Tiên Giả

Chương 767: Tiến triển chậm chạp

Thời gian nhoáng một cái đã qua hơn năm tháng.

Trong mấy tháng này, chuyện Viên Minh so đấu với Bạch Chính Hùng chậm rãi lưu truyền ra, có không ít tu sĩ Phản Hư mộ danh mà đến muốn kết giao với Viên Minh.

Ai đến Viên Minh cũng không cự tuyệt, còn tích cực mở rộng mối quan hệ một phen, cũng dần dần dung nhập vào vòng quan hệ giữa các tu sĩ Phản Hư Đông Cực hải này.

Mà ở trong quá trình này, Vân La tiên tử cũng đã xuất lực không ít.

Thân là hàng xóm của Viên Minh, hầu như cách một đoạn thời gian nàng ta lại gõ cửa một lần, thỉnh thoảng mời Viên Minh đến dự các loại giao dịch hội hay đàm hội. Ngay từ đầu Viên Minh vẫn vô cùng cảm kích vì nàng đã nhiệt tình trợ giúp, nhưng thời gian sau hắn không khỏi đau đầu.

Hắn thân là Ngôn Vu, lại nắm giữ thuật Tình Động, rất nhạy cảm với sự biến hóa tình cảm của một người. Mỗi lần gặp mặt nói chuyện với Vân La tiên tử, ánh mắt khác thường cùng tình cảm ẩn trong lời nói của nàng ta khiến Viên Minh cảm thấy như sau lưng bị châm chích, đứng ngồi không yên.

Bởi vậy vào một lần Vân La tiên tử bái phỏng, Viên Minh chủ động làm rõ mọi chuyện.

"Vân La đạo hữu xuất thân từ Tố Nữ phái Trung Châu?" Viên Minh hỏi.

"Ha ha, hiếm khi Viên đạo hữu lại hứng thú với chuyện của ta. Không sai, ta quả thật xuất từ Tố Nữ phái, chẳng qua là đã lâu rồi không có liên hệ gì với tông môn." Vân La tiên tử khẽ cười một tiếng.

"Nghe nói công pháp Tố Nữ phái cần có đạo lữ phối hợp mới có thể tinh tiến trên diện rộng, nhưng ta thấy xưa nay đạo hữu độc lai độc vãng, vì cớ gì không tìm một vị đạo lữ bồi bạn?" Viên Minh uyển chuyển hỏi.

"Ha ha, có lẽ nói ra đạo hữu sẽ cảm thấy Vân La tự cao, nhưng chúng tu Đông Cực hải này chẳng có mấy người lọt được vào mắt ta, người như Viên đạo hữu lại càng hiếm có. Nếu đạo hữu đã cố ý, không bằng...." Trong mắt Vân La tiên tử lập tức lưu chuyển sóng tình.

Viên Minh không ngờ Vân La tiên tử lại thẳng thắn như thế, suýt nữa sặc cả nước trà, vội ho khan vài tiếng ngắt lời nói ngắt lời nói: "Viên mỗ rất cảm kích ý tốt của Vân La đạo hữu cùng với những trợ giúp trong khoảng thời gian này. Chỉ là tại hạ đã có đạo lữ bồi bạn, đành từ chối tâm ý của Vân La đạo hữu rồi."

"Nếu là vậy sao những ngày này thiếp thân chưa bao giờ thấy đạo lữ của đạo hữu qua?" Vân La tiên tử sửng sốt, lại hỏi ngược lại.

"Lúc này nàng đã đến Trung Châu, chúng ta tạm thời cách xa nhau." Viên Minh nói rõ.

"Tố Nữ phái ta có một bí pháp có thể dò xét ra được nguyên dương của nam tử. Ta đoán không sai thì Viên đạo hữu một thân nguyên dương viên mãn, vẫn còn mang thân đồng tử. Ngươi đã từ chối, cũng không cần bịa ra lời nói dối vớ vẩn như vậy đâu." Ánh mắt Vân La tiên tử lưu chuyển, bật cười nói.

"Viên mỗ tuyệt không nói dối, hơn nữa ta cũng chỉ là một tán tu, làm sao xứng đôi với Vân La xuất thân danh môn?" Viên Minh lắc đầu, tiếp tục nói.

"Ta và ngươi đều là Phản Hư, có cái gì phân biệt tán tu danh môn. Huống chi thực lực đạo hữu cao siêu, lại là Trận Pháp sư cấp năm, nếu muốn khai tông lập tổ, không lâu sau cũng sẽ trở thành chư hầu một phương." Vân La tiên tử cười nói, không có ý tứ lùi bước.

"Tóm lại, tâm ý của Vân La đạo hữu, Viên mỗ thật sự không cách nào tiếp nhận. Trong khoảng thời gian này ta có hơi hoang phế tu luyện, đang định bế quan. Sau hôm nay, có lẽ sẽ rất lâu mới gặp lại đạo hữu, kính xin đạo hữu tùy tiện." Viên Minh dở khóc dở cười, chủ động kết thúc đề tài này, bưng trà tiễn khách.

"Nếu như đạo hữu đã bận chuyện vậy thiếp thân cũng không quấy rầy nữa. Đợi đạo hữu xuất quan, ta lại đến làm khách." Vân La tiên tử cũng không để ý, cười cười nói nói dịu dàng rồi rời đi.

Viên Minh liên tục cười khổ, trong lòng hạ quyết tâm dù có xuất quan cũng không để cho Vân La tiên tử biết.

Bố trí xong đại trận bảo vệ đảo, chuyện truyền giáo của mấy người Tư Không Triển cũng đi vào quỹ đạo, Viên Minh bèn lấy Hỗn Nguyên chân công ra nghiên cứu.

Với ngộ tính hiện nay của hắn, không tốn nhiều thời gian đã có thể nắm giữ công pháp này.

Hắn theo đó bắt đầu vận công, bảy loại pháp lực trong cơ thể bị dẫn động hội tụ đến đan điền, chậm rãi vận chuyển, nhanh chóng hình thành một cái vòng xoáy xoay tròn không ngừng nghỉ.

Thời gian cứ trôi qua, đến hơn nửa ngày, trong đan điền hắn vẫn bình ổn. Pháp lực hỗn loạn lúc vận chuyển Cửu Nguyên quyết đã không xuất hiện, bảy loại pháp lực đã tự mình xoay tròn, bình an vô sự.

Viên Minh thấy vậy mới hoàn toàn an tâm, lập tức dẫn đông vòng xoáy vận chuyển nhanh hơn, tiếp dẫn lấy thiên địa linh khí.

Từng luồng thiên địa linh khí chen chúc hội tụ tới, không chần chừ dung nhập vào thân thể của hắn. Tốc độ hội tụ linh khí còn nhanh hơn gấp đôi so với lức vận chuyển Cửu Nguyên quyết trước kia.

Viên Minh mừng thầm, chẳng qua nhục thể của hắn cường đại nên dù vòng xoáy Hỗn Động có quay nhanh như vậy cũng còn chưa đạt tới chịu đựng cực hạn của thân thể hắn.

Nghĩ đến đây, hắn bèn vận chuyển Hỗn Nguyên chân công nhanh hơn, thiên địa linh khí tràn đầy lại tụ đến, nhanh chóng tăng lên gấp năm lần.

Toàn thân hắn bắt đầu mơ hồ cảm nhận được đau đớn, hiển nhiên đã đạt đến cực hạn.

"Tốc độ tu luyện cơ hồ là đã gấp mười lần tu sĩ Phản Hư bình thường, chẳng qua còn chưa đủ, ta còn muốn nhanh hơn." Viên Minh hào khí đại thịnh, thúc giục Bất Tử thụ trong đan điền.

Da của hắn biến thành màu đen, tay chân hóa thành thân cây vừa thô vừa to, toàn thân nhanh chóng biến hóa thành một gốc cây Bất Tử thụ cao lớn. Sau khi hóa thành hình thái Bất Tử thụ, cường độ nhục thể hắn lại lần nữa gia tăng, còn có thêm tốc độ khôi phục cường đại.

Viên Minh lại gia tăng vận tốc quay của vòng xoáy Hỗn Động lên, tốc độ tiếp dẫn thiên địa linh khí đã gấp mười lăm lần so với tu sĩ Phản Hư bình thường.

Thiên địa linh khí nồng đậm đến hầu như hoá lỏng tràn ngập toàn thân hắn, đi qua kinh mạch vận chuyển, dung nhập vào vòng xoáy trong đan điền, pháp lực nhanh chóng tăng trưởng.

Trong lòng Viên Minh hân hoan nhảy nhót một hồi, Hỗn Nguyên chân công quả thực là công pháp dành riêng cho hắn, cảm giác pháp lực nhanh chóng tăng vọt này quả thật quá mỹ diệu!

"Pháp lực tăng vọt quá nhanh cũng không phải là chuyện tốt, chớ quên Hỗn Nguyên chân công sẽ khiến pháp lực bản thân bất ổn. Tu vi của người tăng lên nhanh chóng như thế, sau này muốn đột phá Phản Hư trung kỳ chỉ sợ khó càng thêm khó." Giọng nói của Thất Dạ thình lình vang lên, nhắc nhở.

"Ta biết rõ, chẳng qua vấn đề đột phá Phản Hư trung kỳ có lẽ không lớn." Viên Minh cười cười ha ha, nhẹ nhàng nói.

"A, ngươi có cách?" Thất Dạ tò mò hỏi.

"Ta chuẩn bị dùng thứ này." Viên Minh gật đầu, lấy một bình ngọc nhỏ màu trắng ra, là bình ngọc đựng Tam Quang thần thủy.

Tam Quang thần thủy có hiệu quả tẩy luyện thân thể. Chẳng qua lúc trước Hoa Chi sử dụng, hắn ngoài ý phát hiện Tam Quang thần thủy này chẳng những có thể tẩy luyện thân thể mà còn có hiệu quả tinh luyện nhất định với pháp lực nữa.

Hắn liều mạng dùng hết bình Tam Quang thần thủy này hẳn có thể tinh luyện pháp lực một phen, đột phá trung kỳ trung kỳ không thành vấn đề.

"Quả thật Tam Quang thần thủy có chút tác dụng, chẳng qua ngươi chỉ có bằng đó, sau này đột phá lên Phản Hư hậu kỳ, còn tiến giai Pháp Tướng kỳ thì phải làm sao?" Thất Dạ hỏi.

"Chuyện đó sau này hẵng tính, tài nguyên Tu Tiên giới ngoài hải ngoại này dồi dào như vậy, chắc chắn sẽ có bảo vật có công hiệu tương tự với Tam Quang thần thủy." Viên Minh không chút bối rối đáp.

"Nói cũng đúng." Thất Dạ đáp, cũng không cần phải nhiều lời nữa.

Viên Minh thu hồi bình ngọc, tiếp tục vận công tu luyện, trên mặt đột nhiên lộ ra vẻ kinh ngạc.

Lúc trước hắn chỉ lo để ý đến hiệu quả tu luyện Hỗn Nguyên chân công mà không lưu ý tới Bất Tử thụ. Mới vừa rồi tâm tình hắn bình ổn lại, mới phát hiện trong lúc tu luyện, yêu lực Bất Tử thụ vậy mà cũng dựa theo phương thức vận chuyển của Hỗn Nguyên chân công nhanh chóng cắn nuốt lấy thiên địa linh khí, gia tăng yêu lực lên.

"Bất Tử thụ vẫn luôn tu luyện dựa theo bản năng, hôm nay vậy mà đã thay đổi phương thức tu luyện. Xem ra Hỗn Nguyên chân công này quả thật không đơn giản." Viên Minh thầm nghĩ.

Thiên địa linh khí ở Linh Viên đảo nồng đậm, lại có tụ linh chi thụ tụ tập linh khí, không đến mức không nuôi thêm nổi Bất Tử thụ này. Cho nên hắn không để ý tới, tiếp tục đắm chìm trong tu luyện.

Chủ hồn của Viên Minh bay ra động phủ, tu luyện Minh Nguyệt quyết. Còn phân hồn thứ nhất vẫn luyện ở trong cơ thể hắn điều khiển lực lượng khí huyết, vận chuyển Ma Tượng Trấn Ngục công, thu nạp lực lượng thái dương trong hư không như trước kia.

Thời gian nhanh chóng trôi qua, nháy mắt xuân đi đông tới, sáu mươi năm thoáng cái đã trôi qua.

Trong động phủ nơi Viên Minh bế quan hiện đã có một gốc Bất Tử thụ cực lớn chiếm giữ, hình thể đã lớn gấp vài lần so với lúc trước, tán cây đã vươn tới đỉnh động phủ, dây leo rủ xuống đã có thể tạo thành một tầng thảm dày phủ kín hết từng ngóc ngách trong động phủ.

Trên thân Bất Tử thụ tản mát ra yêu lực đã đạt đến cấp năm trung kỳ, khí tức hùng hậu tản ra khiến cho người khác không dám coi nhẹ.

Vào lúc này Bất Tử thụ đột nhiên biến hóa, cành lá nhanh chóng thu nhỏ lại, sau vài hơi thở lại hiện ra thân hình Viên Minh lần nữa.

Pháp lực bản thân Viên Minh hôm nay đã đột phá đột phá đến Phản Hư trung kỳ.

Tu luyện Hỗn Nguyên chân công, đột phá bình cảnh tu vi quả thật vô cùng khó khăn. Hắn phải dốc hết toàn lực, lại dùng hết cả bình Tam Quang thần thủy mới miễn cưỡng thành công.

Sáu mươi năm này, Viên Minh không lơi lỏng tu luyện hồn tu cùng thể tu.

Lực lượng thần hồn của hắn rốt cuộc có thể tiến thêm một bước, tiến vào Ngôn Vu trung kỳ. Thể tu lại kém hơn một chút, dù có tiến triển nhưng vẫn chỉ đang ở Vạn Tượng chi thể sơ kỳ.

Chỉ là với tu sĩ Phản Hư khác, trong sáu mươi năm có được tiến bộ như vậy đã hưng phấn không thôi, nhưng lúc này trên mặt Viên Minh lại chỉ có vui vẻ nhàn nhạt.

Hắn đưa tay triệu hoán Thâu Thiên đỉnh, kiểm tra số lượng Nguyện Lực đan bên trong.

Không có bao nhiêu, chỉ chừng bốn mươi viên.

Thời hạn trăm năm đã qua hơn phân nửa, nhưng số lượng Nguyện Lực đan còn lâu mới đủ.

Viên Minh thở dài một tiếng, thoáng sửa sang lại vẻ ngoài, rồi cất bước đi ra khỏi động phủ bế quan.

Sau một lát, trên Linh Viên đảo, Viên Minh triệu kiến đám người Tư Không Triển, nghe bọn họ báo cáo.

"Phàm nhân cùng tu sĩ trên Linh Viên đảo hôm nay đều đã quy thuận Minh Nguyệt giáo, mỗi ngày đúng giờ cầu nguyện. Cũng đã có bảy phần phàm nhân cùng tu sĩ cấp thấp ở những hòn đảo gần đây bắt đầu cung phụng Minh Nguyệt thần...." Tư Không Triển tất cung tất kính nói.

Diện tích Đông Cực hải khổng lồ, khoảng cách giữa các hòn đảo xa xôi, vả lại phàm những hòn đảo có được linh mạch hầu như đều có tu sĩ chiếm cứ, bị Đông Cực cung quản lý hết cả. Dù Tư Không Triển cố gắng phát triển Minh Nguyệt giáo thế nào thì cũng phải tuân theo quy củ mà Đông Cực cung định ra, chỉ có thể tuần tự tiến hành mà thôi.

Sáu mươi năm, y có thể phát triển Minh Nguyệt giáo đến quy mô thế này đã là vô cùng dụng tâm rồi.

Nhưng đối với Viên Minh mà nói thì những thành quả này chỉ như muối bỏ biển.

Viên Minh giấu đi thất lạc trong lòng, ca ngợi Tư Không Triển một phen, ban thưởng không ít đồ xuống, lại chỉ điểm một chút mờ mịt trong quá trình tu hành cho y, sau đó mới động viên vài câu để y tiếp tục phóng tay chân nhanh chóng phát triển tín đồ hơn nữa.

Tư Không Triển vô cùng vui vẻ bái tạ, cam đoan sẽ cố gắng gấp bội, nhanh chóng mở rộng số lượng tín đồ Minh Nguyệt giáo thêm nữa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận