Tiên Giả

Chương 470: Mong muốn

Viên Minh căn bản không có ý định phản ứng gì với La Vạn Sơn, chẳng qua chỉ nói với Bích Thủy Nhu: "Trước hết để cho Lưu đảo chủ 'còn sống' quay về đã, hiện tại chết ở đây thì chuyện này hơi khó xử lý."

Trong mắt Bích Thủy Nhu chợt hiện vẻ kinh ngạc, do dự rồi gật gật đầu.

"Vậy làm phiền La đạo hữu mang theo Lưu đảo chủ cùng quay về. Trên đường cũng nên cẩn thận." Viên Minh quay đầu nhìn về phía La Vạn Sơn vừa cười vừa nói.

La Vạn Sơn nghe vậy vội vàng đáp ứng, mang theo ‘Lưu đảo chủ’ hốt hoảng mà đi.

"Bích thủy đạo hữu, ngày mai ta sẽ để ‘Lưu đảo chủ’ bàn giao toàn quyền xử lý công việc của Lưu Lan đảo chủ cho phó đảo chủ, còn gã sẽ tự công bố mình đi ra ngoài hải ngoại dạo chơi. Chuyện sau đó, ngươi để La Vạn Sơn phối hợp làm theo ngươi là được." Viên Minh dặn dò.

Với tu vi của hắn hiện này thì việc dùng hồn nha Khống Thi dễ như bỡn, chỉ có điều lâu ngày thi thể vẫn sẽ bị hư hỏng cho nên vẫn cần phải xử lý nhanh chóng, tránh khỏi đêm dài lắm mộng.

"Đại ân của Viên đạo hữu, ta thật khó mà báo đáp được, xin nhận của ta một lễ." Bích Thủy Nhu thấy hắn cân nhắc chu toàn như vậy đã biết lần này nếu không có vị Viên đạo hữu này, e là nàng đã gặp kiếp nạn rồi, bèn vội vàng khom người bái tạ.

Nếu không phải bên người Viên đạo hữu có Tịch Ảnh đạo hữu rồi, chỉ sợ nàng còn sẽ nói lấy thân báo đáp mất.

"Ngươi là bằng hữu của Tịch Ảnh thì cũng là bằng hữu của ta, không cần khách khí như vậy." Viên Minh cười khoát tay nói.

Tịch Ảnh một mực đứng bên cạnh không nói lời nào, khóe miệng lại nhếch lên mang theo chút ý cười.

Đến lúc Bích Thủy Nhu rời đi rồi, Tịch Ảnh chợt nhướng mày lên hỏi: "Viên đạo hữu, có thể nói ngươi đã dốc hết lòng giúp Bích Thủy đạo hữu rồi, thật sự rất chu toàn nha."

"Chẳng qua để chúng ta thuận lợi lấy được tiên quả hơn mà thôi." Viên Minh nghe vậy khẽ giật mình, mơ hồ cảm thấy lời này không giống như khen ngợi mình nên vội nói.

Tịch Ảnh cũng không tức giận, chỉ hừ khẽ một tiếng rồi quay người rời đi, trở về gian phòng của mình.

Viên Minh sờ lên mũi mình, lắc đầu rồi cũng trở về phòng mình.

Sau khi đóng cửa phòng lại, hắn mới lấy ra tàn quyển "Kim Quỳ Ngự Thú thuật" cẩn thận nhìn qua một lượt.

Ước chừng qua nửa canh giờ sau, Viên Minh mới cầm quyển sách này cất đi, bắt đầu nhắm mắt ngưng thần, trong lòng ngẫm nghĩ lại những điểm tinh diệu của thuật này.

Sau một lát, hắn mới chậm rãi mở hai mắt ra rồi đưa tay vỗ lên túi linh thú bên hông.

Một đạo điện quang lập loè xuất hiện, Lôi Vũ hiện ra giữa gian phòng, đáp xuống dưới chân Viên Minh.

Viên Minh với nó cũng coi như tâm ý tương thông, lúc này cũng đã dùng thần niệm báo cho nó biết mình muốn cùng nó hợp luyện bí thuật Dung Linh.

Lôi Vũ biết được đương nhiên là vô cùng vui vẻ, còn rất ăn ý bay đến đậu xuống đầu vai của Viên Minh.

Viên Minh hiểu ý cười cười, cầm Thâu Thiên đỉnh, dựa theo nội dung ghi chép trong Kim Quỳ Ngự Thú thuật bắt đầu vận chuyển pháp lực của mình.

Bí thuật Dung Linh thường chỉ được tiến hành giữa chủ nhân và linh thú của mình. Giữa hai bên càng ăn ý với nhau thì xác suất thành công khi thi triển bí thuật Dung Linh lại càng cao,

Lôi Vũ được Viên Minh chăm sóc nuôi dưỡng từ nhỏ, hai bên đều tâm ý tương thông với nhau, đương nhiên rất ăn ý với nhau. Viên Minh lại có nguyện lực khổng lồ bên trong Thâu Thiên đỉnh phụ trợ, khiến tốc độ tu hành càng cực nhanh.

Chẳng qua mới thử qua hai lần, Viên Minh đã nhanh chóng đưa được pháp lực của mình vào trong cơ thể Lôi Vũ, hai bên gắn kết lại rồi dựng nên một câu cầu kết nối với nhau.

Rồi sau đó, Viên Minh lại để Lôi Vũ bay khỏi bờ vai mình, cả hai kéo ra một khoảng cách xem sao.

Kết quả mối liên hệ giữa hai người bọn họ cũng không bị tách ra, mà vẫn tồn tại như trước.

Viên Minh thấy thế mới cảm thấy vui vẻ, bắt đầu chính thức dung linh, thử nghiệm dẫn yêu lực trong cơ thể Lôi Vũ vào trong cơ thể của hắn.

Lúc ban đầu thử nghiệm, Lôi Vũ phát hiện yêu lực trong cơ thể đột nhiên tuôn ra bên ngoài nên có hơi kinh hoảng, phe phẩy hai cánh có chút bất an, còn đi tới đi lui trong phòng.

"Đừng sợ, không có chuyện gì đâu." Viên Minh thấy thế vội vàng an ủi vài câu mới khiến nó yên lòng lại.

Mấy hơi thở sau, cảm giác yêu lực bị kéo ra ngoài nhanh chóng biến mất, thay vào đó là cảm giác kỳ lạ của một loại kinh mạch huyết mạch liên thông giữa một người một thú, phảng phất như thành một thể.

Chỉ có điều thần niệm của Viên Minh cùng Lôi Vũ lại tồn tại độc lập riêng phần mình, cũng không bị hòa lại thành một thể. Nếu không bọn họ đã sinh ra ảo giác thật sự hợp làm một thể thật sự rồi.

Rất nhanh, Viên Minh vô cùng kinh ngạc phát hiện sau khi Dung Linh xong, pháp lực bản thân đã trở nên hùng hậu hơn, tương đương với trình độ Kết Đan trung kỳ rồi.

Hắn có thể cảm giác được chỉ cần trong đầu mình xuất hiện một ý nghĩ là pháp lực cùng yêu lực giữa bọn họ được tương dung với nhau như nước chảy, tùy ý lưu động lưu động giữa cơ thể mình cùng Lôi Vũ như một khối vậy.

"Đi, chúng ta ra ngoài thử một chút." Viên Minh cười vỗ lưng Lôi Vũ, một người một chim nhanh chóng rời khỏi nơi ở của mình.

Không bao lâu, cả hai xuất hiện ở trên một khu vực đảo hải ngoại.

Mặt biển đen nhánh, sóng biển cuồn cuộn, ánh trăng phản chiếu trên mặt nước khiến sóng nước gợn lăn tăn một màu bạc.

Ánh mắt Viên Minh ngưng lại, tay kết pháp quyết, mang theo Lôi Vũ tiến vào trong không gian ảo cảnh.

Hắn đứng trên lưng Lôi Vũ, vươn cánh tay về phía trước, xòe năm ngón tay ra.

Nháy mắt tiếp theo, chỉ thấy mắt của hắn lóe sáng ánh chớp màu vàng. Rồi một tia lôi điện màu vàng to lớn xuất hiện, phân nhánh hơn mười tia chớp vàng như đan dệt vào nhau thành một tấm lưới điện bao trùm cả một khoảng không phía trước.

Lưới điện bao trùm trong hư không, tia chớp vàng kịch liệt bắn ra, va chạm lẫn nhau, phát ra từng tiếng sấm vang ì ùng.

Hình thái này không quá giống với thần thông Lôi kích mà Lôi Vũ thi triển nhưng lại có uy năng cao hơn nhiều.

"Dung hợp yêu lực của ngươi với pháp lực của ta khiến phạm vi cùng hiệu quả công kích tăng lên không ít." Viên Minh mừng rỡ nói ra.

Lôi Vũ vui sướng kêu to một tiếng đáp lại.

Sau đó Viên Minh dựng thẳng chưởng lên, hướng về không trung. Từng tầng mây đen lập tức nhanh chóng hội tụ đến, ngưng tụ thành một đám mây sấm sét đen thui cực lớn như muốn đánh nát cả bầu trời.

Thử qua hai thần thông này rồi, Viên Minh đã cảm thấy hết sức hài lòng bèn thử xem phi hành thế nào.

Chỉ thấy hắn điều động lực lôi điện thử nghiệm phi hành, trên hai cánh tay của hắn đồng thời hiện ra một hình vẽ tia sét hình đôi cánh. Sau đó cả người hắn được lực lượng lôi điện bao bọc lại, chớp nhoáng sau đã vượt qua một khoảng trăm trượng.

Trong lúc này mặt biển đã xuất hiện hình ảnh một bóng người được hồ quang điện bao phủ, chốc lát xuất hiện trên mặt biển nơi này, chốc lát lại biến mất rồi xuất hiện ở phía xa xa, phiêu hốt bất định, như thể quỷ mị mà đi.

Sau khi dừng lại, hình ảnh đôi cánh bằng tia sét trên cánh tay hắn cũng theo đó mà biến mất.

"Quả nhiên có Dung Linh của Kim Quỳ Ngự Thú thuật, ta có thể điều động được thần thông của linh thú rồi." Viên Minh mừng rỡ dị thường.

Sau đó hắn lại gọi Hoa Chi cùng Tam Nhãn ô cưu ra ngoài, nói về chuyện Dung Linh.

Tam Nhãn ô cưu là tín đồ của Viên Minh đương nhiên không có dị nghị gì, Hoa Chi lại càng thêm nhiệt tình, còn tỏ vẻ muốn thử nghiệm trước nữa.

Viên Minh cuối cùng đã lần lượt dung linh với hai bọn họ,

Hiệu quả thử nghiệm khiến hắn rất thỏa mãn. Cảnh giới hai bọn họ còn cao hơn Lôi Vũ một chút, sau khi Dung Linh thì pháp lực của Viên Minh tăng thêm rõ rệt, đã gần như tương đương với Kết Đan hậu kỳ.

Viên Minh lại tán dương ba gia hỏa này vài câu, trấn an bọn nó xong mới thu cả bọn về.

Sau đó hắn giải trừ ảo cảnh, cảm thấy mỹ mãn quay về chỗ ở.

Sáng sớm ngày thứ hai, vòng thi tuyển thứ ba cũng đã bắt đầu.

Từ mười sáu hòn đảo còn lại này mới quyết định ra được một cái tên duy nhất, cho nên tỷ thí hôm nay càng thêm kịch liệt hơn hẳn hai ngày trước đó.

Bỏ một tiểu tổ bốn hòn đảo cấp hai bên trong đó ra, còn lại hầu như tất cả tuyển thủ mà các đảo cấp một phái ra tỷ thí đều chỉ một cấp độ, đều là tu sĩ Kết Đan hậu kỳ cả.

Không biết là cố ý hay vô ý mà bốn trận so tài đầu tiên đều là màn đấu võ giữa bốn hòn đảo cấp hai với nhau. Bốn đảo Hàn Tinh đảo, Ô Vân đảo, Huyết Yến đảo, Kim Liên đảo vẫn là những hòn đảo giành chiến thắng trong kỳ đại hội trước đó.

Mười mấy trận tỷ thí tiếp theo cũng đều là hòn đảo cấp một dùng ưu thế áp đảo mà giành được thắng lợi.

Sau giờ ngọ một khắc, đã đến cuộc tỷ thí cuối cùng. Nghiệp Hỏa đảo giao đấu với Hồng Chi đảo.

Biểu hiện hoành tráng của Hồng Chi đảo mấy ngày trước đã khiến phần đông các tu sĩ vây xem dâng lên chút mong đợi trong trận tỷ thí lần này.

Kỳ đại hội đấu võ lần trước không xuất hiện qua tình huống hòn đảo cấp hai có thể thắng ngược được hòn đảo cấp một, cho nên ngoài tu sĩ Loa Sơn đảo cùng Lưu Lan đảo thì hầu như tất cả tu sĩ ở những hòn đảo cấp hai đều thầm mong đợi ngựa ô Hồn Chi đảo có thể sáng tạo ra được lịch sử trong lần đại hội này.

Bọn họ không thể chống lại được quy chế tỷ đấu không công bằng này, không có nghĩa là bọn họ không mang theo oán khí trong lòng.

Đại bộ phận các tu sĩ ở các hòn đảo cấp một lại xem như việc không liên quan tới mình, dù biết không có khả năng cao nhưng bọn họ vẫn mong chờ xem được một màn Nghiệp Hỏa đảo xấu mặt.

Những suy nghĩ hỗn loạn này lặng lẽ thay đổi mong muốn của tất cả mọi người, vì vậy mà tình huống kỳ dị chợt xuất hiện. Đó là phần lớn những người có mặt trong hội trường này vậy mà lại hy vọng Hồng Chi đảo có thể thắng được.

Sau khi tỷ thí được tuyên bố bắt đầu, Viên Minh đã phi thân đi xuống võ đài trước.

Giây lát sau, tuyển thủ Nghiệp Hỏa đảo mới khoan thai đi tới. Chỉ là y vừa mới đi tới võ đài, mọi người mọi người vây xem không khỏi ồ lên.

"Là y, Nghiệp Hỏa đảo vậy mà lại phái y ra!"

"Thôi Ngọc, Nghiệp Hỏa đảo vậy mà lại để Thôi Ngọc xuất thủ, xem ra lần tỷ thí lần này không cần phải suy nghĩ gì rồi."

"Chậc chậc, Nghiệp Hỏa đảo vậy mà sợ thua hay sao, lại phái Thôi Ngọc đi ra?"

Đủ các loại âm thanh âm ĩ khó phân biệt vang lên.

Trên bệ đá quảng trường, phần đông những người chủ sự của các hòn đảo cấp một đều đồng loạt lộ vẻ kinh ngạc.

Người chủ sự Hồng Vũ kinh ngạc, nhìn về phía Viêm Tương hỏi: "Ta nhớ tháng trước không phải Thôi Ngọc sư điệt đã bế quan trùng kích Nguyên Anh cảnh mà? Làm sao lúc này lại đi ra ngoài thi đấu?"

"Hắn thiên tư đần độn không phá cảnh thành công, nên đã chủ động đề xuất tham gia thi đấu xem trong thực chiến có thể tìm được cơ hội phá cảnh hay không?" Viêm Tương nhìn không chớp mắt, ngữ khí không nhanh không chậm trả lời.

Mọi người nghe vậy, trong lòng xem thường không thôi.

Ai không biết Thôi Ngọc chính là đệ tử thân truyền của Nghiệp Hỏa đảo chủ, tư chất tu hành cực tốt, không đến hai trăm tuổi đã đạt Kết Đan đỉnh phong, là tu sĩ có khả năng nhất ở Nghiệp Hỏa đảo có thể đột phá đến Nguyên Anh cảnh trước hai trăm tuổi.

Nói y có thiên tư đần độn? Có kẻ ngu mới tin chuyện vớ vẩn này.

Huống hồ trùng kích cảnh giới Nguyên Anh không phải chỉ bế quan một tháng là có thể biết được phá cảnh được hay không? Bình thường phải cần bế quan nửa năm một năm, thậm chí ba đến năm năm là bình thường.

Chắc hẳn Viêm Tương thấy lần này Hồng Chi đảo dự thi lộ đầy vẻ cổ quái, sợ sẽ có chuyện ngoài ý nên mới được không tiếc công sức gọi Thôi Ngọc đang bế quan đi ra ngoài, tạm tham dự cuộc tỷ thí này, đảm bảo không có điều sơ sót nào xảy ra.
Bạn cần đăng nhập để bình luận