Tiên Giả

Chương 897: Đều là tán tu

Bọn nó đơn thuần chỉ là cảm thấy tò mò đối với những kẻ xông vào khu vực này, cũng chính là đám người Viên Minh, chứ không có ý định công kích.
Nhưng sự xuất hiện của bọn nó vẫn khiến cho đám người chấn động tinh thần, ai cũng khẩn trương hẳn lên.
Một gã tu sĩ Kết Đan kỳ không nhịn được, bắn ra một mũi băng sắc nhọn dài vài mét vào một con Hỏa Tích ở gần đó, xuyên thẳng qua đầu nó và lập tức điều này khiến cho tất cả những con Hỏa Tích khác đều sợ hãi bỏ chạy.
“Ta còn chưa hạ lệnh, ai bảo ngươi động thủ?” sau khi Ngụy Lăng phát hiện ra thì lên tiếng quở trách tu sĩ kia.
“Ta, ta quá khẩn trương… nhưng chẳng phải là cũng không xảy ra nhiễu loạn gì sao?” vị tu sĩ Kết Đan kia bối rối nói.
“Nếu có lần sau nữa, ta liền đem ngươi trục xuất khỏi đội ngũ, tự sinh tự diệt.” Ngụy Lăng có vẻ ngoài trông như một vị thư sinh vô hại, nhưng khi nổi giận lại trông cực kỳ uy nghiêm.
Tiếng nói của Ngụy Lăng vừa dứt, Viên Minh lập tức lên tiếng nhắc nhở.
“Chú ý, hai bên trái phải có yêu vật đang tới gần.” Giọng nói của Viên Minh bình thản ổn trọng, khiến mọi người tuy giật mình nhưng không sợ hãi, mà quay sang tập trung tư tưởng nhìn về hai bên để đề phòng cẩn thận.
Quả nhiên, trên cồn cát xa xa truyền đến từng âm thanh hoạt động dưới lớp cát, rồi chi chít những bóng đen tầng tầng lớp lớp như những lớp sóng màu đen, đang lao về phía này.
“Không nên kinh hoảng, là Hỏa Hạt sa mạc, còn chưa được tính là yêu thú cấp ba, để chúng tới gần rồi công kích, không cần phải lãng phí Pháp lực.” Viên Minh ngưng mày nhìn thoáng qua rồi lên tiếng nhắc nhở mọi người.
Đám người nghe vậy cũng đúng là không vội vã ra tay, chờ đến lúc đám Hỏa Hạt như thủy triều màu đen vọt tới gần mười trượng, mới bắt đầu thi nhau thi triển thần thông thuật pháp, công kích về phía bọn nó.
Từng đám Hỏa Vân, lại từng mũi băng nhọn, từng tia sấm sét… liên tiếp đánh vào thủy triều màu đen, tiếng đùng đùng nổ lên ở khắp nơi, và nhanh chóng thanh trừ sạch sẽ đám Hỏa Hạt sa mạc.
Toàn bộ quá trình này, Viên Minh cũng không ra tay mà chỉ tỉnh táo quan sát những người khác biểu hiện, trong lòng thì lặng lẽ tính toán chiến lực của bọn họ.
Khiến cho hắn có chút bất ngờ chính là, trong hai huynh đệ sinh đôi kia thì người có Pháp Lực hùng hậu và uy lực của pháp thuật mạnh hơn, lại là đệ đệ chứ không phải ca ca.
Người đệ đệ này tu vi đã đến Kết Đan hậu kỳ đỉnh phong, có thần thông Mậu Thổ Thần Lôi, công kích ra liên tục từng viên Mậu Thỏ Lôi Cầu to lớn, nếu không phải người ca ca kịp thời khuyên can, thì có thể vị này sẽ dùng hết tất cả pháp lực của mình bất kể hậu quả thì mới dừng tay.
Chờ đến lúc đám Hỏa Hạt này đã bị đánh lui về phía sau, lại liên tiếp có một ít Hỏa Thú đột kích, nhưng mà thực lực của bọn nó đều nhỏ yếu, công kích hai ba lần đã đều bị đánh lui.
Mọi người lại tiếp tục tiến lên tìm tòi, nửa canh giờ sau, Ngụy Lăng tìm đến chỗ Viên Minh.
“Vạn đạo hữu, cứ như vậy tìm thì hiệu suất thực sự quá thấp, nãy giờ cùng nhau đồng hành cũng chẳng pháp hiện có Yêu thú cường đại nào, không ngại thì chúng ta chia đội ngũ ra làm hai đội, ta và ngươi đều dẫn một đội đi tìm tòi, thế nào?” Ngụy Lăng hỏi.
“Cũng được!” Viên Minh chẳng sao hết, gật đầu đáp ứng.
Sau đó, trong đội ngũ phân ra bốn tu sĩ Nguyên Anh cảnh cùng mười ba tu sĩ Kết Đan đi theo Viên Minh về hướng tây tiếp tục tìm tòi.
Hai huynh đệ sinh đôi kia cũng ở trong đội ngũ của Viên Minh.
Sau khi tách nhau ra một đoạn xa, Viên Minh lại lần nữa thay đổi bố trí đội hình, bản thân xung phong đi lên đằng trước dẫn đầu, bốn tên Nguyên Anh thì phân tán xung quanh, còn mười ba tu sĩ Kết Đan thì đi ở giữa.
Tiểu đội lại tách ra lần nữa, nên cho dù là bốn tu sĩ Nguyên Anh Kỳ hay mười ba tu sĩ Kết Đan Kỳ, cũng đều càng thêm cẩn thận, thể hiện hết thủ đoạn của mình ra.
Vị ca ca khôi ngô của hai huynh đệ sinh đôi triệu hồi ra một con Thiết Vũ Hắc Ưng, phi hành ngay trên đỉnh đầu mọi người, tuần tra bốn phía.
Con Ưng này mặc dù chỉ là Yêu thú cấp ba, nhưng thoạt nhìn cũng rất là thần thuấn, bên trên thiết vũ đen nhánh có tử sắc lôi văn ẩn hiện, có chút tương tự cùng Lôi Vũ.
Viên Minh nhìn hai mắt con Thiết Vũ Hắc Ưng này mấy lần, rồi vẫy vẫy tay gọi người ca ca .
Đại hán khôi ngô vội vàng bay tới, khom mình hành lễ với Viên Minh : ” Vạn tiền bối, ngài có gì phân phó?”
“Không cần khẩn trương, đầu Hắc Ưng này của ngươi tự mang Lôi Văn, nhìn qua không quá bình thường, là Yêu thú nào vậy?” Viên MInh hỏi.
“Đây là một con Thiết Dực Điểu, nhưng mà lại có một chút huyết mạch Lôi Bằng, đáng tiếc là quá mỏng manh, ngoại trừ tốc độ phi độn rất nhanh ra thì không có chỗ đặc thù khác.” đại hán khôi ngô đáp.
Viên Minh khẽ vuốt cằm, tiếp tục hỏi : ”Con Thiết Dực Điểu này của ngươi là giống cái à?”
“Đúng vậy!” đại hán khôi ngô hơi hoang mang đáp.
Viên Minh không nói gì, nhưng đáy mắt lại có chút vui mừng.
Từ khi hiểu rõ đạo ấn thần thông Kim Quỳ Ngự Thú Thuật, trong khoảng thời gian này, hắn vừa đưa tin để Hoa Chi và Kim Cương mau chóng trở lại, vừa cố gắng đề cao trình độ bồi dưỡng linh thú.
Vài ngày trước, Viên Minh tiêu một số lớn linh thạch, mua được một bản điển tịch liên quan tới bồi dưỡng Linh Thú ở phường thị Bạch Đế Thành, trong đó có một môn bí thuật thải bổ cùng loại với tà tu, có thể thông qua hấp thu bản nguyên yêu lực của Yêu thú giống cái, gia tăng tỉ lệ Linh thú đột phá.
Chỉ là môn bí thuật thải bổ này có yêu cầu hơi hà khắc một chút, nó chỉ có thể dùng Yêu thú có lực lượng huyết mạch giống nhau thì mới có thể thải bổ được.
Thiên phú của Lôi Vũ kém xa Hoa Chi và Kim Cương, tiềm lực cũng coi như đã dùng hết, tu luyện tới cấp năm thượng giai đỉnh phong không thành vấn đề, nhưng để đột phá cấp sáu, thì cho dù là có Kim Quỳ Ngự Thú Thuật phụ trợ thì cũng không có khả năng.
Kim Quỳ Ngự Thú Thuật chỉ đem kinh nghiệm phá cảnh truyền lại, nếu Linh Thú có tư chất không đủ, thì vẫn sẽ không có khả năng qua cửa.
Muốn đề cao tỉ lệ Lôi Vũ đột phá cấp sáu, chỉ có thể sử dụng cái bí thuật thải bổ này.
Mà con Thiết Dực Điểu này vừa có huyết mạch Lôi Bằng, lại vừa đúng là giống cái, không thể bỏ lỡ được.
“Con Thiết Dực Điểu này cũng có chút tác dụng với ta, có thể bán cho ta hay không? Thù lao dễ thương lượng.” Viên Minh nói.
“Con Yêu thú này đi theo ta đã nhiều năm, ta cũng có cảm tình với nó rất nhiều, nhưng Vạn tiền bối yêu cầu, tiểu nhân tự nhiên hai tay dâng lên, còn về phần thù lao, nếu được thì xin tiền bối ban cho một hai viên đan dược phụ trợ đột phá Nguyên Anh hoặc là linh vật cũng được.” đại hán khôi ngô thầm mừng rỡ, nhưng trên mặt lại lộ ra biểu lộ như đang rất khó lựa chọn.
Gã thu Thiết Dực Điểu của mình vào Linh Thú Đại, hai tay nâng lên đưa tới cho Viên Minh.
Viên Minh không cần động tình cũng có thể nhìn rõ ý nghĩ chân thật của đại hán khôi ngô, nhưng cũng không nói toạc ra mà lấy hai cái bình ngọc ra ném cho gã.
Trong bình ngọc là hai viên Dựng Anh Đan cấp bốn, vốn có hiệu quả phụ trợ đột phá Nguyên Anh.
“Đa tạ tiền bối ban thưởng đan!” đại hán khôi ngô khẽ mở nắp bình hé ra, hai mắt lập tức sáng lên, vui sướng nói cảm ơn.
Viên Minh cũng không để ý đến người này nữa, bàn tay đặt lên bên trên Linh Thú Đại, vận khởi Kim Quỳ Ngự Thú Thuật thanh trừ phù văn Ngự Thú trong cơ thể Thiết Dực Điểu, sau đó lại dùng Kim Quỳ Ngự Thú Thuật lần nữa thu phục nó.
“Vạn tiền bối, chào ngài, ngài có phải là tu sĩ Lạc Nhật Tông không?” giao dịch hai lần cùng Viên Minh xong, đại hán khôi ngô đã không e dè như trước nữa, mà mở miệng hỏi chuyện.
“Ta là tán tu.” Viên Minh thản nhiên nói.
Nghe thấy Viên Minh nói mình là tán tu, đại hán trông có vẻ thoải mái hơn chút, trên mặt cũng có vẻ thân cận hơn chút, tự giới thiệu về mình : ”Tại hạ Ngưu Canh Điền, đệ đệ gọi là Ngưu Phong Thu, cũng là tán tu.”
“Hai người các ngươi cũng coi như tu hành có thành tựu, danh tự này lại tựa hồ có chút phàm tục.” Viên Minh nghe xong hai cái tên này thì sửng sốt nói.
“Hai huynh đệ chúng ta xuất thân là con nhà nông ở trong thế tục, cái tên này vốn do cha mẹ đặt cho, sau khi tu hành thì thọ nguyên còn dài, hình dáng của cha mẹ như thế nào cũng đều đã gần như quên mất, còn mỗi cái tên này do họ đặt cho, nếu là đổi nữa thì sẽ chẳng còn gì để tưởng niệm nữa cả.” Ngưu Canh Điền lắc đầu nói.
Viên Minh gật nhẹ đầu, nghĩ lại cha mẹ của mình, trong lòng không khỏi thẫn thờ.
“Ngươi và đệ đệ của mình bước lên tiên đồ như thế nào?” Hắn nhanh chóng điều chỉnh cảm xúc của mình rồi hỏi.
“Việc này nói rất dài dòng…” Ngưu Canh Điền bật chế độ kể chuyện đêm khuya.
Dường như gã cực kỳ sùng kính Viên Minh, vì cũng là tán tu mà có thể tu luyện tới cảnh giới Phản Hư, nên đem quá trình tu luyện của mình từ lúc bắt đầu tới nay, tỉ mỉ kể lại.
Gã và đệ đệ xuất thân là con nhà nông ở Lũng Sơn, Sư phụ của hai người đi dạo chơi qua thôn nhỏ dưới chân núi xa xôi kia, bất ngờ phát hiện ra gã và đệ đệ đều rất có thiên tư tu luyện, theo lời của ngài ấy là ngọc thô chưa được mài giũa, bấy giờ mới đem hai người thu làm đệ tử, dẫn vào con đường tu hành.
Mà khí đó, tuổi của bọn họ đã gần hai mươi.
Tu hành lộ chậm một bước là từng bước chậm, huống chi hai huynh đệ bọn họ đã bước qua cái thời kỳ tu luyện hoàng kim nhất của đời người, nên tu hành lại càng khó hơn người khác gấp trăm lần.
Cũng may mà gã và đệ đệ đều một lòng tu hành, đạo tâm quá mức kiên cố, tu hành cần cù, cộng thêm cơ duyên cũng khá tốt, nên cuối cùng rốt cuộc cũng vượt qua được vị sư phụ khổ tu cả đời, cũng chỉ đến Kết Đan sơ kỳ, tu vi của bọn họ bây giờ là Kết Đan hậu kỳ, xem như là trò giỏi hơn thầy.
“Tâm trí của đệ đệ ngươi giống như không quá phù hợp với tuổi tác, đây là sinh ra vốn đã như vậy hay sao?” Viên Minh nhìn về phía Ngưu Phong Thu hỏi.
Hắn có thể cảm nhận được thất tình của Ngưu Phong Thu, rất khác với người thường.
“Đúng vậy, từ nhỏ đệ ấy đã ngu ngơ như thế, nhưng mà như này cũng không hẳn là chuyện xấu, tâm tư đệ ấy đơn thuần, khi quyết định làm gì đó sẽ dùng nghị lực gấp mấy lần người bình thường khác đi làm, nên cho dù là tu hành hay tu luyện thần thông, ta đều không bằng đệ ấy.” Ngưu Canh Điền cũng nhìn Ngưu Thu Phong một chút rồi nói.
“Thì ra là thế! Nhưng mà cách đệ đệ ngươi đối nhân xử thể dường như rất ngây thơ, sau này ngươi cũng phải càng để ý hắn nhiều hơn nữa.” Viên Minh nhướng lông mày lên, dặn dò.
“Đó là do sư phụ dạy bảo, trước khi lão nhân gia ngài ấy qua đời, nói câu sau cùng là ‘chúng ta là tán tu, tu hành không dễ, chỉ có thể là thiện chí giúp người, không nên phương hại lẫn nhau’, đệ đệ ta một mực nhớ kỹ lời dặn này, nên nhìn thấy người khác có khó khăn liền sẽ ra tay giúp đỡ, ta cũng không làm gì được đệ ấy.” Ngưu Canh Điền cười khổ giải thích.
“Đệ đệ ngươi cũng thật thú vị.” Viên Minh cười nói.
Gặp ngươi lừa ta gạt quá nhiều ở Tu Tiên Giới, nên hắn đối với cách làm việc của Ngưu Phong Thu không quá tán đồng, nhưng hắn cũng không có thói quen cũng chẳng thích lên mặt dạy đời người khác, nên cũng chẳng phản bác gì.
“Ngươi đã là tán tu, vậy cũng là tiếp nhiệm vụ mới tới Hỏa Nham sa mạc này nhỉ?” Viên Minh hỏi.
“Đúng vậy, ta chính là tiếp nhiệm vụ của Thiên Bằng Thương Hội, ban thưởng của bọn họ rất là phong phú, sau khi cầm tới tay thì thuê một chỗ động phủ tràn đầy linh khí, tăng thêm đan dược mà Vạn tiền bối ban cho, ta cùng đệ đệ sẽ có thêm hy vọng thật lớn có thể đột phá Nguyên Anh.” Ngưu Canh Điền cười chất phác đáp.
“Sau khi các ngươi đột phá Nguyên Anh Kỳ đã có dự định gì chưa?” Viên Minh hỏi tiếp.
Hai người này tu vi cũng tạm, phẩm tính cũng không kém, hắn cố ý mời chào hai người tiến vào Minh Nguyệt Giáo.
Mà nói về Ngưu Phong thu, vấn đề tâm trí của người đệ đệ này nằm ở thất tình, nếu như có thể nghiên cứu triệt để, thì cũng có trợ giúp không nhỏ cho việc chưởng khống thất tình chi lực của hắn.
“Cái này…” Ngưu Canh Điền đang muốn nói chuyện.
Nhưng gã còn chưa kịp nói hết, thì trong lòng Viên Minh bỗng nhiên lộp bộp một cái, một cỗ cảm giác nguy cơ khó tả lập tức bao phủ toàn thân.
“Có mai phục! Đều lui ra phía sau!”
Viên Minh nhíu mày lại, hét lớn lên một tiếng, đồng thời một tay hắn cũng giương lên.
Một cỗ lực lượng vô hình tập trung xung quanh hắn, hơn chục tu sĩ, bao gồm cả Ngưu Canh Điền, thậm chí còn không nhận ra chuyện gì đang xảy ra, họ chỉ cảm thấy chân mình rời khỏi mặt đất và bay ra xa hàng chục thước.
- Giải thích, Ngưu Canh Điền và Ngưu Phong Thu nghĩa là Trâu cày ruộng và Trâu mùa gặt. Nên Viên Minh nghe xong mới cảm thán như vậy.
Còn từ Lũng là tên gọi khác của tỉnh Cam Túc, Trung Quốc. Lũng Sơn là tên một ngọn núi nằm ở giữa hai tỉnh Thiểm Tây và Cam Túc của Trung Quốc. Hết giải thích.
Bạn cần đăng nhập để bình luận