Tiên Giả

Chương 961: Mang cây chạy trốn

Dịch : Vong Hồn.
Tô Vô nhìn thấy cảnh này, sắc mặt đột biến, lập tức tăng cường thêm sự khống chế đối với Giới Sát, định vãn hồi xu hướng suy tàn.
Nhưng tiếc là động tác của gã vẫn là chậm mất nửa nhịp.
Ý thức của Giới Sát hơi chút khôi phục, lão không chút do dự nào mà đưa tay ra, dùng một chưởng đánh thật mạnh lên trên lồng ngực của mình.
Trên người Tô Vô lập tức sáng lên một đoàn thanh quang chói mắt, quang mang này trong nháy mắt trở nên sáng chói, giống như mặt trời mới mọc, khiến cho người ta không dám nhìn thẳng.
Một tiếng vang thật lớn.
Thân thể của Giới Sát bị nổ tung ra trong tiếng đùng đoàng, hóa thành vô số ánh sáng màu xanh, giống như sao băng xẹt qua bầu trời, cuối cùng tiêu tán chẳng còn gì nữa.
Lão tình nguyện tự hủy nhục thân đi, cũng không muốn phải chịu sự điều khiển của Tô Vô lần nữa, phần dứt khoát này khiến cho người ta phải thổn thức.
“Chỉ là khí linh mà cũng dám tà đạo như thế!” Tô Vô phẫn nộ đến tái mặt.
do Viên Minh lấy Thế Giới Chi Thụ chống lên, sẽ khó hơn không chỉ gấp chục lần.
Việc đã đến nước này, Tô Vô cũng chỉ có thể cưỡng ép đè xuống sự phẫn nộ cũng như không cam lòng trong lòng mình, tiếp tục thi triển Đại Hư Không Trảm, định công phá phiến không gian hình tròn màu bạc kia.
Chỉ tiếc là, vô luận gã huy kiếm trảm kích kiểu nào, thì cái không gian màu bạc kia luôn có thể cấp tốc chữa trị ngay sau khi bị chém vỡ, phảng phất như nó có được sinh mệnh lực vô cùng vô tận vậy.
Tô Vô bất đắc dĩ ngừng động tác trong tay, quay người quát đám người đang ở sau lưng mình một tiếng : ”lên hết!”
Đám người Đạm Đài chân nhân, Long Hầu, Kim Thần nghe vậy đều nhao nhao bay vút tới, tụ tập ở xung quanh gã.
Một tay Tô Vô ngưng tụ ra cây kiếm Ngân Sắc ánh sáng, còn Hắc kiếm trong tay kia thì nhẹ nhàng điểm một cái về phía đám người.
Chỉ thấy ô quang ở trên Hắc kiếm vũ động, hắc khí chảy ra từ trong đó cuồn cuộn, tựa như đầu nguồn của một dòng suối nhỏ, uốn lượn lưu động trong hư không, cuối cùng chảy về phía đám người Đạm Đài chân nhân.
Thần sắc của đám người Đạm Đài chân nhân mờ mịt, phảng phất như đã mất đi ý thức của bản thân, họ thi nhau ngửa đầu há mồm, mặc cho Hắc Khí kia tràn vào trong miệng của mình, liên tục nhồi vào trong cơ thể.
Khi hắc khí kia không ngừng tràn vào, con ngươi của bọn họ phóng đại lên, hai mắt trợn tròn, vẻ mặt ai cũng đều vô cùng dữ tợn và thống khổ, nhưng bọn họ lại vô lực phản kháng, chỉ có thể không ngừng bị động nuốt xuống những hắc khí kia.
Dưới sự ăn mòn không ngừng của hắc khí, thần sắc của mấy người cũng từng chút một yên lặng dần, giống như ngay cả một tia thần trí sau cùng thuộc về mình cũng đang bị tiêu diệt mất, thân thể cũng đang lặng lẽ phát sinh biến hóa trong nháy mắt.
Đám người Đạm Đài chân nhân bị hóa thành một tồn tại quỷ dị kiểu nửa người nửa ve, sau lưng của bọn họ mọc ra một đôi cánh ve màu đen, hai tay cũng thay đổi thành câu trảo sắc bén.
Họ hóa thành những bóng đen, bay nhào ra, câu trảo của bọn họ bắn ra từng đạo kiếm khí màu đen, trên đó cũng thiêu đốt lên ngọn lửa màu đen nốt, tất cả bổ về phía quang cầu màu bạc.
Phanh Phanh Phanh….
Những đạo kiếm khí màu đen này có uy lực kinh người, gần như không dưới Đại Hư Không Trảm của Tô Vô chút nào, quang cầu màu bạc đứng dưới công kích như vũ bão của bọn họ, không ngừng lắc lư, giống như có thể sụp đổ bất cứ lúc nào vậy.
Tô Vô thấy tình cảnh này cũng tiếp tục thi triển Đại Hư Không Trảm, ánh sáng của cây kiếm màu bạc khổng lồ lại lần nữa xé rách phòng hộ của quang cầu ngân sắc.
Quang cầu ngân sắc lắc lư kịch liệt, không ngừng bị đánh ra từng cái kẽ nứt, nhưng linh lực mà Thế Giới Chi Thụ bao hàm quá mức khổng lồ, những cái kẽ nứt kia lại cấp tốc khôi phục dưới linh lực mãnh liệt.
Mặc cho đám người Tô Vô tấn công mạnh như thế nào, thì quang cầu ngân sắc vẫn cứng cói chống đỡ xuống được.
Viên Minh thấy thế thì khẽ thở ra một hơi, nhưng hắn cũng không vì vậy mà buông lỏng cảnh giác.
Nhưng vào lúc này, quanh đám người Tô Vô đột nhiên xuất hiện nhiều chỗ không gian bị vặn vẹo, từ những chỗ đó đột ngột có những cây mây màu xanh xám đâm ra, thẳng đến mấy người.
Tô Vô cười lạnh một tiếng, gã chẳng kinh hoảng chút nào mà tiếp tục huy động bàn tay mình để ngưng tụ ra kiếm ánh sáng, chém về phía không gian màu bạc kia.
Đồng thời, hắc khí quanh thân gã cũng cuồn cuộn lên, ngưng tụ thành từng cái đại thủ bằng hắc vụ, hướng về những cây mây mới mọc ra kia mà chộp tới.
Tốc độ của những đại thủ bằng hắc vụ kia cực nhanh, chẳng mấy chốc đã tóm chặt lấy những cây mây kia, hắc khí cuồn cuộn trong lòng bàn tay, muốn thôn phệ hết nhưng cây mây này.
Nhưng mà dây leo của Thế Giới Chi Thụ đâu phải loại bình thường, bọn chúng ẩn chứa Vạn Mộc Bản Nguyên chi lực khoa trương đến không hợp thói thường, đối mặt với sự ăn mòn của Thiên Thiền Hắc Khí càng chẳng ó chút nào sợ hãi.
Mặt ngoài dây mây sáng lên quang mang màu lục óng ánh, chống lại hắc khí ăn mòn, không hề yếu thế.
Tô Vô thấy vậy thì kinh ngạc mất một lát, lúc này mới phát hiện ra bên trên dây mây của Thế Giới Chi Thụ tản ra lục quang, bên trong lục quang này lại ẩn chứa sinh mệnh lực vô cùng nồng đậm.
Cái sinh mệnh lực này không chỉ có thể ngăn cản được sự ăn mòn của Thiên Thiền Hắc Khí, mà nó còn có thể đảo ngược lại, tiêu hao đi lực lượng của hắc khí.
Lần này, Tô Vô đã có chút mất bình tĩnh.
Hai tay của gã đại phóng ngân quang, đầu ngón tay phát ra tiếng kiếm minh, tựa hồ như đang ngưng tụ lấy lực lượng cường đại hơn nữa.
Một đạo ánh kiếm ngân sắc ánh sáng phóng lên tận trời, mang theo khí thế hủy thiên diệt địa, lần nữa chém mạnh xuống.
Ngân sắc quang cầu xung quanh Thế Giới Chi Thụ bị một đạo kiếm quang vô cùng to lớn chém vỡ ra, giống như một tấm màn bạc bị lưỡi kiếm sắc bén cắt xẹt một cái, lưu lại một vết rách trông thấy mà giật mình.
Kiếm quang xâm nhập cả vào không gian bên trong, thậm chí trên cành cây Thế Giới Chi Thụ tang thương cổ xưa kia, cũng cắt chém ra một vết kiếm khá sâu, giống như muốn chẻ đôi thân cây ra vậy.
Không chờ ngân sắc quang cầu bị nứt kia khép lại hoàn toàn lần nữa, đám người Đạm Đài Chân Nhân giống như những mũi tên rời cung, bay vút vào trong đó, lao thẳng tới bản thể của Thế Giới Chi Thụ.
Khi bọn họ sắp tới gần được Thế Giới Chi Thụ, dây leo của cây đột nhiên duỗi ra từ hư không, tập kích từ phía sau, hoặc quấn quanh hông,… giống như những con độc xà tinh ranh, định trói chặt bọn họ lại.
Cánh ve màu đen ở phía sau đám người Đạm Đại chân nhân chấn động, thân hình bọn họ bỗng nhiên linh động dị thường, di chuyển xê dịch tránh né ở trong hư không cực kỳ mượt, thoải mái tránh thoát khỏi sự ngăn trở của những sợi dây leo kia, từ từ bay tới gần Thế Giới Chi Thụ.
Từ những bàn tay đã biến thành lợi trảo kia lại bắn ra những đạo quang nhận màu đen, giống như những ngôi sao băng màu đen, phá toái hư không, chém về phía Thế Giới Chi Thụ.
Vào thời khắc này, Thế Giới Chi Thụ lại dâng lên ngân quang chói mắt lần nữa, một cái quang cầu ngân sắc mới lại toát ra từ bên trong đại thụ, nhanh chóng phồng lên trở thành to lớn.
Tô Vô nhìn thấy cảnh này thì chau mày, trong lòng gã dâng lên một cỗ bất an.
Gã biết rõ, nếu như cứ tiếp tục dây dưa xuống như vậy, muốn cướp lấy Thế Giới Chi Thụ sẽ càng trở nên khó khăn.
Bên phía Viên Minh, hắn vừa đang kịch chiến cùng đám người Đạm Đài chân thân, vừa toàn lực luyện hóa Thế Giới chi Thụ, nhưng tiến triển lại rất là chậm chạp.
Hắn có thể cảm nhận được cái gốc Thế Giới Chi Thụ này đã sinh trưởng vô số năm tuổi, chỗ sinh mệnh lực và năng lượng khổng lồ kia đã vượt xa khỏi tưởng tượng , còn Thế Giới Chi Thụ của hắn thì vừa mới hoàn thành chuyển hóa, còn đang ở trong giai đoạn nhỏ yếu. Muốn đem gốc Thế Giới Chi Thụ to lớn này hấp thu toàn bộ, tuyệt không phải là chuyện dễ.
“Tình hình không ổn, Giới Sát đã vẫn lạc, ngươi lẻ loi một mình đối kháng Tô Vô, trừ khi có thể triệt để khống chế được gốc Thế Giới Chi Thụ này, bằng không thì tuyệt không có phần thắng, cứ tiếp tục dây dưa cùng đám người Tô Vô, sớm muộn cũng sẽ mắc sai lầm.” lúc này thì âm thanh của Tịch Ảnh lại vang lên bên tai hắn, giọng nói của nàng nghe thì bình tĩnh, nhưng lại ẩn chứa sự lo lắng khó mà che giấu.
Viên Minh đương nhiên hiểu rõ lời Tịch Ảnh nói.
Một khi hắn có thể luyện hóa thành công gốc Thế Giới Chi Thụ này và thôn phệ nó hoàn toàn, thì gốc Thế Giới Chi Thụ của chính hắn liền có thể cấp tốc tiến hóa trưởng thành, đạt tới một tình trạng cường đại không thể tưởng tượng nổi.
Còn hắn với tư cách là túc chủ, tự nhiên cũng có được lợi ích khổng lồ.
Chỉ tiếc là cái gốc Thế Giới Chi Thụ trước mắt này lại thực sự quá mức to lớn, sinh mệnh lực và năng lượng của nó quá nhiều, viễn siêu tưởng tượng của hắn.
Hắn muốn hấp thu hết, chỉ sợ cũng phải mất mấy chục, thậm chí là trên trăm năm, mà thế cục dưới mắt lại không thể để cho hắn bình yên mà chậm rãi luyện hóa được.
Đang lúc Viên Minh rơi vào trầm tư, thì thanh âm của Không lại đột ngột vang lên trong thức hải của hắn : ”Tịch nha đầu nói rất đúng, dựa vào một mình ngươi, đã không có nhiều hi vọng cướp đoạt Tam Giới Tiên Thuyền, ở chỗ này cùng hắn ta rồi bị động bị đánh, còn chẳng bằng mang theo Thế Giới Chi Thụ chạy trốn.”
Viên Minh nghe vậy thì khẽ giật mình, nghi hoặc hỏi lại : ”Mang theo Thế Giới Chi Thụ chạy sao? Không tiền bối, gốc Thế Giới Chi Thụ này đã luyện thành một thể cùng Tam Giới Tiên Thuyền, nếu không luyện hóa nó hoàn toàn, làm sao có thể mang nó rời đi được?”
“Ha ha, hỏi rất hay! Cái gốc Thế Giới Chi Thụ này nhiều nhất được xem như là khoang năng lượng của Tam Giới Tiên Thuyền, dùng để cung cấp năng lượng cho toàn bộ Tam Giới Tiên Thuyền vận hành, khi Tam Giới Tiên Thuyền còn nguyên vẹn thì đúng là như ngươi nói, khó có thể tách khỏi Tiên Thuyền được, nhưng bây giờ thì khác, cấm chế ở bên trong Tam Giới Tiên Thuyền đã bị phá hỏng nghiêm trọng, nên liên hệ giữa hai bên đã không còn bền chặt như trước nữa.” bên trong thanh âm của Không có chút vui vẻ.
“Xin hỏi Không tiền bối, ngài đã nghĩ ra biện pháp gì chưa?” Viên Minh nghe Không nói thế thì trong mắt cũng hiện lên vẻ khao khát, hắn cũng khiêm tốn xin ý kiến của Không.
Đối với Viên Minh mà nói, chỉ cần có thể làm chủ được gốc Thế Giới Chi Thụ này, thì có được hay mất Tam Giới Tiên Thuyền đã không còn quan trọng nữa.
Không bình tĩnh nói : ”Đơn giản thôi, chỉ cần bỏ nó vào Không Gian Linh Bảo là được.”
Viên Minh cau lông mày lại, lộ ra vẻ mặt khó xử : ”Cất vào không gian linh bảo ư…nhưng Thế Giới Chi Thụ khổng lồ như vậy, rễ của nó lại cắm sâu vào hư không, giữa nó và Tam Giới Tiên Thuyền cũng vẫn còn cói mối liên hệ chặt chẽ, làm sao có thể dễ dàng lấy ra được?”
Không cười khúc khích, giải thích : ”Ngươi không cần phải vội nhổ cây ngay lập tức, dù sao thì ngay cả tu sĩ Đại Thừa cũng có thể có được sức mạnh như vậy, bây giờ ngươi đã bước đầu điều khiển được Thế Giới Chi Thụ, nên có thể dần dần nhổ nó ra từng bước một, … cần phải nhổ rễ ra rồi cắm rễ vào bên trong không gian linh bảo, như thế thì có thể đem nó mang đi.”
Viên Minh nghe vậy thì vui mừng khôn xiết, chắp tay cảm ơn, nói : ”Cảm tạ Không tiền bối đã chỉ điểm!”
Sứt lời, hắn đưa tay ra, định triệu hồi Thâu Thiên Đỉnh ra ngoài.
Nhưng Không đã kịp thời ngăn trở hắn lại : ”Chờ một chút, đừng sử dụng Thâu Thiên Đỉnh để thu thập Thế Giới Chi Thụ, không gian ở bên trong Thâu Thiên Đỉnh rất đặc biệt, không thể dùng Không gian linh bảo bình thường so sánh với nó được, không nên đem Thế Giới Chi Thụ chuyển vào trong đó.”
“Vậy chính ta nên làm sao bây giờ? Trong tay ta chỉ có mỗi không gian của Tu La Cung, nhưng nó thì còn chưa lên được cả cấp độ linh bảo, thật sự có thể chứa được Thế Giới Chi Thụ sao?” Viên Minh kinh hãi, lập tức hỏi.
“Ngươi không cần phải lo lắng, Thế Giới Chi Thụ là tập hợp các thần thông của thiên địa tạo hóa, nó còn có cả năng lực mở ra không gian nữa, nên việc cấy nó vào trong Tu La Cung sẽ không phá hủy mát pháp bảo, mà dưới sự tẩm bổ nuôi dưỡng của nó, Tu La Cung của ngươi sẽ chuyển hóa dần và thăng tiến, lột xác thành Linh Bảo cũng không phải là không thể?” Không cười nói.
Nhận được sự khẳng định chắc chắn của Không, trong lòng Viên Minh chẳng còn lo lắng gì nữa, lúc này hắn vừa ứng đối đám người Tô Vô vây công, vừa bắt đầu nếm thử rút rễ cây ra.
Vạn sự nói dễ làm khó.
Rễ cây Thế Giới Chi Thụ trải rộng trên khắp các ngóc ngách trên mỗi mọi chỗ trên Tam Giới Tiên Thuyền, muốn di thực nó, nhất định phải rút ra từng cái rễ cây này lên trước, sau đó lại từng bước rời nó vào bên trong Tu La Cung.
May mắn là trước đó Viên Minh đã luyện hóa được cấm chế trên cọc gỗ của Tam Giới Tiên Thuyền, Thế Giới Chi Thụ của hắn cũng đang dần dần dung nhập vào bên trong gốc Thế Giới Chi Thụ cổ lão kia, giới hạn giữa hai bên đang dần dần mơ hồ.
Cái này khiến cho hắn có thể đồng thời khống chế cả hai cái cây ở một mức độ nào đó, khiến cho công việc di thực trở nên tương đối dễ dàng hơn một chút.
Bạn cần đăng nhập để bình luận