại Tấn quốc, Trung Nguyên, trên đường đi sứ cùng sứ đoàn Đại Tấn thì bị thiếu niên tóc ngắn trong trí nhớ xách đao truy sát phải nhảy sông, tiếp đó hắn bị Lão Yên Đại nhặt rồi bán vào trong mộ viên, sau đấy thì chẳng rõ tại sao lại sống tiếp được rồi còn đi tới Thiết Hổ trấn.

Khi đến Thiết Hổ trấn, do bị Lão Yên Đại chỉ điểm, hắn không biết đã chạy trốn thế nào, cuối cùng lại xuất hiện trong hang núi kia, mất trí nhớ, bị giam chung với những dã nhân kia, cuối cùng là bị Hồ Trát bắt về Bích La Động, trở thành Phi Mao thú nô.

Mạch phát triển này trông có vẻ khá trôi chảy liền lạc, nhưng bên trong đấy vẫn còn trống rất nhiều đoạn ký ức, chỉ cần sai một li thôi là kết quả sẽ lệch đi cả ngàn dặm.

Viên Minh còn cần thêm nhiều manh mối nữa để nghiệm chứng suy đoán của mình.

Bên trong tiền viện, Thổ Lặc thở dài một hơi, nói: “Không phải đến báo thù là tốt rồi, dù sao ngày mai hắn sẽ rời khỏi đây.”

“Đúng vậy, xế chiều hôm nay ta nghe tên Trư Du Tra nói người này không đơn giản. Nếu thật để hắn biết, chúng sẽ xong đời. Ài, may mà Trư Du Tra thấy đủ liền thôi, chứ nếu thực sự chọc giận hắn thì sẽ rất phiền phức.” Lão Yên Đại có chút nghĩ mà sợ nói.

Thổ Lặc cũng biết cha mình một năm qua hợp tác làm ăn với Trư Du Tra, nhịn không được khuyên nhủ:

“Cha, nhà mình giờ cũng không thiếu tiền, từ lâu đã không phải sống khổ sống sở nữa, tốt nhất cứ sống an ổn đi, từ giờ đừng làm những chuyện thương thiên hại lý nữa, cha xem bây giờ chẳng ai còn muốn tới nhà chúng ta.”

“Ta là sợ nghèo…Ài, có điều con nói cũng đúng. Đợi thêm một thời gian nữa cha sẽ tìm cho con một hôn sự, đến lúc đó chiếc nhẫn bạch ngọc này sẽ là của con.”

Nói xong, Lão Yên Đại liền tháo một vòng dây màu đỏ từ trên cán tẩu thuốc xuống.

Sau khi gỡ sợi dây đỏ quấn bên trên xuống, bên trong liền lộ ra một chiếc nhẫn bạch ngọc nhìn như mỡ dê, dưới ánh trắng soi rọi tỏa ánh sáng mờ mờ.

Lúc Viên Minh thông qua độ nha nhìn thấy chiếc nhẫn ngọc này, hắn liền cảm thấy thứ này trông rất quen mắt, nhưng nhất thời lại không ra đã từng thấy nó ở đâu.

Có điều hắn đoán được, chiếc nhẫn bạch ngọc kia quá nửa từng là đồ của hắn.

Viên Minh giờ phút này tâm tình phiền muộn, không còn lòng dạ nào tiếp tục tu luyện, rất nhanh liền triệu hồi ba con thần hồn độ nha quay về.

Hắn đứng người lên, bộ dạng như sắp xông tới tiền viện, quyết trừng trị đích đáng hai cha con tham lam kia một phen.

Nhưng khi đưa tay nắm chốt cửa, hắn chợt nhớ tới lời dặn của Phương Cách sư huynh trước khi rời khỏi Bích La Động, quyết không thể tùy tiện làm hại phàm nhân, thế là đành phải cưỡng ép đè ngọn lửa tà trong lòng lại.

Có điều nghĩ đến hành vi xấu xa của Lão Yên Đại, hắn lại thấy không thể nhẹ nhàng bỏ qua cho lão gia hỏa này.

“Có rồi, cứ vậy đi…”

Hắn cau mày suy nghĩ một lát, đôi mắt chợt sáng lên, trong đầu nảy ra một kế.

Ngày hôm sau khi trời vừa sáng, Viên Minh đã rời giường đi ra khoảng sân bên ngoài gian phòng.

Lão Yên Đại chỉ muốn tiễn tên ôn thần Viên Minh này đi càng nhanh càng tốt, vậy nên vẫn luôn chú ý tới động tĩnh bên này.

Nghe âm thanh từ hậu viện truyền tới, lão lập tức chạy tới.

Nhưng lúc tới rồi, Lão Yên Đại không thấy khách trọ chuẩn bị rời đi, mà lại thấy Viên Minh đang chắp tay sau lưng đi vòng vòng trong hậu viện, đầu cúi xuống như đang tìm đồ.

“Mất gì à? Có cần ta giúp không?” Lão Yên Đại bước nhanh tới, mở miệng hỏi.

“Không, không mất gì cả… Ngà cứ lo việc của ngài đi, không cần để ý tới ta.” Viên Minh lắp bắp, xua tay nói.

Lão Yên Đại nghe vậy, dĩ nhiên là không tin nhưng lại không tiện hỏi nhiều, trong lòng nảy sinh nghi hoặc.

“Tiểu huynh đệ, hôm nay ngươi định rời đi phải không? Buổi sáng ta đã cho ngựa uống nước, ăn cỏ khô rồi.” Lão Yên Đại cười ngượng, nói.

“Đa tạ chưởng quỹ. Ngài đi làm việc trước đi, ta bên này thu dọn xong sẽ tới trước tính tiền.” Viên Minh khoát tay áo, nói với giọng có vẻ bực dọc.

Lão Yên Đại nhìn ra Viên Minh đang cố ý bảo lão rời đi, trong lòng càng thêm nghi ngờ.

Lão nhất bộ tam hồi đầu bước đến bức tường ngăn của hậu viện, xuyên qua cổng tò vò đi tới tiền viện.

Thấy lão đi rồi, Viên Minh liền tiếp tục cúi đầu tìm kiếm trên mặt đất.

- Giải thích câu "Nhất bộ tam hồi đầu" là một thành ngữ Trung Quốc, nghĩa mặt chữ là đi một bước quay đầu ba lần, ý chỉ việc đi lại chậm rãi, cẩn thận quan sát. Hết giải thích.

Lúc này, một đôi mắt xuyên qua lỗ hổng trên bức tường hậu viện nhìn sang bên này.

Viên Minh lặng lẽ nhếch miệng lên một chút. Thần thức hiện tại của hắn đủ để bao trùm phương viên năm trượng quanh người, tự nhiên biết Lão Yên Đại đang nấp sau bức tường nhìn trộm.

Nhưng hắn lại chẳng thèm để ý, vẫn tiếp tục tìm kiếm như không hay biết gì.

Chỉ chốc lát sau, hắn quay lưng khom người, nhặt một viên đá to bằng hạt long nhãn, bề mặt rỗ lỗ chỗ, để nó trong lòng bàn tay rồi nâng lên cẩn thận quan sát một hồi, cuối cùng mới nở nụ cười hài lòng, trông có vẻ nhẹ nhõm hẳn.

Bên ngoài bức tường ngăn, Lão Yên Đại chứng kiến hết thảy mọi việc, sự nghi ngờ trong lòng lại càng lớn hơn.

Lão không rõ tên Viên Minh này sáng sớm không lo chính sự, lại ở trong sân tìm một viên đá vụn làm gì?

Nhưng đúng lúc này, lão liền thấy Viên Minh ngẩng đầu nhìn trời rồi bước về phía mặt trời mọc mấy bước, sau đó chắp tay trước ngực, kẹp viên đá trong lòng bàn tay, vái thiên vái địa khắp bốn phía xung quanh.

Làm xong một lượt, lại thấy Viên Minh khẽ mấp máy môi như đang tụng niệm gì đó, có điều bởi vì cách khá xa nên Lão Yên Đại không nghe rõ gì cả.

“Tiểu tử này không phải bị điên rồi chứ? Lảm nhảm làm cái quái quỷ gì thế nhỉ?” Lão âm thầm mắng một câu, khi đang tính rời đi thì bỗng thấy hai bàn tay chắp trước ngực của Viên Minh chậm rãi mở ra, từng tia sáng màu vàng kim từ trong đó tỏa ra.

Lão Yên Đại trợn tròn hai mặt, mặt mày tràn ngập vẻ kinh ngạc.

Ngay sau đó, lão thấy hai bàn tay Viên Minh mở hẳn ra, để lộ một thỏi vàng to bằng hạt long nhãn, bề mặt rỗ lỗ chỗ tỏa ánh sáng màu vàng kim chói mắt.

Nhìn hình dạng và kích cỡ, thỏi vàng này gần như giống hệt với viên đá mà Viên Minh mới nhặt khi nãy.

Trái tim Lão Yên Đại không ngừng đập thình thịch, lão phải đưa tay bịt miệng mình lại để khỏi la lên.

“Điểm thạch thành kim a, đây là thủ đoạn chỉ thần tiên mới có.” Lão Yên Đại trong lòng điên cuồng hô.

Lão tự khen bản thân mình cơ cảnh, trong lúc lơ đãng lại có thể thấy được thần tích bậc này nên cảm thấy hưng phấn, kích động khó mà kiềm chế, nhưng rất nhanh, một cỗ dục vọng chiếm hữu mãnh liệt dâng lên trong lòng lão.

“Nếu ta cũng có món pháp thuật này, vậy thì sẽ không còn lo nghèo nữa?” Lão Yên Đại liên tục tự hỏi bản thân.

Có điều sau khi kích động qua đi, lão rất nhanh liền bình tĩnh lại, theo bản năng hoài nghi có phải mình vừa hoa mắt, có phải là chướng nhãn pháp hay không?

Đợi tới khi lão nhìn lại, Viên Minh không còn ở trên sân mà đã trở lại trong phòng.

Nhưng chỉ chốc lát sau đó, Viên Minh lại từ trong phòng bước ra, khép cửa lại giống như định rời đi.

Lão Yên Đại thấy thế vội chạy đến tiền viện, rồi vòng trở lại, giả bộ như từ tiền viện đi tới, vừa lúc gặp được Viên Minh.

“Ô…, khách nhân, ngài đi đi bây giờ sao?” Lão Yên Đại làm bộ nghi vấn hỏi.

“Đúng vậy, trước mắt phải đi tìm người, sau này có cơ hội lại tới đây.” Viên Minh cười đáp.

“À được, vậy ta trước tiên đi dẫn ngựa cho ngài.” Lão Yên Đại vội vàng khom lưng cúi đầu nói.

“Không gấp, không gấp, chúng ta cứ tính phí ăn ở trước đã. Mặt khác, ta còn chút chuyện muốn phiền ngài.” Viên Minh vừa cười vừa nói.

“Ngài khách khí quá, có chuyện gì cứ nói thẳng là được.” Lão Yên Đại vội đáp.

“Cái này chẳng phải là do thua gần hết ngân tệ ở Sơn Hà đổ phường, nên giờ tiền tiêu vặt không đủ, muốn hỏi chút xem ở trấn này có tiền trang hay tiệm cầm đồ nào không, ta muốn đổi thỏi vàng trong tay lấy ít ngân tệ tiêu dùng.” Viên Minh thoải mái nói.

Nghe xong lời này, Lão Yên Đại nhíu mày suy nghĩ một lúc rồi nói: “Tiền trang mà ngài hỏi đúng là là có một nhà, có điều nhà này là chỗ cho vay nặng lãi, tâm rất đen, tới đó đổi thì chắc chắn lỗ nặng.”

“Mặc kệ tâm hắn đen hay trắng, ta một thân một mình ở bên ngoài, cái cần nhất chính là thuận tiện. Chỉ cần trao đổi với tỉ suất từ tám thành trở lên là có thể chấp nhận được.” Viên Minh mỉm cười đáp, trông hoàn toàn không có vẻ gì là thất vọng.

Lão Yên Đại nghe vậy, trong lòng không khỏi thầm hô.

Tám thành cũng chấp nhận trao đổi, nhoáng cái bay mất hai thành mà chẳng hề thấy đau lòng, chẳng lẽ đúng là có thể biến đá thành vàng?

“Ông chủ?” Viên Minh thấy lão ngẩn người ra, không khỏi gọi một tiếng.

“Ài, ngài cũng nói vậy rồi, vậy thì thế này đi, nếu ngài thì tin tưởng, chi bằng để ta thay ngài đi một chuyến? Bọn chúng nể mặt người quen, ít nhiều cũng sẽ bớt bớt lại, có thể giúp ngài đổi được nhiều thêm ngân tệ hơn.” Lão Yên Đại tỏ vẻ thành khẩn, cẩn thận dò hỏi.

“Cũng được, vậy làm phiền ông chủ.” Viên Minh nghe thế, dường như có chút do dự, nhưng cuối cùng vẫn gật đầu đồng ý.

Nói xong, hắn lấy thỏi vàng to bằng hạt nhãn từ trong tay áo ra, đưa cho Lão Yên Đại.

Lão Yên Đại xoa xoa tay, vội vàng nhận lấy.

Lão cầm thỏi vàng trong tay, ước lượng nặng nhẹ một chút rồi đưa lên trước mắt cẩn thận quan sát, cuối cùng đưa vào miệng cắn cắn nhẹ, kết luận thỏi vàng này không hề có vấn đề gì, là hàng thật.

Lần này, lão trong lòng còn bồn chồn hơn nữa.

Vị “quý nhân” của mình đây thực sự có bản lĩnh biến đá thành vàng!

Viên Minh chăm chú quan sát lão, từ trong ánh mắt, hắn nhìn ra sự biến hóa trong lòng Lão Yên Đại, trong bụng không khỏi thầm bật cười.

Hẳn chỉ là chuẩn bị sẵn một thỏi vàng, sau đó tìm một viên đá có hình dạng tương tự, tiếp đó lợi dụng túi trữ vật, nhanh tay làm một trò ảo thuật đổi đá thành vàng, liền dễ dàng lừa được Lão Yên Đại.

Nhưng thứ thực sự khiến Lão Yên Đại trúng chiêu, chính là lòng tham của lão.

Con người một khi có lòng tham sẽ rất dễ bị mờ mắt.

Thấy Lão Yên Đại chần chừ đứng nguyên tại chỗ mãi chưa chịu đi, Viên Minh bèn ho nhẹ một tiếng, tung thêm một đòn quyết định.

“Ông chủ, nếu có gì không tiện thì thôi, ta tự đi đổi, thiếu một hai thành với ta mà nói, kỳ thực cũng không vấn đề gì lắm. Thực ra ta không có hứng thú với tiền, nhưng vẫn có chút hứng thú với việc tiêu tiền.” Nói xong, hắn làm như một cầm lấy thỏi vàng kia.

Lão Yên Đại lúc này rốt cuộc không còn do dự nữa, lập tức khuỵu gối quỳ sụp xuống đất, cúi đầu bái lạy.

“Tiên sư tại thượng, xin nhận một lạy của ta.” Lão Yên Đại nói xong lạy ngay, thậm chí còn dập đầu bình bịch đến bảy tám cái.
Bạn cần đăng nhập để bình luận