Tiên Giả

Chương 68: Đi sàng liệu

“Cái này…” Viên Minh nghe Phương Cách đánh giá mình xong, nhất thời nghẹn họng không nói được gì.

“Có điều…”

Lúc này, Phương Cách sư huynh bỗng đổi đề tài, Viên Minh cho rằng y định nói một chút ưu điểm của mình thì mừng rỡ, cảm thấy rốt cuộc có thể tìm về chút thể diện và lòng tin.

“Có điều, xuất phát điểm cao thấp không quyết định thành tựu trong tương lai. Cho tới hiện tại, trong một trăm tám mươi ba tên đệ tử ký danh kia, cũng chỉ có năm người có thể vung búa liên tục ngàn lần, rèn ra thiết phôi pháp khí đủ tiêu chuẩn mà thôi. Có thể trở thành người thứ sau hay không, chủ yếu vẫn là xem có đủ chăm chỉ, đủ kiên trì hay không.” Phương Cách từ tốn nói thêm.

Dù không nghe được bất kỳ lời khen ngợi nào dành cho bản thân, nhưng chỉ một câu “Xuất phát điểm cao thấp không quyết định thành tựu trong tương lai” vẫn thực sự khiến Viên Minh thấy xúc động.

Xuất phát điểm của hắn chỉ là Phi Mao thú nô, thấp tới không thể thấp hơn được nữa, bây giờ mới leo qua cửa ải đầu tiên, trở thành đệ tử ký danh của Bích La Động, vậy cứ lấy việc trở thành luyện khí sư làm cửa ải thứ hai cần phải vượt qua đi.

“Đa tạ sư huynh dạy bảo.” Viên Minh hít sâu một hơi, hướng về phía Phương Cách, ôm quyền khom người nói.

“Tự luyện tập đi…Ngươi bây giờ vẫn chỉ là giai đoạn học đồ, tạm thời không cần tiếp nhận nhiệm vụ rèn đúc. Phải rồi, giờ Ngọ đừng quên tới nhà ăn bên kia ăn cơm.” Phương Cách nói.

“Nhiệm vụ rèn đúc?” Viên Minh thắc mắc hỏi.

“Chờ sau khi ngươi có thể vung búa liên tục năm trăm sáu mươi lần, lập tức có thể nhận một số nhiệm vụ rèn đúc cơ bản, giúp các sư huynh đệ trong tông môn luyện chế một ít lợi khí, ám khí thông thường, hoặc một số món cần cho linh thú tọa kỵ kiểu yên ngựa vậy.” Phương Cách thuận miệng giải đáp.

Viên Minh nhớ lại món đạn khói mà hắn từng dùng, hình như chính là từ Hỏa Luyện đường mà ra.

“Đã rõ.” Viên Minh gật gật đầu.

“Đúng rồi, đây là giáo trình luyện khí cơ sở, ngươi cầm về đọc đi. Nửa tháng nữa, ta sẽ đến kiểm tra thành quả học tập của ngươi, bao gồm cả tình hình luyện phôi của ngươi.”

“Đa tạ sư huynh.” Viên Minh tiếp nhận một cuốn sách bìa xanh từ tay Phương Cách, xong cất nó vào trong ngực áo.

Sau khi Phương Cách cầm theo khối phôi sắt đã được luyện tốt kia rời đi, Viên Minh bắt đầu châm lửa, tiếp tục luyện tập quai búa.

Sau giờ Mùi, một hồi tiếng chiêng kim loại vang lên.

Các đệ tử ở trong Hỏa phường bận rộn hơn nửa ngày, bắt đầu lục tục ngưng rèn rồi rời đi.

Lúc này mới có người để ý thấy, bên trong có một người mới bộ dáng đoan chính, nhưng thể phách lại không được tráng kiện cho lắm.

Có điều thấy hắn vẫn đang ra sức nện búa nên mọi người đều không đi qua quấy rầy.

Qua giờ Mùi ba khắc, Viên Minh, thân ướt đẫm mồ hôi, mới dừng rèn, tìm đến nhà ăn ăn cơm, tiếp đó lại chạy đi tắm, xong xuôi mới lê tấm thân mệt mỏi trở về chỗ ở.

Sau khi bước vào trong phòng ở, Viên Minh ngồi xuống, lấy quyển sách từ trong ngực áo ra, thấy trên bìa sách có đề bốn chữ “Luyện Khí Cơ Yếu” bằng văn tự Nam Cương, lập tức mở ra đọc.

Sau khi lật đọc, hắn phát hiện nội dung được ghi chép trong sách đều là những kiến thức cơ bản về luyện khí, ví dụ như cách phân biệt các loại vật liệu luyện khí cơ bản, nhiệt độ hố lửa để nấu chảy các loại vật liệu khác nhau… vân vân...

Viên Minh lật lật sách, cảm thấy trước mắt nhòe đi, buồn ngủ không chịu được liền gục lên bàn ngủ thiếp đi.

Cũng không biết qua bao lâu, một con giờ lạnh thổi qua, Viên Minh giật mình bừng tỉnh, vô thức sờ Thanh Ngư kiếm bên hông.

Trong lúc bất tri bất giác, hắn nghĩ mình vẫn đang ở trong Thập Vạn Đại Sơn, mà mình lúc này lại ngủ say như chết khiến hắn hoảng hồn một trận.

Nhưng sau khi nhìn rõ cảnh vật xung quanh, hắn lại không khỏi ngẩn ra một lúc.

Lúc này, một mảnh trăng trong ngần từ bên ngoài chiếu vào, như dải lụa mỏng trải lên mặt bàn trước người hắn.

Viên Minh đã tan cơn buồn ngủ, liền dứt khoát ngồi xuống mặt đất, hai tay kết quyết, bắt đầu tu luyện Minh Nguyệt quyết.

Trên cây tùng ngoài cửa sổ, tại một chạc cây mà hắn không nhìn thấy, một con mèo bạc ườn người nằm dài.

Nó gối đầu lên trên hai chân trước, hai mắt như khép hờ, ánh trăng trong veo tựa như nước chảy trên người nó, bộ lông màu bạc phản chiếu những đợt sóng ánh sáng lăn tăn.

Thời gian nhoáng cái đã qua nửa tháng.

Trong một phòng rèn của Hỏa phường, tiếng “keng keng” liên tục vang lên bên tai, Viên Minh tay cầm búa rèn nện lên một khối phôi sắt.

Phương Cách và mấy tên đệ tử Hỏa Luyện đường đứng vây xem bên cạnh, Trần Uyển cũng ở chỗ này.

“Hai trăm tám mươi mốt, hai trăm tám mươi hai…” Một tên đệ tử đếm số.

Viên Minh ra sức huy động cây búa, bất kể cường độc hay tốc độ đều giống y như Phương Cách từng làm mẫu trước đó, không có chút sai lầm nào, thế nhưng theo thời gian trôi đi, khí lực của hắn không ngừng tiêu hao, sắc mặt cũng dần trở nên tái nhợt.

Khi tên kia vừa đếm qua ba trăm chưa được bao lâu, cánh tay hắn đau nhức không nhấc nổi cây búa lên nữa, để nó mất khống chế đập “keng” một tiếng lên đe.

“Quai búa ba trăm mười lăm lần, khảo hạch thất bại.” Phương Cách lắc đầu, dùng ngữ điệu không cảm xúc tuyên bố.

Đám người vây xem cười ồ lên, có mấy tên còn tỏ vẻ châm chọc, cũng khó trách bởi bọn hắn mỗi ngày không biết sẽ phải rèn bao nhiêu lần, mà Viên Minh thậm chí chỉ năm trăm lần quai búa cũng không làm được.

Viên Minh trái lại không cảm thấy khó chịu lắm, hắn đã cố gắng hết sức, xem ra thể chất bản thân so với người Nam Cương vẫn có khoảng cách.

Phương Cách cau mày, thân thể Viên Minh xem bộ không thích hợp để làm thợ rèn, có điều việc hắn cần cù khắc khổ luyện tập mỗi ngày trong suốt thời gian qua, y đều thu lại trong mắt.

“Quyển Luyện Khí Cơ Yếu kia xem tới đâu rồi?” Phương Cách hỏi.

“Cơ bản đã ghi nhớ hết.” Viên Minh trả lời.

“Nhớ hết rồi? Kể nơi sản sinh, đặc điểm và tính chất của Ổ Thiết thạch xem.” Phương Cách trầm mặt xuống, giọng nói bỗng nhiên trở nên nghiêm nghị.

Y hỏi là hỏi đọc được tới đâu chứ không phải đã nhớ chưa, bởi bản Luyện Khí Cơ Yếu kia là cơ sở luyện khí của Hỏa Luyện đường, nội dung đã nhiều còn tạp, cho dù là đệ tử lâu năm của Hỏa Luyện đường cũng không dám nói ghi nhớ được một nửa nội dung.

Phương Cách chủ quản Hỏa phường, tính tình ổn trọng, ghét nhất loại người ba hoa chích hòe, nói năng tùy tiện.

“Ổ Thiết thạch sản sinh từ dãy Hắc Sơn phía Tây Bắc Nam Cương, tính âm hàn, tính dẻo khá cao, thích hợp để rèn đúc các loại pháp khí như cung tiễn, nhuyễn tiên.” Viên Minh nhớ lại một chút rồi kể vanh vách nội dung về Ổ Thiết thạch.

Phương Cách hơi dịu lại, tiếp tục hỏi: “Toái Kim ngọc?”

“Toái Kim ngọc sản sinh từ hồ Lưu Kim, Nam Cương, cực kỳ cứng rắn, thích hợp để rèn các loại pháp khí dạng đao kiếm, có điều vật này rất dễ bị âm khí ăn mòn, cần phải bảo quản cẩn thận.” Viên Minh không cần nghĩ ngợi, lập tức đáp.

Lần này không chỉ Phương Cách mà người khác cũng kinh ngạc.

Trần Uyển nhìn Viên Minh, trong mắt lóe lên một tia khác thường.

Phương Cách lại hỏi thêm mấy loại linh tài khác và nhiệt độ hố lửa cần để nung chảy chúng, Viên Minh lần lượt trả lời không hề có sai sót.

“Xem ra đúng là ngươi nhớ được hết, rất tốt, từ hôm nay trở đi, ngươi liền đi làm việc sàng lọc vật liệu đi.” Phương Cách khẽ vuốt cằm, giọng trở nên ôn hòa hơn nhiều.

“Vâng.” Viên Minh gật đầu đáp ứng.

Mấy nam đệ tử vây xem thấy phản ứng này của Viên Minh, trong mắt lộ vẻ khinh thường.

Sàng liệu bình thường đều do nữ đệ tử chân yếu tay mềm làm, nam đệ tử đi sàng liệu sẽ bị coi là tôm chân nhũn, phế vật, thế mà Viên Minh lại thản nhiên tiếp nhận, theo bọn họ nghĩ thì đó là biểu hiện của kẻ không biết xấu hổ.

Viên Minh cũng biết nam đệ tử trong Hỏa phường có chút thành kiến với việc sàng liệu, nhưng hắn không quan tâm, khoảng thời gian này hắn đã từ từ điều chỉnh tâm tính, dự định trước phải có chỗ đứng trong số đệ tử ký danh đã rồi lại nói.

“Ánh mắt này của các ngươi là có ý gì, việc trong Hỏa phường không phân cao thấp, chẳng có sang hèn, xem ra lời ta nói trước kia đều bị các ngươi coi là gió thoảng bên tai?” Phương Cách trầm mặt nhìn về phía mấy người, trách mắng.

“Phương sư huynh nói phải, chúng ta luôn ghi nhớ lời sư huynh dạy bảo, không dám có thành kiến.”

“Đúng vậy, đúng vậy, chúng ta thấy Viên sư đệ có trí nhớ tuyệt hảo, người lại thông minh, rất thích hợp làm công việc sàng liệu, sư huynh sắp xếp rất hợp lý.”

“Sư huynh, ta chợt nhớ có chút việc việc gấp cần đi giải quyết, xin được cáo lui trước.”

“Ai dà, ta cũng còn việc cần đi xử lý, xém chút quên.”

Mấy người thấy Phương Cách nổi giận, vội vàng lên tiếng cáo lỗi qua loa rồi lập tức giải tán.

Phương Cách thở dài, nhìn Trần Uyển còn ở lại, nói: “Trần sư muội, ta ở đây còn có việc, vậy phiền ngươi dẫn Viên Minh tới phòng rèn đúc của Ô Nhật, chỗ hắn luôn thiếu người, thuận tiện giảng giải một số điểm quan trọng của việc sàng liệu.”

“Vâng.” Trần Uyển gật đầu, đi về phía bên kia.

Viên Minh đi theo, đoạn quay đầu liếc mắt nhìn Phương Cách đã đi xa, lên tiếng hỏi: “Trần sư tỷ, vì sao Phương Cách sư huynh vừa rồi lại thở dài?”

“Theo quan điểm của người thì công việc trong Hỏa phường có thể có phân cao thấp không?” Trần Uyển nhìn Viên Minh một chút rồi hỏi.

“Nếu bàn về độ khó dễ thì rèn đúc là khó nhất, sàng liệu dễ hơn một chút, có điều rèn đúc cũng tốt, sàng liệu cũng được, đều chỉ là một bước của quá trình luyện khí, làm không tốt bước nào cũng sẽ ảnh hưởng tới kết quả cuối cùng, xét cho cùng, nói cho đúng thì chẳng có cái gì gọi là cao thấp.” Viên Minh lập tức đáp ngay.

“Hiếm thấy ngươi có được phần kiến thức này, thế nhưng người Hỏa Luyện đường không nghĩ như vậy, như lời ngươi nói, trong số mấy hạng mục công việc ở Hỏa phường, rèn đúc là khó nhất, tông môn cũng coi trọng đệ tử rèn đúc nhất, từ đó cấp cho nhiều tài nguyên nhất. Vì những điều này mà đệ tử rèn đúc càng tỏ ra kiêu căng tự đại, xem thường đệ tử sàng liệu, đệ tử dung luyện, mâu thuẫn bên trong càng ngày càng nghiêm trọng, bất lợi cho sự phát triển của Hỏa Luyện đường. Từ khi tiếp quản Hỏa phường, Phương Cách sư huynh luôn tìm cách điều chỉnh mấy thứ thành kiến này, kết quả thì người vừa rồi cũng thấy đấy, hiệu quả quá nhỏ bé, hắn tự nhiên thất vọng thở dài.” Trần Uyển giảng giải một hồi dài.

“Thì ra là như vậy, Phương sư huynh đúng là không dễ dàng.” Viên Minh chợt hiểu ra, cái nhìn với Phương Cách cũng thay đổi không ít.

“Không nói chuyện này nữa. Những ngày qua chắc ngươi cũng đã thấy sàng liệu, công việc này rất đơn giản, dựa theo yêu cầu của đệ tử rèn đúc, mang khoáng thạch tương ứng đi đập này, xong dùng sàng cẩn thận sàng lọc là được. Điểm duy nhất cần phải chú ý chính là không được sắp sai khoáng thạch, ngươi đã thuộc hết Luyện Khí Cơ yếu, chỉ cần cẩn thận một chút thì chắc không vấn đề.” Trần Uyển vừa đi vừa nói chuyện.

“Vâng, đa tạ Trần sư tỷ chỉ điểm.” Viên Minh lên tiếng.

Đang khi nói chuyện, hai người tới một gian phòng rèn đúc nhỏ.

Nơi đây chỉ có bốn người, cầm đầu là một thanh niên cao to, khổ người rộng lớn, tứ chi tráng kiện, làn da hai tay cháy vàng, vừa nhìn là biết đệ tử rèn đúc lâu năm.

Ngoài ra còn có hai nữ đệ tử đang sàng liệu ở bên cạnh, trong đó một người thân hình cao gầy, làn da ngăm đen, một người nhìn qua bộ dáng vẫn là thiếu nữ, trên khuôn mặt tròn trịa còn nét phúng phính trẻ con.

Người cuối cùng là một đệ tử đầu trọc, nhìn khoảng hai mươi tuổi, đang ra sức kéo ống bễ thổi không khí để duy trì nhiệt độ ngọn lửa trong lò.

So với những phòng rèn đúc khác thì nơi này hơi ít người, tất cả mọi người đều vô cùng bận rộn, nhất là hai nữ đệ tử sàng liệu kia, gần như chân không chạm đất, quần áo, khuôn mặt đều dính đầy bụi đất, trông hơi nhếch nhác.

“Ô Nhật, đây là Viên Minh, tân tấn đệ tử của Hỏa Luyện đường, về sau sẽ ở chỗ ngươi hỗ trợ sàng liệu.” Trần Uyển nói với thanh niên cao lớn đang rèn luyện khối đúc.

Ô Nhật không đáp, ánh mắt tập trung nhìn khối đúc đã được nung đỏ rực trước mặt, một tay liên tục vung lên hạ xuống nhanh như gió lốc, sau khi nện hơn trăm búa mới ngừng.

Y sau khi đặt thỏi đúc vào trong hố lửa, mới nghiêng người, liếc mắt nhìn Trần Uyển, sau đó đảo mắt, dùng ánh nhìn hoài nghi quan sát Viên Minh đồng thời mở miệng nói: “Người mới? Thông thuộc khoáng thạch không? Chỗ ta đúng là ít người, nhưng không cần loại giúp thêm phiền.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận