Tiên Giả

Chương 95: Trả lại toàn bộ

Viên Minh lập tức nhận ra có gì đó không ổn, tâm niệm lại khẽ động, thần hồn liền bay về phía phòng ở, cố gắng quay vào trong thân thể máu thịt của mình.

Nhưng đúng lúc này, lại một cơn gió đêm nữa kéo tới, thần hồn Viên Minh một lần nữa bị thổi bay ra ngoài.

Lần này, thần hồn của hắn bay càng xa hơn, thoáng chốc đã cách xa bảy, tám trượng, trong khi đó, cảm giác ác hàn lạnh thấu xương kia càng dữ dội hơn, sự sợ hãi trong lòng Viên Minh càng thêm nặng nề.

Hắn sốc lại tinh thần, muốn trở lại trong thân thể của mình, nhưng lúc này đây hắn lại kinh hoàng phát hiện, cảm ứng giữa ý niệm của hắn với nhục thân đã trở nên vô cùng yếu ớt, thần hồn chẳng ngờ lại không thể quay về.

Sau khi phát hiện điều này, Viên Minh lập tức kinh hãi, điên cuồng quơ hai tay giữa không trung hòng quay trở về.

Có điều động tác này lại chẳng giúp thần hồn xê xích chút nào, cảm giác bất lực giống y như người chết đuối cố gắng hết sức để tự cứu mình mà chẳng được.

Một cơn gió nhẹ lướt qua, khiến thần hồn Viên Minh lại lần nữa càng lúc càng trôi xa hơn.

Một chuyện xảy ra khiến Viên Minh càng thêm hoảng sợ, đó là hắn thình lình phát hiện, song song với việc cảm ứng giữa hắn và nhục thân đang dần yếu đi, thần hồn của hắn cũng đang dần dần mờ đi, hồn phách có xu thế tán loạn.

Đúng lúc, một luồng lực lượng êm dịu bỗng nhiên từ phía trong nhà vọt tới, bao phủ lấy thần hồn của hắn, xu thế tán loạn liền đình trệ.

Chớp mắt sau đó, hắn cảm giác thần hồn bị lực lượng kia kéo một cái, sau một thoáng mày váng mắt hoa, trời đất quay cuồng liền lập tức trở về nhục thân.

Viên Minh thình lình mở hai mắt ra, há mồm thở hồng hộc, hai tay ôm lấy bả vai, thân thể run cầm cập, chỉ cảm thấy vẫn chưa thể xua đi cảm giác ác hàn kia.

“Xem ra thần hồn của người trước mắt tối đa chỉ có thể ly thể bảy trượng, xa hơn sẽ bị mất khống chế, có nguy cơ tiêu tán.” Tiếng mèo bạc vang lên trong thức hải của hắn, giọng điệu bình tĩnh không chút cảm xúc.

“Ta vừa rối thiếu chút nữa hồn phi phách tán, cũng chỉ là để ngươi kiểm tra khoảng cách ly thể của thần hồn ta sao?”

Viên Minh lập tức có chút tức giận.

“Hiểu rõ trạng thái thần hồn của mình là tố chất cơ bản nhất của một Hồn tu.” Mèo bạc không để tâm chút nào, chỉ hờ hững đáp.

Viên Minh lúc này cũng không rảnh tranh cãi với đối phương. Hắn nhắm mắt điều tức, ngồi yên bắt đầu vận chuyển Minh Nguyệt quyết, qua một lúc rốt cuộc cảm giác ác hàn kia đã biến mất.

Đợi hắn lần nữa mở mắt ra, lại phát hiện mèo bạc vẫn ngồi xổm ở chỗ cũ, không những không rời đi mà ngay cả tư thế, hình dạng cũng đều không thay đổi chút nào.

“Ngươi còn có việc tìm ta?” Viên Minh đã bình tĩnh lại, lên tiếng hỏi.

Không thấy mèo bạc có động tác gì mà trước người bỗng nhiên có ánh bạc lóe lên, tiếp đó một tấm da thú màu nâu xuất hiện, tung bay lên rồi rơi vào chỗ trước người Viên Minh.

Viên Minh cầm lên xem xét, chỉ thấy trên tấm da có một đám văn tự Trung Nguyên ghi mấy cái tên: “Quỷ Kiểm thảo, Tử Tâm hoa phấn, Hắc Lân quả, Âm Tủy dịch.”

Quỷ Kiểm thảo và Tử Tâm hoa thì hắn không lạ gì, trước kia đã từng thấy trong ‘Bách Thảo Tập’, thậm chí hắn còn từng hái một ít hoa Quỷ Kiểm bán cho Triệu Đồng. Hai cái tên phía sau thì hắn chưa từng thấy, nhưng cũng đều là loại linh tài nào đó.

“Cái này là cái gì?” Viên Minh nhíu mày hỏi.

“Đợi khi ngươi thu thập xong, ta sẽ nói với ngươi.” Mèo bạc nói, không chờ Viên Minh đáp đã lập tức xoay người một cái, thân ảnh liền biến mất trong bóng đêm mờ ảo.

Viên Minh há to miệng, thực sự không biết phải nói gì, càng không thể làm gì với cái tính khí này của mèo bạc, lúc này chỉ có thể bất đắc dĩ cố nén một bụng đầy nghi hoặc và tức tối.

Sau khi nghỉ ngơi một lúc, hắn lần nữa vận chuyển Minh Nguyệt quyết, thử trải nghiệm lại cảm giác thần hồn xuất khiếu kia.

Có điều lần này hắn đã rút kinh nghiệm, không còn đưa thần hồn bay ra khỏi phòng mà chỉ loanh quanh trong phòng của mình, tuyệt không đi ra khỏi giới hạn bảy trượng, đồng thời cẩn thận cảm thụ loại trải nghiệm đặc biệt này.

Nói đi cũng phải nói lại, hiểu rõ cực hạn thần hồn ly thể của mình có vẻ…rất quan trọng thật.

Ngày hôm sau, Viên Minh vẫn tới Hỏa phường sớm như thường lệ.

Phương Cách đứng ở bên cạnh, bắt đầu chỉ dậy hắn thêm nhiều kỹ xảo rèn phôi, và cách làm thế nào để rèn ra được khí hình phù hợp.

Với vị sư đệ có thiên tư vốn bị đánh giá là rất khó tạo ra được thành tích gì, kết quả lại học tập tiến bộ thần tốc này, Phương Cách hiện giờ càng nhìn càng thấy thuận mắt.

Viên Minh cũng không phụ kỳ vọng của y, rèn phôi càng ngày càng thuần thục.

Buổi chiều, Viên Minh sau khi ăn xong cơm trưa ở nhà ăn liền rời khỏi Hỏa Luyện đường, đi thẳng đến Quy Tàng các.

Trong khoảng thời gian gần đây, ngoài việc khổ luyện Minh Nguyệt quyết, hắn cũng có bước tiến không nhỏ trong việc nắm giữ Ngự Thú thuật, trước mắt chỉ còn thiếu một cơ hội luyện tập thực chiến.

Thông thường, đệ tử Ngự Thú đường đều ở trong tông môn, thông qua việc thuần hóa linh thú được nuôi trong Thú viên để tiến hành kiểm tra đánh giá khả năng thực chiến. Viên Minh là đệ tử Hỏa Luyện đường, dĩ nhiên là không có cơ hội này.

Đương nhiên, nếu hắn nguyện ý bỏ tiền mua linh thú thì cũng có thể mua được linh thú đã được thuần hóa từ Ngự Thú đường, với loại linh thú này, chỉ cần trong tay có phù thạch ngự thú là có thể điều khiển dễ dàng.

Nhưng một là Viên Minh không muốn tiêu số tiền này, hai là hắn muốn nắm vững Ngự Thú thuật nên tất nhiên sẽ không đi mua.

Hắn dự định tự mình tới nơi hoang dã bắt một con linh thú rồi tự thuần hóa.

Cái gọi là linh thú và hung thú tuy khác nhau một chữ, nhưng bản chất kỳ thực giống nhau, chỉ có điều linh thú bao hàm phạm vi rộng hơn, hung thú sau khi bị bắt rồi thuần hóa cũng là một loại linh thú.

Bắt giữ linh thú và săn giết hung thú nhìn không khác nhau lắm, thực tế độ khó lại cách nhau rất xa, do vậy Viên Minh dự tính tới Quy Tàng các học một hai môn thuật pháp để gia tăng tỷ lệ thành công.

Đêm qua, hắn hỏi thăm mèo bạc về thuật pháp che giấu khí tức kia, thực ra cũng là vì việc này.

Để bắt giữ linh thú, đặc biệt là muốn bắt sống linh thú, nếu như có thể ẩn thân, có thể tưởng tượng nó sẽ mang tới tiện lợi thế nào.

Tới Quy Tàng các rồi, Viên Minh đi thẳng lên lầu hai.

Sau khi gặp lại vị chấp sự trung niên kia, Viên Minh liền đi thẳng vào vấn đề: “Trưởng lão, ta muốn mượn đọc thuật pháp có thể che giấu thân hình, không biết có thể đề cử một chút không?”

“Ồ, là ngươi à…” Chấp sự trung niên nhìn thấy Viên Minh xong, lông mày hơi nhíu lại.

Lúc trước Viên Minh từng tới đây mượn đọc ‘Khu Vật Thuật’ nên y cũng có chút ấn tượng với hắn.

Không phải bởi bề ngoài thanh tú giống người Trung Nguyên của hắn, mà vì rõ ràng hắn có thể mượn đọc ba canh giờ, cuối cùng lại chỉ đọc có nửa canh giờ đã rời đi.

Từ khi y đảm nhiệm chức chấp sự lầu hai Quy Tàng các tới nay, chưa bao giờ thấy đệ tử nào phung phí tiền của như vậy.

“Ngài biết ta?” Viên Minh lộ vẻ kinh ngạc.

“Khụ, không có gì, ngươi muốn mượn đọc thuật phát có thể che giấu thân hình, hiện tại trong Quy Tàng các chúng ta chỉ có hai loại phù hợp để tu sĩ Luyện Khí kỳ học tập, lần lượt là Viên Thủy thuật và Mộc Ẩn thuật, ngươi muốn mượn đọc cái nào?” Chấp sự trung niên ho nhẹ một tiếng, khoát tay nói.

“Khác nhau ở điểm nào?” Viên Minh hỏi.

“Viên Thủy thuật chính là công pháp Thủy thuộc tính, ở trong hoàn cảnh xung quanh có nhiều hơi nước, đặc biệt là thác nước, dòng sông, hồ nước sẽ phát huy hiệu quả ẩn nấp tốt nhất. Còn Mộc Ẩn thuật tự là có hiệu quả tốt nhất trong rừng rậm, chủ yếu là xem thuộc tính linh căn của ngươi và nhu cầu của bản thân.” Chấp sự trung niên giải thích một tràng.

“Mộc Ẩn thuật.” Viên Minh không chút do dự gỡ lệnh bài xuống, đặt lên bàn.

“Tốn mười điểm cống hiến.” Chấp sự trung niên nhìn hắn một cái rồi nói.

“Không vội, ta còn nghe nói có một môn thuật pháp Mộc thuộc tính mà đệ tử Luyện Khí kỳ có thể học tập, gọi là Mộc Lao thuật. Ta cũng muốn mượn xem.” Viên Minh mở miệng nói.

“Có đó, mười lăm điểm cống hiến.” Chấp sự trung niên gật đầu nói.

“Ta mượn cả, làm phiền ngài.” Viên Minh nói.

“Ngươi muốn đổi hai môn thuật pháp cùng lúc?” Chấp sự trung niên kinh ngạc hỏi.

Đa phần đệ tử mỗi lần tới cũng chỉ đổi một môn thuật pháp, hơn nữa một lần đó không thể nhớ được hết toàn bộ, sẽ phải nhiều phần tương ứng với nhiều lần tới để đọc rồi ghi nhớ. Y chưa từng thấy người nào đổi một lần hai môn thuật pháp, dù sao việc ghi nhớ và lĩnh hội một bộ thuật pháp đã vô cùng hao tổn tâm thần, liên tiếp hai bộ thì sao nhớ nổi?

“Đúng vậy.” Viên Minh gật gật đầu nói.

“Chờ một lát.” Chấp sự trung niên nhíu chặt tràng mày, không nói gì thêm, chỉ cầm lấy lệnh bài, đứng lên đẩy cánh cửa căn phòng sau lưng rồi đi vào.

Chỉ chốc lát sau, y đã quay lại với hai quyển sách bìa xanh hơi mỏng.

“Mượn đọc sách chỉ có thể ở trong phạm vi lầu hai, không thể mang ra ngoài. Hai quyển sách thời hạn sáu canh giờ.” Chấp sự trung niên đặt sách và lệnh bài lên bàn, căn dặn giống như lần trước.

Viên Minh nói một tiếng cám ơn rồi tiếp nhận lệnh bài, cầm hai cuốn ‘Mộc Lao thuật’ và ‘Mộc Ẩn Thuật’ rời đi, tìm một chỗ yên tĩnh ngồi xuống, bắt đầu tập trung lật đọc.

Hắn vẫn theo tiết tấu của mình, lật hết trang này sang trang khác, không nhanh không chậm.

Toàn bộ khẩu quyết của Mộc Ẩn thuật cũng không nhiều, độ khó của thuật pháp xem ra cũng không lớn, có điều sự hạn chế cũng rất rõ ràng.

Nó chỉ có thể thi triển ở nơi có cây cối. Chỗ cây cối càng tươi tốt thì linh khí mượn được càng nhiều, hiệu quả che giấu cũng càng tốt, đúng là rất phù hợp với nhu cầu của Viên Minh.

Cửu Nguyên quyết mà hắn tu luyện là công pháp Mộc thuộc tính, đó chính là ưu thế sẵn có trong việc học tập Mộc Ẩn thuật.

Sau chừng nửa canh giờ, Viên Minh đặt cuốn ‘Mộc Ẩn Thuật’ xuống, nhắm mắt dưỡng thần, ngồi yên hồi tưởng một lát rồi lại cầm cuốn Mộc Lao Thuật lên, cẩn thận lật xem.

Chấp sự trung niên thỉnh thoảng lại không nhịn được nhìn qua bên này một cái.

Ước chừng nửa canh giờ sau, Viên Minh đứng dậy bước trở về trước bàn chấp sự.

“Ngươi muốn trả sách?” Chấp sự trung niên thấy thế, hơi nghi hoặc hỏi.

“Đúng vậy.” Viên Minh gật đầu nói.

Nói đoạn, hắn đặt hai quyển sách lên trên bàn.

Trước sau tối đa cũng chưa tới một canh giờ rưỡi, lại cứ thế trả một lượt hết luôn?

“Tiểu hữu, chớ trách ta lắm lời, tích góp điểm cống hiến tông môn không dễ dàng, cơ hội học tập thuật pháp càng khó có được, phải trân trọng.” Chấp sự trung niên sâu sắc khuyên nhủ.

“Đa tạ ý tốt của trưởng lão, ta đã đọc hết. Mặt khác, ta muốn hỏi thêm một cái, ngoại trừ những thư tịch có liên quan tới linh dược, linh tài ở lầu một, lầu hai còn có tài liệu về phương diện này không?” Viên Minh chắp tay với đối phương, hỏi.

Chấp sự trung niên nghe thế bèn suy nghĩ một lúc rồi nói: “Còn có một số bản chép tay của các trưởng lão, mỗi quyển chỉ tốn chừng ba điểm cống hiến là có thể mượn đọc.”

“Làm phiền ngài.” Viên Minh vội vàng gật đầu.

“Nếu đã vậy, ta đề cử ngươi tìm đọc sổ tay hái thuốc của Nhị động chủ, nội dung bên trong phong phú hơn cả, chỉ cần năm điểm cống hiến.” Chấp sự trung niên đề nghị.

Không chút do dự, Viên Minh lại đưa yêu bài của mình ra.
Bạn cần đăng nhập để bình luận