Tiên Giả

Chương 271: Bị nhốt

Nhưng mà đại địa rung mạnh qua đi, pháp trận lôi điện cũng không xuất hiện dấu hiệu sụp đổ.

Ngược lại pháp trận như thanh quang cự bát móc ngược, lại giống như dã thú bị chọc giận, phát ra một hồi tiếng gào thét như lôi đình.

"Ầm ầm."

Từng đạo điện quang từ trên pháp trận bộc phát ra, hóa thành mấy sợi roi điện màu xanh, quật xuống ba người Viên Minh trong đất trũng pháp trận.

Viên Minh vội vàng lấy ra Hàn Tinh Kiếm, vung vẩy ngăn cản.

Lục Thâm trưởng lão thì hai tay nhấn mặt đất một cái, ba mặt tường đất đột ngột từ mặt đất mọc lên vây quanh thân, chặn lại roi điện.

Bạch Dạ cũng tế ra kim sắc trường kiếm, lượn lờ chống cự quanh thân.

Một vòng roi lôi điện quật qua, điện quang mới một lần nữa vững chắc.

"Lục Thâm trưởng lão, các ngươi thế nào, có ổn không?" Bị kịch liệt điện quang che cản ánh mắt, Hà Văn Đạo ở bên ngoài cao giọng la lên, ngữ khí vội vàng.

"Chỉ là khốn trận mà thôi, tiện tay là có thể phá đi." Lục Thâm cùng Viên Minh Bạch Dạ liếc nhau, hừ lạnh một tiếng nói.

"Bạch Dạ đạo hữu, ngươi có nhìn ra căn nguyên pháp trận này không?" Viên Minh xích lại gần Bạch Dạ hỏi.

"Không biết, tựa hồ muốn phá vỡ cũng không dễ. Ngươi mới vừa nói Hà Văn Đạo có vấn đề?" Bạch Dạ lắc đầu, thấp giọng trả lời.

"Trước đây hắn đối mặt yêu thú cấp hai, và vừa rồi kịp thời rời khỏi phạm vi khốn trận này, đều rất khác thường." Viên Minh nói.

Bạch Dạ nghe vậy sắc mặt lập tức trở nên phức tạp.

Ngay lúc hai người thấp giọng trao đổi, Lục Thâm đã lấy ra một thanh Kim Cương Xử to bằng cánh tay trẻ con, toàn thân ố vàng, bề ngoài bao phủ một tầng vàng mênh mông.

Chỉ thấy hai tay gã nắm Kim Cương Xử, trong lòng bàn tay pháp lực cuồn cuộn tràn vào. Kim Cương Xử vốn ảm đạm lập tức sáng lên, một cỗ ba động pháp lực Thổ thuộc tính cường đại lập tức từ đó khuấy động ra.

"Phá!"

Lục Thâm quát to một tiếng, hai tay nắm chặt Kim Cương Xử, nện xuống đất ầm ầm.

Kim Cương Xử ầm vang rơi xuống đất, một đạo quang mang màu vàng đất hùng vĩ từ đó bắn ra, dẫn động núi non sụp đổ, ý đồ phá hủy pháp trận lòng đất.

Lấy Lục Thâm làm trung tâm, mặt đất bốn phía bị cỗ lực lượng này trùng kích vào, lập tức đất đá băng liệt, bụi mù nổi lên bốn phía.

Viên Minh và Bạch Dạ cũng bị ảnh hưởng, nhao nhao ngự khởi pháp khí ngăn cản.

Trong bụi mù cuồn cuộn, toàn bộ đất đai trong phạm vi pháp trận không còn một tấc hoàn hảo, mặt đất tựa như bị cày qua một hồi.

Nhưng mà bên ngoài pháp trận, lại không bị ảnh hưởng gì.

Không đợi bụi mù triệt để tán đi, từng đạo lôi đình vang lên lần nữa, từng cột sáng lôi điện thô như cái bát bỗng từ bốn phía kích xạ vào, hừng hực điện quang thậm chí phá tan tất cả bụi mù, đánh về phía ba người Viên Minh.

"Cẩn thận." Viên Minh vội vàng nhắc nhở một tiếng.

Trong lúc nói chuyện, hắn vung tay lên, một tấm hắc sắc nghiên mực bay ra, nhanh chóng phồng lớn phiêu phù trên đỉnh đầu của hắn, chặn lôi trụ rơi xuống.

Bạch Dạ chặn xong đạo lôi trụ thứ nhất, bị đạo lôi trụ thứ hai đuổi sát tới đánh trúng, thân hình bị chấn động ngã văng ra sau, nửa người cháy đen, bốc lên từng sợi hơi khói, hiển nhiên đã bị thương.

Lục Thâm trưởng lão thì tế ra một kính tròn sáng loáng, mặc dù chặn được lôi trụ oanh kích, nhưng mặt kính cũng tổn hại nghiêm trọng, coi như tàn phế.

Mà đại trận bị công kích, chẳng những không có dấu hiệu tổn hại mảy may, lôi điện trên đó ngược lại càng phát ra dày đặc.

"Lục Thâm trưởng lão, các ngươi thế nào?" Thanh âm Hà Văn Đạo lo lắng từ bên ngoài truyền vào.

"Cổ quái, lão phu dùng Thượng phẩm Pháp khí Phục Địa Xử toàn lực công kích, vậy mà không thể phá hư." Lục Thâm trưởng lão suy nghĩ một chút, nói.

"Có lẽ Phục Địa Xử của Lục trưởng lão hữu danh vô thực, không ngại ba người các ngươi liên thủ hành động, có lẽ nhất cử phá vỡ đấy." Hà Văn Đạo phía ngoài nghe vậy, mở miệng hiến kế cho ba người.

Lục Thâm trưởng lão nghe vậy, ánh mắt nhìn về phía Viên Minh cùng Bạch Dạ ngã xuống đất không dậy nổi.

Bạch Dạ rất lâu mới từ mặt đất đứng lên, ho khan một tiếng, nhìn về phía Viên Minh.

Viên Minh đột nhiên mở miệng nói: "Hà đạo hữu, ngươi nói đi, có điều kiện gì? Chúng ta cũng có thể đàm phán."

"Không không không, ngươi hiểu lầm. Nếu không, mấy người các ngươi cùng hành động, đồng thời công kích pháp trận, có lẽ có thể thành công." Hà Văn Đạo mỉm cười, sau đó nói.

Thấy Hà Văn Đạo không ra điều kiện, Viên Minh đã hiểu rõ, lớn tiếng hô với các đệ tử Sinh Diệp Tông tụ tập bên ngoài: "Các đệ tử Sinh Diệp Tông nghe lệnh, Hà Văn Đạo là gian tế, các ngươi lập tức phân tán ra thoát khỏi nơi đây, đừng quay lại."

Các đệ tử ngoài trận xa xa một hồi mờ mịt, nhìn nhau, ai cũng không nhúc nhích.

Hứa Thiên lớn tiếng nói: "Đệ tử không đi, đệ tử muốn cứu sư trưởng ra."

La Tinh Nhi cũng nói: "Đúng vậy, Hứa sư huynh, chúng ta không đi."

Đệ tử khác nghe càng thêm mê mang, không biết phải làm sao.

Viên Minh trách mắng Hứa Thiên: "Hứa Thiên, ta là người mà tổ mẫu ngươi đặc biệt phái tới để bảo vệ ngươi, tin tưởng ta. Nếu ngươi còn sống trở về, nói với tổ mẫu Khúc Giáng rằng, Minh nhi không thể tận hiếu. Lập tức đi ngay."

Hứa Thiên nghe vậy thân thể chấn động, lập tức hiểu ra Cáp Cống trước mắt bị khốn ở trong trận là ai, La Tinh Nhi càng không tin được nhìn qua Viên Minh.

Lục Thâm trưởng lão nghe vậy, trong mắt hiện lên vẻ kinh ngạc, nhưng rất nhanh tỉnh lại.

"Đệ tử Sinh Diệp Tông nghe lệnh, lập tức phân tán thoát khỏi nơi đây, người vi phạm xem như phản bội tông môn." Lục Thâm trưởng lão mở miệng quát.

Nghe được mệnh lệnh của gã, hơn mười tên đệ tử Sinh Diệp Tông nhao nhao chạy tứ tán.

Hứa Thiên cắn răng một cái, bắt lấy La Tinh Nhi, lấy ra một tờ phù lục vỗ lên thân, hoàng quang lóe lên mang theo La Tinh Nhi độn địa biến mất.

Hà Văn Đạo thấy thế, tay phất lên, một thanh phi kiếm từ trong tay áo bắn ra, đánh tới chúng đệ tử phân tán chạy. Lập tức có mấy người thụ thương ngã xuống đất, may mà chúng đệ tử phân tán bỏ chạy, đa phần vẫn trốn ra khỏi sơn cốc.

"Dừng tay!" Ánh mắt Lục Thâm muốn nứt ra.

"Hà Văn Đạo, tích chút đức đi." Viên Minh cười lạnh một tiếng, nói.

"Các ngươi nếu phối hợp tốt một chút, sẽ không lọt lưới nhiều cá con như vậy, đáng tiếc đáng tiếc." Hà Văn Đạo cũng không còn truy kích đệ tử đào tẩu, đi đến biên giới pháp trận, mang trên mặt ý cười ôn hòa, nói.

"Ngươi không đi một mình?" Viên Minh hỏi.

"Kéo dài thời gian vô dụng, ngươi cam chịu số phận đi, các ngươi hôm nay đều phải táng thân tại đây." Hà Văn Đạo nhìn về phía Viên Minh, vừa cười vừa nói.

"Tiểu Hồ Thành gần đây có nhiều tu sĩ bị chết khó hiểu, đều là bị ngươi dùng biện pháp này lừa gạt giết?" Viên Minh hỏi.

"Ngươi quá đề cao bọn hắn, những người kia còn chưa xứng để ta phí trắc trở như vậy, các ngươi hẳn là nên cảm thấy vinh hạnh." Hà Văn Đạo trả lời.

"Hà Văn Đạo, vì sao ngươi làm vậy?" Lục Thâm nổi giận quát.

"Lục Thâm trưởng lão hỏi lời này đúng là không phải người trong nghề, tiên lộ tu hành giết người đoạt bảo, người có đức chiếm lấy, đây không phải chuyện rất bình thường sao? Làm gì ngạc nhiên như vậy?" Hà Văn Đạo nghe hỏi, không khỏi cười nhạo hỏi ngược lại.

"Ngươi..." Lục Thâm trưởng lão nhất thời nghẹn lời.

"Đồng bọn của ngươi đâu, cũng nên đi ra đi?" Viên Minh nhếch miệng, lộ ra một vòng giễu cợt, nói.

Lời còn chưa dứt, cốc khẩu nơi xa đi tới hai đạo nhân ảnh.

Một người trong đó là thiếu niên áo trắng dung mạo lạnh lùng, sắc mặt trắng bệch, đầu vai đậu một con diều hâu màu trắng.

Mà một người khác là nam tử đầu trọc thân hình cao lớn, hình thể cường tráng như tháp sắt, bắp thịt cả người gồ lên như đao khắc búa bổ, cõng ở sau lưng một thanh cự kiếm thanh đồng rộng một thước dài khoảng năm thước, nhìn cảm giác vô cùng áp bách.

"Hà đạo hữu, vất vả. Lần này thu hoạch rất tốt nha, ba tu sĩ Trúc Cơ kỳ, cộng thêm một đám Luyện Khí kỳ, đợt này đủ chúng ta nghỉ ngơi một đoạn thời gian." Thiếu niên áo trắng cười vang nói.

"Vẫn là dựa vào huyễn thuật tinh diệu của Sa Hạo huynh." Hà Văn Đạo nói: "Phi thuyền đã ngăn lại chưa?"

"Vẫn chậm một bước, pháp trận nơi này phát động thì phi thuyền bên kia chắc cũng thu được tin tức Lục Thâm đưa đến, nên đã bỏ chạy." Sa Hạo nói.

"Chạy thì chạy, không ảnh hưởng uy danh hiển hách của Bồ Chính Thanh, treo thưởng về ngươi lại tăng lên." Hà Văn Đạo cười nói.

Nghe được hai cái tên "Sa Hạo" cùng "Bồ Chính Thanh", Viên Minh không khỏi nao nao.

Người này mặc dù hắn chưa gặp qua, lại biết tên, mà liên tưởng đến huyễn thuật lúc trước, không khó xác định thân phận của y.

Lúc trước Bích La Động bị hủy diệt, đoạt được đồ trong nhẫn trữ vật đại trưởng lão Tịch Thương Khung, căn bản không xứng với thân phận chủ nhân một tông của gã.

Mà Sa Hạo là đệ tử thân truyền của Tịch Thương Khung lại mất tích, tự nhiên là có khả năng nhất kế thừa di sản của gã.

Như vậy, hồn tu ở Tán Tu Hội Tiểu Hồ Thành treo thưởng mười vạn linh thạch, cũng chính là y dùng tên giả, mà huyễn thuật lúc trước cũng xuất từ tay người này.

"Đến nay vẫn không treo thưởng bắt ta, đúng là chán thật." Lúc này, Thiết Tháp cự hán lên tiếng.

"Ngươi sao có thể so với Sa Hạo huynh. Vừa rồi Cáp Cống kia có mấy phần thông minh, muốn bàn điều kiện với ta, ngược lại thú vị vô cùng." Hà Văn Đạo cách pháp trận lôi điện, chỉ chỉ Viên Minh nói.

"Cáp Cống? Nghe giống như tới từ Nam Cương?" Sa Hạo nghe vậy, có chút cảnh giác nhíu nhíu mày.

"Quản hắn từ đâu tới, phí lời làm gì? Giết chết trước rồi lại nói." Thiết Tháp cự hán nói.

"Tốt! Để tránh đêm dài lắm mộng." Sa Hạo cũng đồng ý gật gật đầu, nói: "Thạch Điển, động thủ đi."

"Được." Thiết Tháp cự hán tên là Thạch Điển đáp ứng, từ phía sau lưng gỡ xuống thanh đồng cự kiếm, mấy bước đi tới bên cạnh một đống đá không đáng chú ý, đâm cự kiếm theo khe đá xuống dưới.

Một hồi thanh âm ma sát "Rẹt rẹt", thanh đồng cự kiếm cắm một nửa vào lòng đất, chỉ lộ ra một nửa bên ngoài, trên chuôi kiếm khảm nạm lấy một viên tử sắc linh thạch phát ra quang mang, linh lực liên tục không ngừng rót xuống dưới.

Ánh mắt Viên Minh ngưng tụ, trong lòng biết trận nhãn hẳn là ở chỗ đó.

Một tiếng chim hót sắc nhọn xuyên thấu trời cao.

Giữa không trung có một con chim màu đen dài hơn một trượng, xoay quanh trên không. Hình như chim cắt, miệng móc câu, lợi trảo dài nhỏ, toàn thân lông vũ đen nhánh tỏa sáng, điểm xuyết lấy một chút tử sắc hoa văn, chính là Dực điểu được Viên Minh lấy tên Lôi Vũ.

Lôi Vũ mới vừa từ nơi xa bay tới, mặc dù phi hành nhanh như thiểm điện, nhưng vẫn chậm một bước, nếu như nó nhanh hơn một chút, có lẽ có thể phá giải khốn trận lôi pháp này.

Lúc này Lôi Vũ đang lao xuống pháp trận, lợi trảo dài nhỏ chớp động lên tử sắc điện hoa.

"A?" Sa Hạo kinh ngạc nói: "Đi, bắt sống."

Bạch Ưng trên vai Sa Hạo mở cánh ra hóa thành một đạo bạch quang cấp tốc nghênh đón, trong nháy mắt chém giết nhau trên không trung. Mặc dù Lôi Vũ phi hành nhanh như thiểm điện, nhưng thực lực hoàn toàn không thể so với Bạch Ưng cấp hai đỉnh phong, đảo mắt một đuổi một chạy biến mất ở phương xa.

Lôi Vũ dù sao còn ở thời kỳ ấu niên, mặc dù trong khoảng thời gian này được Viên Minh hảo hảo nuôi nấng và đem theo tu luyện, bất quá chỉ có thực lực yêu thú cấp một mà thôi, có Bạch Ưng cùng ba người Sa Hạo tại đây, không khác lấy trứng chọi đá, thiêu thân lao đầu vào lửa.

Viên Minh đang suy nghĩ đối sách, sợ hãi ngẩng đầu nhìn lên. Chỉ thấy trung tâm pháp trận trên đỉnh đầu ba người ngưng tụ ra một lôi cầu màu xanh to cỡ đầu người, bên trong lấp loé điện quang, tiếng sét nổ vang, ẩn chứa một cỗ linh áp vô cùng cường đại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận