Tiên Giả

Chương 175: Vô tình có được

Viên Minh hoạt động trong thông đạo một lúc để làm quen một chút với năng lực của đai lưng màu trắng.

Hắn thi triển Phong Tiệp thuật xong liền phát hiện hiệu quả khinh thân của Phong Tiệp thuật và đai lưng có thể cộng dồn với nhau, lại thêm Vô Ảnh Bộ gia trì khiến thân pháp của hắn tăng lên đến độ khá kinh người, mắt thường gần như không cách nào có thể nhìn ra, chỉ lóe cái là có thể lướt xa sáu, bảy trượng hệt như quỷ mị.

Nếu dốc toàn lực thi triển Vô Ảnh Bộ còn có thể lưu lại huyễn ảnh mờ mờ ở đằng sau, giống một số pháp thuật loại huyễn thân.

Hắn tiếc nuối nhìn hai viên bảo thạch khác trên đại lưng, nếu trong hai viên bảo thạch này cũng khắc họa phù văn khinh thân thì hiệu quả tăng tốc của đai lưng không biết còn mạnh đến mức độ nào.

Hiện tại dù có một viên bảo thạch nguyên vẹn nhưng cũng đủ cho hắn sử dụng.

Bây giờ chỉ có một chuyện tương đối phiền toái, chính là đai lưng này vốn thuộc về Tang Nhan, mang nó lên người sẽ có nguy cơ bị người Hắc Hỏa môn phát hiện.

Có điều việc này cũng làm khó được hắn, chỉ cần che đậy bên ngoài một chút thì hẳn sẽ không có vấn đề gì.

Viên Minh đeo đai lưng ở trong y phục, xong lại dùng ngoại bào che khuất, sau đó lại đi thu túi trữ vật của năm tên tán tu chết trận bởi xà vương, xong xuôi hết thảy mới quay người đi đến chỗ Bạch Dạ.

Huyễn Thì lúc này cũng đã tỉnh lại, nhìn Viên Minh với ánh mắt phức tạp, hiển nhiên là đã từ miệng Bạch Dạ biết được mọi chuyện xảy ra ở đây.

Thấy Viên Minh không động đến thi thể mười thành viên chính thức của tổ chức mình, Huyễn Thì thầm thở phào nhẹ nhõm, đồng thời cảm nhận về Viên Minh trong lòng cũng thay đổi không ít.

“Cáp Cống đạo hữu thâm tàng bất lộ, bội phục!” Bạch Dạ chắp tay nói.

“Quá khen, vừa rồi ta cũng chỉ là liều lĩnh mà thôi.” Viên Minh chớp chớp mắt nói.

“Thứ khiến ta bội phục hơn là sự trượng nghĩa của ngươi.” Bạch Dạ lại chắp tay nói thêm.

“Hiện tại bên ngoài không còn nguy hiểm, các vị hẳn có thể tự xử lý thương tích trên người. Vậy tại hạ xin cáo từ.” Viên Minh nói đôi lời từ biệt xong liền quay người rời đi.

“Cáp Cống đạo hữu, xin chờ một chút.” Bạch Dạ đột nhiên gọi giật lại.

“Bạch Dạ minh chủ còn có việc gì sao?” Viên Minh quay người nhìn lại.

“Cáp Cống đạo hữu, hai con Kim Hoa xà vương đều bị người giết, không xà châu của chúng còn đây không?” Bạch Dạ đắn đo một chút rồi hỏi.

“Còn một viên, Bạch Dạ minh chủ hỏi việc này làm gì?” Viên Minh thoáng chần chừ một chốc rồi gật đầu hỏi.

“Thực không dám giấu, Bạch Dạ tán minh lần này đi săn giết Kim Hoa xà vương là do nhận ủy thác từ Bạch Long đảo Đông vực. Yêu cầu là phải lấy được một viên Kim Hoa xà châu. Ta nguyện bỏ ra hai ngàn linh thạch mua xà châu trong tay đạo hữu, không biết đạo hữu có thể bỏ vật yêu thích được hay chăng?” Bạch Dạ vội vàng nói.

“Một viên xà châu hình như không đáng nhiều linh thạch như vậy. Mặt khác theo ta được biết thì thiếu chủ Bạch Long đạo cũng đã chết rồi.” Viên Minh từ tốn đáp. Hắn dù chưa từng bán xà châu, nhưng đã gặp qua linh tài hung thú cấp hai cùng loại ở phường thị Hắc Nham thành, giá tối đa của mấy linh tài loại này cũng chỉ là khoảng một ngàn linh thạch, vậy mà Bạch Da lại tình nguyện trả giá gấp đôi.

“Dù thiếu chủ Bạch Long đảo đã chết, nhưng việc này liên quan tới tín dự của tệ minh, hy vọng ngươi có thể bỏ được thứ yêu thích.” Bạch Dạ cười khổ đáp, có điều y chưa nói ra miệng là nếu không có được viên xà châu kia thì tổn thất lần này thực sự không thể nào đền bù được.

Viên Minh gật gật đầu, lấy xà châu của độc giác xà vương ra rồi ném qua.

Bạch Dạ vội tiếp lấy, đoạn xuất ra hai ngàn linh thạch rồi đưa tới.

“Một ngàn ba trăm là đủ!” Viên Minh chỉ lấy đi một ngàn ba trăm linh thạch.

Viên Minh có ấn tượng tương đối tốt với vị minh chủ tán minh này, y là một người có thể kết giao. Đối phương lần này có thể nói là tổn thất nặng nề, mà tính hắn lại không thích giậu đổ bìm leo, hơn nữa bản thân cứ ở mãi trong Bích La Động cũng không phải kế lâu dài, có lẽ sau này còn có chỗ dùng tới Bạch Dạ minh chủ.

“Nói hai ngàn chính là hai ngàn, há có thể chiết khấu…” Bạch Dạ còn muốn nói thêm đôi lời khách khí.

“Không cần, hai vị bảo trọng.” Viên Minh khẽ chắp tay một cái, xong liền lắc mình biến mất như một cơn gió.

Bạch Dạ lấy làm kinh hãi bởi trong khi chiến đấu lúc nãy, Cáp Cống kia không thể hiện tốc độ này, hẳn là đối phương trong lúc đại chiến vừa rồi còn chưa bộc lộ hết thực lực?

Nếu thật như vậy thì tiềm lực của vị tu sĩ Luyện Khí kỳ này thực sự rất lớn!

“Đại ca, người có thể nhìn lai lịch người này…” Huyễn Thì ở bên cạnh không nhịn được hỏi.

Bạch Dạ lập tức liếc mắt ra hiệu bảo Huyễn Thì im ngay.

Huyễn Thì biết mình lỡ lời, vội vàng ngậm miệng lại.

Một lúc lâu sau, khi cảm giác Viên Minh đã đi xa hẳn, hai người mới tiếp tục lên tiếng.

“Cáp Cống này cứu mạng ta hai lần, sau khi về Hắc Nham thành chúng ta không nên điều tra lai lịch, càng không được nhắc tới hắn với bất kỳ ai, cứ nói với đảo chủ Bạch Long đảo rằng xà châu này do chúng ta chiến đấu hết mình mà có được.” Bạch Dạ căn dặn.

“Dạ. Có điều nếu Hắc Hỏa môn truy tra thì e là khó xử lý.” Huyễn Thì gật đầu đáp.

“Có gì mà khó xử lý, sau khi nhập cốc gặp nhiều chướng khí như vậy, cả đám tách ra di chuyển, ai biết được bọn chúng đi đâu, hơn nữa người cũng đâu phải do chúng ta giết.” Bạch Dạ nói.

“Cũng đúng.” Huyễn Thì gật gật đầu đáp.

“Nhị đệ, thực xin lỗi, vừa rồi tình hình quá gấp, viên Trúc Cơ đan mà ngươi bỏ hết tâm sức chuẩn bị cho Thác Triết đã bị ta tặng cho Cáp Cống để đổi lấy việc hắn ra tay tương trợ.” Bạch Dạ áy náy nói.

“Triết nhi chết rồi, dù còn Trúc Cơ đan thì nó cũng không dùng được.” Huyễn Thì buồn bã đáp.

“Nhiệm vụ lần này tổn thất nhiều người như vậy, Tử Viêm kỳ cũng hư hại, đây đều là lỗi của ta. Thực sự không nên tham tài nhận nhiệm vụ này.” Bạch Dạ chậm rãi đứng lên, nhìn thi thể thành viên Bạch Dạ tán mình nằm la liệt trên mặt đất, mặt mày tràn ngập vẻ hối hận.

“Đại ca ngươi chớ tự trách như vậy, nhiệm vụ này ta cũng đồng ý, lại còn thu tiền cọc nữa, ai mà ngờ nơi này lại có hai con xà vương, trong đó còn có một con sắp tới giai đoạn hóa giao. Cũng may đã hoàn thành nhiệm vụ, thù lao Bạch Long đảo chi ra khá lớn, cũng đủ để đền bù một phần tổn thất, quay về chúng ta hãy cố gắng bù đắp cho gia đình những thành viên đã ngã xuống đi.” Huyễn Thì an ủi.

Bạch Dạ cười thảm lắc đầu, tham gia nhiệm vụ lần này đa phần là thành viên hạch tâm nhất của Bạch Dạ tán mình, bất kỳ ai chết cũng là tổn thất to lớn, làm sao một chút tiền tài có thể bù lại được.

“Ài, người ngươi khôi phục tới đâu rồi, mau rời khỏi đây thôi.” Y đưa mắt nhìn về phía Huyễn Thì.

Huyễn Thì vịn vách đá chậm rãi đứng lên.

Hai người thu nhặt túi trữ vật bên trong người các thành viên đã chết, sau đó thu dọn thi thể một chút rồi cất bước đi ra phía ngoài.

Một con hồn nha đứng trong vùng chướng khí phía trước hai người Bạch Dạ, nhìn thấy hai người bước tới liền xoay người bay đi.



Giờ khắc này, một bóng mờ từ trong Xà Vương động lướt đi, bóng mờ này chính là Viên Minh.

Thông qua hồn nha nghe được đoạn nói chuyện của hai người Bạch Dạ, Viên Minh khẽ rờ rờ cằm.

Viên Minh lần nữa quay lại sơn động lúc trước, dùng Tứ Phương Phong Linh phù phong bế sơn động lại rồi tiếp tục vận công điều tức.

Sau gần nửa ngày, pháp lực của hắn đã hoàn toàn khôi phục, những thương tích do chấn động khi đấu pháp lúc trước cũng đã lành lại hết.

Hắn đưa tay vỗ nhẹ một cái, tức thì theo một tiếng “soạt”, một đống đồ vật xuất hiện trước người hắn. Đống đồ này bao gồm Lưu Kim Sa và những pháp khí, nhẫn trữ vật, túi trữ vật của đám người Cốt Đồ.

Viên Minh trước tiên cầm Lưu Kim Sa lên, chỉ thấy bề mặt tinh xảo của tấm sa đã bị thủng ba lỗ lớn bằng năm tay, dù không khiến phù văn bên trong sụp đổ nhưng sẽ khiến uy năng của nó giảm rất nhiều.

Hơn nữa, Lưu Kim Sa là Tịch Ảnh cho hắn mượn dùng, giờ bị hắn biến thành dạng này, không biết Tịch Ảnh có tức giận hay không, nhất định phải nghĩ cách chữa về nguyên dạng mới được.

Lão giả cụt tay ở Quỷ thị Hắc Nham thành từng nói, Lưu Kim Sa được chế từ ba loại tài liệu chính là Kim Tằm ti, Nhuyễn Kim thạch và tinh thiết, vậy nên hắn dự tính sau khi quay lại tông môn sẽ thử tìm cách thu thập ba loại vật liệu này, sau đó sẽ tìm người xem xem có thể chữa trị hay không.

Hắn cất Lưu Kim Sa đi rồi cầm cây hắc châm của Cốt Đồ lên.

Ở tu tiên giới, pháp khí phi châm có hình thể nhỏ nên việc khắc họa phù văn nói riêng hay luyện chế nói chung đều rất khó khăn, nhưng một khi đã luyện thành, cái nào cũng đều có uy lực không nhỏ.

Vận thần thức tìm tòi một chút, trên mặt Viên Minh liền lộ nét mừng.

Cây hắc châm là một món pháp khí trung phẩm có uy lực không tầm thường, bên trong có khắc họa hai phù văn, một cái là Phong Nhuệ, một cái khác thì hắn chưa bao giờ thấy, nhưng theo cảm giác phán đoán của hắn thì đó hẳn là một phù văn loại ẩn nấp.

Hắc châm vốn rất nhỏ, lại có thêm phù văn ẩn nấp này, rất thích hợp dùng để ám toán người khác, Cốt Đồ lúc trước cũng làm vậy, đáng tiếc là đụng phải hắn, một tiểu bối Luyện Khí kỳ có thần hồn vượt xa người cùng cấp nên mới bị hắn phát giác ngay lập tức.

Viên Minh cẩn thận thu hắc châm lại, cầm lên món pháp khí thứ hai lấy được từ tay Cốt Đồ, cửu hoàn kim đao.

Đao này cũng là pháp khí trung phẩm, bên trong khắc họa hai phù văn đều là loại sắc bén, uy lực không tầm thường, nếu chỉ xét sức phá hoại thì không kém Hàn Tinh kiếm, tiếc là không có năng lực gì đặc biệt.

Cuối cùng Viên Minh cầm nhẫn trữ vật của Cốt Đồ lên, vừa đưa thần thức vào bên trong liền đơ mặt ra.

Bên trong nhẫn trữ vật của Cốt Đồ không ngờ lại gần như rỗng tuếch, ngoài ba mươi khối linh thạch hạ phẩm, vài món linh tài phổ thông, hai kiện pháp khí rác rưởi và một thẻ ngọc ra thì chẳng còn thứ gì nữa, hết thảy còn chưa chiếm được một phần trăm không gian của nhẫn.

Viên Minh thất vọng không thôi. Hắn vốn hy vọng có thể nhờ vào nhẫn trữ vật của vị trưởng lão Trúc Cơ kỳ Hắc Hỏa môn này mà phát tài thêm lần nữa, không ngờ vốn liếng của lão lại chỉ có chút xíu, thực sự là một gã quỷ nghèo.

Kỳ thực có chỗ Viên Minh không biết, tất cả tài nguyên của Cốt Đồ đều đã đổ hết vào cây hắc châm kia nên nhẫn trữ vật mới rỗng tuếch như vậy.

Tình cảnh hắc châm khá giống Hàn Tinh kiếm, nhìn bề ngoài thì bình thường nhưng vật liệu để luyện chế nó lại cực kỳ cao cấp, chính là một khối Cửu Thiên vẫn thạch.

Cửu Thiên vẫn thạch sinh ra từ Cửu Thiên vực ngoại, được Cửu Thiên cương phong, Thái Dương chi lực, Thái Âm tinh hoa, thậm chí cả Tinh Huy chi lực rèn luyện nhiều lần mà thành, mang tính chất không thể phá hủy, là khoáng thạch quý hiếm đủ để luyện chế pháp bảo.

Hơn nữa do quá trình hình thành phức tạp, được quá nhiều lực lượng mài giũa nên Cửu Thiên vẫn thạch gần như phù hợp với mọi loại phù văn, có giá trị luyện bảo cực lớn.

Cốt Đồ ngẫu nhiên có được một khối này, đáng tiếc phân lượng quá nhỏ, sau nhiều lần cân nhắc, cuối cùng chỉ có thể luyện thành một cây phi châm.

Châm này tuy nhỏ nhưng tiềm lực lại lớn, Cốt Đồ dự định dùng hắc châm như bản mệnh pháp khí, ngày sau sẽ nâng cấp nó lên pháp khí thượng phẩm, thậm chí nếu có thể Kết Đan thì còn có hi vọng nâng nó thành pháp bảo, thế nên lão đốt hết tiền của tích góp, mời một đại sư luyện khí của Hắc Hỏa môn luyện chế phi châm giúp mình, đáng tiếc là giờ lại vô cớ dâng đồ cho Viên Minh.

Viên Minh dĩ nhiên không biết mấy chuyện này, giờ hắn còn đang nhìn qua mấy thứ khác trong nhẫn trữ vật của Cốt Đồ.

Những linh tài kia đều là vật tầm thường, cơ bản không đáng tiền nên hắn chỉ liếc qua rồi lập tức rời mắt, đưa thần thức quét tới hai kiện pháp khí kia.

Một kiện trong đó là một thanh đoản đao màu xám, pháp khí hạ phẩm, vật liệu chế tạo tầm thường, vừa nhìn đã biết là thứ bị bỏ xó từ lâu.

Kiện pháp khí thứ hai là một cây đinh sắt màu đen tỏa khí tức yếu ớt, xem ra cũng là pháp khí hạ phẩm.

Cây đinh này giống như mới rút ra từ đâu đó, trên bề mặt còn dính một ít dịch nhầy nhớp nháp màu xanh đen còn khá mới, nhìn vào có chút buồn nôn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận