Tiên Giả

Chương 170: Trộm đan

Viên Minh điều khiển hồn nha bay vào sâu thêm một chút, đoạn chăm chút quan sát, lòng chợt run lên.

Xà vương trước mắt đích thị không phải con lúc trước. Con này không chỉ hình thể to hơn nhiều, trên trán nó còn mọc ra một cái sừng cong như móc câu, phần bụng cũng thấy nhô ra bốn cái, có vẻ như sắp cởi bỏ thân rắn, hóa thành giao lòng.

Còn con xà vương giao thủ với hai người Bạch Dạ lúc trước, giờ này đang nằm thoi thóp trong đám chướng khí phía sau.

Nó lúc này có quá nửa số vảy trên thân đã bị tổn hại, máu tươi chảy dài, đầu cũng bị thương rất nghiêm trọng, gần nửa cái đầu rắn bị đánh nát nhưng vẫn còn chưa chết, cái miệng đang khẽ khép mở giống như đang điều tức trị thương.

“Chỗ này lại có tới hai con xà vương? Nếu tình báo không mắc sai lầm, Bạch Dạ tán minh cũng không tới nỗi thảm như vậy.” Viên Minh thầm than.

Độc giác xà vương có thực lục mạnh mẽ hơn xa con lúc trước, độc tính của nọc độc do nó phun ra cũng mạnh hơn, có thể dễ dàng ăn mòn nham thạch tạo ra cái hố to sâu hơn trượng. Nọc độc của nó rơi xuống đất còn nhanh chóng bay hơi, hình thành sương độc màu lục.

Đáng sợ nhất chính là cái sừng trên trán nó, có thể kim sắc xạ tuyến có lực xuyên phá cực mạnh. Hai người Bạch Dạ và Huyễn Thì cơ bản không dám để nó bắn trúng.

Nhưng hai người dù sao cũng là tu sĩ Trúc Cơ kỳ, dù đã bị trúng độc nhưng vẫn phối hợp ăn ý, sử dụng các loại pháp thuật và pháp khí khá thành thạo nên nhất thời còn chưa tới mức lạc bại.

Bạch Dạ điều khiển một phi kiếm sáng lấp lánh màu vàng, Huyễn Thì thì điều khiển một tấm khiên bằng đồng, kiếm khí tung hoành, bóng khiên bay lượn, công thủ toàn diện, có thể chính diện ngăn chặn những đợt công kích liên tiếp của độc giác xà vương.

Có điều chỗ này tràn ngập sương độc, hai người dù có mang bảo vật tị độc bên mình thì vẫn thể ngăn chặn hết được, sắc xanh trên mặt dần dần tăng thêm, trong khi hành động thì càng lúc càng chậm đi.

Vẻ khát máu hưng phấn lộ ra trong con mắt hẹp dài của độc giác xà vương, công kích mà nó phát ra càng lúc càng điên cuồng, mãnh liệt.

Viên Minh không để ý tới màn chiến đấu trong động, lúc này hắn đang sáng mắt nhìn chằm chằm vào con xà vương bị thương, kế đó bắt đầu điều khiển cóc đen đang âm thầm trốn dưới đất, để nó di chuyển về phía con xà vương kia.

Trong động có hai tu sĩ Trúc Cơ kỳ, còn có hai con hung thú cấp hai, để tránh bị phát hiện, cóc đen chỉ có thể tiềm hành ở khoảng sâu dưới lòng đất bốn, năm trượng, chấp nhận tốn thêm chút thời gian tiếp cận phần dưới thân xà vương.

Một nhánh dây leo dài màu tím đen vô thanh vô tức vươn ra từ lòng đất, đoạn nhanh như chớp đâm vào vết thương trên thân xà vương rồi chui thật sâu vào bên trong.

Con xà vương này đang hít thở điều tức bị tập kích bất ngờ, hơn nữa còn bị tấn công vào đầu, đau đớn không chịu nổi há miệng kêu thảm.

“Ngay lúc này!”

Một bóng đen từ mặt đất bên miệng Kim Hoa xà vương bắn vọt lên, vèo một tiếng đã chui vào cái miệng rắn đang ngoác ra. Nhánh dây leo kia cũng nhanh như điện rụt lại, xong cũng chui vào bên trong miệng rắn.

Những biến cố liên tiếp xảy ra nhanh như điện khiến Kim Hoa xà vương mãi mới phản ứng kịp, nhưng khi nó còn đang tìm cách tra xét xem bóng đen chui vào trong thân mình là gì, một cảm giác đau đớn thấu tim đột nhiên từ bụng dưới của nó truyền lên, giống như có đao nhọn đang đâm thủng lục phủ ngũ tạng nó vậy.

Xà vương đau đớn gào thét, điên cuồng quẫy đuôi quất loạn, đánh nát bấy đám nham thạch trên mặt đất xung quanh, bốc lên một đám bụi đất mờ mịt.

Bạch Dạ, Huyễn Thì và độc giác xà vương đều phát hiện động tĩnh phía bên kia, cả ba nhất thời đều do dự mà ngừng chiến đấu lại một chút.

“Bóng đen vừa rồi là thứ gì? Hẳn là quanh đây còn người khác nữa?” Bạch Dạ và Huyễn Thì cùng lùi lại phía sau một quãng, trong lòng vừa mừng vừa sợ.

Khi con xà vương thứ hai với thực lực vượt trội đột ngột xuất hiện, bọn họ đã sớm không còn vọng tưởng có thể hoàn thành mục tiêu, chỉ mong có thể chạy trốn giữ mạng, nhưng con độc giác xà vương này hình như vì bọn họ đánh trọng thương đồng bạn của nó, thế là bỗng nhiên nổi điên quấn lấy hai người không buông, cơ bản không cho họ chút cơ hội chạy trốn nào.

Hai người lúc trước dù còn liên tục động viên nhau, nhưng kỳ thực trong lòng đã thấy tuyệt vọng, nhưng giờ dị biến liên tục xuất hiện, nói không chừng còn có hi vọng thoát đi.

Độc giác xà vương quay đầu nhìn đồng bạn một chút, xong lại không qua đi mà rống giận rồi tiếp tục nhào về phía Bạch Dạ cùng Huyễn Thì, tốc độ còn nhanh hơn trước mấy phần.

“Mau tránh ra!” Bạch Dạ hô lớn đồng thời tránh qua một bên, Huyễn Thì cũng vội vàng lướt sang một bên khác.

Bạch Dạ tu vi thâm hậu nên còn có thể gắng gượng chống cực độc rắn trong người, nhưng Huyễn Thì thì dần dần không còn trấn áp được, kịch đột bỗng dâng lên khiến chân y lảo đảo.

Độc giác xà vương đã mở linh trí, không kém gì tu sĩ bình thường nên chỉ nhìn qua liền lập tức bỏ qua Bạch Dạ, nhào về phía Bạch Dạ, đồng thời cái đuôi thô linh nhưng linh hoạt dị thường của nó quét ngang, hóa thành một dải bóng mờ màu vàng kim quất tới phía trước người nó.

Huyễn Thì không kịp tránh né, chỉ có thể tế tấm khiên lên chắn trước người.

Một tiếng “ầm” lớn vang lên, đuôi rắn hung hăng đập lên mặt khiên.

Một lực dời non lấp bể đánh tới, chấn văng tấm khiên ra ngoài. Mặt khiên vốn nhẵn bóng giờ lõm sâu xuống.

Huyễn Thì ở sau tấm khiến cũng bị một lực lớn chấn cho bay ngược về sau như diều đứt dây, nặng nề đáp xuống đất rồi ngất đi.

“Nhị đệ!” Bạch Dạ kinh hãi, vội vàng dốc hết sức quay lại phản công.

Chuôi phi kiếm màu vàng óng của y bắn tới nhanh điện chớp, đánh thẳng về phía đầu độc giác xà vương, kiếm khí huy hoàng chiếu cho người ta không mở mắt ra nổi.

Độc giác xà vương há mồm phun một cái. Tức thì, một viên châu trắng ngà từ trong miệng nó bắn ra, mang theo ba động yêu lực kinh người, đụng thẳng vào thanh phi kiếm.

Lại một tiếng “ầm” lớn vang lên, yêu lực dữ dội bộc phát bốc lên một đợt gió lốc bao phủ thân ảnh Bạch Dạ lẫn độc giác xà yêu.

Hồn nha ở nơi xa cũng không thấy rõ tình hình bên trong, chỉ nghe được nhưng tiếng va chạm “keng keng”.

Sau mấy nhịp thở, một bóng người màu trắng bắn ngược ra, ầm ầm đập lên vách núi gần đó rồi lún sâu vào bên trong. Bóng người này chính là Bạch Dạ.

Độc giác xà vươn trườn từ trong đám bụi đất ra, trên cổ nó lúc này có thêm một vết thương khổng lồ, máu tươi nhuộm đỏ nửa thân rắn nhưng động tác của nó vẫn mạnh mẽ, nhoáng cái đã ở cạnh xà vương bị thương.

Nó lúc này chưa định đi quản việc sống chết của hai người Bạch Dạ, mà là muốn cứu đồng bạn của mình.

Nhưng cóc đen trốn ở trong người xà vương bị thương, độc giác xà vương dù thực lực mạnh mẽ nhưng cũng chẳng có biện pháp gì, chỉ có thể ở bên cạnh lo lắng suông.

Thông qua hồn nha ở gần đó trông thấy cảnh này, Viên Minh không khỏi thầm than một tiếng.

Hai người Bạch Dạ, Huyễn Thì liên thủ mà vẫn bị đánh bại một cách dễ dàng, có thể thấy thực lực con độc giác xà vương kia thực sự rất mạnh, e là đã đạt tới cấp hai bậc cao, dù hắn điều khiển cóc đen hành động giúp hai người tạm tránh khỏi độc thủ, nhưng đoán chừng hai người hôm nay khó mà sống rời khỏi đây được.

Viên Minh có cảm nhận không tệ với hai người Bạch Dạ, Huyễn thì, nếu hắn có năng lực thì tới cứu hai người cũng không sao, đáng tiếc thực lực hắn hiện tại ngay cả Trúc Cơ còn chưa tới, chỉ có thể chọn cách khoanh tay đứng nhìn.

Hắn tập trung điều khiển cóc đen thôn phệ yêu lực của con xà vương bị trọng thương kia.

Khí tức của cóc đen tăng vọt, hiện tại đã đạt tới cấp một đỉnh phong, hơn nữa vẫn đang không ngừng tăng nhanh.

Lúc này, hình thể con xà vương bị trọng thương đã thu nhỏ phân nửa, biên độ giãy giụa càng lúc càng ngắn, thân mình dần dần trở nên khô quắt, khí tức càng ngày càng yếu.

Cóc đen thì ngược lại, thực lực tiếp tục đột phi mãnh tiến, hiện tại đã vượt xa trình độ của hung thú cấp một.

“Còn thiếu một chút, chỉ thiếu một chút nữa là có thể đạt tới cảnh giới hung thú cấp hai!” Viên Minh thầm nghĩ.

Nhưng khi yêu lực của con xà vương này bị Tử Hắc yêu đằng thu nạp hơn phân nửa, tốc độ tăng trưởng thực lực của cóc đen bắt đầu chậm đi.

Chính lúc này, nhánh dây leo tím đen chạm phải một viên châu màu trắng to bằng quả trứng gà, hình dạng rất giống với viên châu mà độc giác xà vương phun ra khi nãy.

“Cái này hẳn chính là xà châu do mật rắn biến thành mà Huyễn Thì từng nhắc tới lúc trước.” Viên Minh thầm mừng rỡ, lập tức điều khiển yêu đằng ngắt viên xà châu xuống.

Xà châu vừa rời thân, thân thể xà vương vốn đã sớm kề cận cái chết khẽ run lên, một tia sinh cơ cuối cùng rốt cuộc cũng tiêu tan.

Hai mắt độc giác xà vương bắn ra lửa giận như có thực chất, ánh sáng vàng kim trên cái sừng đột nhiên tăng vọt, ngay tiếp đó là một đạo kim sắc xạ tuyến to như cánh tay ầm ầm bắn thẳng tới chỗ cóc đen.

Cóc đen không hề hốt hoảng, chỉ thoáng kích phát Địa Du phù, cả người liền lóa cái xuyên qua lớp da răn, chui sâu xuống dưới đất.

Khi thân ảnh nó vừa biến mất, kim sắc xạ tuyến đã bắn tới nơi, dễ dàng chém thân rắn khô quắt thành hai đoạn, đồng thời còn tạo một vết nứt lớn dài mấy trượng trên mặt đất, nhưng lại không động được tới một ngón chân của cóc đen.

“Rống…” Độc giác xà vương ngửa mắt lên trời gào thét, điên cuồng quật đuôi xuống mặt đất khiến cho nhất thời đá vụn bắn tung tóe, bụi đất bay mịt mù.

Cóc đen theo sự điều khiển của Viên Minh chui xuống chỗ sâu bảy, tám trượng dưới lòng đất mới dừng lại, há miệng nuốt viên xà châu màu trắng vào.

Xà châu ẩn chứa phân nửa yêu lực của Kim Hoa xà vương, tiếc là yêu lực này bị khóa chặt bên trong viên châu, nếu là tu sĩ bình thường, dẫu có được xà châu thì cũng phải vất vả một phen nếu muốn lợi dụng nó.

Nhưng cóc đen sau khi dung hợp với yêu đằng đã thức tỉnh năng lực thôn phệ, có thể dễ dàng luyện hóa viên châu này.

Tử Hắc yêu đằng quấn chặt xà châu, một luồng yêu lực khổng lồ liền dung nhập thân thể cóc đen, khí tức của nó tiếp tục đột phi mãnh tiến, chỉ sau mấy nhịp thở đã ầm ầm đột phá bình cảnh, đạt đến một cảnh giới mới.

Thiên địa linh khí từ khắp xung quanh trào vào, khiến chỉ trong thoáng chốc mà tạng phủ, cơ bắp, làn da cóc đen đều phát sinh biến hóa cực lớn, đồng thời không ngừng cường hóa. Cùng lúc đó, Tử Hắc yêu đằng ở trong cơ thể nó cũng liên tục vặn vẹo và nhanh chóng trở nên cứng cáp.

Hình thể cóc đen trở lên to lớn hơn khá nhiều, những mụn độc phía sau biến mất hết, thay vào đó là mười cái chấm màu tìm, nhìn thuận mắt hơn trước rất nhiều.

Những cái mụn độc kia cũng không phải biến mất, trên thực tế toàn bộ chất độc đều chảy về một chỗ nào đó, kết hợp với yêu lực cũng đang tuôn về nơi đó, ngưng kết thành một viên châu màu tím đen.

Khí tức trên thân cóc đen nhanh chóng ổn định lại, bộc phát ra một cỗ uy áp khổng lồ, không thua kém chút nào so với xà vương mới chết.

“Không lẽ tiến giai linh thú cấp hai?” Nét vui mừng thoáng hiện lên trong mắt Viên Minh.

Hung thú cấp hai có thể so với tu sĩ Trúc Cơ kỳ, hắn cuối cùng cũng có một phụ tá đắc lực rồi.

“Lại nói, linh thú này đột phá tới cấp, liệu có làm phản hay chống lại phù văn ngự thú không?” Hắn đột nhiên nghĩ tới một chuyện, vội cảm ứng phù văn ngự thú trong cơ thể cóc đen.

Nhưng chuyện mà hắn lo lắng còn chưa xuất hiện, cóc đen không chống đối phù văn ngự thú mà vẫn ngoan ngoan nghe theo lệnh của hắn.

Viên Minh thở phào nhẹ nhõm, lập tức cảm ứng thần thông hiện tại của cóc đen.

Viên châu màu tím đen trong người cóc đen chính là nội đan của nó, không khác lắm so với xà châu của xà vương. Nội đan này chính là sản phẩm do yêu lực toàn thân ngưng tụ mà thành, đợi sau khi nội đan hoàn toàn ổn định lại thì yêu thú có thể dùng nó như pháp khí.

Nội đan của mỗi một con yêu thú sẽ mang tới những năng lực khác nhau, xà châu của Kim Hoa độc mang là không thể phá vỡ, có thể lấy ra chọi cứng với kẻ địch, trong khi đó nội đan của cóc đen thì khác, năng lực thiên về hướng kịch độc,

Độc ẩn chưa bên trong tử hắc nội đan của cóc đen có độc tính mạnh hơn trước rất nhiều, cách dùng cũng đa dạng hơn trước.

Ngoài cách phóng độc, nội đan cóc đen còn có một năng lực khác, đó là có thể hấp thu kịch độc của độc vật khác, tồn trữ trong nội đan đợi tới khi cần lại phóng ra.

“Lại còn có thể hấp thu kịch độc? Để thử một chút xem…” Vừa nghĩ tới đây, Viên Minh liền điều khiển cóc đen há miệng hút vào.

Sương độc màu lục trong hang ổ xà vương cùng độc chướng cuồn cuộn chảy xuống đất, dung nhập vào trong nội đan cóc đen như cá voi hút nước.

Bề mặt nội đan vốn có màu tím đen theo đó xuất hiện rất nhiều bóng mờ màu xanh, nhìn càng thêm phần cổ quái.
Bạn cần đăng nhập để bình luận