Tiên Giả

Chương 730: Buông xuống

Hứa Triệt đến gần mấy bước, Chu Lộ thấy rõ người tới không phải người mình muốn tìm, lập tức cảm thấy mất mát, yên lặng buông tay khỏi song sắt, một lần nữa ngồi xuống.

Hứa Triệt thấy gã không nhận ra mình, vô thức sờ lên mặt, ánh mắt lóe lên, chẳng biết đang suy nghĩ gì.

Mà Chu Lộ phát giác người tới không đi, vẫn như cũ đứng trước nhà tù, nên vô thức ngẩng đầu, quan sát Hứa Triệt lần nữa.

"Ngươi là..." Gã nghi ngờ hỏi.

"Ha ha, ta biến hóa lớn như thế sao, ngay cả ngươi cũng không nhận ra ta, cữu cữu?" Hứa Triệt khẽ cười một tiếng.

"Ngươi... Ngươi là Hứa Triệt!" Chu Lộ như bị sét đánh, hô lên.

"Xem ra cữu cữu còn không quên chất nhi, rất tốt, bất quá nghĩ lại một chút, đúng là thế sự vô thường. Năm đó ngươi hại ta vào tù, cũng trước nhà tù như thế này, ngươi nói với ta rất nhiều, ngày nay tình thế nghịch chuyển, chẳng biết cữu cữu còn nhớ năm đó đã nói gì không?"

Hứa Triệt nói xong, bỗng nhiên đưa tay gõ gõ song sắt trước người, lập tức phát ra một hồi thanh âm thanh thúy, vang ở bên tai Chu Lộ, khiến trong lòng gã chấn động.

"... Từ đây về sau, ngươi và Chu gia không liên quan ... Nhưng Hứa Triệt, máu mủ tình thâm, dù sao ta cũng là cữu cữu của ngươi, đệ đệ mẫu thân ngươi, khi còn bé ta còn ôm ngươi, ngươi không thể nhìn ta chết đi như vậy! Ngươi phải cứu ta! Hứa Triệt, ngươi phải cứu ta!" Chu Lộ nói xong, cảm xúc bỗng nhiên kích động lên.

"Vâng, ta sẽ cứu ngươi, nhưng trước đó, ta cần ngươi trả lời ta một vấn đề - mẫu thân của ta, chết như thế nào?" Nói xong lời cuối cùng, Hứa Triệt bỗng nhiên tiến tới trước song sắt, nhìn chằm chằm Chu Lộ, gằn từng chữ.

"Nàng, nàng ... Chết vì bệnh." Bờ môi Chu Lộ run rẩy, trên trán mồ hôi to như hạt đậu lăn xuống.

"Thật sao? Ta biết rồi." Hứa Triệt không cảm xúc đứng thẳng lên, quay người rời đi, không nhiều lời nữa.

"Không, Hứa Triệt, van ngươi, mau cứu ta, ta là cữu cữu ngươi, là cậu ruột của ngươi. Hứa Triệt, Hứa Triệt!" Chu Lộ tựa hồ đã nhận ra cái gì, liều mạng la lên, Hứa Triệt lại không quay đầu lại.

"Làm phiền đạo hữu." Sau khi rời linh lao, Hứa Triệt chắp tay cám ơn tu sĩ Kết Đan Trường Xuân Quan mang y tới.

"Việc nhỏ thôi, Hứa đạo hữu không cần để ý. Bất quá, Chu Lộ kia có cần ta giúp đạo hữu..." Trung niên Kết Đan nói xong, khoa tay làm một tư thế kết thúc.

"Không cần, chuyện đã qua rồi, lần này ta đến, cũng chỉ là muốn xác nhận một đáp án thôi. Huống hồ, lúc ta còn nhỏ, hắn cũng xác thực giúp mẹ con chúng ta rất nhiều, chỉ là vì tiên duyên, mới biến thành như vậy, tóm lại, cũng nên buông xuống." Hứa Triệt thở dài một tiếng, giống như nói cho trung niên Kết Đan biết, cũng như nói cho chính mình.

Mà sau khi y nói ra câu này, trong lòng giống như tránh thoát gông xiềng, cảm thấy một hồi thư sướng.

Không câu nệ quá khứ, mới có thể bước tới trước.

Hôm nay y đã tự do.

Hứa Triệt cảm khái một tiếng, đang muốn rời đi, chợt nghe cách đó không xa truyền đến âm thanh cãi cọ.

"Sở đạo hữu, thật có lỗi, dựa theo quy củ, ta không thể để ngươi vào." Một gã tu sĩ Kết Đan mặc phục sức Sinh Diệp Tông, khẩu khí cứng nhắc cự tuyệt.

"Vì sao, ta chỉ tìm gặp một tiểu bối Trúc cơ, chút chuyện nhỏ này, các ngươi cũng không chịu dàn xếp sao?" Tu sĩ Kết Đan Hỏa Nguyên Tông Sở Trường Cuồng nổi giận đùng đùng nói.

Bỗng nhiên, gã thoáng nhìn thấy Hứa Triệt từ trong nhà lao đi ra, lập tức càng tức giận hơn.

"Không phải nói không có mệnh lệnh tiền bối Nguyên anh, ai cũng không thể đi vào sao, hắn dựa vào cái gì có thể ra vào, là đi cửa sau à?" Sở Trường Cuồng chỉ vào Hứa Triệt, không khách khí chút nào chất vấn.

Nhưng chẳng chờ Hứa Triệt mở miệng, tu sĩ trung niên Kết Đan bên cạnh gã đằng hắng một cái, đứng dậy nói trước.

"Vị này là Hứa Triệt đạo hữu Minh Nguyệt giáo, tiến vào linh lao, là được Lưu sư thúc bản quan đồng ý." Gã giới thiệu.

"Minh Nguyệt Giáo? Chẳng lẽ là ... Ồ, Hứa đạo hữu, không có ý tứ, ta nhất thời tức giận, lời vừa rồi, kính xin ngàn vạn không nên để ý." Sở Trường Cuồng sững sờ, vội vàng thu liễm vẻ giận dữ, chắp tay cười làm lành với Hứa Triệt.

"Không sao." Hứa Triệt mất hết cả hứng khoát tay áo, không nhiều lời, rời đi.

Chờ y rời đi, Sở Trường Cuồng lau mồ hôi, vốn chuẩn bị tiếp tục tranh luận hai câu, nhưng vị trung niên Kết Đan Trường Xuân Quan đã mở miệng.

"Nếu ta nhớ không lầm, Sở đạo hữu là tìm đến Chu Lộ? Nghe nói hắn là nội ứng ngươi an bài tiến vào Vu Nguyệt Giáo ... Chậc chậc, ta phải nhắc nhở ngươi một câu, vị Hứa đạo hữu này là cháu trai của Chu Lộ, giữa hai người tựa hồ có chút thù cũ." Trung niên Kết Đan từ tốn nói.

"Cái này... Ta hiểu rồi, đa tạ đạo hữu nhắc nhở. Chu Lộ kia, kỳ thật là lường gạt, mượn thanh danh của ta rêu rao khắp nơi, lần này ta tới vốn để phủi sạch quan hệ, dựa theo quy củ không tiện đi vào, vậy thì không cần vào cũng được." Sở Trường Cuồng cười ngượng ngùng hai tiếng, lúc này quay người rời đi.

Trung niên Kết Đan híp mắt nhìn một màn này, sau một lát, gã chợt truyền âm cho đệ tử bảo vệ linh lao.

"Dùng chút thủ đoạn với Chu Lộ kia, nhớ kỹ đừng giết chết, quá trình ghi chép vào trong ngọc giản, về sau lấy danh nghĩa của ta đưa tới Hứa đạo hữu." Gã nhàn nhạt phân phó.

Ngay lúc Hứa Triệt đi gặp cữu cữu, chỗ Viên Minh bế quan cũng nghênh đón hai vị "Khách nhân".

Đại môn động phủ bị mở ra từ bên ngoài, Kim Cương mang theo Tử Lôi cùng Xích Tiêu bị phong ấn pháp lực đi vào.

"Chủ nhân, ta mang Tử Lôi cùng Xích Tiêu đến." Chỗ Viên Minh bế quan, Kim Cương thi lễ về phía Viên Minh đang khoanh chân tu luyện.

"Vãn bối Tử Lôi, bái kiến Viên tiền bối." Hai người Tử Lôi vội vàng chắp tay bái, thái độ khiêm tốn đến cực điểm.

Bọn họ tuy là tu sĩ Nguyên anh, nhưng hôm nay là tù nhân, kết cuộc thế nào hoàn toàn chỉ trong một ý niệm của Viên Minh, bọn họ không thể không cung kính khiêm tốn.

Huống chi, Kim Cương dẫn bọn họ tới, lại không nói gì cả, bọn họ không biết mục đích Viên Minh tìm mình để làm gì, trong lòng thập phần thấp thỏm.

Trong lúc cả hai thấp thỏm lo âu, Viên Minh chậm rãi mở mắt ra, ánh mắt lạnh lùng đảo qua thân hai người, làm thân thể bọn họ không khỏi lắc một cái.

"Sao đi lâu như vậy?" Viên Minh nhìn về phía Kim Cương.

"Bọn hắn đánh không lại ta, nhưng chạy trốn rất nhanh, cho nên tốn thêm chút thời gian, kính xin chủ nhân trách phạt." Kim Cương ngượng ngùng nói.

"Không sao, có thể bắt trở về chính là công lao của ngươi." Viên Minh gật gật đầu, ánh mắt lại dời về phía hai người Tử Lôi.

"Hai vị thân là lão tổ Song Tiên giáo, chắc rất quen thuộc đệ tử trong giáo?"

"Cái này... Song Tiên giáo có rất nhiều đệ tử, chúng ta cũng không dám nói nhận ra hết, nhưng ít ra..." Tử Lôi vội vàng nói.

"Tạp Đồ, các ngươi nhận ra người này không?" Viên Minh không kiên nhẫn ngẩng đầu, ngắt lời gã, mở miệng hỏi thẳng.

Nghe cái tên này, ánh mắt Xích Tiêu lộ ra vẻ mờ mịt, mà Tử Lôi thì trầm ngâm, sau nửa ngày tựa hồ cũng không thể nhớ ra người đó là ai.

Ánh mắt Viên Minh càng không kiên nhẫn, mà cảm nhận được áp lực, hai người Tử Lôi vắt hết óc liều mạng nhớ lại, cuối cùng nhớ ra cái gì.

"Tiền bối, ta nhớ ra rồi! Năm đó trong giáo có một quản sự Trúc Cơ tên là Tạp Đồ, nghe nói là từ ngoại môn bò lên, thiên phú phi thường xuất chúng, liên tục chiếm khôi thủ mấy lần tông môn thi đấu, lúc ấy ta vẫn còn Kết Đan, còn tính thu hắn làm đệ tử. Nhưng về sau trong một lần ra ngoài mua sắm, hắn đã không thấy bóng dáng, từ đây cũng không trở về nữa." Tử Lôi cuống quít nói.

"Xuất thân và lai lịch hắn, ngươi có biết rõ hay không?" Viên Minh suy nghĩ tìm tòi, đồng thời truy vấn.

"Ở La Tháp trấn Nam Cương Tây Vực, năm đó ta còn phái người đi điều tra, hắn xuất thân hộ nông, chưa hề rời thị trấn, lai lịch phi thường sạch sẽ." Tử Lôi một năm một mười trả lời.

"Ta biết rồi. Kim Cương, đem bọn hắn qua Thiên Cơ Tử bên kia đi." Viên Minh đạt được tình báo, không tiếp tục lưu bọn họ lại.

Vừa dứt lời, Kim Cương chủ động tiến lên, chặn ánh mắt hai người Tử Lôi.

"Tuân mệnh." Gã nói xong, quay người dẫn Tử Lôi cùng Xích Tiêu ra ngoài.

"Không, Viên tiền bối, hãy cho chúng ta một cơ hội, chúng ta nguyện ý làm tín đồ ngài, cho dù bày cấm chế trên người chúng ta cũng được, không nên đưa chúng ta qua đó, Thiên Cơ Tử bọn hắn nhất định sẽ giết chết chúng ta! Viên tiền bối, Viên tiền bối..." Tử Lôi và Xích Tiêu luống cuống hô.

Nhưng mặc cho bọn họ kêu la thế nào, Viên Minh cũng không phản ứng.

Hai tín đồ Nguyên Anh kỳ, đổi lại trước kia đúng là khiến hắn động tâm, nhưng Viên Minh bây giờ lại lười nhác liên quan với những gia hoả này.

Huống chi, bây giờ hắn muốn làm chuyện gì, Thiên Cơ Tử cũng tốt, Vân Hoang minh cũng được, tuyệt không dám nói một chữ "Không", mặc dù có một số người trong lòng bất mãn, chí ít mặt ngoài vẫn sẽ đáp ứng.

Kim Cương mang theo hai người Tử Lôi rời đi, Viên Minh lại tiếp tục bắt đầu tu luyện.

Những ngày qua, cảnh giới của hắn đã ổn định lại, đồng thời nhờ vào tiến giai Ngôn Vu, hồn lực hắn tiến nhanh, tế luyện Thâu Thiên Đỉnh lại có đột phá mới, ngày nay giải khai cấm chế đã đạt tới ba mươi tầng, liên hệ với Thâu Thiên Đỉnh càng sâu hơn không ít.

Đợi một thời gian, hắn lại có thể nắm giữ kiện thần khí này.

Nhưng trước đó, chỉ sợ hắn còn phải đi một chuyến đến La Tháp trấn mà Tử Lôi vừa mới nói.

Không biết rõ lai lịch Thâu Thiên Đỉnh, trong lòng hắn vẫn bất an.

Viên Minh đang tính toán, đột nhiên trong lòng có cảm giác, thi pháp mở ra đại môn động phủ.

Một lát sau, Ô Lỗ trống rỗng xuất hiện trước người hắn.

"Hắc hắc, Viên huynh biết rõ ta tới à?" Ô Lỗ cười hỏi.

Lúc này y đã khỏi thương thế sau lần giao chiến với Huyết Ma lão tổ lúc trước, khí thế toàn thân mạnh hơn trước không ít.

"Ngươi đã chủ động ở bên ngoài tiết lộ một tia khí tức, nếu ta không phát hiện được, coi như uổng phí Ngôn Vu." Viên Minh cười, nhấn mạnh thêm hai chữ "Ngôn Vu".

"Hí - ngươi cái tên này, tại sao lại đột phá nữa? Chúng ta cùng một chỗ tiến vào Bích La Động, tính toán ra, ta bước lên tiên đồ còn trước cả ngươi, sao hiện tại đuổi không kịp ngươi rồi?" Ô Lỗ hít một ngụm khí lạnh, rất là buồn bực nói.

"Ta tự có cơ duyên của ta, huống hồ ngươi cũng không kém, lấy tu vi ngày nay, cách đột phá Phản Hư chắc cũng không xa nha?" Viên Minh cười nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận