Tiên Giả

Chương 359: Hồn đấu hồn

"khặc khặc!"

"Pháp bảo luyện chế từ Cửu U Minh thiết, không tệ, không tệ. Bổn tọa đang thiếu một kiện pháp bảo công kích, thanh kiếm này tới thật thích hợp." Một giọng nói khàn khàn khó nghe từ trong bóng tối truyền ra, rồi một người lưng còng chậm rãi xuất hiện.

Người tới là một lão giả mặc áo xanh lục tay chống quải trượng màu đen, đầu trượng khảm một cái đầu lâu lớn. Hốc mắt đầu lâu có hai đốm lục hỏa quỷ dị. Lão giả gầy gò như thể da bọc xương, con mắt lồi to bắn ra ánh nhìn xanh lè như sói đói nhìn chăm chằm Diệt Hồn kiếm. Khí tức lão cũng không yếu, đã đạt tới Kết Đan trung kỳ.

Tam Nhãn ô cưu mà mấy người bọn họ đuổi theo cũng đang đi sau lưng lão giả, nhìn qua hẳn là linh sủng của lão.

"Xem ra các hạ cố ý dùng Tam Nhãn ô cưu dẫn dụ chúng ta tới nơi này." Viên Minh chậm rãi mở miệng nói.

"Không sai, ta có một kiện pháp bảo thiếu mấy hồn phách tu sĩ Kết Đan kỳ tẩm bổ nên đặc biệt mời mấy vị tới đây du ngoạn một chút. Các ngươi có thể mang người về, để hồn phách lại là được." Lão giả áo xanh cười ha hả, đốm lửa xanh trong mắt đầu lâu trên đầu trượng màu đen lóe sáng ngời.

Phương Hựu Đình rùng mình, vô thức nắm chặt Tử Sắc cương xoa.

Viên Minh lại đột nhiên nắm tay lại, Diệt Hồn kiếm bắn ra lơ lửng phía trên đỉnh đầu. Trong chốc lát đã hình thành nên một màn kiếm khí bao phủ hai người vào bên trong.

Hầu như đồng thời, mười luồng mũi tên bằng ánh sáng trắng từ hư không gần đó bắn ra, đập thẳng lên màn kiếm màu đen.

Tiếng nổ bạo liệt vang lên, màn kiếm màu đen nhanh chóng quay tròn, cắt chém toàn bộ mũi tên trắng.

Lúc này Phương Hựu Đình mới phản ứng kịp, đang định giơ Tử Sắc cương xoa lên hỗ trợ. Thế nhưng hết thảy đã kết thúc. Trong mắt ông ta lóe lên thần sắc phức tạp.

Tu vi của ông ta cao hơn Viên Minh một bậc, nhưng trải qua tràng chiến đấu này có thể thấy thực lực Viên Minh vượt xa so với dự liệu của ông ta.

Viên Minh lại lần nữa bấm niệm pháp quyết, mấy đạo kiếm khí màu đen tách ra khỏi màn kiếm, lóe lên rồi biến mất, đánh vào hư không cách đó hơn mười trượng, rồi nổ tung thành một chùm ánh sáng đen li ti. Luồng sáng trắng cũng bắt đầu nổi lên ở hư không chỗ đó, nam tử áo trắng xuất hiện, mặt mũi vô cùng thống khổ.

Ánh mắt Viên Minh quét qua quỷ vật này, lại lần nữa thi triển huyễn thuật. Thân thể nam tử áo trắng khựng lại bất động, là bị huyễn thuật của Viên Minh chế trụ.

Lúc này Phương Hựu Đình đã bắt kịp được tiết tấu của Viên Minh, Tử Sắc cương xoa bắn ra mười tia lôi điện vừa thô vừa to phóng tới nam tử áo trắng.

Nam tử màu trắng đột nhiên nhoáng người biến mất không thấy đâu nữa. Hơn mười tia đạo tử lôi đánh vào khoảng trống không.

Viên Minh khẽ ngẩn người nhìn lại. Chẳng biết nam tử áo trắng đã xuất hiện bên cạnh lão giả khi nào.

"Phản ứng không tệ, vậy mà có thể khám phá ra U Quỷ ẩn hình. Nể tình hai ngươi cũng có vài phần thực lực, ngoan ngoãn bó tay chịu trói, giao ra một nửa thần hồn, bổn tọa có thể mở một mặt lưới tha cho các ngươi một mạng, không luyện hóa các ngươi thành quỷ nô." Trong mắt lão giả áo xanh hiện lên một tia kinh ngạc, nói.

"Các hạ chẳng qua cũng chỉ Kết Đan trung kỳ mà thôi, nói vậy mà không biết ngượng miệng." Viên Minh tức cười nói.

"Nếu các ngươi không muốn giao ra hồn phách, vậy bổn tọa sẽ tự đến lấy." Ánh mắt lão giả áo xanh chuyển lạnh, quải trượng màu đen trong tay đột nhiên đập xuống. Lục diễm trong mắt đầu lâu trên đầu trượng bùng lớn, quỷ vật bên cạnh như thủy triều tuôn ra đánh về phía hai người Viên Minh. Nam tử áo trắng lại lần nữa lẫn vào hư không. Nữ quỷ đồ đỏ lần trước ẩn trong bóng tối cũng nhào tới.

"Cứ xông ra ngoài, bảo vệ tốt bản thân." Ánh mắt Viên Minh ngưng trọng, truyền âm cho Phương Hựu Đình. Hắc quang trên Diệt Hồn kiếm mở rộng bao quanh người hắn, xông vào vô số quỷ vật.

Diệt Hồn kiếm có thần thông chém diệt thần hồn. Chỉ cần quỷ vật đụng độ với Diệt Hồn kiếm khí sẽ vỡ tan, hoặc trực tiếp tan biến mất, không cách nào có thể cản trở kiếm khí được.

Phương Hựu Đình vội vàng đuổi theo, Tử Sắc cương xoa bắn ra từng tia Tử Lôi hình thành một tầng lôi điện bảo vệ xung quanh người, quỷ vật cũng khó tới gần được, trong chớp mắt đã vọt được tới đỉnh của khe nứt huyệt động.

Phương Hựu Đình đại hỉ, vội vàng chui đi qua. Thế nhưng bên tai ông ta lại vang lên tiếng cười lạnh.

Ngay sau đó, trước mắt ông ta đột nhiên vỡ vụn, cả người vẫn đứng ở mặt đất động quật, căn bản không bay đến đỉnh động.

Lão giả áo xanh đang đứng cách đó không xa, mà Viên Minh đã không còn thấy bóng dáng.

"Huyễn thuật!" Phương Hựu Đình biến sắc mặt.

Giữa không trung trên kia, vô số quỷ vật đang điên cuồng lao đến, hiển nhiên là đang đuổi giết Viên Minh.

"Tiểu tử phía trên kia dám cả gan mạo phạm ta, ta chuẩn bị cho hắn tiếp nhận thống khổ của vạn quỷ phệ tâm. Về phần ngươi, tự mình giao thần hồn ra hay muốn để bản tôn rút hồn phách của ngươi ra?" Lão giả áo xanh nhìn Phương Hựu Đình, mặt không biểu cảm nói.

Sắc mặt Phương Hựu Đình tái nhợt, cả người chợt hóa thành một tia sáng màu tím, lại lần nữa phóng về phía khe nứt phía trên của huyệt động.

"Ngu xuẩn." Lão giả áo xanh lắc đầu, mi tâm bắn ra một bóng đen, là một con Tam Nhãn ô cưu nhỏ. Nó tung cánh đuổi theo Phương Hựu Đình.

"Thần hồn hóa hình! Ngươi là hồn tu!" Phương Hựu Đình kinh hãi lên tiếng.

Tốc độ Tam Nhãn hồn cưu rất nhanh, vượt trội so với Phương Hựu Đình. Nó nhanh chóng đuổi kịp, mỏ nhọn mổ về phía đối phương.

Phương Hựu Đình cũng không phải kẻ ăn chay. Ông ta dồn pháp lực vào Tử Sắc cương xoa. Cương xoa bắn ra ba tia Tử Lôi vừa thô vừa to đánh về phía Tam Nhãn hồn cưu.

Nhưng mà thân thể Tam Nhãn hồn cưu đột nhiên tan rã hóa thành sương mù, chỉ có đầu vẫn giữ lại nguyên vẹn.

Ba tia tử lôi đánh vào trên thân thể hóa thành sương mù của hồn cưu, chỉ vang lên một tiếng "xoẹt" thoáng qua. Hồn cưu biến thành sương đen tiêu tán hơn một nữa, thế nhưng tổng thể vẫn không bị ảnh hưởng nhiều. Lúc này con mắt ngay mi tâm của con chim trừng lớn, bắn ra một tia sáng đỏ mảnh nhỏ về phía Phương Hựu Đình. Tốc độ tia sáng quá nhanh, Phương Hựu Đình căn bản không kịp tránh né, ngực bị ánh sáng đỏ đánh trúng, rồi dung nhập trong ngực ông ta,

Phương Hựu Đình hoảng sợ, tích tắc sau hai mắt đã biến thành màu đỏ nồng đậm, vẻ mặt cũng trở nên ngốc trệ, cả người đứng yên không nhúc nhích.

Tam Nhãn hồn cưu phát ra tiếng kêu đầy đắc ý, vỗ cánh đánh về phía đầu của Phương Hựu Đình.

Vào lúc này, một bóng kiếm đen từ bên trên phóng tới, là Diệt Hồn kiếm đâm thẳng về phía thân thể Tam Nhãn hồn cưu. Viên Minh theo sát Diệt Hồn kiếm đáp xuống.

Quỷ vật phía trên cũng không đuổi theo nữa mà nhào nhào vào một chỗ giữa không trung như thể Viên Minh đang ở đó.

Lão giả áo xanh lộ vẻ kinh ngạc, nhưng nhanh chóng khôi phục lại vẻ bình thản. Lão bấm niệm pháp quyết điểm nhẹ ra, Tam Nhãn hồn cưu không để ý tới Diệt Hồn kiếm mà chuyển hướng lao về phía Viên Minh.

Con mắt giữa trán nó lại lần nữa bắn ra tia sáng đỏ tươi, tốc độ còn nhanh hơn lúc nãy. Viên Minh không kịp trốn tránh, bị tia sáng đỏ đánh trúng, hai mắt cũng dần chuyển sang màu đỏ nhạt nhưng lập tức biến mất.

Diệt Hồn kiếm không bị ảnh hưởng, vẫn đâm thẳng vào thân thể hồn cưu. Kiếm khí lăng lệ ác liệt từ Diệt Hồn kiếm bộc phát, mãnh liệt xoắn giết, thân thể Tam Nhãn hồn cưu hoàn toàn vỡ tan, hóa thành một đám khí đen tán loạn rồi bị Diệt Hồn kiếm hấp thu hoàn toàn.

Tiếng kêu thảm thiết từ bên cạnh truyền đến, lồng ngực Phương Hựu Đình cách đó không xa lủng một lỗ. Tam Nhãn ô cưu chẳng biết đã lẻn tới từ lúc nào, một vuốt chụp chết Phương Hựu Đình. Sau đó nó chụp lấy thi thể Phương Hựu Đình, bay vào sâu trong động quật.

Ánh mắt Viên Minh chớp động, lại không đuổi theo giết Tam Nhãn ô cưu. Hắn đã bảo vệ Phương Hựu Đình mấy lẫn, đã hết lòng quan tâm giúp đỡ. Chỉ là thực lực người này không đủ, vẫn lạc nơi này cũng coi như tới số đi.

"Có thể dùng huyễn thuật phạm vi lớn như thế, ảnh hưởng lên hơn một ngàn quỷ vật, hơn nữa lại không bị Đoạt Hồn huyết quang ảnh hưởng. Xem ra bổn tọa đoán không sai, ngươi cũng là hồn tu." Lão giả áo xanh dò xét Viên Minh, trên mặt hiện lên nụ cười khó coi.

"Mọi người đều là hồn tu, chịu đủ đuổi giết ở sa mạc Hắc Phong này cũng coi như là đồng bệnh tương liên đi. Không bằng dừng tay tại đây?" Viên Minh nói.

"Dừng tay? Chỉ bằng một thằng oắt con vừa mới tiến nhập vào cảnh giới Tình Vu cũng có tư cách bàn điều kiện với bổn tọa?" Lão giả áo xanh cười lạnh một tiếng, cầm quải trượng đen điểm nhẹ ra.

Vô số ánh sáng xanh như những sợi tơ mỏng từ thân trượng bắn ra, thẳng đến Viên Minh mà không mang theo chút tiếng động nào.

Viên Minh không dám khinh thường. Tế ra Kim Dương xích, biến ảo thành gần một trăm thước ảnh đập thẳng vào mấy sợi tơ xanh kia.

Nhưng mà khi cả hai đụng vào nhau, thước ảnh đầy trời đã lập tức tan thành mây khói, chỉ còn lại một thanh Kim Dương xích lơ lửng trong không trung, bị đám tơ xanh bọc kín. Dùng mắt thường cũng có thể thấy linh quang mặt ngoài thước nhanh chóng tiêu tán đi.

Viên Minh thấy vậy bèn thúc giục Diệt Hồn kiếm, hơn mười đạo kiếm khí phô thiên cái địa bắn ra chém lên những sợi tơ xanh kia.

Bên trong những sợi tơ này ẩn chứa hồn lực nên chỉ có Diệt Hồn kiếm mới phát huy hiệu quả. Quả nhiên bị Diệt Hồn kiếm khí chém trúng, tơ xanh đứt thành từng khúc, Kim Dương xích thoát khốn mà ra.

"Các hạ thật muốn cùng ta liều mạng sống chết với nhau sao? Ta và ngươi không có thù oán, ta có Diệt Hồn kiếm trong tay đủ để khắc chế tám phần thần thông hồn tu của ngươi." Viên Minh trầm giọng nói.

"Tiểu bối, bản tôn rong ruổi Tu Tiên giới đã mấy trăm năm, đừng lôi mấy thứ trá thuật này ra làm xấu mặt mình! Pháp bảo của ngươi dù tốt cũng phải cần lượng hồn lực thúc giục, lại thêm ngươi tiếp tục thi triển huyễn thuật ảnh hưởng lên đám quỷ vật trong động. Bằng vào tu vi mới tiến vào cảnh giới Tình Vu của ngươi có thể chống đỡ được bao lâu?" Lão giả áo xanh cười lạnh nói, lại lần nữa điểm nhẹ quải trượng màu đen vào hư không.

Vô số tia sáng xanh lại gào thét bắn ra, đánh tới Viên Minh.

Sắc mặt Viên Minh cực âm trầm, tựa hồ như đã bị lão giả nói trúng tâm tư. Nhưng hắn lại đang cười thầm.

Từ khi hắn tế luyện tầng cấm chế màu vàng bên ngoài Thâu Thiên đỉnh thì đã có thể thoải mái thuyên chuyển dòng nhiệt lưu nguyện lực bên trong đỉnh, có thể tùy thời bổ sung hồn lực. Nếu muốn đánh chiến theo kiểu tiêu hao hồn lực, hắn căn bản không sợ.

Vừa suy tính, Viên Minh phất tay thúc giục Diệt Hồn kiếm bắn ra từng đạo kiếm khí chặt đứt các tia sáng xanh kia. Đồng thời hắn thi pháp khu động Bạch Sắc cốt đao bên cạnh.

Cốt đao vọt tới lão giả áo xanh, thân đao tản ra ánh sáng trắng chói mắt, ngưng hóa thành một ánh đao khổng lồ dài chừng vài chục trượng. Trên thân đao dày đặc lãnh diễm màu trắng, khí thế không thể đỡ nổi.

"Cốt đao này cũng không tệ, vận khí hôm nay quả thật không xấu." Lão giả áo xanh cười hặc hặc nói. Quải trượng màu đen rời tay lão, bắn ra ngoài hóa thành một con giao long đen nhánh.

Quanh mình giao long tràn lên luồng khí đen nồng đậm. Giao trảo lăng không ấn xuống, đụng thẳng vào Bạch Sắc cốt đao.

"Keng" một tiếng, Bạch Sắc cốt đao bị chặn lại ngay trên không trung, không cách nào hạ lưỡi đao xuống được.

Lão giả áo xanh đã bấm pháp quyết điểm ra, giao long đen há to miệng phun ra một luồng lục hỏa u ám quấn quanh Bạch Sắc cốt đao.

Ngọn lửa xanh biếc này cũng ẩn chứa thần hồn lực, vừa đụng vào Bạch Sắc cốt đao đã nhanh chóng thẩm thấu vào bên trong đao.

Linh quang trên Bạch Sắc cốt đao lập tức bất ổn, run rẩy không thôi.

Viên Minh toàn lực triệu cốt đao trở về, cuối cùng trước khi nó mất linh đã kịp thời nắm đao vào, vung tay trái lên.

Kim Dương xích từ tay áo bên trái bắn ra, đánh úp về phía lão giả áo xanh, không một chút lo lắng liệu pháp bảo có bị đoạt mất hay không.

Lão giả áo xanh cau mày, khống chế giao long đen nghênh chiến.

Thời gian trôi qua, hai người giằng co ngươi tới ta đi chưa tới một khắc, Viên Minh vẫn thoải mái như thường, không chút dấu hiệu nào chứng tỏ hồn lực hao kiệt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận