Tiên Giả

Chương 126: Đánh cược

“Ta nói ngươi khi không tìm cái tên xui tận mạng đó làm gì? Không sợ xúi quẩy à?” Nam tử lùn thấy Viên Minh hết nhìn đông lại ngó tây, bèn gọi một tiếng rồi hỏi.

“À, nghe nói nhà hắn mấy đời làm hương, tay nghề rất tốt nên ta muốn tìm hắn học làm hương.” Viên Minh chỉ đành thuận theo lời đối phương, hàm hồ đáp.

“Tay nghề tốt thì làm cái rắm gì? Ta chưa từng thấy kẻ nào vận khí lại thối hơn hắn, chỉ mấy ngày đã thua sạch sẽ vốn liếng, hắc hắc, nghe nói vợ cùng bỏ theo người khác luôn.” Gã lùn bĩu môi khinh thường, cười khẩy nói.

“Huynh đài có điều chưa biết, thực ra hắn còn nợ ta không ít tiền, ta đây cũng là chẳng còn cách nào khác. Huynh đài có biết tên Ô Tang này giờ đang ở đâu không?” Viên Minh không để ý mấy lời đàm tiếu này, nhỏ giọng nói.

“Có trời mới biết hắn trốn nợ ở đâu, bảo hắn trả lại tiền á? Ta thấy phải chờ hết kiếp.” Gã lùn trợn mắt nói một câu, xong liền quay người nhìn về phía sới bạc.

Viên Minh tiếp tục hỏi thăm mấy người nữa, kết quả đều là chẳng biết gì, thậm chí gặp phải kẻ tâm tình không tốt còn trực tiếp bảo hắn xéo đi.

Hắn bất giác cảm thấy hơi nhức đầu, nhưng cũng không tính là không thu hoạch được gì, ít nhất đã có thể làm rõ tên họ đối phương, xác thực được tin tức mà Lão Yên Đại tìm hiểu là chính xác.

Viên Minh cau mày trầm tư một chút rồi lấy từ trong ống tay áo ra một khối ngân tệ, giơ nó lên cao.

Tiếp đó, hắn âm thầm điều động pháp lực, dồn khí xuống đan điền, quát khẽ một tiếng.

Tiếng quát này mang sức xuyên thấu rất lớn, chỉ thoáng chốc sòng bạc đang ồn ào hỗn loạn đã yên tĩnh lại.

Ánh mắt của tất cả các con bạc đều bị tiếng quát của Viên Minh thu hút.

“Này, nói ngươi đó, tiểu tử bát nháo, ngươi đang làm gì?” Một lão giả phụ trách quản lý sự vụ trong sòng bạc thấy thế quát lớn.

“Thất lễ, làm phiền mọi người một chút, ta muốn hỏi mọi người một chút tin tức, ai biết thì miếng ngân tệ trên tay ta sẽ là của người đó.” Viên Minh quay qua nhìn về phía lão giả, nở nụ cười tỏ vẻ áy náy, đoạn khua khua miếng ngân tệ trên tay, cao giọng nói.

“Ngươi muốn hỏi cái gì, ta biết, ta biết hết…”

“Hỏi ta này, hỏi ta này…”

“…”

Trong lúc nhất thời, quá nửa số con bạc trong sới chạy qua vây quanh hắn.

Mấy người lúc trước chỉ đáp qua loa hoặc thẳng thừng từ chối Viên Minh cũng đều hung hăng chen tới.

Không khí trong sòng bạc trở nên vô cùng ồn ào, loạn không chịu nổi.

“Mọi người yên lặng một chút, trước tiên ta muốn hỏi, các ngươi ai biết chủ nhân xưởng làm hương?” Viên Minh hỏi.

“Tên Ô Tang kia à, ta biết…”

“Ta cũng biết, ta rất thân với hắn…”

Gần như tất cả mọi người đều giơ tay lên.

“Các ngươi ai biết tung tích của hắn?” Viên Minh lại hỏi.

“Ta biết, ta biết, nhà hắn ở sâu trong ngõ, ta có thể dẫn ngươi tới đó.” Có người hô.

“Nhà đó bỏ hoang từ lâu rồi, ta là hàng xóm của hắn, ta biết hắn còn có một tòa nhà ở chỗ khác.” Một người khác lập tức phản bác.

“Đừng tin chuyện hoang đường của hắn, Ô Tang còn nhà cái rắm, hắn thua sạch sành sanh, phải bán mình vào trong quân doanh rồi.” Lúc này, một tráng hán giọng nói oang oang lớn tiếng hô.

Hô xong, y liền tách đám người ra, đi tới trước mặt Viên Minh.

“Tiểu tử Ô Tang này chơi bạc thua sạch gia sản, vợ bỏ đi theo người khác, lại còn nợ nần chồng chất, chủ nợ dí đòi mới bán mình vào trong quân doanh để trốn nợ. Ca ca ta làm một chức quan nhỏ trong quân doanh nên ta biết chuyện này.” Tráng hán vỗ vỗ ngực, nói chuyện có đầu có cuối.

Những người khác nghe y nói xong đều ngừng lại.

Viên Minh nghe vậy không khỏi nhíu mày, hỏi: “Ngươi nói hắn ở trong quân doanh, có thể dẫn ta tới gặp một chút không?”

“Có thể, chỉ có điều…” Tráng hán vừa ngập ngừng nói, vừa đưa mắt liếc nhìn miếng ngân tệ trong tay Viên Minh, đồng thời nghiêng đầu qua một bên khác.

Ý tứ rất rõ ràng, cần Viên Minh biểu hiện một chút thành ý.

Viên Minh cũng không dài dòng, miết ngón tay một cái, tức thì một miếng ngân tệ trong tay liền biến thành hai miếng.

“Chỉ cần ngươi có thể dẫn ta gặp được hắn, cả hai miếng ngân tệ này sẽ là của ngươi.” Viên Minh cười nói.

“Bằng hữu thượng đạo! Không thành vấn đề, vậy ta lập tức dẫn ngươi đi!” Tráng hán trên mặt trong bụng cùng nở hoa, lập tức lên tiếng đáp ứng.

- Giải thích, câu "Bằng hữu thượng đạo". Thượng đạo ở đây có nghĩa là chọn đúng đường, đi đúng hướng, quyết định chính xác. Hết giải thích.

Viên Minh liếc mắt nhìn xung quanh một lượt mà vẫn không thấy bóng dáng Lão Yên Đại, liền dự định đi cùng kẻ này một chuyến xem sao.

Lấy thân phận hiện giờ, hắn dĩ nhiên không sợ bị lừa gạt, nên sợ phải là kẻ định lừa gạt hắn.

Nhưng khi hắn sắp rời đi, một tiếng nói bỗng nhiên từ phía sau vang lên: “Tiểu hỏa tử, nếu ngươi tin hắn, vậy coi như phải chịu đau khổ.”

Viên Minh sững sờ, còn tráng hán kia thì giận tím mặt, lập tức quay đầu muốn xem xem là kẻ nào phá hư chuyện tốt của y.

Nhưng khi y đang bừng bừng tức giận nhìn qua, biểu hiện trên khuôn mặt lập tức cứng lại, rất nhanh sau đó liền trở nên hiền lành ngoan ngoãn, rụt cổ lại, thân thể cũng bất tri bất giác thấp đi mấy phần.

Chỉ vì người vừa nói là một nam nhân trung niên mập mạp mặc trường bào gấm vóc.

Nước da người này rất trắng, gần giống như màu trắng vàng của người Trung Nguyên, khác hẳn với đám người Nam Cương vây xung quanh. Ngũ quan gã coi như đoan chính, quanh miệng nuôi một vòng râu ria, trông vừa sắc sảo lại trầm ổn, tạo ra một loại khí chất mâu thuẫn.

“Xin hỏi các hạ xưng hô thế nào?” Viên Minh nhìn khí độ của gã, kết hợp với phản ứng của tráng hán thì đã đoán được thân phận người này, đồng thời cũng minh bạch tráng hán kia rắp tâm làm chuyện bất lương.

“Đây là chủ nhân của Sơn Hà đổ phường, Vưu Trư Tra, Vưu lão bản.” Lão Yên Đại chẳng biết chui từ đâu ra, lên tiếng giải thích cho Viên Minh.

“Vưu lão bản trượng nghĩa chấp ngôn, nhưng ngài có biết chỗ ở thực sự của Ô Tang không?” Viên Minh hỏi.

- Giải thích câu "trượng nghĩa chấp ngôn" là một thành ngữ Trung Quốc, ý chỉ hành động dám nói thẳng nói thật, bảo vệ sự thật. Hết giải thích.

“Ta cũng không gạt ngươi, gia sản của Ô Tang về cơ bản đều đặt ở trong sòng bạc này, ngày hắn rời Thiết Hổ trấn, ta còn thấy hắn đáng thương, cho mười tiền đồng coi như lộ phí.” Vưu Trư Tra đỡ bụng bước tới rồi nói.

“Nói vậy ngài phải biết chỗ Ô Tang đang ở, có thể nói cho ta biết không? Tại hạ vô cùng cảm kích.” Viên Minh vội nói.

“Ta biết, nhưng ta vì cái gì phải nói cho ngươi biết? Ngươi tới đây phá rối trật tự sòng bạc của ta, ta không sai người đánh đuổi ngươi ra ngoài đã coi như nể mặt người rồi.” Vưu Trư Tra khẽ nhếch miệng, cười hì hì nói.

Viên Minh híp mặt lại, cười hỏi: “Lão bản đã không định đuổi người, vậy cũng có nghĩa là có thể thương lượng, ngài nói xem, làm sao mới có thể nói cho ta?”

“Ngươi với ta cược một ván, chỉ cần ngươi thắng, ta lập tức sẽ nói cho ngươi biết.” Vưu Trư Tra cười hắc hắc, nói.

“Ta không biết cược.” Viên Minh cau mày đáp.

“Không biết cược, có thể học, không muốn cược, có thể đi.” Vưu Trư Tra sắc mặt lạnh lùng, nói với vẻ không vui.

Lão Yên Đại ở bên cạnh xông tới, nhỏ giọng nói với Viên Minh: “Vưu lão bản này có ngoại hiệu là Trư Du Tra, từ trước tới giờ nói một không nói hai, nếu ngươi không cược, hắn chắc chắn sẽ không nói cho ngươi, hơn nữa hành động hôm nay của người xem như đã đắc tội hắn, ra ngoài chưa chắc có quả ngon để ăn.”

- Giải thích, "Trư Du Tra" là tên của ông chủ sòng bài Vưu Trư Tra bỏ qua phần họ, Trư là heo, Tra là cặn bã. Ngoại hiệu Trư Du Tra, chữ du nghĩa là dầu, mỡ hay cặn mỡ heo, vừa khéo với tính cách ăn sạch các con bạc. Hết giải thích.

Viên Minh cúi đầu liếc mắt nhìn Lão Yên Đại, trong lòng thầm cười lạnh.

“Ta cược, nhưng phải có ai đấy nói cho ta biết các quy tắc trên chiếu bạc.” Viên Minh ngẩng đầu nói.

Lời vừa ra, đám nghiện bài bạc vây xem xung quanh lập lấy lại tinh thần, nhìn Viên Minh với ánh mắt khác thường rồi xì xào bàn tán với nhau, ai nấy đều ôm ý nghĩ muốn xem một màn kịch vui, đồng thời chuẩn bị sẵn sàng để thưởng thức một trận đánh cược.

“Tiểu huynh đệ, ta biết ngay ngươi là một người hiểu chuyện, có tiền đồ. Nói đi, muốn chơi cái gì?” Vưu Trư Tra xoa xoa tay, cười hỏi.

Lão Yên Đại nghe thế, lập tức xung phong nhận việc, giảng giải cho Viên Minh về cách chơi xúc xắc, bài cửu và đoán con đen trắng. Lão giảng giải mà sinh động như thật, ngay cả những con bạc vây quanh nghe được cũng phải sửng sốt.

Viên Minh sau khi nghe xong, thần sắc không đổi chỉ chỉ vào một bàn chơi xúc xắc rồi nói:

“Chơi cược xúc xắc, đoán lớn nhỏ.”

“Không được đâu, Vưu lão bản giỏi nhất là đổ xúc xắc, ngươi chơi món này không có nửa phần thắng. Ngươi chơi bài cửu với hắn đi, cái này tỷ lệ thắng cao hơn.” Lão Yên Đại vội vàng nhỏ giọng khuyên can.

“Cứ cái này đi, không phải đổi.” Viên Minh không để ý đến Lão Yên Đại, vừa nói vừa đi tới trước bàn xúc xắc.

“Ha ha, tiểu huynh đệ quyết đoán lắm, ta thích.” Vưu Trư Tra bước tới đứng vào vị trí nhà cái.

Viên Minh thì đứng ở vị trí người ở phía đối diện gã, những người còn lại cùng nhốn nháo đứng vây quanh.

Tiếng xì xầm bàn tán liên tục vang lên quanh Viên Minh, ai cũng nói Viên Minh không biết sống chết, sớm muộn cũng thua đến quần lót cũng không còn.

“Ngươi vừa rồi bỏ ra một ngân tệ, vậy tiền cược sẽ là một ngân tệ. Ta thắng, ngân tệ thuộc về ta. Ngươi thắng, ta thua cho ngươi một ngân tệ, đồng thời sẽ nói cho ngươi biết Ô Tang đang ở chỗ nào, được không?” Vưu Trư Tra mở miệng nói.

“Rất công bằng.” Viên Minh nói xong liền đặt một ngân tệ lên bàn.

Vưu Trư Tra cầm chuông xúc xắc lên, chậm rãi lắc.

“Đặt lớn hay nhỏ?” Sau khi lắc mấy lượt, gã đột nhiên đặt nhanh chuông xúc xắc lên bàn, hỏi.

Viên Minh chậm rãi đẩy ngân tệ về ô Nhỏ.

“Đặt rồi bỏ tay ra, mở.” Viên Minh quát khẽ một câu, mở chuông xúc xắc ra.

Ngay sau đó, trên mặt gã lộ ra nét cười, nói như ngâm nga điệu hát: “Bốn năm sáu, lớn. Ngươi thua.”

“Tiếp.”

Viên Minh mặt không cảm xúc, lấy tiếp ra một ngân tệ đặt lên bàn.

Nụ cười trên mặt Vưu Trư Tra càng thêm rạng rỡ, gã lập tức nhấc chuông xúc xắc lên lắc tiếp.

Mới chỉ thoáng chốc mà trận đánh cược này đã tiến hành được mười hai ván.

Những con bạc vây xem xung quanh dĩ nghiên là hóng chuyện không chê chuyện lớn, miệng liên tục hô hét khen hay, không khí hiện trường càng thêm nóng bỏng.

Phải biết rằng, mười hai ngân tệ với dân chúng Nam Cương bình thường đã là một món tiền cực kỳ lớn.

Một lần mà thua nhiều tiền như vậy, cho dù là ai thì cũng rất khó giữ được bình tĩnh, nhưng Viên Minh từ đầu tới cuối vẫn bình thản như không, dường như chẳng thèm bận tâm chút nào.

Trên thực tế, hắn đúng thật là không thèm để ý.

“Xem ra hôm nay ngươi vận khí không tốt, cứ tiếp tục thua thế này cũng không phải là cách, chi bằng hôm khác quay lại?” Lão Yên Đại bước tới bên cạnh khuyên.

“Tiếp.” Viên Minh không nhìn lão, chỉ hờ hững nói.

“Tốt tốt tốt, vận cược không thể cứ ở mãi bên chỗ ta. Nhớ kỹ ta là Vưu Trư Tra, ván này ngươi nhất định sẽ thắng, không thắng cứ tới chém ta.” Vưu Trư Tra thấy thế, cười rạng rỡ nói.

‘Chơi tiếp một ván, ván này ngươi nhất định sẽ thắng, không thắng cứ tới chém ta.’ Gần như là câu cửa miệng của Vưu Trư Tra, từ khi Viên Minh thua ván thứ năm, gã cứ liên tục nói như vậy.

Đang khi nói chuyện, gã một lần nữa lắc chuông xúc xắc.

Sau khi chuông xúc xắc được đặt xuống, Viên Minh vẫn đặt ngân tệ ở bên ô “Nhỏ”.

Ngay khi Vưu Trư Tra sắp mở chuông xúc xắc, Viên Minh khẽ điểm ngón tay lên bàn, một luồng pháp lực yếu ớt từ đó phóng ra.

“Thật xin lỗi tiểu huynh đệ, lần này báo…” Viên Minh trong khi nâng chuông xúc xắc lên, miệng đang tính nói ‘báo thông sát.’.

Chỉ có điều còn chưa nói hết câu, gã liền sửng sốt, trợn tròn mắt nhìn vào ba con xúc xắc trên mặt bàn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận